Vườn Không Nhà Trống


Người đăng: hieugskm

Trịnh thị, một thị tộc nổi danh vùng Tây Nam, là đệ nhất thế lực, đệ nhất thị
tộc, xưng hùng xưng bá vùng Tây Nam hàng ngàn năm mà không một ai có thể thay
thế.
Nhắc đến đệ tử của Trịnh thị, người ta thường nhớ đến ba loại đặc điểm.
Khinh công tuấn dật, lôi lệ phong hành, tốc độ độc bá thiên hạ.
Khả năng luyện khí bậc thầy, là một trong những gia tộc buôn bán khí giới nổi
danh nhất Thần Tướng Chiến Quốc. Nhắc đến Trịnh thị, người ta thường nghĩ đến
những loại cơ quan bẫy rập quỷ bí khó lường, cùng với những loại vũ khí ma
pháp mang theo uy lực hủy thiên diệt địa!
Có thể nói, thủ vệ một ngôi thành bị Trịnh thị tấn công là điều không tưởng!
Đặc điểm cuối cùng, chính là tâm tính bá đạo, tham lam vô độ, nhìn thấy thứ
tốt luôn muốn chiếm làm của riêng, không phân biệt tốt xấu! Bất cứ lý do gì
cũng có thể để Trịnh Thị phát động chiến tranh! Có thể nói, Trịnh thị là một
thế lực hung hăng và hiếu chiến nhất cả vùng Tây Nam thần tướng!
Theo khẩu hiệu của Trịnh thị, thì đó là mạo phạm tộc ta, dù xa tất tru…
Lâm Hàn nghe mấy lời này cảm giác có chút quen quen, nhưng hắn cũng không liên
tưởng nhiều, thuần túy chỉ là trùng hợp.

Lâm Hàn đã nhận được tin báo, Trịnh thị đã điều động hai khẩu Diệt Quang Pháo,
hàng vạn thanh Địa Lôi Kích, muốn công phá Dạ quốc càng sớm càng tốt. Lý do đó
khiến hắn không thể không nóng ruột.
Diệt Quang Pháo, một pháo bắn ra, ba ngàn dặm thành bình địa! Không một sinh
vật nào có thể sống sót, ngay cả một Võ Thần cũng phải tránh né mũi nhọn,
không dám trực tiếp đón đỡ, uy năng như vậy, Lâm Hàn cho rằng bản thân mình
cũng khó có thể trực diện đối kháng.
Địa Lôi Kích, đây là một loại vũ khí ma pháp có tính bạo tạc và xuyên thấu rất
mạnh, lợi dụng uy lực của lôi đình truyền dẫn trong lòng đất, từ xa có thể gây
ra những vụ nổ dưới lòng đất tại vị trí định trước, phạm vi tác dụng trong
vòng mười dặm. Chính là một loại vũ khí “khủng bố tinh thần” vô cùng khó chơi.
Khi mà Trịnh thị có thể từ bên ngoài thành điều động nổ nát cấu trúc lòng đất
trong thành, gây nên những cơn địa chấn và sụp đổ trên diện rộng. Là cơn ác
mộng của những kẻ chỉ biết cố thủ.
Dạ quốc sở dĩ có thể chèo chống đến bây giờ, tất cả là nhờ Tuyết Thiên Lăng
ngày đêm gia trì trận pháp, không ngừng bổ sung chữa trị đại trận, nếu là bất
cứ một thành trì, quốc gia nào khác, gặp phải hai đại sát khí này không ngừng
oanh tạc, đại trận sớm đã sụp đổ từ lâu.
Vốn dĩ, với thực lực của Tuyết Thiên Lăng, nàng cũng chỉ cần vung tay là có
thể hủy diệt quân đội Trịnh Thị, rõ ràng là Trịnh thị mạo phạm nơi “thanh tu”
của nàng, người khác có biết cũng không nói được gì. Nhưng nàng biết, làm như
vậy chẳng khác nào bại lộ thực lực bản thân, khi mà “người khác”, cụ thể là Võ
Đạo Môn vẫn còn đang nghĩ nàng bị Lâm Hàn “cầm tù”. Chưa kể, một Võ Thần, một
tu sĩ Hợp Đạo cảnh như nàng lại đột nhiên xuất hiện ở Dạ quốc, nơi này còn có
thể bình yên được không?
Vào thời điểm này, làm vậy chẳng phải rước thêm phiền phức cho Lâm Hàn sao?
Tuyết Thiên Lăng nghĩ gì, Lâm Hàn hiểu, hắn thương tiếc thê tử, càng vì thế,
hắn càng cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện bên này, đả kích Trịnh thị để
chúng không ngóc đầu lên được.

Trịnh gia bảo, nơi đây chính là sào huyệt của Trịnh thị, nhìn bề ngoài, chỗ
này cũng chỉ là một khối sơn trang vô cùng rộng lớn và tinh mỹ, nhưng người
nào hiểu biết, sẽ hiểu rằng bên trong cái sơn trang trống trải này là những cơ
quan bẫy rập vô cùng tinh xảo, thậm chí còn lợi dụng cơ quan để biến thiên
trận pháp, là một trong những loại “trận pháp cơ” đầy phức tạp và kỳ diệu,
không mấy thế lực có thể sở hữu.
Lúc này, ngồi trong thư phòng, gia chủ Trịnh Hằng không ngừng xoay tròn hai
quả ngọc cầu trong tay, bộ dạng thập phần bình tĩnh.
Lúc này, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, cung kính nói:
- Gia chủ, quân đội đã đến Đệ Tứ vệ thành, Đại trưởng lão đã phái người ra do
thám, quyết định ngay đêm nay động thủ, không cho đối phương cơ hội thở dốc.
Trong mắt Trịnh Hằng lóe lên hàn quang, cười lạnh nói:
- Trịnh Biến quả nhiên vẫn phong cách cũ, đánh rắn dập đầu, đánh nhanh thắng
nhanh! Nhưng theo ta biết, đối thủ lần này của hắn cũng không phải dạng vừa!
Thực thi kế sách ban đầu của chúng ta mới là đúng đắn nhất!
- Thưa gia chủ! Nếu anh em họ Lâm lợi hại đúng như ngài nói, có lẽ bọn họ có
thể nhìn ra được bố trí của chúng ta, từ đó chậm rãi bước chân để nghĩ cách
đối phó, trong thời điểm này, Đại trưởng lão lại xuất hiện đánh bất ngờ, đôi
khi lại có được kỳ hiệu không tưởng.
Thân ảnh trong hắc ám lại bình tĩnh phân tích, thập phần có lý có cứ.
Ánh mắt Trịnh Hằng lóe lên, hai quả ngọc cầu trong tay lại xoay nhanh hơn một
chút, nụ cười trên môi càng trở nên âm lãnh:
- Như vậy lại càng có thú! Ta rất chờ mong cảnh tượng chó cắn chó sẽ là như
thế nào! Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, hahahaha….
Tốt! Thân làm một gia chủ, vậy mà trong thời khắc chiến tranh vẫn không quên
ám hại đồng tộc. Quả nhiên là một gia chủ tốt!
Chỉ là, như vậy chẳng phải càng giảm bớt áp lực cho Hàn ca hay sao?

Trở lại với Hắc Phong quân!
Thu nạp thêm bốn vạn người, mặc dù số lượng tăng lên, nhưng thực tế lại khiến
tốc độ quân đội giảm đi đáng kể, hiện tại đã qua gần một tháng, Hắc Phong quân
mới tiến tới gần Trịnh gia bảo, lặng im trong gió quan sát tình hình phía
trước.
Trịnh gia bảo là một sơn trang, nhưng bao quanh nó là Trịnh gia thành, một
ngôi thành vô cùng rộng lớn, bao phủ phạm vi tới hai ngàn dặm, bao gồm chủ
thành và tứ đại vệ thành, bảo hộ bốn phía đông tây nam bắc! Muốn công được vào
chủ thành, công vào Trịnh gia bảo, bước đầu tiên vẫn phải là công phá được một
tòa vệ thành, mở ra một con đường trước đã!
Hắc Phong quân một đường Tây chinh, hiển nhiên tiếp xúc trước nhất vẫn là Đông
Vệ Thành. Lúc này, Lâm Hàn đang đứng trên một ngọn cây cao, đứng trong gió
quan sát toàn cảnh Đông Vệ, ngự thần bào phấp phới tung bay, phong tư hiên
ngang như một cây trường thương đầy kiên cường. Chỉ là, sắc mặt của hắn lúc
này đang tràn đầy nghi hoặc.
Thật thanh lãnh!
- Cha! Nhẫn tổ số chín và số mười một đều đã trở về. Trong thành gần như
không một bóng người, có cũng đều là phàm nhân không chút sức lực! Một tòa
thành nhân khẩu hơn một trăm triệu gần như đã hoàn toàn bốc hơi!
Lâm Băng lúc này đã trở về, sắc mặt tràn ngập nghi hoặc báo cáo tình hình cho
Lâm Hàn. Sắc mặt hắn lúc này cũng trở nên có chút khó coi.
Trong tưởng tượng của hắn, Đông Vệ Thành lúc này hẳn là phải phòng thủ sâm
nghiêm, tràn ngập khí tức tiêu sát, thậm chí là cường giả như mây, sẵn sàng
đón đầu để bọn họ có đi mà không có về mới đúng.
Dù sao Lâm Hàn một đường thẳng tiến, mặc dù chính hắn thấy không có gì, nhưng
hắn biết, trong mắt người ngoài, quân đội của hắn đã quỷ dị đến khó có thể
tưởng tượng! Một đường xuyên thấu mọi phòng vệ của Trịnh thị, hơn nữa chỉ dựa
vào một vạn người, thậm chí đại quân do Võ Thánh cầm đầu cũng chỉ trong một
đêm bị đồ diệt. Một nhánh quân đội như vậy, dù là vì có đại tướng đa mưu, hay
vì có cường giả tọa trấn, hoặc vì bất cứ nhân tố nào khác cũng đủ khiến người
ta cực độ đề phòng.
Ấy vậy mà lúc này, Đông Vệ thành lại yên tĩnh đến quỷ dị như thế.
Không, không phải là yên tĩnh!
Mà là không có bóng người!
Bảo trong này không có mánh lới, hắn không tin!
Không có trò gian mới là lạ!
Ngồi gần đó, Lâm Phong cũng bất chợt lên tiếng:
- Con đã quan sát kỹ, trong thành không hề có dấu vết đấu tranh, hoàn toàn là
do người tự động dời đi chỗ khác, không phải bị đồ sát mà tạo thành!
- Tự động dời đi? Không, hẳn phải là bị cưỡng chế dời đi mới đúng! Nếu ta
đoán không lầm, hẳn là tất cả vật tư và lương thực trong thành đều bị chuyển
đi sạch sẽ rồi đúng không?
Lâm Ôn nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, lúc này đột ngột lên tiếng phân tích.
- Không sai! Sự việc chính là như vậy!
Lâm Phong gật đầu xác nhận.
Lâm Hàn và Lâm Ôn nhìn nhau một mắt, cả hai người đều bắt đầu cảm thấy có chút
nặng nề.
- Bọn họ đây là muốn làm gì nha?
Lâm Băng đứng một bên suy nghĩ mãi vẫn không hiểu quân địch đang muốn làm gì.
Không chiến mà hàng sao?
Nàng không hiểu, nhưng Lâm Hàn hiểu, cái chiến lược này, hắn đã không còn xa
lạ gì! Đây là một kế sách huyền thoại đi dọc theo dòng lịch sử quốc gia hắn
kiếp trước, trước đó, khi còn làm học sinh, Lâm Hàn đã phải học đi học lại môn
lịch sử này không biết bao nhiêu lần.
Vườn không nhà trống!
Chiến lược huyền thoại của Trần Quốc Tuấn, lấy chậm thắng nhanh, lấy yếu thắng
mạnh, lấy trường thắng đoản. Dựa vào chiến lược này, mà quân Đại Việt có thể
dùng thế yếu nhược đại phá quân Mông Nguyên hung tàn nhất trong lịch sử, điều
mà ngay cả những đại quốc từ tây sang đông đều không thể làm được thời bấy
giờ.
Nghĩ lại, quân đội của Lâm Hàn bây giờ thực chất rất giống quân Nguyên! Kỵ
binh nhiều, tốc độ nhanh, không mang nhiều lương, chủ yếu sử dụng chiến lược
chiến tranh nuôi chiến tranh!
Cũng là đánh tới đâu vơ vét tới đó.
Vốn dĩ, trước đó Lâm Hàn đóng quân đến cả nửa năm ở thành Vạn Dược, lương thực
phải rất nhiều mới đúng! Nhưng hắn vì truy cầu tốc độ, muốn nhanh chóng tới
được Trịnh gia bảo nên lựa chọn vứt bỏ lương thực, chỉ mang theo rất ít lương,
đủ duy trì cho đến khi tới được Trịnh gia thành mà thôi.
Cũng đừng nhắc tới không gian trữ vật! Đồ chơi này thực tế đều là xa xỉ phẩm,
mỗi một kiện giá trị liên thành, hơn nữa không gian chứa đựng cũng đều không
quá lớn. Đựng đồ dùng cá nhân thừa thãi, còn muốn vận lương cho quân đội mấy
vạn người, hiển nhiên nói chuyện viển vông. Nhẫn đính ước của Lâm Hàn thực tế
cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ một số thứ pháp bảo nghịch thiên, tựa như Vạn quân tháp, pháp bảo
không gian duy nhất được xếp hạng thần khí, hơn nữa còn đứng hàng mười một,
không những không gian lớn vô cùng, lại có thể chứa đựng vật sống! Chẳng khác
nào pháp bảo tiên gia. Thứ này cũng là vật trong tay Long Hạo Nguyệt, chẳng
thế mà nàng có thể lặng lẽ không một tiếng động đưa một vạn quân tới cho Lâm
Hàn.
Nói xa! Trở lại với thực tế, khó khăn trước mắt của Lâm Hàn chính là, quân đội
của hắn hết lương!
Vốn dĩ tính toán dùng thế sét đánh không kịp bưng tai công vào trong thành,
sau đó lại thỏa thuê cướp bóc nhà giàu, chia cho người nghèo… ách, Lâm Hàn hắn
cũng chính là người nghèo a! Nhưng mà bây giờ, trong thành chỉ còn lại mèo to
mèo nhỏ hai ba con, lương thực cũng chỉ lèo tèo chút gạo muối đủ nuôi sống bọn
họ, Lâm Hàn không dám cướp, cũng không xuống tay với người phàm như vậy được!
- Đáng giận!
Lâm Ôn đột nhiên đấm mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh ầm ầm như sấm đánh,
khiến Lâm Hàn giật cả mình!
Chỉ thấy hắn phẫn nộ nghiến răng nói:
- Lần này tính sai! Vốn dĩ em thừa hiểu trong bốn vạn quân kia có gian tế,
nhưng chúng ta trước sau cũng đẩy bọn chúng ra làm bia đỡ đạn nên không cần lo
lắng quá nhiều! Vậy mà lại để gian tế lộ ra tình hình lương thực chúng ta
không đủ! Bây giờ quân địch lại hèn hạ chơi một chiêu rút củi dưới đáy nồi thế
này, chúng ta tối đa chịu được hai ngày! Đến lúc quân đội và sủng kỵ đều đói
rã rời, không cần quân địch tới giết, chúng ta cũng chẳng còn sức mà chống đỡ!
Lâm Hàn cười khổ một tiếng.
Hèn hạ? Hèn cái gì? Đây gọi là binh bất yếm trá được không?
Chỉ là, vốn tưởng Trịnh thị xưa nay cao ngạo mắt để trên đầu. Chắc chắn sẽ
ngạnh kháng chặn bọn họ lại, thậm chí muốn tiêu diệt họ. Nào ngờ lại chơi kế
sách dành cho “kẻ yếu” thế này. Lâm Hàn vốn dĩ luôn đứng ở thế yếu để đánh bại
kẻ địch, đột nhiên lại bị kẻ địch đặt mình vào “thế mạnh”, hắn đúng là nhất
thời có chút không biết làm sao.
Hắn có chút bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời, quả nhiên vẫn là coi thường người
khác a! Vốn dĩ lợi dụng nhược điểm kiêu ngạo của bọn họ, tưởng nắm chắc được
tiết tấu, nào ngờ người ta không theo sáo lộ ra bài, bản thân mình lại chịu
thiệt trước!
Hắn, và cả Lâm Ôn vẫn còn quá non a!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #367