Thiếu Niên Chiến Đấu


Người đăng: hieugskm

Mắt thấy Hận Kiếm điên cuồng lao tới, khóe miệng kẻ áo đen chỉ nhếch lên một
nụ cười khinh thường.
Trong mắt người thường, có lẽ một đòn chidori này đã là kinh thiên địa, khiếp
quỷ thần, không thể né tránh, nhưng trong mắt một pháp thánh, đòn này cũng chỉ
đến vậy mà thôi.
Tên áo đen mặc dù không tinh thông cận chiến, nhưng tinh thần lực hùng mạnh
khiến hắn có nhãn lực và sức phân tích vô cùng kinh khủng. Chỉ trong tích tắc
như vậy, hắn đã nhìn ra chidori của Hận Kiếm chỉ có thể lao theo đường thẳng,
một đường quyết tiến, không có đường lùi. Hơn nữa, quỹ tích di chuyển của Hận
Kiếm còn hoàn toàn bị hắn phân tích ra.
Động tác vô cùng khoan thai, tên áo đen nhấc lên bộ pháp, ý đồ né tránh.
Chỉ là…
Hắn đột nhiên cảm thấy hai chân cứng lại, không thể di chuyển. Không biết từ
bao giờ, hai cánh tay gầy gò mạc danh xuất hiện dưới chân hắn, níu chặt không
buông.
Thổ độn – Địa Sát thuật!
Nguyên bản thuật này trong tay Lâm Hàn có thể kéo toàn bộ thân thể kẻ địch
chìm xuống lòng đất, chỉ chừa lại phần đầu, người thi thuật lúc này mới hiện
thân, tiến hành “trảm thủ”. Nhưng rất tiếc, dù Hận Kiếm có làm cách nào đi nữa
cũng không thể kéo chìm thân thể kẻ áo đen này, giống như có một luồng năng
lượng kỳ dị nào đó, mọi thời mọi khắc đều đang chống cự lại lực lượng của Hận
Kiếm vậy.
Hoặc cũng có thể là, do Hận Kiếm chủ tu không phải thổ độn, nên dùng thuật này
không phát huy ra được đủ uy lực chăng?
Nhưng… chỉ cần giữ lại đối thủ là được rồi!
Trong lòng nghĩ vậy, tốc độ của Hận Kiếm lại tăng lên hai phần, giống như một
tia chớp lao tới kẻ địch. Nhưng kẻ áo đen hồn nhiên không biến sắc, chỉ đầy
mặt trào phúng nhìn hắn, giống như con voi đang khinh bỉ con kiến dám ngang
nhiên cắn mình vậy.
Oành…
Chidori sẽ dùng sức ngưng tụ vô song của lôi độn xuyên thủng mục tiêu, đó là
thường thức, nhưng khi cái tiếng va chạm đinh tai nhức óc ấy vang lên, Hận
Kiếm dù thế nào cũng không cao hứng nổi.
Bởi âm thanh như vậy, chỉ có thể chứng minh Chidori đã va trúng cái gì đó,
hoàn toàn không thể xuyên thủng đối phương!
Giống như… uy lực kinh khủng khi chidori và rasengan va vào nhau vậy.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy một lực phản chấn bàng đại ập tới, từ cánh tay, lan
tỏa đến ngực, rồi truyền tới toàn thân, Hận Kiếm không thể khống chế bay ngược
về phía sau, cổ họng ngòn ngọt, một dòng máu đỏ tươi theo đó tràn ra khóe
miệng.
Tro bụi tan đi, Hận Kiếm kinh dị nhìn tới, chỉ thấy tên áo đen vẫn thản nhiên
đứng đó, không hề nhúc nhích, ảnh phân thân không biết từ bao giờ đã biến mất
dưới thủ đoạn của tên kia. Một đòn tích súc của Hận Kiếm, tuyên cáo thất bại!
- Chà chà, lại thêm một con chuột chui đầu vào rọ! Ta nên khen các ngươi dũng
cảm, hay nên nói các ngươi thật ngu xuẩn đây?
Tên áo đen nghiền ngẫm nhìn Lâm Phong đang đỡ Hận Kiếm đằng kia, giọng nói
tràn đầy châm chọc.
Cả hai thiếu niên đều không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm
hắn. Nhưng âm thầm, Hận Kiếm đang không ngừng quan sát kẻ địch, hay nói cho
chính xác, là quan sát năng lượng lưu động trong cơ thể đối phương.
Một đôi mắt đỏ tươi đầy yêu dị, hai viên câu ngọc đen xoay tròn không ngừng,
như một vòng xoáy ma mị có thể hút mất hồn phách người ta. Nếu Lâm Hàn ở đây,
chắc chắn hắn sẽ phải kinh dị mà thốt lên...
Sharingan!
Đúng! Chính là sharingan, thứ huyết kế mạnh mẽ và quỷ dị bậc nhất trong nguyên
tác! Thứ đồng thuật bá đạo tuyệt luân, thứ đồng thuật bị nguyền rủa, chỉ có
thể trưởng thành trong cừu hận và thống khổ!
Cũng chính vì sự tà ác của nó, mà năm xưa Lâm Hàn không hề lựa chọn huyết
thống Uchiha, hay nói cho đúng, là hắn không dám lựa chọn, dù cho chính hắn
cũng vô cùng ước ao sức mạnh ấy!
Vậy mà bây giờ, Sharingan lại xuất hiện bên cạnh hắn, hơn nữa còn là chính đệ
tử của hắn đạt được.
- Hận Kiếm! Mắt của anh...
Lâm Phong cũng nhìn ra được dị trạng của Hận Kiếm, hắn có chút kinh ngạc thốt
lên, chỉ là ngay lập tức bị Hận Kiếm chặn lại:
- Đây là sharingan, là phần thưởng mà tôi nhận được trong nhiệm vụ lần trước.
Hiện tại không phải lúc dò hỏi! Nhãn thuật của tôi có thể nhìn được một phần
năng lượng trong cơ thể kẻ địch. Năng lượng của kẻ này rất quỷ dị, hắn có tinh
thần lực mạnh mẽ hơn ma pháp sư bình thường cả chục lần, nhưng năng lượng
thuộc tính phân tán trong cơ thể lại hoàn toàn là vô sắc, trường hợp như
vậy... tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Đến đoạn sau, Hận Kiếm đã không phải dùng lời nói, mà là dùng ám hiệu Ninja để
truyền đạt, Lâm Phong mặc dù không phải Ninja, nhưng tiếp xúc lâu ngày như
vậy, ám hiệu này hắn vẫn có thể hiểu được.
- Năng lượng vô sắc... nghĩa là không có thuộc tính sao?
Lâm Phong không hổ là thiên tài, thoáng chốc đã hiểu được ảo diệu trong đó.
Ma pháp sư bình thường, năng lượng nội tại được chia làm hai phần, một là tinh
thần lực, hai là năng lượng thuộc tính. Tinh thần lực là do tu luyện ra, tập
trung ở đại não, ở Pháp Thánh, thậm chí có thể khai phá Não Hải, chất chứa
được càng nhiều tinh thần lực hơn! Còn năng lượng thuộc tính lại là bẩm sinh,
không thể tu luyện, nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tới việc tinh thần lực có
thể câu thông với nguyên tố nào trong tự nhiên.
Nói cách khác, năng lượng thuộc tính này mặc dù không thể chủ động vận dụng,
nhưng lại mỗi thời mỗi khắc quyết định thuộc tính và con đường tu luyện của ma
pháp sư!
Năng lượng thuộc tính khác nhau có màu sắc khác nhau, ít nhất là sharingan
nhìn ra được như vậy. Nhưng lần này, Hận Kiếm hoàn toàn không nhìn thấy màu
sắc của thứ năng lượng này!
Điều đó nghĩa là gì?
- Tinh Thần Sư!
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lâm Phong toát ra một danh từ như vậy!
Trường phái ma pháp sư đặc biết nhất trong các loại ma pháp sư! Chuyên tu tinh
thần lực, không câu thông nguyên tố, dùng tinh thần lực mạnh mẽ công kích tinh
thần đối phương, thậm chí, Tinh Thần Sư cường đại còn có thể trực tiếp ngưng
tụ tinh thần lực thành công kích, phòng ngự, tạo thành sát thương trong vô
hình, giết chết kẻ địch mà thần không biết, quỷ không hay.
Cũng vì có thể công kích từ xa trong vô hình, nhẹ nhàng có thể hủy diệt tinh
thần kẻ địch, hơn nữa, với tinh thần lực mạnh gấp hàng chục lần ma pháp sư
bình thường, có thể nói, tinh thần sư trời sinh là khắc tinh của tất cả các hệ
ma pháp sư khác! Cảnh giới càng cao, sự khắc chế này càng rõ rệt, vì vậy, tinh
thần sư có thể nói là cơn ác mộng của tất cả ma pháp sư trên đại lục này.
Trái lại, võ giả không tích súc tinh thần lực lên não hải như ma pháp sư, mà
vẫn duy trì tinh thần ở dạng, “ba hồn bảy phách”, phân tán nhiều vị trí trong
thân thể, vì vậy chịu ảnh hưởng của tinh thần sư cũng ít đi phần nào. Đương
nhiên, cao thủ so chiêu, tích tắc có thể quyết thắng bại, tinh thần sư mặc dù
không thể một chiêu hủy diệt tinh thần của võ giả, nhưng cũng có thể khiến bọn
họ nhẹ thì ngơ ngác trong phút giây, bị kẻ địch cướp tính mạng, nặng thì thất
hồn lạc phách, ngu ngơ cả đời.
Tinh thần sư cũng vì thế mà trở thành tồn tại người người nghe tới đều biến
sắc, dù cho số lượng tinh thần sư cường đại trên đại lục này đã ít lại càng
ít, nhưng chỉ cần nghe thấy tên bọn họ, bất cứ ai cũng phải rùng mình kinh
hãi.
Đặc biệt là trước mắt bọn họ còn là một tinh thần sư tu vi Pháp Thánh!
- Này... anh có sợ không?
Giờ phút này, mặc dù trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng Lâm Phong lại cảm
thấy như có một luồng lửa đang cháy hừng hực trong tâm can, sắc mặt hắn đỏ
lên, giọng nói có chút đè nén hỏi Hận Kiếm.
- Sợ chứ!
Hận Kiếm nhếch nhếch môi, thần sắc điên cuồng không chút tương thích với lời
hắn nói:
- Sợ chính mình sẽ sợ! Nếu tôi chỉ vì hắn là tinh thần sư mà lui bước, vậy
thì còn nói gì đến thực hiện mộng tưởng kia...
- Ăn nói lăng nhăng cái gì? Hiện giờ thì nghe cho kỹ! Công kích của hắn có
hai loại chủ yếu: Ảo thuật và Công kích tinh thần! Vô ngã tâm tinh giúp tôi có
thể chiến đấu khi trúng ảo thuật, nhưng tôi không đủ mạnh để đối kháng công
kích tinh thần! Còn anh đủ nhanh để tránh thoát công kích tinh thần của hắn,
nhưng không đủ mạnh để xuyên thấu phòng ngự tinh thần.
Lâm Phong từ tốn rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời không ngừng dùng ám hiệu phân
tích.
- Hôm nay cha có nói một số thứ rất hay. Tôi cũng chợt hiểu ra một số điều...
khà khà, có lẽ có thể áp dụng ngay cũng không chừng.
- Đừng nói nhảm, tiên hạ thủ vi cường.
Hận Kiếm dẫn đầu quát lên một tiếng, thân hình như bao phủ một tầng lôi điện,
tốc độ nhanh như thiểm quang lao về phía trước theo quỹ đạo zic zac, nhìn qua
giống như vạch ra những tia sét đầy hoa lệ trong không gian vậy.
Lâm Phong nhếch miệng cười. Một năm trời cùng chung chiến tuyến, cùng nhau
trải qua biết bao nhiêu hoạn nạn, Hận Kiếm chính là người đồng đội ăn ý nhất
của Lâm Phong, giữa hai thiếu niên, mặc dù vẫn luôn tranh cãi ganh đua lẫn
nhau, nhưng nhắc về đồ phối hợp, có lẽ chính Lâm Hàn cũng phải ngả mũ thán
phục.
Chỉ là, đối mặt với công kích như thế, tên áo đen lại chỉ khinh thường nhếch
miệng:
- Hai thằng ngu!
Không phải sao? Bản thân hắn không dám chủ động tấn công từ đằng xa, dù có dám
thì cũng không thể dồn toàn lực. Đó là vì cái gì? Là vì hắn sợ hãi! Còn vì sợ
hãi ai, sợ hãi cái gì, có lẽ không cần phải nói nhiều nữa!
Lâm Hàn! Chỉ riêng cái tên của hắn đã đủ khiến kẻ địch sợ mất mật, lo được lo
mất, bó tay bó chân! Làm một ninja, Lâm Hàn có lẽ nên cảm thấy thật vinh hạnh
khi trở thành nỗi ác mộng của kẻ địch như vậy!
Hận Kiếm có thể ẩn núp, vì cái gì Lâm Hàn kia không thể ẩn núp càng sâu hơn?
Ấy vậy mà, hai thằng nhãi con kia lại mạo muội tiếp cận hắn, không phải tự tìm
chết là cái gì?
Chỉ thấy thân ảnh Hận Kiếm lao lên như một tia chớp, tốc độ lóa mắt khiến tên
áo đen cũng có chút chóng mặt.
Trong tích tắc, đột nhiên Hận Kiếm như hư không tiêu thất, thế công có vẻ hùng
hổ cũng theo đó mà biến mất theo.
Tên áo đen ngẩn ra đó, hắn vốn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ liều mạng công
kích, nào ngờ lại chỉ đầu voi đuôi chuột như vậy?
- Chết!
Đúng lúc này, Lâm Phong cũng gào thét lao tới, kiếm khí như hồng, vô cùng sắc
bén chém ngang cổ đối phương. Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, bộ pháp dịch sang
trái từ rất sớm, nếu cứ như vậy, kiếm chiêu của Lâm Phong chắc chắn sẽ chém
hụt.
Chỉ là...
Reenggggg...
Ngay khi tên áo đen nghĩ rằng mình đã tránh thoát, kiếm pháp của Lâm Phong đột
nhiên biến đổi, từ chém ngang, kiếm chiêu gấp một đường vuông góc, trở thành
chém dọc, khiến vị trí của tên áo đen hoàn toàn rơi vào vùng công kích của Lâm
Phong. Tên áo đen có chút giật mình, nhưng không chút hoảng loạn một lần nữa
lùi lại
Keng!
Trúng sao?
Đáp án là đã trúng, nhưng kiếm thế kia cũng vì quá tầm mà chỉ còn tàn lực, tên
áo đen cũng rất kịp thời dùng tinh thần phòng ngự che chắn, kiếm của Lâm Phong
vì vậy chưa thể làm tổn thương tới hắn.
- Chà chà... lại là Thanh Phong Hành kiếm! Thằng nhóc mi đúng là làm ta thấy
thú vị rồi đó! Khà khà...
Thanh Phong Hành kiếm pháp, là một trong những tuyệt học của Võ Đạo Môn, cũng
là kiếm pháp quen thuộc của Thiên Tuyết tiên tử. Bộ kiếm pháp Thiên cấp trung
đẳng này, hiện nay rơi vào tay Lâm Phong cũng không có gì kỳ lạ!
Thanh Phong Hành chủ tu kiếm ý tự do, qua lại như gió, kiếm không cần chiêu,
biến thiên quỷ quyệt! Chỉ cần một ý niệm, kiếm tức biến đổi, thu phát tự
nhiên, không thể lường trước!
Nghe qua, kiếm pháp này có phần giống với độc cô cửu kiếm tu tới cực hạn!
Nhưng thực tế, là do lợi dụng ưu thế công pháp hệ phong mới có thể đạt đến
cảnh giới thu phát tự nhiên như vậy! Người bình thường, muốn luyện ra cảnh
giới này ít nhất cũng cần mất năm mươi một trăm năm khổ tu!
Trong mắt tên áo đen lập lòe thần sắc tham lam, tuyệt học của Võ Đạo Môn, nếu
đem về tổ chức... chắc hẳn cũng là một phần công lao không nhỏ chứ!
Rengggg...
Keng keng...
Lâm Phong không đáp, chỉ đầy mặt chăm chú thi triển kiếm pháp! Kiếm pháp qua
lại như gió, khiến không gian xung quanh lập lòe đầy những vệt kiếm ảnh. Tên
áo đen mặc dù mạnh hơn Lâm Phong nhiều, nhưng hắn vốn dĩ không am hiểu cận
chiến, chỉ có thể liên tục né trái tránh phải, như từ ngoài vào lại giống như
Lâm Phong đang chiếm ưu thế.
Qua hơn trăm chiêu, Lâm Phong bất chợt lộ ra một chút sơ hở. Tên áo đen qua
quan sát, đã bắt được nhịp điệu của hắn, chợt tăng mạnh tinh thần phòng ngự,
lực phản chấn tăng gấp bội khiến Lâm Phong khựng lại một tích tắc, kiếm pháp
vì thế cũng bị đình trệ trong thời gian ngắn.
Tên áo đen cười nhạt một tiếng, một thanh chủy thủ sắc lẹm đột ngột xuất hiện
trong tay, hung ác chém tới cổ thiếu niên.
Tên áo đen không am hiểu cận chiến, một đao này nhìn qua cũng chỉ thường
thường. Lâm Phong vốn dĩ định cử kiếm đón đỡ, nào ngờ ngay lúc này đầu óc một
trận mê muội, khiến thân thể hắn cứng đờ.
Lúc này, thời gian không còn đủ để Lâm Phong tiến vào trạng thái vô ngã nữa
rồi.
Rẹt...
Những âm thanh lách tách như không khí bị xé rách vang lên, tên áo đen nhẹ
nhíu lông mày, từ phía sau, Hận Kiếm dùng tốc độ như ánh chớp lao tới, tốc độ
kia nhanh tới mức tên áo đen chỉ có thể nhìn thấy từng vệt tàn ảnh. Hắn không
chút nghi ngờ, mình còn chưa kịp hạ gục Lâm Phong, bản thân mình đã bị trọng
thương trước.
Bất đắc dĩ, hắn không thể không từ bỏ công kích Lâm Phong, hai mắt híp lại đầy
nguy hiểm nhìn thân ảnh đang lao nhanh kia, một tấm chắn vô hình xuất hiện,
chặn đứng hướng công kích của Hận Kiếm.
Oành!
Tên áo đen thoáng chốc chấn động.
Tấm chắn tinh thần kia hắn chỉ lâm thời ngưng tụ, nhưng cường độ đó, thừa sức
chặn đứng một kích toàn lực của Võ Hoàng! Chỉ là... lúc này hắn lại cảm nhận
được tinh thần rung mạnh, tấm chắn kia chịu phải trọng kích của Hận Kiếm, vậy
mà thoáng chốc gần như sụp đổ!
Lôi Độn – Bạo Kích!
Khực!
Cùng lúc đó, một mũi châm tinh thần ngưng tụ ngay bên vai Hận Kiếm, lạnh lùng
đâm xuống, nhưng kết quả cũng không như tên áo đen tưởng tượng, mũi tên này
vậy mà không thể xuyên thủng thân thể kia, giống như... giống như đụng phải
tấm thép vậy!
Lôi Độn – Lôi Thần Khải Giáp!
Kẻ áo đen nhất tâm nhị dụng, vừa phòng thủ, vừa công kích! Nhưng đồng thời,
Hận Kiếm chẳng phải cũng đồng thời sử dụng hai cấm thuật lôi độn của Làng Mây
đó hay sao? Xem ra, một năm này, Hận Kiếm đúng là cực kỳ chăm chỉ thực hiện
nhiệm vụ a! Không biết, hắn còn ẩn giấu bao nhiêu lá bài tẩy nữa đây?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #379