Người đăng: hieugskm
Lúc này, đại quân Trịnh thị đã rối thành một đoàn!
Chủ soái bị ám sát, chết không toàn thây!
Tin tức này giống như một quả bom bạo tạc, thoáng chốc nổ tung cả quân doanh,
khiến quân sĩ trở nên vô cùng hoang mang hoảng sợ, ngay cả nhưng giáo đầu, đầu
mục, cho đến các tướng quân cũng rối loạn trận cước, không biết phải làm sao!
Chủ soái là ai?
Là Võ Thánh cao cao tại thượng, là chiến thần của quân doanh, là tượng đài cao
lớn nhất, trấn áp cường giả của quân địch, khiến Thánh giả của quân địch không
dám thẳng tay tàn sát.
Không có Võ Thánh như Trịnh Vũ trấn tràng, quân đội mười vạn người lúc này
chẳng khác nào rắn mất đầu! Theo đúng quy củ, chủ soái đã chết, đại quân chẳng
khác nào kẻ bại trận, cường giả của quân địch có thể trắng trợn ra tay đồ sát,
tính mạng của họ lúc này chẳng khác nào chỉ mảnh treo chuông!
Võ Thánh a! Trong mắt đám quân sĩ này, đó đã là tồn tại như thần tiên, giơ tay
nhấc chân đều có thể hủy thiên diệt địa, mười vạn quân nói nghe thì nhiều,
nhưng nếu có cường giả cấp thánh nhúng tay, chỉ cần họ thả ra đạo cảnh, mười
vạn quân này chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tùy tiện để đối phương đồ sát mà
không có lực phản kháng.
Đừng nhìn trong quân không ít cường giả Võ Vương, Võ Hoàng, thậm chí là Võ Đế,
nhưng nếu Võ Thánh xuất hiện, bọn họ cũng chẳng khác nào con kiến hôi, một
chút lực phản kháng cũng không có!
Còn việc quân địch có Võ Thánh hay không, điều này không cần phải bàn cãi thêm
nữa!
Trong vạn quân, ám sát chủ soái, một kích tất sát, không chút dây dưa dài
dòng, đủ biết cường giả của đối phương khủng bố tới mức nào, tuyệt đối vượt
qua chủ soái Trịnh Vũ!
- Xông lên!
- Giết!
….
Đúng lúc này, tiếng hô giết ngập trời, cùng tiếng vó ngựa rầm rập từ phương xa
kéo đến. Cát bụi bay mù mịt, giống như một cơn lốc đầy hung tàn đang trùng
kích tới, muốn quét đi toàn bộ sinh mạng trong quân doanh.
Đám quân sĩ chỉ biết ngẩn người đứng đó, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng! Chưa
chiến, nhưng lòng người đã tràn ngập bàng hoàng, dù cho nhân số có gấp mười
lần đối phương, nhưng cũng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi!
Sự thực cũng là như thế, dưới áp lực của đạo cảnh do Lâm Ôn thả ra, quân sĩ
Trịnh thị phải khó khăn lắm mới không quỳ rạp xuống, nào còn chút sức lực nào
phản kháng?
Lâm Ôn cưỡi bạch mã, xung phong đầu tiên, trong thanh một thanh trường thương
lóe sáng ánh bạc, tràn ngập anh khí. Khóe miệng hắn nở một nụ cười, quả nhiên,
đại ca không khiến cho mình thất vọng!
- Quân sĩ đối diện nghe đây! Ta là chủ soái nhẫn quân của Dạ quốc, Lâm Thế
Ôn! Hiện tại chủ soái của các ngươi đã bị Thiên Nhẫn tướng quân hạ sát, các
ngươi nếu ngoan ngoãn đầu hàng, cống hiến cho Dạ quốc, ta cũng theo quy củ
quyết không làm khó các ngươi!
…
Chuyện Lâm Ôn thu phục quân địch, Lâm Hàn nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không
quản nhiều. Thân làm một tướng quân, Lâm Ôn phải có thủ đoạn của mình để thu
phục hàng binh. Tương lai, hắn còn phải dựa vào những quân sĩ này để chinh
phục Hải man, Lâm Hàn nhúng tay, ngược lại không đẹp!
Đương nhiên, trong số mười vạn người này, chắc chắn sẽ có người bản địa của
Trịnh gia bảo, thậm chí có con cháu Trịnh thị, thân quyến đều ở gia hương,
chắc chắn sẽ không theo Lâm Ôn công kích quê nhà. Những người này… Lâm Hàn hy
vọng Lâm Ôn biết làm thế nào.
Quả nhiên, sáng hôm sau, mười vạn quân sĩ lúc này chỉ còn lại chừng bốn vạn
người, hơn một nửa đã hoàn toàn biến mất, cái hố sâu do Rasengan xoắn ra, nơi
Trịnh Vũ chôn thây lúc này đã hoàn toàn bị lấp đầy, trở thành một cái gò đất
cao cao, bên dưới ẩn giấu sáu vạn sinh mạng, sáu vạn quân sĩ đã hoàn toàn biến
mất chỉ sau một đêm.
Đứng trước cái gò đất cao cao này, Lâm Ôn trở nên hơi thất thần, ánh mắt mông
lung không biết nghĩ cái gì! Tối hôm qua, hắn thực sự rất quyết đoán, không để
bất cứ kẻ nào gây trở ngại cho bước tiến của mình được tồn tại, chính tay hắn
điều động Hắc Phong quân đồ sát sáu vạn người mà mặt không biến sắc. Cho đến
bây giờ nghĩ lại, Lâm Ôn thậm chí còn không tưởng tượng nổi lúc ấy tại sao
mình có thể nhẫn được.
Lâm Ôn đã từng giết người, giết không ít! Nhưng tối qua là lần đầu tiên hắn
giết nhiều người đến thế.
“Cũng may, không mang Vô Yên theo người, nếu nàng nhìn thấy ta lúc ấy…”
Lâm Ôn hơi hoang mang lắc lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt vô định, có khi
nào… ta sẽ trở thành một tên đồ tể khát máu hay không?
Lúc này, một bàn tay mát lạnh đặt lên vai, một cỗ năng lượng đầy sức sống theo
đó truyền tới, thoáng chốc khiến đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh. Lâm Hàn nhẹ
nhàng cười lên tiếng:
- Nghĩ nhiều cái gì? Đến hồn vía cũng sắp bay mất rồi!
- Đại ca…
Lâm Ôn thở dài một hơi:
- Không có gì… chỉ là thoáng chốc giết nhiều người như vậy, em thật sự thấy
không thoải mái lắm!
Lâm Ôn thần sắc có chút hốt hoảng:
- Thực ra… những quân sĩ đó cũng đâu có làm gì sai? Thậm chí, em còn rất khâm
phục bọn họ, vì không muốn phản bội quê nhà, phản bội thân quyến, có kẻ chịu
tự sát, có người dù biết không địch lại nhưng vẫn cố phản kháng một lần. Nhưng
cuối cùng họ đều chết, là chết trong tay em… Đại ca… anh nói, chúng ta làm vậy
rốt cuộc là đúng hay sai?
Lâm Hàn mỉm cười ôn hòa nhìn Lâm Ôn, hắn hiểu cảm giác của em trai mình bây
giờ. Cũng đúng thôi, khi mà hàng vạn sinh mệnh ngã xuống trước mắt một người,
hơn nữa kẻ gây ra tất cả lại là chính bản thân, nếu Lâm Ôn không như vậy, Lâm
Hàn thậm chí còn hoài nghi không biết hắn có phải kẻ máu lạnh hay không.
Hắn quả quyết lắc đầu nói:
- Họ không sai, nhưng chúng ta càng không sai! Thử nghĩ, nếu chúng ta không
phản kháng, cứ ngồi yên chờ chết, vậy thì người nằm trong hố lúc này có lẽ đã
là chúng ta, hoặc có thể là ngàn vạn con dân của Dạ quốc! Trịnh thị ngấp nghé
Dạ quốc đã lâu, cậu nghĩ bọn chúng bỏ qua cho chúng ta sao?
- Nhưng nếu chúng ta không xuất hiện, có lẽ Dạ quốc cũng không đến mức đó,
bọn họ… bọn họ…
- Bọn họ có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh Dạ quốc không chút tiếng động, cũng
không chút thương vong đúng không?
Thấy Lâm Ôn ấp úng nửa ngày, Lâm Hàn mới lạnh nhạt nói ra.
Lâm Ôn không đáp, nhưng thực tế là ngầm thừa nhận.
- Nhưng cậu nghĩ lại xem, bọn họ làm như vậy, Dạ quốc đã trở thành cái gì?
Lâm Hàn cười nhạt nói, thoáng chốc khiến Lâm Ôn hơi biến sắc, giống như đã
hiểu ra cái gì:
- Hai mươi năm trời, Dạ quốc từ một quốc gia phồn vinh giàu có, bây giờ thành
cái gì? Bệnh dịch, đói nghèo, lưu vong, người chết rải đầy đường, còn không
phải do Trịnh thị tính toán ban tặng? Chúng ta không đến, Dạ quốc có lẽ sẽ có
càng nhiều người chết hơn nữa, con số đó… còn dừng ở sáu vạn sao?
Thấy Lâm Ôn trầm mặc, Lâm Hàn lại nói tiếp:
- Hiểu rồi chứ? Chúng ta không sai, sáu vạn binh sĩ này cũng không sai! Sai
là Trịnh thị, là Long Nhiên Khôn! Bọn chúng quá tham lam, cũng quá âm hiểm và
tàn độc! Nói rộng ra, vậy thì là vì nhân tính, con người vốn dĩ đều tự tư tự
lợi, kẻ nào mà không muốn chiếm chỗ tốt cho mình? Lại thêm cái quy tắc chết
tiệt của Thần Tướng Chiến Quốc, dù cho không có Lâm Hàn, không có Lâm Ôn, vậy
thì vẫn sẽ có Lâm Nhiệt, Lâm Hỏa nào nào đó xuất hiện, và rồi chiến tranh lại
nổ ra, cường giả lại xuất hiện, nó là một vòng tuần hoàn vĩnh cửu trên quốc
gia này!
Lâm Ôn trầm mặc thật lâu.
Cho đến khi Lâm Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, xoay người rời đi, hắn mới nhẹ nhàng
lẩm bẩm một câu, rất nhỏ thôi, ngay cả Lâm Hàn có lẽ cũng không nghe thấy:
- Vòng tuần hoàn vĩnh cửu sao? Một ngày nào đó, ta sẽ phá vỡ nó!
…
Đánh bại Trịnh quân, sĩ khí của Hắc Phong quân tăng cao ngùn ngụt, ánh mắt mỗi
người đều tràn ngập chiến ý nhìn về phương hướng Trịnh gia bảo, Lâm Hàn cũng
rất biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng liên hệ Độc thánh Vạn Độc Tử, đưa ra yêu
cầu muốn thông quan!
Đương nhiên, điều kiện mà Lâm Hàn đưa ra cũng phải vô cùng tương xứng, nếu
không cũng không thể nào đả động được lão hồ ly này!
Nếu nói tài phú lớn nhất mà Lâm Hàn sở hữu bây giờ là gì, chắc chắn hắn sẽ
không chút do dự trả lời: Mộc Độn!
Đừng quên, ngay cả lão già chuyên sưu tập các loại dược liệu đỉnh cấp, quý
hiếm nhất đại lục như Lâm Chấn Sơn cũng thèm nhỏ dãi năng lực của hắn, còn mặt
dày muốn hắn thỉnh thoảng tới chăm vườn cho mình.
Có thể nói, Mộc Độn của Lâm Hàn là độc nhất vô nhị, là năng lực mà tất cả đan
sư và dược sư đều thèm muốn. Thậm chí, nếu năng lực của mộc độn truyền ra
ngoài, người ta còn có thể quên hết những năng lực khác của Lâm Hàn, kể cả
nhẫn thuật. Chỉ riêng năng lực khiến dược thảo sinh trưởng mạnh và dược hiệu
cao gấp ba lần bình thường kia đã đủ khiến người ta điên cuồng, nhớ thương
không dứt rồi.
Còn nhớ khi Vạn Độc Tử được tận mắt chứng kiến vườn thuốc của mình biến hóa,
lão kích động tới mức nào. Ánh mắt thậm chí còn lòe lòe lục quang nhìn Lâm
Hàn, giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, khiến hắn toàn thân nổi một trận da
gà. Lâm Hàn tin chắc, nếu mà lão già này có con gái hoặc cháu gái, bây giờ hắn
lại chuẩn bị có thêm một mỹ nhân được trao tặng rồi.
Lâm Hàn vốn nghĩ rằng, dùng năng lực này để thuyết phục mấy lão già khác trong
Vạn Dược Thành, Vạn Độc Tử chỉ là vai trò cầu nối.
Nhưng cuối cùng, hắn lại đánh giá thấp phách lực của Vạn Độc Tử, cũng đánh giá
thấp sức hấp dẫn của Mộc Độn, lão già này vậy mà muốn ôm hết, dùng tài phú
riêng để tạo ảnh hưởng, muốn một tay giúp hắn và Hắc Phong quân thông qua Vạn
Dược thành.
Lâm Hàn biết lão già này nghĩ cái gì, chẳng phải là muốn độc chiếm nguồn tài
nguyên này hay sao? Dược liệu tốt gấp ba lần, đồng nghĩa đan dược của lão cũng
sẽ tốt hơn người khác rất nhiều, địa vị cũng theo đó mà ngày càng siêu nhiên,
lợi ích kiếm được cũng sẽ càng lớn, tội gì mà mang ra chia sẻ với kẻ khác? Có
khi còn không công làm lợi cho kẻ địch!
Con đường có nhiều khúc chiết, nhưng cuối cùng cũng coi như vượt qua. Hắc
Phong quân vào một ngày đẹp trời, thuận lợi thông qua Vạn Dược thành, tiếp tục
bước tiến công tới Trịnh Thị!
Quân số từ một vạn người, lúc này đã thành năm vạn!
Điển hình của phong cách lấy chiến tranh nuôi chiến tranh!
Chỉ là, năm vạn quân này, vẫn còn nhỏ bé lắm!
Nhưng Lâm Hàn biết mình cần làm gì! Hắn không thể một ngụm cắn nuốt Trịnh thị,
hắn cũng không cần như thế, cái hắn cần, là quấy cho Trịnh gia bảo lộn tùng
phèo cả lên, để cường giả bọn chúng phái ra từng người từng người ngã xuống!
Hắc Phong quân xưa nay nổi tiếng quỷ dị và giỏi đánh du kích, “quậy”, đối với
hắn chỉ là trò đùa!
Trịnh Thị, đã gần ngay trước mắt.