Người đăng: ngolam159789
Một tuần sau.
Một chiếc xe gió đang lao băng băng trên đường, hướng về phía Đông – Đông Bắc.
Xe gió là một loại xe hoàn toàn vận động bằng ma pháp hệ phong, được gắn ở
đuôi thùng xe và bốn góc dưới đáy xe. Xe này di chuyển hoàn toàn bằng động lực
hệ phong ở đuôi, bốn ma pháp trận còn lại là để giữ nó lơ lửng trên không
trung một cách cân bằng nhất. Ngoài ra, bốn ma pháp trận này còn có tác dụng
ổn định thùng xe trong trường hợp đường mấp mô, có thể nói là được thiết kế
cực kỳ tỉ mỉ, giá trị không hề nhỏ. Lại thêm cả phần trang trí xa hoa, kết hợp
từ thủy tinh ma pháp chiếu sáng, đá không gian làm thùng xe rộng rãi, da cuồng
lôi hổ ma thú cấp tám để làm đệm, nhung của Thất sắc lộc để trải mượt thành
xe,… tất cả khiến Lâm Hàn choáng ngợp ngay lần đầu bước vào.
Nhìn cái thùng xe này, Lâm Hàn bắt đầu thấy có phần hâm mộ rồi. Tên Gary này
thực sự rất giàu, quá giàu, vô cùng giàu. Hơn nữa, nghe giọng điệu của hắn thì
có vẻ tất cả đều do hắn tự kiếm được, Lâm Hàn cũng thấy có chút tò mò về thân
phận của hắn.
Theo Lâm Hàn phán đoán, có lẽ tên này đang lăn lộn bên Thiên Thần Giáo Đình
với khả năng trợ giúp người khác hấp thu Nhuyễn Cơ Huyền trong thời gian ngắn,
có thể cũng vì thế mà hắn mới có thể coi nhẹ giá trị của Nhuyễn Cơ Huyền đến
như vậy. Mà thực tế, phán đoán của Lâm Hàn cũng đúng đến bảy phần.
Kịch.
Chiếc xe dần dần giảm tốc độ, cuối cùng từ tốn dừng lại, không di chuyển nữa.
Trong thùng xe, Lâm Hàn và Gary nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng Lâm Hàn nhảy
khỏi xe, xuống quan sát tình hình.
Hiện tại, chiếc xe đang dừng trên một con đường lớn, hai bên đều là sườn núi
dốc thoai thoải. Hiện tại mới qua giữa trưa, ánh sáng còn rất dồi dào, Lâm Hàn
có thể dễ dàng nhìn thấy, trên hai sườn núi đã mai phục đầy người, ai nấy
gương mặt dữ tợn, thần thái đầy tham lam nhìn về phía chiếc xe gió của hai
người.
Thấy Lâm Hàn xuống xe, một tên mặc cẩm bào, gương mặt hèn mọn như chuột kẹt
bước ra, phe phẩy chiếc quạt giấy, ra vẻ như tiêu sái lắm, hắn cao giọng nói:
- Núi này do ta chiếm, cây này cho ta trồng, muốn đi qua thì giao nộp tất cả
tiền tài và đàn bà ra đây!
Lâm Hàn trợn to mắt.
Gặp cướp rồi?
Con mẹ nó, có phải cướp ở đâu cũng vậy phải không? Sao cái câu kia nghe quen
quá zậy?
Gặp thái độ của Lâm Hàn, bọn cướp nhận định hắn bắt đầu hoảng sợ, cả một đám
hơn năm mươi tên thi nhau reo hò: “Nộp ra, Nộp ra!”
Phập! Phập phập phập!
Trả lời bọn chúng là hơn mười thanh ám khí kỳ dị, một loại nhỏ như con dao, có
lỗ ở chuôi, loại còn lại như ngôi sao bốn cánh, có cái cánh hơi vát cong, thứ
ám khí này đặt biệt có thể di chuyển theo đường cong, khá là khó lường.
Mười thanh ám khí chuẩn xác găm vào cổ của mười tên kêu gào to nhất, trong đó
bao gồm cả tên mặt chuột dám đứng ra phát biểu ý kiến kia.
Một chiêu, chỉ một chiêu duy nhất, Lâm Hàn đã trấn trụ được bọn cướp này.
Lâm Hàn đang định nói lời đe dọa đuổi bọn người này đi, nhưng hắn còn chưa nói
xong, một tên mặc áo giáp đã gào lên:
- Lăn đá! Nhanh! Lăn đá xuống, đè chết hắn!
Bọn cướp bừng tỉnh, tên nào tên nấy cuống cuồng chạy đi lăn đá xuống. Từ hai
bên sườn núi, hai hòn đá có đường kính lên đến ba mét đang lăn lông lốc xuống,
phát ra từng đợt âm thanh ù ù nặng nề.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, trong lòng cũng nổi lên từng đợt sát tâm. Nụ cười
dữ tợn của Lâm Hàn lọt vào mắt tên thủ lĩnh kia, nụ cười ác độc trên môi hắn
chợt nhạt dần, đổi sang vẻ mặt có cái gì đó bất an.
Xeng!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vài âm thanh sắc bén vang lên, như cắt đứt cả không khí. Trong ánh mắt hoảng
sợ của bọn cướp, hai hòn đá dần xuất hiện những vết chém sắc lẹm, tan nát ra
thành trăm mảnh, lăn xuống dưới chân Lâm Hàn, nhưng đống đá đó chẳng còn tý
sát thương nào nữa.
Đạp lên đống đá, thiếu niên kia rất oai hùng vẩy kiếm, tra lại vào vỏ, ánh mắt
nhìn bọn chúng, đặc biệt là tên thủ lĩnh tràn đầy lạnh lùng và sát khí.
Tên thủ lĩnh cố gắng giữ bình tĩnh, giơ tay ra hiệu một cái, sau đó, hắn là
người đầu tiên xoay người bỏ chạy.
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn qua tên này, phát động phi lôi thần thuật, thân hình
hóa thành một tia chớp trắng, hiện ra ở vị trí của tên mặt chuột mặc cẩm bào
kia, chính xác là vị trí thanh kunai đã giết chết hắn, hai chân cấp tốc di
chuyển, thân pháp như quỷ mị, chẳng mấy chốc, Lâm Hàn đã chặn đứng trước mặt
thủ lĩnh, lạnh lùng nhìn hắn.
Thủ lĩnh bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, rút đao chém xuống đầu Lâm Hàn, thế như
thái sơn áp đỉnh.
Nhưng đao chiêu nhìn có vẻ cương mãnh kia lại trở nên yếu ớt đến đáng thương
hại. Lâm Hàn chưa từng xuất kiếm, hắn chỉ đưa kiếm lên chặn ngang một cái, đao
của thủ lĩnh đã dễ dàng bị cản lại ở ngay vị trí kiếm cách giao với vỏ kiếm.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, tay trái ghì xuống ngày càng mạnh, khiến thủ lĩnh
gồng sái cả tay cũng không thể thu đao lại. Mồ hôi lạnh túa ra, trong mắt của
thủ lĩnh bắt đầu toát ra sự hoảng sợ nồng đậm.
Thủ lĩnh buông đao, định dùng quyền tấn công Lâm Hàn. Nhưng hắn nhanh, Lâm Hàn
còn nhanh hơn, tay phải đặt lên chuôi kiếm, ánh kiếm sắc lạnh chiếu vào mắt
thủ lĩnh, và đó cũng là cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên cõi đời
này.
Xung quanh.
Đám thủ hạ đã tan vỡ hoàn toàn. Vốn còn hy vọng đôi chút rằng thủ lĩnh vô địch
có thể chiến thắng thiếu niên kia, nào ngờ chỉ trong một nốt nhạc, thủ lĩnh đã
đi chầu ông bà ông vải. Vậy thì bọn chúng đứng lại để làm cái gì nữa? Nộp mạng
sao?
Một tên nào đó gào lên thảm thiết, dẫn đầu chạy giữ mạng.
Lâm Hàn cười gằn, dù là kiếp trước hay kiếp này, Lâm Hàn đều cực kỳ căm hận lũ
trộm cướp thế này. Dù cho có bất cứ lý do gì, làm trộm cướp đã là một loại
thấp hèn rồi, nhưng đã làm trộm cướp mà còn có tâm tổn hại đến mạng người,
hung hăng quá độ, vậy thì đều đáng chết.
Thân hình dịch chuyển như một ánh chớp, vụt qua vụt lại trên sườn núi, tiếng
kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Chỉ qua một phút, Lâm Hàn đã từ tốn trở về,
quần áo không nhiễm một giọt máu ngồi vào thùng xe.
Giết sạch rồi sao? – Gary tựa lưng vào thành xe, hơi ngưng trọng hỏi.
Không! Chỉ giết hơn mười người, còn lại chỉ chặt chân tay, cho bọn chúng
sống đời tàn phế, sám hối nốt quãng đời còn lại.
Lâm Hàn lạnh nhạt đáp! Hắn không giết sạch bọn cướp tu vi chưa đến đại võ sư
này làm gì, kiếm của hắn để giết người, nhưng chém đống rác như thế chỉ làm
bẩn kiếm của hắn mà thôi.
Quan trọng nhất, Gary Hoàng Lê, thân chủ của hắn đã yêu cầu hắn không nên giết
quá nhiều người.
Hiện tại Gary đang bị truy sát, mà kẻ truy sát hắn, kẻ địch của hắn, cũng kẻ
địch của cả công hội ma pháp, chính là đám ma pháp sư vong linh tà ác. Những
kẻ có lực cảm ứng cực mạnh với tử khí. Vì vậy, giết quá nhiều người vào lúc
này không khác lạy ông tôi ở bụi này là mấy.
Gary nhắm mắt trầm tư, trong lòng hắn hôm nay cảm thấy rất bất an, giống như
có điềm xấu nào đó. Hắn biết, có lẽ kẻ địch đã bắt đầu chú ý đến tuyến đường
hắn di chuyển rồi. Người trợ giúp hắn cũng đã có thăm dò sơ qua, tuyến đường
hiện tại là an toàn nhất, nhưng càng đi về sau, khả năng bại lộ lại càng cao
hơn, người đó cũng cảm thấy không cần phải thăm dò tiếp nữa, bởi quãng đường
tiếp theo, đơn giản chỉ là tiến thẳng tới, phá vây mà ra mà thôi.
Còn may, kẻ địch của hắn lại là kẻ nhát gan sợ chết, làm lộ bí mật tổ chức,
nhưng lại không dám bẩm báo, chỉ tự mình phái người ra giải quyết. Nếu tổ chức
ma pháp sư vong linh kia thực sự ra tay, không biết mình đã bị giết chết bao
nhiêu lần rồi.
Ngồi bên cạnh Gary, Lâm Hàn bĩu bĩu môi, chán ngán tựa vào thùng xe, tiếp tục
dưỡng thần. Trong mắt hắn, lần hộ tống này coi ra cũng không khó khăn nhường
nào. Đây là một cuộc nội đấu trong công hội ma pháp, kể cả công hội bây giờ
hay là ma pháp sư vong linh, chẳng phải cũng đều là ma pháp sư hay sao? Hơn
nữa, nghe Gary giải thích, hắn cũng đoán được lờ mờ, rằng ma pháp sư vong linh
từng bị đuổi đi, bây giờ quay lại tranh đoạt, và bên trong công hội thì có nội
gián của ma pháp sư vong linh, và hắn cũng là kẻ tranh đoạt địa vị với Gary.
Mục đích của Gary là trở về bóc mẽ, đồng thời lập công và chiếm lấy địa vị cao
hơn trong công hội mà thôi.
Mà nội đấu thì mấy ai chịu công khai ra ngoài, chỉ lén lút giở trò mà thôi.
Nếu thực sự có sự can thiệp của mấy tổ chức lớn, có lẽ Lâm Hàn cũng mặc kệ
tinh thần có tổn thương hay không, chạy giữ mạng mới là quan trọng.
Mà cùng lý do là như thế, Gary mới đi thuê Lâm Hàn, nếu không, hắn đã bỏ ra
một cái giá lớn hơn nhiều để thuê được võ thánh, thậm chí là võ thánh đỉnh
phong bảo hộ rồi. Bởi trong mắt Gary, Lâm Hàn cùng với một người kia nữa là đã
quá đủ cho hành trình lần này.
Phực!
Xe gió đột ngột dừng lại ngay khi đang di chuyển với tốc độ cực cao, Lâm Hàn
theo lực quán tính mà “đi tiếp”, mặt tiếp xúc với đất, gặm ngay mấy lạng bùn
khi khuôn mặt vẫn đang dưỡng thần, ra vẻ cao thâm.
“Cao thâm” được thêm một lúc, Lâm Hàn ý thức được sự tình không ổn, mí mắt
giật giật, Lâm Hàn phát bạo nhảy dựng lên, chửi inh ỏi:
- Đậu xanh cả &@#%^&$%, làm ăn thế à? Sao đang đi lại phanh gấp như vậy? Có
biết như vậy rất nguy hiểm không? Hả hả?
Vút!
Đáp lại Lâm Hàn là một âm thanh xé gió đến từ phía sau, với bản năng chiến
đấu, Lâm Hàn hiểm hiểm né sang bên cạnh, tránh khỏi việc mất mạng lãng nhách
khi đang chửi bậy thẳng vào mặt thân chủ của mình.
Nhìn lại phía sau, khuôn mặt Lâm Hàn dần trở nên cổ quái, đầu nghiêng nghiêng,
mắt chớp chớp.
Cả một rừng xương khô!
Từng bộ xương khô héo, trắng ởn đang tạo thành trận thế, bao vây chiếc xe gió
lại. Những bộ xương khô này có to có nhỏ, nhỏ thì cầm khúc xương làm vũ khí,
to hơn thì cầm thanh đại kiếm, hơn nữa có khiên… rồi dần dần, ở phía sau còn
có cả loại xương khô được trang bị tận răng, như mũ, giáp, khiên chắn đàng
hoàng. Xương khô rất nhiều, nhiều thành biển, khiến Lâm Hàn cũng phải nuốt
nước miếng một cái.