Người đăng: hieugskm
Thay quần áo chỉnh tề một phen, Lâm Hàn dẫn theo Tuyết Thiên Lăng đi tới thủ
phủ! Nghênh ngang bước vào lập chính điện, cực kỳ hung hăng đứng chính giữa
điện, hai tay khoanh trước ngực, đầy mặt thiếu kiên nhẫn. Bộ dáng trăm phần
trăm mắt để trên trán, coi toàn bộ văn võ bá quan thành không khí, ở đây có lẽ
chỉ có Triệu Thiên Hồng xứng đáng hắn nhìn một mắt.
Tuyết Thiên Lăng đứng phía sau lạnh nhạt quan sát. Nàng biết, lần này Lâm Hàn
tức thật rồi!
Hắn lúc này không khác nào một thùng thuốc súng!
Triệu Thiên Hồng còn chưa lên tiếng, một tên văn thần có chút già nua, râu tóc
bạc phơ đột ngột đứng ra, chỉ thẳng vào mũi hắn mắng lớn. Trên thực tế, Lâm
Hàn nửa năm nay cũng không xuất hiện gì, cũng chẳng nhậm chức gì trong cái
triều đình này, không có mấy ai biết rõ thân phận thật của hắn.
Lâm Hàn không đáp, chỉ nhìn tên văn thần này như nhìn kẻ ngu. Hắn liếc qua
Triệu Thiên Hồng một cái, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Quả nhiên, Triệu Thiên Hồng uy nghiêm lên tiếng. Tên văn thần kia còn muốn nói
gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Triệu Thiên Hồng, cũng chỉ có
thể không cam lòng lui lại.
Triệu Thiên Hồng bình tĩnh giới thiệu! Nhưng Lâm Hàn thừa hiểu, lão già này ý
muốn mình trực tiếp ra mặt chống đỡ cục diện này, bản thân đứng bên cạnh bàng
quan. Lâm Hàn cũng không trách, dù sao Triệu Thiên Hồng cũng rất khó có thể
xen vào chuyện này.
Trải qua bao sóng gió như vậy, Triệu Thiên Hồng hiện tại biết lượng sức mình
hơn thời trẻ rất nhiều.
Lúc này, Tang Tư Dật cũng lên tiếng:
Tuyết Thiên Lăng nghe xong, khóe miệng chợt nở một nụ cười nghiền ngẫm, nhưng
giọng nói vẫn lạnh như băng:
Tang Tư Dật đã đoán trước được câu trả lời, lắc đầu thở dài nói:
Sắc mặt hắn tràn ngập tiếc nuối, ngữ điệu trách trời thương dân, giống như
Tuyết Thiên Lăng từ chối chuyện này, vậy thì sẽ là tội nhân của Dạ quốc, gián
tiếp gây nên chiến tranh vậy.
Không khí nhất thời trầm xuống, hai bên đều không nói lời nào. Lâm Hàn không
phải không muốn ra tay, mà là Tuyết Thiên Lăng đang giữ hắn lại. Nàng muốn
chờ, chờ tên mặc cẩm y trắng kia ra mặt, nàng biết, tên này mới là kẻ đầu sỏ
nhất, thân phận cao hơn Tang Tư Dật rất nhiều.
Lúc này, một lão già đứng đầu hàng văn thần đột nhiên đứng ra, giọng điệu cung
kính nói với Triệu Thiên Hồng. Nhất thời, hàng loạt văn thần cũng theo đó đứng
ra, đồng thanh hô:
Triệu Thiên Hồng lạnh mắt nhìn một đám văn thần này, giọng điệu hời hợt nói:
Lời đã nói đến đây, ý tứ cũng đã rõ ràng, chuyện này Triệu Thiên Hồng ta không
muốn nhúng tay!
Nhưng tên văn thần kia hết lần này đến lần khác không buông tha:
Ái chà chà!
Bây giờ lại còn lôi cả uy tín của quốc tộc ra nói! Xem ra họ Thường này đã sớm
cấu kết với Địa Hải quốc, muốn bức Triệu Thiên Hồng vào khuôn khổ rồi.
Xem ra trước đó mình vẫn cảnh cáo chưa đủ, có một số kẻ cho rằng dựa vào cây
to là có thể mưu cầu được lợi ích nha!
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, vẫn lặng im chờ đợi con cá lớn cắn câu. Triệu
Thiên Hồng thấy một nửa hàng ngũ văn thần đứng ra, nhưng vẫn thờ ơ không động
lòng. Đến lúc này, tên mặc cẩm y màu trắng rốt cuộc cũng đứng ra, đầy mặt ngạo
khí nói:
Trịnh thị?
Tròng mắt Triệu Thiên Hồng co rút lại! Có chút mất bình tĩnh nhìn Trịnh Khắc
Thành! Từ đầu tới cuối, hắn vẫn suy đoán thân phận của thanh niên áo trắng,
vốn dĩ đã suy nghĩ đến rất nhiều thân phận, nhưng không ngờ lại đúng là Trịnh
thị!
Xem ra chuyện bên này, Trịnh thị cũng bắt đầu chú ý rồi!
Quái vật lớn nhất vùng Tây Nam, không phải Triệu Thiên Hồng bây giờ có thể
chống đối! Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn về phía Lâm Hàn.
Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng buông tay, hơi vỗ lên lưng Lâm Hàn, hắn nhếch mép
hiểu ý, chợt ngạo nghễ đứng ra nói:
Một lời nói, như thạch phá thiên kinh.
Trịnh Khắc Thành vốn dĩ đầy mặt ý cười, hiện tại thân thể cũng cứng đờ, đám
văn thần đứng sau lưng Thường lão cũng toát mồ hôi lạnh. Trịnh thị ở vùng Tây
Nam này tuyệt đối là bá chủ, một lời nói có thể tiêu diệt cả thế lực lớn như
Thanh Tuyền Thánh Địa, một Dạ quốc nho nhỏ, vậy mà có người dám ngông cuồng
như vậy?
Sắc mặt Trịnh Khắc Thành trầm xuống, xoay người nhìn chằm chằm Lâm Hàn, lạnh
như băng nói:
Lâm Hàn khinh bỉ cười một tiếng:
Trịnh Khắc Thành mặc dù đang tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn hết sức bình tĩnh
nói một câu:
Sắc mặt Lâm Hàn càng trở nên trào phúng:
Thứ nhất, đừng có nói đến hai chữ hòa bình với ta! Trịnh thị các ngươi
không có tư cách! Châm ngòi thổi gió, hắt nước bẩn xâm chiếm lãnh địa khác,
hoặc lợi dụng chiến tranh buôn bán vật tư kiếm lợi, cuối cùng đứng phía sau
hốt gọn cả hai phe! Thủ đoạn của Trịnh thị các ngươi ta còn không thấy lạ lẫm!
Đừng nói các ngươi, ngay cả Long thị cũng không bao giờ nhắc tới hòa bình! Bởi
đây là Thần Tướng Chiến Quốc! Hiện tại giả vờ giả vịt đứng đây chẳng phải cũng
chỉ âm mưu chiếm đoạt Dạ quốc hay sao?
Thứ hai! Ngươi có biết nàng là ai không?
Lâm Hàn cười cười chỉ vào Tuyết Thiên Lăng đứng phía sau mình.
Trịnh Khắc Thành cũng có chút nhíu mày, Tuyết Thiên Lăng rất có bản lĩnh, khí
chất cũng cao quý không tầm thường, mục đích của hắn chính là mò ra hậu trường
phía sau Tuyết Thiên Lăng, từ đó quyết định được phương pháp ứng đối của Trịnh
thị.
Nhưng hắn thất vọng rồi, Lâm Hàn chỉ cười lạnh một tiếng, hùng hồn trả lời:
Dứt lời, hai mắt hắn trở nên đen nhánh, hai bên thái dương tràn ngập những
đường gân dữ tợn, nội tâm Trịnh Khắc Thành siết chặt, giống như có một ngọn
núi lớn đè lên người mình, ức chế đến mức khó thở, nhưng hắn vẫn đứng thẳng
sống lưng, sắc mặt đầy kiệt ngạo, lạnh giọng nói:
Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ đưa tay ra sau lưng…
Rầm!
Đáp lại hắn chỉ là một luồng cự lực trùng kích, thân thể Trịnh Khắc Thành
không theo khống chế ngã ngửa về phía sau, trên mặt đau xót, một cái đế dép đã
ấn lên mặt hắn. Toàn bộ quá trình Trịnh Khắc Thành không nhìn rõ, càng đừng
nói đến phản ứng cái gì.
Trong lòng hoảng sợ, nhưng Trịnh Khắc Thành vẫn cực kỳ phẫn nộ nhìn Lâm Hàn,
ánh mắt như muốn phun ra lửa gào thét:
Lâm Hàn đầy khinh bỉ nhìn xuống Trịnh Khắc Thành, thực lực bằng con rệp, vậy
mà cũng lớn lối cho rằng mình là bá chủ thiên hạ, chẳng phải chỉ là cáo mượn
oai hùm, dựa uy Trịnh thị làm xằng làm bậy sao?
Lâm Hàn lạnh lùng nói:
Tay phải vung lên, một thanh kunai đen nhánh xuất hiện, lạnh lùng đâm thẳng
tới miệng của Trịnh Khắc Thành, giống như thực sự muốn cắt lấy lưỡi của hắn.
Đúng lúc này.
Một luồng uy thế ngập trời bạo phát, âm thanh như chuông cổ vang lên ong ong,
giọng điệu già nua mang theo sự kinh nộ ngập trời: