Người đăng: ngolam159789
Lâm Hàn cũng nhắm mắt trầm tư.
Vậy, tôi chỉ cần hộ tống anh tới công hội ma pháp thôi, đúng chứ?
Lâm Hàn hỏi.
Đúng vậy! Tôi biết, cậu không muốn gây chuyện ở địa bàn của công hội ma
pháp, hơn nữa, chính tôi cũng không muốn như vậy. Dó đó, cậu chỉ hộ tống tôi
về đến công hội ma pháp mà thôi. Quá trình tiếp theo, tôi sẽ tự giải quyết.
Lâm Hàn có vẻ cũng động tâm lắm rồi, hắn đã định đồng ý, nhưng Gary lại ngăn
hắn lại, nói tiếp:
- Cậu đừng đồng ý vội, tôi cũng có điều kiện, đó là cậu không được phép từ bỏ
nhiệm vụ giữa chừng. Cậu cần làm khế ước với tôi, đây là huyết khế, không phải
khế ước bình thường, giao ước rằng trừ phi cậu chết, nếu không thì phải tận
lực bảo hộ tôi. Đương nhiên, tôi cũng phải giao ước sẽ ra tay giúp đỡ trong
tình huống nguy hiểm mà cậu không đủ khả năng đảm đương một mình. Nói ngắn
gọn, đây là khế ước đồng sinh cộng tử, nhưng đặt tôi ở vị thế nặng hơn.
Mẹ!
Lâm Hàn hơi chửi thầm một tiếng. Xem ra tên này cũng thuộc giống cẩn thận
thành tinh, không dễ lừa đảo tý nào.
Cái gì mà “đặt tôi ở vị thế nặng hơn”? Đơn giản chính là nếu có chết thì Lâm
Hàn hắn phải chết trước, dành cơ hội sống cho tên này mà thôi. Đương nhiên,
tên Gary này chắc cũng không muốn Lâm Hàn đi chết làm gì, hắn chắc chắn sẽ ra
tay hỗ trợ, nhưng nếu tình huống quá nguy hiểm, chắc chắn hắn sẽ chuồn trước.
Lâm Hàn hơi buồn bực trong lòng, có ý định thối lui, nhưng hắn vẫn cố vớt vát
nói:
- Điều kiện này có vẻ hợp lý, nhưng thực tế lại bắt tôi phải đặt cược sinh
mệnh của mình. Tôi nghĩ, không có bất cứ người nào chấp nhận đánh cược kiểu
này để bảo hộ anh đâu… Trừ phi là dân liều mạng, thuộc tổ chức bảo hộ chuyên
nghiệp. Nếu thế thì anh tìm nhầm địa điểm rồi, anh nên đến Thần Tướng Chiến
Quốc!
Nói xong, Lâm Hàn kéo ghế đứng dậy định đi, nhưng Gary lại gọi giật lại.
Lâm Hàn dừng lại!
Hắn động tâm, vô cùng động tâm!
Nhưng… chưa đ…
Gary lại tiếp tục tung ra một quả bom tấn, nổ tan sự do dự trong lòng Lâm Hàn.
Hắn quay lại, bình tĩnh ngồi xuống ghế, ra vẻ lạnh lùng nói:
- Khế ước! Nhuyễn Cơ Huyền! Lấy ra, chúng ta thành giao rồi.
Nhìn thái độ của Lâm Hàn, Gary có vẻ đắc ý như đã tính trước. Hắn cười cười
lấy ra một quyển trục đỏ như máu cùng một sợi rễ cây mảnh, dài chừng một gang
tay.
Lâm Hàn kiểm tra kỹ lưỡng Nhuyễn Cơ Huyền, xác nhận đó là thật. Hắn gật gù
nói:
- Tốt! Chúng ta ký khế ước.
Gary mở quyển trục ra, ánh sáng đỏ như máu truyền tới, thâm nhập vào đôi mắt
hai người. Thông tin khế ước cũng theo đó truyền tới, chờ hai người xác nhận.
Lâm Hàn đọc rất kỹ, xác định bên trong không có trò gian gì, hắn mới điều động
tinh thần lực xác nhận khế ước. Gary chỉ chờ có vậy, nhanh chóng cầm lấy khế
ước, thu vào không gian trữ vật.
Ký kết khế ước xong rồi, Lâm Hàn đột nhiên lại thấy có cái gì đó hơi kỳ quặc ở
đây. Vừa nãy mới bị thuyết phục, hắn còn không thấy gì, đến bây giờ, khi đã
bình tĩnh, nghi vấn mới bắt đầu nổi lên trong đầu hắn.
Nghe câu hỏi của Lâm Hàn, Gary có vẻ rất cao thâm mạc trắc lắc đầu, cười nhạt
nói:
- Thứ nhất, tôi tin vào ánh mắt của mình, cậu chắc chắn sẽ được việc, hơn
nữa, thực hiện nhiệm vụ này không chỉ có một mình cậu, còn một người nữa đã ở
phía trước thăm dò tình hình cho chúng ta, người đó hiện tại đang chờ chúng ta
tới để hội họp. Thứ hai, Nhuyễn Cơ Huyền là quý giá, nhưng với một số người,
giá trị của nó cũng không có cao đến như vậy.
Lâm Hàn máy động trong lòng.
Nhuyễn Cơ Huyền giá trị không cao?
Nói nhảm! Đây tuyệt đối là nói nhảm! Mẹ nó, kể cả thân phận của người không
bình thường, có khá nhiều thứ này thì cũng không cần phải phô trương như vậy
đi!
Chửi rủa thì chửi rủa, Lâm Hàn, vẫn ngoan ngoãn nuốt nhánh rễ cây kia xuống,
cởi áo ngoài, quần ngoài rồi ngồi xếp bằng lên giường, yên lặng hấp thụ dược
lực của Nhuyễn Cơ Huyền.
Bên cạnh, Gary quan sát kỹ càng tình huống của Lâm Hàn, thấy dược lực đã bắt
đầu hấp thu, khiến cơ bắp của Lâm Hàn phồng lên xẹp xuống, lúc thì tím tái,
lúc thì đỏ ửng.
Lúc này, hắn vô cùng thuần thục niệm chú, ánh sáng trắng tinh khiết phát tán
ra từ đầu pháp trượng, dần bao phủ lấy những vùng cơ bắp bị biến dạng của Lâm
Hàn, từ từ ổn định nó xuống.
Nhưng, Gary vừa ổn định, cơ bắp của Lâm Hàn lại bắt đầu đợt bất ổn mới, cường
độ còn mạnh hơn trước. Gary như đã nhìn quen, nhanh chóng tăng cường độ mạnh
của ma pháp, diện tích bao bọc của quang ma pháp cũng dần dần lan rộng ra, ổn
định tình hình cơ thể Lâm Hàn.
Trải qua nửa giờ.
Lúc này, cơ thể Lâm Hàn đã hoàn toàn bình thường trở lại, từng khối cơ bắp vốn
rắn chắc như thép, giờ đây lại có thêm một phần đàn hồi, vài phần dẻo dai. Lâm
Hàn đã hoàn toàn hấp thu dược lực của Nhuyễn Cơ Huyền, dung nhập vào cơ bắp.
Hiện tại, hắn cảm thấy sức bật của cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ
hết.
Mở mắt ra, đón chào Lâm Hàn là ánh mắt kỳ dị của Gary. Tên Lâm Hàn này… cũng
quá kỳ dị rồi. Một người bình thường, dù cho có mình giúp đỡ thì cũng cần một
giờ mới có thể hấp thu hoàn toàn dược lực của Nhuyễn Cơ Huyền. Nhưng tên này,
sức hồi phục của hắn phải nói là siêu đẳng, cơ bắp bị tàn phá, hắn chỉ cần
thời gian bằng một phần hai mươi người khác là đã phục hồi hoàn toàn. Nếu
không phải dược lực Nhuyễn Cơ Huyền tràn tới không nhanh hơn được, có lẽ chỉ
cần năm phút là tên này đã hoàn thành quá trình hấp thu dược lực rồi.
Mặc kệ Gary nghĩ gì, Lâm Hàn chỉ tập trung cảm nhận biến hóa cơ thể mình.
Cơ thể trở nên rất dẻo dai, tính đàn hồi tốt vô cùng. Lâm Hàn đi tới bên chiếc
bàn, tay phải lặng im đặt lên chuôi kiếm, nhắm mắt cảm nhận.
Xoẹt!
Kiếm xuất, một đường chém thẳng từ dưới lên trên, tốc độ nhanh tới mức Gary
phải căng cả mắt ra mới nhìn rõ một hai phần. Lần này Gary có thể cảm nhận rõ
được khí thế cương mãnh bá đạo trong chiêu thức của Lâm Hàn, từ lúc đặt tay
lên chuôi kiếm tới lúc xuất kiếm hoàn thành, có lẽ cũng chỉ tới một phần năm
mươi giây mà thôi.
Thật bá đạo!
Kiếm pháp của Lâm Hàn vốn nhanh và bá đạo như thế!
Còn lúc nãy, sở dĩ hắn có thể vô thanh vô tức gác kiếm lên cổ Gary, chẳng qua
là vì hắn dùng phi lôi thần thuật trực tiếp dịch chuyển lưỡi kiếm lên cổ người
ta mà thôi. Lâm Hàn dịch chuyển bản thân thì vẫn cần thuật thức, nhưng chỉ di
chuyển mũi kiếm, hơn nữa trong một khoảng cách ngắn chưa tới nửa mét thế này
thì không cần. Nhìn qua thì có vẻ quỷ dị, nhưng làm như thế thì kiếm của hắn
chẳng có tý lực nào, đơn giản chỉ là gác lên cổ. Nếu trong chiến đấu, né tránh
đòn này có lẽ chẳng khó khăn gì cho lắm.
Tất cả chẳng qua chỉ là ra vẻ, nhằm tăng cường hình tượng bản thân trong mắt
đối tác mà thôi.
Kẽo… ầm!
Chiếc bàn gỗ đáng thương kẽo kẹt nghiêng ngả, cuối cùng không chịu nổi mà đổ
sang hai bên, phát ra âm thanh ầm vang chát chúa. Vết cắt ở giữa sắc ngọt,
nhìn qua khác nào người thợ mộc tỉ mỉ cưa ra, rồi dùng giấy giáp đánh mịn cẩn
thận.
Lâm Hàn điệu bộ vẩy kiếm một cái, mài lưỡi kiếm lên đầu bao, gạt hết tro bụi
trên lưỡi kiếm rồi mới nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ.
Qua chiêu kiếm vừa rồi, Gary lại càng thấy tự tin hơn với quyết định của mình.
Có Lâm Hàn, lại thêm cả người kia bảo hộ nữa, hắn có đủ tự tin để trở về công
hội ma pháp trong tình trạng sung mãn nhất, sẵn sàng đối đầu mọi thử thách sau
này.