Người đăng: hieugskm
Đứng trước quân đội vạn người, nhìn một đám quân nhân thần thái trang nghiêm,
sống lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, Lâm Hàn hài lòng gật đầu hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn vừa nói vừa chỉ vào sa bàn trước mặt:
Từ đây tới Trịnh thị sơn trang cần đi qua khoảng một vạn dặm. Tuyến đường
được xác định sẽ đi qua bốn lãnh địa khác là Địa Hải quốc, Quan Tinh Sơn, Vạn
Dược Thành, Long Tu ngũ quốc!
Cả bốn lãnh địa này đều đã hoàn toàn thần phục Trịnh thị, cũng là những kẻ
đứng phía sau thao túng đám thế lực nhỏ kia gây khó dễ cho Dạ quốc, chúng ta
tốt nhất là nhân cơ hội này cho bọn chúng một bài học, nếu không kẻ nào cũng
cho rằng chúng ta là quả hồng mềm dễ nắn.
Nhìn Lâm Ôn tự tin cười, Lâm Hàn cũng gật gù đồng ý. Việc “mượn đường” vốn dĩ
là một chuyện rất tế nhị trong chiến tranh, không có quốc gia nào nguyện ý để
một nhánh quân đội khác “mượn đường”. Chọn tuyến đường khác, có thể sẽ dễ đi
hơn, nhưng cũng vì vậy mà liên lụy các thế lực không liên quan, kéo đến thù
hận không đáng có. Ngược lại, chọn thẳng một tuyến thế lực của Trịnh thị, bản
thân có thể buông tay mà làm, bởi đám khốn kiếp này chính là một nhóm bỏ đá
xuống giếng tích cực nhất!
Còn về việc bốn lãnh địa này sẽ phản công mạnh mẽ hơn các thế lực nhỏ kia… Lâm
Hàn tự ước lượng một phen, cảm thấy đây vốn dĩ không phải vấn đề! Hiện tại
Nhẫn quân vẫn quá thần bí trong mắt đám người kia, Lâm Hàn có thừa tự tin để
bọn họ đến chết cũng không biết mình chết thế nào.
…
Quân đội Dạ quốc lên đường, thẳng hướng Tây Nam.
Cửa ải đầu tiên chính là Địa Hải quốc, quốc gia nửa năm trước từng giương cờ
“đại nghĩa”, muốn vây công Dạ quốc.
Địa Hải quốc dường như đã có phòng bị trước từ rất sớm, đại trận hộ thành đã
được phát động, hơn nữa hoàn toàn phong bế cửa thành, nội bất xuất, ngoại bất
nhập. Giống như một con rùa rụt cổ, khiến người ta không có chỗ để xuống tay.
Nhưng Lâm Hàn đã nhanh chóng tìm ra sơ hở của Tinh Thần hộ thiên trận này, đó
chính là dưới lòng đất! Ngay lập tức năm Hạ nhẫn chủ tu thổ độn trong Nhẫn
Đường được triệu hồi, sử dụng thuật thổ độn trà trộn vào bên trong.
Những ngày tiếp theo, đại trận sư của Địa Hải quốc liên tục bị làm phiền. Đã
ba lần hắn được người của hoàng gia tới thông tri có địch xâm nhập, yêu cầu
phát động đại trận vây khốn. Nhưng kết quả thì chỉ toàn là tin giả, không
những không vây khốn được ai mà còn bị Tang gia chất vấn, khiến hắn cực kỳ uất
ức.
Tang gia cũng biết ninja quỷ dị, ngay lập tức nghi lên đầu của Lâm Hàn, lệnh
cho trận sư kia lần tới có thấy bất cứ ai đến truyền tin, ngay lập tức khống
chế bắt giữ.
Chỉ là… đến khi trận sư thật sự bắt người, Địa Hải quốc cũng chính thức bị náo
long trời lở đất.
Năm hạ nhẫn thay phiên nhau đi điều tra tình hình trong thành, cuối cùng cũng
tìm ra được vị trí hẻo lánh ít người, chất đất cũng mềm xốp nhất, nội ứng
ngoại hợp cùng Lâm Hàn mở ra địa đạo, đưa quân đội vào Địa Hải quốc. Quân đội
như một cơn gió quét ngang, đánh tan thủ quân còn đang luống cuống tay chân
của Địa Hải quốc.
Trong vòng nửa ngày, thoáng chốc cướp bóc hơn ba mươi thế tộc Địa Hải quốc,
đặc biệt là hoàng tộc và quốc khố, toàn bộ bị quét sạch không còn một mống.
Trong suốt quá trình, Tang gia đã ba lần phái người đến thông tri đại trận sư,
nhưng cả ba đều bị bắt giữ. Đại trận sư lúc này còn đang cười gằn nhìn đám
“giả mạo” kia, trong lòng đắc ý không thôi đây.
Hắc Phong quân có phong thái đánh trận quá nhanh, hơn nữa lực ngưng tụ quá
lớn, không có bất cứ nhánh thủ quân nào của Địa Hải quốc có thể chống đỡ nửa
giờ. Việc này cũng đã kinh động đến hoàng tộc, không những tộc trưởng, mà cả
lão tổ tông Võ Đế tầng bốn cũng giận tím mặt xuất hiện. Nhưng cuối cùng đều bị
Lâm Ôn một đòn hạ gục.
Cả tướng và quân đều đã bị đánh hạ, Địa Hải quốc thoáng chốc trở thành miếng
mồi ngon cho Lâm Hàn cướp bóc! Vẫn phương châm cũ, lấy tài không lấy người,
một chiêu rút củi dưới đáy nồi khiến Địa Hải quốc trở thành kẻ tay trắng, thời
gian sắp tới chỉ có thể chật vật chống đỡ tình hình, khó mà gây nên sóng gió.
Cả quá trình, Lâm Hàn chỉ duy nhất tự mình động thủ đào địa đạo, nhưng cũng
chính địa đạo này là mấu chốt thắng lợi của toàn quân. Thế mới biết, một vị
cường giả trong quân, dù cho không trực tiếp giết người cũng mang lại lợi thế
đến mức nào.
Huống chi… Hắc phong quân không chỉ có một vị cường giả!
…
Đánh bại Địa Hải quốc đã là chuyện sau ba tháng. Mục tiêu tiếp theo là Quan
Tinh Sơn!
Môn phái này thực chất chỉ nằm gọn trong mười dặm dãy núi Quan Tinh, nhưng bên
dưới lại có ba tiểu quốc cung phụng. Ba tiểu quốc này quốc lực không cao, thậm
chí còn thua kém Dạ quốc vài lần, nếu Lâm Hàn muốn, đánh hạ từng quốc gia thực
sự rất dễ.
Nhưng hắn không làm vậy, Quan Tinh Sơn và cả ba tiểu quốc này thực tế cũng là
bị buộc bất đắc dĩ, cũng không phải cố ý gây khó khăn cho Dạ quốc. So với đám
chủ động bỏ đá xuống giếng như Bạch Vũ thành hay Địa Hải quốc thì tốt hơn vô
số lần. Lâm Hàn là người biết phân nặng nhẹ, Quan Tinh Sơn đã bất đắc dĩ khổ
sở như vậy, hắn cũng không định chơi khó bọn họ như Địa Hải quốc.
Hơn nữa, hộ trận của Quan Tinh Sơn mặc dù nhỏ, nhưng lại vì thế mà ngưng tụ
hơn đại trận của Địa Hải quốc rất nhiều, cường độ quá mạnh, hơn nữa còn cực kỳ
hoàn thiện, Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy phá giải được trận pháp
này không có đơn giản.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Ôn tinh thông binh pháp, lựa chọn cách vây mà không
đánh. Hai vạn quân chia ra chặn đứng đường tiếp tế của ba tiểu quốc với Quan
Tinh Sơn.
Quan Tinh Sơn mặc dù là môn phái võ giả, nhưng nhu cầu về vật tư, thực phẩm,
đặc biệt là các loại linh đan linh dược càng không thể thiếu, mặc dù trong môn
phái cũng có thể tự cung tự cấp, nhưng càng nhiều lại càng phụ thuộc vào ba
tiểu quốc cung phụng.
Hiện tại con đường tiếp tế bị chặn đứng, Quan Tinh Sơn lại nhân lực mỏng manh,
không đấu lại quân đội, phái ra cao thủ lại bị Lâm Ôn toàn diện chèn ép, chỉ
có thể khổ sở chống đỡ, tình cảnh cực kỳ giật gấu vá vai.
Lúc này, trong môn phái lại liên tiếp lan truyền ý kiến rằng nên cho Hắc Phong
quân “mượn đường”. Với phong cách của Hắc Phong quân, xưa nay chỉ cướp tài
không giết người, dù cho có tổn thất chút tài vật, nhưng chỉ cần môn phái vẫn
còn, lo gì không thể gây dựng lại?
Cùng thời điểm, Lâm Ôn cũng cao giọng tuyên bố, chỉ cần Quan Tinh Sơn chủ động
nhường đường, Hắc Phong quân tuyệt đối không làm khó dễ, một người không giết,
một phân tiền không lấy, chỉ dùng lễ mà đối đãi.
Đây chính là chiến thuật tâm lý, nội ứng ngoại hợp từng chút đánh bại phòng
tuyến tâm lý của cao tầng Quan Tinh sơn.
Cuối cùng, qua hơn một năm giằng co. Quan Tinh Sơn cũng không thể chống đỡ
thêm nữa, cắn răng đáp ứng Lâm Ôn và Lâm Hàn, chủ động mở trận nhường đường,
để quân đội của anh em họ Lâm thông qua.
Lâm Ôn quả nhiên giữ đúng lời hứa, dùng lễ mà đối đãi, không giết người, không
cướp của. Hắn ngược lại cũng không sợ Quan Tinh Sơn lật lọng mở khốn trận vây
bọn họ. Đến lúc đó hắn và Lâm Hàn có thừa lý do để tự mình động thủ, càn quét
cả Quan Tinh Sơn, dù sao cũng là vì đối phương lật lọng trước.
Truyền thống của Thần Tướng Chiến Quốc, binh bất yếm trá, nhưng chữ tín càng
phải đặt lên hàng đầu! Kẻ lật lọng thất tín, người người có thể chém giết!
…
Đã qua một năm bốn tháng, chặng đường đã đi được một nửa. Lúc này, tin tức từ
hậu phương cũng đã truyền đến, đại quân của Trịnh thị có đến mười vạn tinh
binh, vô số khí giới công thành, có cả một đạo quân trận sư đã áp sát Dạ quốc,
như hổ đói rình mồi muốn tấn công.
Chỉ tiếc, hộ trận của Dạ quốc không biết từ bao giờ đã trở nên vô cùng vững
chãi, huyền diệu vô cùng. Không những chỉ có hộ trận, mà còn bao gồm sát trận,
ảo trận, khốn trận, toàn bộ đều là đại trận cấp tám, thậm chí… có thể là cấp
chín, bởi bên trong không ai biết còn ẩn giấu trận pháp gì nữa không. Việc này
khiến quân đội Trịnh thị trong lúc bất cẩn tổn thất tới hơn một vạn người. Hơn
ba trăm trận sư cũng ngày đêm nghiên cứu, nhưng nhất thời vẫn không có biện
pháp gì tốt.
Xem xong tin tức truyền tới, Lâm Ôn không nhịn được chép miệng nói.
Lâm Hàn vênh mặt ưỡn ngực, cực kỳ hống hách nói.
Thực tế, Tuyết Thiên Lăng hiện tại đã là Võ Thần cấp ba, hay còn gọi là tu sĩ
Hợp Đạo cảnh, bày ra trận pháp cấp tám, thậm chí cấp chín cũng không có gì,
đại đa số các vị lão tổ khác đều có năng lực này, chỉ có số ít hai ba vị Thần
cảnh có thể bày trận pháp cấp mười, cũng được xưng là Trận Thần, đó mới là
những trận đạo đại gia chân chính.
Nhưng thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người mạnh hơn Tuyết Thiên Lăng, có
thể có được tu vi Hợp Đạo cảnh để dễ dàng bày trận pháp cấp chín? Thậm chí…
Lâm Hàn cảm thấy giống như nhà mình có chút… bắt nạt trẻ con!
Dù sao Trịnh thị cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng ở vùng Tây Nam, cả gia tộc
không có một vị thần cảnh. Đại hoàng tử có hậu trường như vậy, không biết lấy
tư cách gì để tranh bá?
…
Thuận lợi vượt qua Quan Tinh Sơn, Hắc Phong quân lại một lần thẳng tiến, chạy
tới Vạn Dược Thành.
Lúc này… Lâm Hàn và Lâm Ôn cảm thấy có chút áp lực. Vạn Dược thành này… không
phải dễ nhai như hai lãnh địa trước đó.
Chỉ riêng cái tên đã đủ khiến người ta đau đầu: Vạn Dược!
Không khó để nghĩ ra, đây là một ngôi thành của Dược sư, Đan sư,… Loại thế lực
như vậy, không phải nói đánh là đánh, bởi nó liên quan tới lợi ích của vô số
người! Dù sao, trên đại lục này, đan dược là một loại tài nguyên không thể
thay thế của tất cả tu sĩ. Ngay cả Lâm Hàn hiện tại cũng bắt đầu nghiên cứu để
Ninja sử dụng đan dược, cải thiện thể chất. Khỏi phải nói, tình hình cực kỳ
khả quan, cũng là nguyên do mà hắn chỉ trong vòng nửa năm đã có thể đào tạo ra
sáu mươi hạ nhẫn.
Lâm Hàn hắn trước đây không dùng đan dược nhiều, nhưng tu vi vẫn tăng tiến
nhanh như gió, đơn giản là vì thể chất của hắn là huyết mạch tiên nhân, đã quá
mạnh, tiềm năng quá khổng lồ, lại có Trường Sinh Bí Điển khai thác quá triệt
để, vì vậy đan dược đối với hắn không quá ý nghĩa. Nhưng những người khác thì
không như vậy.
Ví như Lan Hồng Tuệ vậy, luyện Bát Môn Độn Giáp để lại cho nàng rất nhiều ám
thương, tu vi cũng vì thế mà có chút trì trệ. Mấy năm nay nhờ có Tuyết Thiên
Lăng giúp nàng luyện chế đan dược trị liệu, cải thiện thể chất, tiến độ của
Lan Hồng Tuệ cải thiện thấy rõ, hiện tại Bát Môn đã có thể miễn cưỡng mở đến
cửa thứ bảy! Đã đạt đến đỉnh phong của Tinh Anh Thượng Nhẫn rồi!
Chỉ cần thêm tích lũy, vài năm nữa, nàng có thể ổn định mà tiến giai Ảnh cấp!
Trở thành một thế hệ thiên tài thứ thiệt.
…
Nói xa, trở lại tình hình trước mắt. Lâm Hàn và Lâm Ôn ngưng trọng nhìn vào
tình báo trước mắt, thần thái trở nên có chút buồn bực.
Chỉ vì… cục xương trước mặt này… hơi cứng quá rồi!