Đào Tẩu


Người đăng: hieugskm

Nhưng chênh lệch quân lực thì mãi mãi cũng không thể bù đắp! Đối đầu một vạn
phi hổ quân hùng mạnh, một ngàn người bên phía Lâm Ôn chỉ qua vài phút đã hoàn
toàn sụp đổ, thế trận đã nghiêng hẳn về một bên.

Lâm Ôn lúc này rất xứng đáng với danh hiệu “tư lệnh tay trắng”.


  • Ngừng!

Tiếng quát lanh lảnh kia lại một lần nữa vang vọng chiến trường. Trong tầm mắt
của Lâm Ôn, một người thanh niên xấp xỉ ba mươi, mặt mũi bóng loáng không râu
khoan thai bước ra. Hắn không mặc giáp trụ như tướng sĩ, mà lại mặc một bộ
trường bào trắng tinh, trên tay cầm quạt xếp, phong độ phiên phiên như một thế
gia công tử.

Đây chính là Trịnh Vân!


  • Lâm Thế Ôn! Xem ra ngươi hết đường thoát rồi! Còn không mau bó tay chịu
    trói, theo ta trở về dập đầu thỉnh tội với gia chủ? Nể tình ngươi là một nhân
    tài, gia chủ có lẽ có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi ngoan
    ngoãn hiệu trung với Trịnh Thị bọn ta là được rồi.

Trịnh Vân nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cực kỳ tự tin nói.

Thực tế cũng là như vậy! Hiện tại gần một vạn Phi Hổ quân đã bao vây toàn bộ
đường lui của Lâm Ôn, dưới tác dụng của Đạo Cảnh Quân Tướng, khí thế một vạn
người như ngưng thành một thể, không ngừng áp chế hắn. Lâm Ôn tin chắc rằng,
trong phạm vi này, chỉ cần mình dám động, Trịnh Vân có đến hàng trăm cách
nghiền mình ra thành bã.

Mặc dù tu vi của hắn và Trịnh Vân đều xấp xỉ, là Võ Thánh cấp ba, nhưng lúc
này, đạo cảnh của hắn đã hoàn toàn bị áp chế.


  • Hiệu trung? Ý là làm chó săn cho Trịnh thị các ngươi! Quanh năm gây chiến
    tàn sát người vô tội, cướp bóc tài phú không kiêng nể gì sao?

Lâm Ôn nhếch miệng, không chút nao núng nói.


  • Sai! Sai rồi! Thế nào là quanh năm gây chiến? Rõ ràng là có nhiều kẻ không
    phục sự sáng chói của Trịnh thị, có mưu đồ với Trịnh thị bọn ta! Trịnh thị
    tiêu diệt bọn hắn là thiên kinh địa nghĩa! Chẳng lẽ để bọn chúng quanh năm gây
    hấn, thậm chí tấn công tới Trịnh gia bảo bọn ta mới là đúng đắn?

Trịnh Vân vẫn rung đùi đắc ý nói. Không chút nào vội vã.

Lâm Ôn cười lạnh một tiếng! Còn định nói một tràng về sự tàn bạo, hà khắc và
tham lam của Trịnh thị, chính vì bản tính khốn kiếp đó mà mặc dù Trịnh thị rất
mạnh, nhưng không có mấy ai chịu phục bọn họ. Chỉ cần có bất cứ ai lộ ra một
chút manh mối về sự bất mãn, dù chỉ là bất mãn trên chót lưỡi đầu môi, Trịnh
thị cũng sẵn sàng kiếm cớ hiệu lệnh các lãnh địa tay sai công kích, thậm chí
đồ diệt không chút nương tay! Bản thân thì lại đứng sau vờ vịt “trợ cấp”, trên
thực tế là buôn bán khí tài kiếm lợi, bóc lột cả hai mặt chiến trường.

Giống như trước đây, bọn chúng phái Bạch Vũ Thành, Địa Hải Quốc nhảy vào đánh
phá Dạ quốc vậy! Chỉ là hai lãnh địa này rất thông minh, lại dùng âm mưu quỷ
kế phá hoại Dạ quốc từ bên trong, muốn chiếm Dạ quốc mà không mất một binh một
tốt, vì vậy nên quá trình mới kéo dài đến hai mươi năm, cuối cùng bị Lâm Hàn
đến phá vỡ!

Chỉ là, không chờ Lâm Ôn nói chuyện, một âm thanh có phần thiếu kiên nhẫn đã
vang lên:


  • Đừng lý sự! Rời đi trước!

Âm thanh rơi xuống, một làn khói trắng mù đặc thoáng chốc phun ra, bao phủ
phạm vi vài chục mét quanh thân Lâm Ôn. Trịnh Vân và Phi Hổ quân đề phòng lui
về phía sau một bước, đồng thời nín thở ngưng thần, không để bản thân hít phải
“khói độc”.

Qua mười giây, khói trắng hoàn toàn tan đi, chỉ là, vị trí nơi đó nào còn bóng
dáng người nào? Cái gọi là đỉnh phong của đào tẩu, có lẽ cũng chỉ là như thế.

Ánh sáng trắng lóe lên, giữa dàn kỵ binh chạy trối chết đột ngột xuất hiện hai
thân ảnh, một người mặc ngự thần bào trắng, người còn lại mặc giáp bạc, chỉ
là, lúc này trên người hắn có mấy phần xốc xếch.

Chính là hai anh em họ Lâm.

Lúc này, Hắc Phong quân đang chạy trối chết, cả quay đầu lại cũng không dám.
Sau khi lặng lẽ đưa Lâm Ôn rời khỏi chiến trường, Lâm Hàn ngay lập tức dùng
Byakugan quan sát tình hình xung quanh.

Truy binh đã bị bỏ xa.

Khoảng cách giữa Hắc Phong quân và truy binh lúc này đã là hơn hai trăm dặm.
Khoảng cách không dài không ngắn, nhưng với tốc độ của Phi Hổ quân, chỉ hai
trăm dặm này cũng chỉ là chuyện trong mấy phút mà thôi.

Theo lý thuyết, không quân chắc chắn phải nhanh hơn bộ binh mới phải. Dù cho
Hắc Phong quân nổi danh về tốc độ, tới lui như gió, còn Phi Hổ quân cũng không
sở trường tốc độ lắm, nhưng với ưu thế phi hành trên trời, dù cho có không
đuổi kịp thì phi hổ quân chắc chắn cũng không bị bỏ xa tới vậy.

Trong này có trá!

Đang trong trạng thái tập trung tinh thần, đầu óc của Lâm Hàn trở nên linh mẫn
lạ thường, hắn thoáng chốc đã hiểu được kẻ địch định làm gì.

Lâm Ôn dường như cũng đã nhận ra, sắc mặt trầm trọng nói:


  • Bọn chúng đang áp dụng chiến lược mèo vờn chuột! Muốn chúng ta dùng toàn
    lực chạy trốn, bản thân lại thảnh thơi truy đuổi phía sau, tiết kiệm sức lực!
    Đến khi quân sĩ của chúng ta kiệt sức, chúng lại một kích đắc thủ, không tổn
    hao một binh một tốt giành lấy chiến thắng. Ưu thế của không quân khiến chúng
    có thể thảnh thơi được, nhưng chúng ta lại không có cách nào!

Lúc này, toàn bộ Hắc Phong quân đều đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Trải qua thời gian
dài hành quân tới Trịnh gia bảo, bọn họ còn chưa kịp nghỉ ngơi tốt, hiện tại
lại bị tập kích giữa đêm, bị bức phải chạy trối chết, cả một vạn người đều lộ
ra vẻ gì đó sức cùng lực kiệt.

Nhìn đối phương thảnh thơi truy đuổi phía sau, quân sĩ còn có thể nhàn nhã lấy
ra lương khô, thịt khô hưởng dụng, sắc mặt Lâm Hàn trở nên ngày càng lạnh, cứ
như thế này, toàn quân mình chỉ có đường chết!


  • Toàn quân tìm kiếm nguồn nước, nhanh chóng tiếp nước cho bản thân và tọa
    kỵ! Sau ba phút nhanh chóng lên đường!

Lâm Ôn cao giọng ra chỉ lệnh! Hắn đã nhìn ra phía trước có một dòng sông! Mặc
dù còn rất xa mới tới, cũng chỉ có thị lực của hắn mới có thể nhìn thấy, đương
nhiên, còn có Lâm Hàn.

Nhưng…

Càng tiến lại gần dòng sông, sắc mặt Lâm Ôn lại càng trở nên khó coi.

Thứ nhất, dòng sông này có chút rộng quá tưởng tượng của hắn! Ít nhất phải
rộng đến năm sáu dặm! Không phải loại sông nhỏ suối nhỏ mà có thể cho tọa kỵ
lội qua được!

Thứ hai…

Cái cảnh tượng trước mắt hắn đây thực sự quá khó coi! Còn khó coi hơn cả sắc
mặt của hắn bây giờ.

Cá chết đầy mặt sông! Mấy dặm bờ sông hoàn toàn là một sắc trắng của bụng cá,
một mùi hương tanh hôi kỳ dị ập vào xoang mũi, khiến người ta cảm thấy buồn
nôn kinh khủng. Đơn giản miêu tả, nhánh sông này… đã chết!

Hai bên bờ, thậm chí có thể thấy được những ngư dân lác đác đang đờ đẫn nhìn
cảnh tượng kia, nước mắt trào mi cùng với những tiếng kêu gào thống khổ thê
lương, khiến người ta nghe mà cảm thấy lòng dạ não nề. Họ thương con cá,
thương dòng sông, hay thương cho số phận của mình?


  • Là Trịnh thị!

Đứng trước toàn quân, Lâm Phong tiểu tướng nghiến răng nghiến lợi nói! Mặc dù
vẫn còn nhỏ, nhưng thằng nhóc này cũng đã bộc lộ ra bản chất thiên tài của
mình! Không những chỉ là võ đạo, mà đầu óc nó cũng thông minh vô cùng.

Nó hiểu, Trịnh thị làm ra tất cả chuyện này, chỉ là để “vờn” bọn họ, muốn bọn
họ tiêu hao hết tất cả sức sống mà thôi!

Chỉ vì vậy mà không từ thủ đoạn, làm ra việc táng tận thiên lương đến mức này!


  • Chỉ là, nhìn cảnh tượng này, Trịnh thị có lẽ cũng đã động thủ được một thời
    gian! Làm sao bọn chúng biết được tuyến đường đào tẩu của Hắc Phong, giành
    trước động thủ?

Lâm Phong có chút đờ đẫn lẩm bẩm!


  • Trịnh thị không biết!

Lâm Hàn lặng yên tiến đến bên cạnh nó, bàn tay to xoa xoa lên đầu Lâm Phong,
giọng điệu có chút đắng chát nói:


  • Cơ bản là chúng ta chạy về bất cứ hướng nào cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng
    như vậy!

Lâm Phong sững sờ!

Sau đó là sự phẫn nộ đến tột cùng! Trịnh thị này vậy mà điên rồ đến mức ấy?
Không chỉ làm ở một nơi, mà còn bố trí khắp nơi, phá hỏng đường lui của bọn
họ! Nhưng đồng thời cũng phá hỏng nhân sinh của biết bao nhiêu sinh mệnh!


  • Cha! Con muốn giết Trịnh Hằng! Giết sạch Trịnh thị! Một lũ chó điên mất hết
    tính người!

Lâm Phong vô cùng kích động gào thét! Nó còn nhỏ, nhưng bản tính hiệp khách
bẩm sinh đã ngấm vào máu. Bảo nó làm sao có thể nhìn được tất cả những chuyện
này!

Chiến tranh, phải có người chết! Nhưng dùng thủ đoạn tàn độc như vậy, gián
tiếp tàn sát người vô tội, Lâm Phong không thể chấp nhận được! Ngay cả chính
Lâm Hàn cũng không chấp nhận được!

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt thăm thẳm nhìn nơi xa xăm:


  • Trịnh Hằng tạm thời chưa giết được! Trước hết làm thịt Phi Hổ quân của hắn!
    Cả lão già Trịnh Biến kia, cũng không thể sống sót!

Giọng nói tràn ngập sát khí! Chân nộ, cùng sát tâm của Lâm Hàn lúc này đã hoàn
toàn bộc phát.

Băng Độn – Thủy Ngưng Băng!

Mặc dù lòng mang sát ý, nhưng Lâm Hàn biết, trước hết vẫn phải lấy đào tẩu làm
mục tiêu số một.

Lâm Băng ngay lập tức hội ý, lặng yên kết ấn, một nửa dòng sông ngay lập tức
đóng băng, vô cùng vững chãi. Lượng chakra thế này… Lâm Băng vậy mà vào giờ
khắc này đột phá đến Thượng Nhẫn!

Thượng nhẫn mười tuổi! Đây là khái niệm gì? Thiên tài còn vượt qua cả Kakashi
sao?

Thực hiện xong nhẫn thuật, Lâm Băng không nói một lời đi trước! Có lẽ, vừa rồi
những lời nói của ngư dân đã khiến nàng có chút tổn thương và phẫn nộ.

Bởi khi Lâm Băng cùng vài người khác đi mượn thuyền, ngư dân không những từ
chối, mà còn nhìn bọn họ với ánh mắt căm thù, không ít người còn lặng lẽ nói
rằng bọn họ là đám ma binh khốn kiếp, chuyên môn reo rắc tai họa lên thế gian!
Không có họ, thảm cảnh thế này chắc chắn sẽ không xảy ra.

Hiển nhiên, đây cũng là tác phẩm tẩy não của Trịnh thị!

Ngư dân mặc dù không tiếp đón họ, nhưng cũng không dám làm gì họ. Cả đoàn quân
thuận lợi dựa vào Băng Độn vượt qua dòng sông, lại một lần nữa chạy trối chết!

Chỉ là, chạy mãi cũng chỉ là con đường chết! Trong đầu Lâm Hàn lúc này đã có
một kế hoạch! Để thiên hạ này biết được, Ninja phục kích, sẽ là chuyện đáng sợ
đến nhường nào!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #370