Bị Lấn Tới Đầu


Người đăng: hieugskm

Lâm Hàn vẫn ngồi trong Hương Thực Các hồn nhiên ăn uống, hạnh phúc hưởng thụ
sự ân cần của Tuyết Thiên Lăng. Dưới lầu có tiếng quát tháo, hắn cũng coi như
không biết. Cho đến khi tiếng chửi bới im bặt, hai tên thanh niên ngạo nghễ
đạp bước lên lầu, lông mày hắn mới hơi nhíu lại.

Hai người đều cực kỳ tuấn dật, khí độ bất phàm, một tên mặc hoàng bào, tên còn
lại mặc trường bào đen, nhìn qua đã biết công tử thế gia nào đó. Chỉ là, ánh
mắt bọn chúng nhìn mình… có phần khiêu khích, nhìn qua Tuyết Thiên Lăng dù cho
có vẻ hết sức ôn tồn, nhưng ẩn sâu bên trong lại là tham dục lấp lóe, khiến
Lâm Hàn cảm thấy rất khó chịu.

Trên lầu này cũng có không ít người, nhưng hai tên này hết lần này đến lần
khác nhìn chằm chằm hai người mình, giống như… bọn chúng đã xác định con mồi
là bản thân vậy.

Hay nói cho đúng là… Tuyết Thiên Lăng!

Sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc lạnh xuống, trong đầu hắn có chút suy tư! Ngay tại
Dạ đô này mà cũng có kẻ dám động tâm tư với Tuyết Thiên Lăng, xem ra thế cục
của Triệu Thiên Hồng vẫn chưa được ổn lắm a!


  • Tuyết y tiên! Không ngờ lại vô tình gặp ở đây, chúng ta thật là có duyên
    nha! Không ngại Tang mỗ ngồi đây chứ?

Tang Bát, không, có lẽ nên gọi hắn là Tang Tư Dật mới đúng, hắn nở một nụ cười
hết sức hòa nhã, đầy mặt vui mừng nói với Tuyết Thiên Lăng, hoàn toàn coi Lâm
Hàn thành không khí.


  • Cút!

Lâm Hàn là người lên tiếng! Nếu ngồi bên cạnh hắn là Lê Ân Tĩnh, chắc chắn hắn
sẽ thản nhiên ăn cơm tiếp, mặc kệ nàng hứng thú dào dạt mà giày vò hai tên này
ra bã. Nhưng ngồi bên cạnh hắn là Tuyết Thiên Lăng, tính tình nàng bình thường
đạm bạc không thích giao tiếp, bổn phận làm đàn ông, Lâm Hàn không cho phép
bất cứ kẻ nào làm Tuyết tỷ tỷ của hắn bực bội, mặc dù hắn thừa hiểu nàng chỉ
cần búng tay cũng khiến hai tên này biến thành tro bụi.


  • Hắc! Bản công tử đang nói chuyện với Tuyết y tiên! Con chó con mèo ở đâu
    cũng dám xem miệng vào sao?

Tang Tư Dật cực kỳ khinh thường nhìn Lâm Hàn, hắn tuyệt đối không cảm thấy Lâm
Hàn mạnh tới đâu, chỉ là một Võ Tông, hắn còn không để vào mắt.


  • Tang huynh quả nhiên là định liệu như thần! Đây chỉ là con chó đi bên cạnh
    Triệu quốc chủ mà thôi! Còn cho rằng mình là một nhân vật!

Thường Chính Dương cũng cười khẩy đáp! Qua một đoạn thời gian vừa rồi, hắn
cũng đã kịp kiếm được chút tin tức của Lâm Hàn, theo đó thì hắn là hộ vệ của
Triệu Thiên Hồng, bởi không ít lần đã có người nhìn thấy hắn đi theo Triệu
Thiên Hồng làm việc.

Nếu Lâm Hàn biết người ta nhìn hắn thành hộ vệ của Triệu Thiên Hồng, không
biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?

Tay phải Lâm Hàn nhúc nhích, đồ án hoa tuyết trên tay trái cũng đã lập lòe ánh
xanh. Nhưng một bàn tay mềm mại không biết từ bao giờ đã nắm lấy tay hắn, giữ
chặt không buông.

Lâm Hàn có chút bất ngờ nhìn Tuyết Thiên Lăng, chỉ thấy nàng lạnh nhạt nhìn
Tang Tư Dật và Thường Chính Dương, sau đó quay ra nói với hắn:


  • Chúng ta đi!

Dứt lời, hai người dứt khoát đứng lên, nhìn cũng chẳng thèm nhìn hai kẻ kia,
nghênh ngang mà đi qua người chúng.

Nhưng có vẻ như cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, hai tên này nhìn nhau một
cái, trong mắt lóe ra hai vệt âm trầm. Bọn chúng lắc mình chặn lại đường đi
của Lâm Hàn, Thường Chính Dương đầy mặt trêu cợt nói:


  • Tuyết y tiên, chúng ta là một mảnh thành ý muốn kết giao! Dù cho Tuyết y
    tiên không nể mặt Thường gia chúng ta, vậy thì cũng nên nể mặt Triệu quốc chủ
    một chút chứ? Tang công tử đây hiện đang là sứ giả của Địa Hải quốc, nếu khiến
    Tang công tử mất hứng… hắc hắc…

Tiếng cười lạnh lùng vang lên, khiến Lâm Hàn một lần nữa mất kiên nhẫn muốn
xuất thủ! Thành ý? Thành ý con mẹ ngươi! Trẻ con nhìn cũng biết không có ý
tốt, thật vô liêm sỉ!

Không phải Lâm Hàn xung động, mà chuyện liên quan đến Tuyết Thiên Lăng, hắn
kiên nhẫn không nổi! Hơn nữa, ngay từ đầu lý niệm của Lâm Hàn đã là ngông
cuồng bá đạo, trên cái vùng đất đầy chiến tranh này, chỉ có dùng bạo lực tuyệt
đối mới có thể dẹp yên tất cả bọn đạo chích, với thực lực của hắn, tuyệt đối
không cần nhẫn nhịn bất cứ điều gì. Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, ai
có thể làm gì hắn?

Nhưng cánh tay mềm mại của Tuyết Thiên Lăng vẫn giữ chặt lấy tay hắn, khiến
Lâm Hàn cũng chỉ có thể bình ổn lại. Hắn không hiểu Tuyết Thiên Lăng có ý gì,
nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng nàng! So về trí tuệ chân chính, Tuyết Thiên Lăng
lợi hại hơn hắn nhiều lắm.


  • Họ Thường! Chúng ta nước giếng không phạm nước sông! Cần gì phải bức ép quá
    đáng? Ngươi nhìn, phòng vệ quân cũng đã đến! Ta nghĩ Lý gia cũng rất thích ý
    khi bắt được cái đuôi của ngươi chứ!

Tuyết Thiên Lăng vẫn lạnh nhạt đáp một câu, sau đó không coi ai ra gì kéo Lâm
Hàn rời đi! Thường Chính Dương đầy mặt âm trầm nhìn phòng vệ quân đang tuần
tra tới bên này. Đúng như nàng nói, phòng vệ quân thuộc về Lý gia, tử đối đầu
của Thường gia, hắn cũng không muốn gây chuyện bị kẻ địch nắm thóp.

Sắc mặt Tang Tư Dật cũng có chút khó coi, nhưng thoáng chốc, khuôn mặt hắn lại
bình thường trở lại, tràn ngập tự tin nói:


  • Hừ! Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm! Ta xem đến lúc đó ngươi
    có thể trốn đi đâu?

Ra khỏi Hương Thực Các, Lâm Hàn có chút không hiểu nhìn Tuyết Thiên Lăng:


  • Tuyết tỷ tỷ, vừa rồi nàng…


  • Bọn chúng đang thăm dò chúng ta!


Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày:


  • Mặc dù không biết vì sao bọn chúng nhằm vào ta, nhưng chàng yên tâm, đã có
    dã tâm, chắc chắn trước sau bọn chúng sẽ lộ ra nanh vuốt! Biết rõ kẻ địch là
    ai, muốn cái gì, chúng ta mới có thể ung dung mà ứng đối, không sợ chọc phiền
    phức ngoài lề. Hiện tại chúng ta không sợ bất cứ kẻ địch nào, nhưng thêm một
    đống phiền phức chẳng đáng có là không nên, đúng không?

Trên thực tế, Tuyết Thiên Lăng vừa rồi đã cảm nhận rõ mồn một có ba người đang
theo dõi mình, nhưng khi lên lầu khiêu khích lại chỉ có hai. Còn tên mặc cẩm y
trắng còn lại không xuất hiện, mặc dù có chút coi thường kẻ như vậy, nhưng
Tuyết Thiên Lăng biết, đó mới là con cá lớn! Nếu làm khéo, không chắc còn kiếm
được một phen đại nghĩa để công phạt kẻ địch.

Nên nhớ, phát động chiến tranh cũng cần có cớ, hơn nữa rất quan trọng, nếu vô
cớ phát động chiến tranh, rất có thể trở thành công địch, bị coi thành “tà ma”
người người đều có cớ chinh phạt, hơn nữa đánh thắng còn bị hắt nước bẩn khiến
càng nhiều kẻ chinh phạt hơn, lý do là “trừ ma diệt quỷ” gì gì đó, nhưng thực
tế là đỏ mắt với chiến lợi phẩm mà mình giành được.

Vì vậy, dù hiện tại Hắc Phong quân có đủ thực lực để chinh phạt bất cứ thế lực
nào xung quanh, nhưng Lâm Hàn vẫn chỉ để bọn họ lặng lẽ hành động. Trốn chui
trốn nhủi không sao, nếu vô cớ đi cướp đoạt khiến Dạ quốc thành công địch, vậy
thì phiền chết.

Trên trà lâu!

Ba gã thanh niên lại một lần nữa ngồi tụ lại.

Tang Tư Dật hung hăng uống cạn chén trà, có chút tức giận nói:


  • Tiện nhân! Lại dám không coi ai ra gì như vậy! Đợi ta cướp được ả về, để ta
    cho ả thấy tiện nhân được sinh ra thế nào!

Tên mặc cẩm y trắng lại trầm ngâm nhìn qua hướng hai người Lâm Hàn rời đi,
cười nhạt nói:


  • Vốn tưởng có thể dụ ra chút mánh khóe, xem ra nữ nhân này còn rất thông
    minh.


  • Ý thiếu gia là…


Tang Tư Dật giật mình nói.

Thiếu gia lắc lắc đầu, ý vị thâm trường nói:


  • Các ngươi không thấy, nửa năm nay Dạ quốc biến đổi rất khác sao?

Thường Chính Dương gật đầu đáp:


  • Thực sự rất khác, nếu nói chính xác thì ổn định hơn trước kia rất nhiều!


  • Không! Không phải ổn định hơn! Mà là trở về quỹ tích vốn có của nó mà thôi!
    Hai mươi năm nay chúng ta mưu đồ Dạ quốc, mắt thấy sắp thành công lại thất
    bại, toàn bộ vũ lực của Triệu gia bị đồ sát, Quỷ quân lại đúng lúc này xuất
    hiện quấy nhiễu các thế lực xung quanh, Tuyết y tiên cũng ngay lúc này xuất
    hiện! Ta nghi ngờ có kẻ nào đó đang nhúng tay vào, phá hư đại sự của chúng ta!
    Ngay cả quỷ quân cũng là một giuộc với chúng, chỉ là chưa có chứng cớ mà thôi!


Thiếu gia thâm thúy nói.


  • Cái ta muốn làm là thăm dò xem bàn tay này lớn tới đâu! Nếu bọn chúng nghe
    danh Trịnh thị mà chùn bước, vậy thì chỉ là một đám chuột nhắt không đáng để
    lo! Còn nếu bọn chúng dám ngang nhiên chống đối Trịnh thị! Vậy ta cũng không
    ngại cho bọn chúng biết, chống đối Trịnh thị, chỉ có một con đường chết!

Nói đoạn, hắn còn nở một nụ cười âm hiểm:


  • Nếu sau lưng Triệu Thiên Hồng còn có cả quỷ quân giúp đỡ, đối mặt Trịnh
    thị, nếu chúng dám lấy quỷ quân ra chống đối, ta cũng không ngại cho bọn chúng
    nếm thử cảm giác bị cả thiên hạ công kích là thế nào!

Đến đây, thân phận của tên áo trắng cũng rõ ràng phần nào. Người của Trịnh thị
xem ra cũng đã chú ý tình huống bên này.

Nhưng có lẽ, Trịnh thị quá coi thường Lâm Hàn rồi. Thanh niên này suy xét từ
đầu tới cuối đều đứng trên lập trường là Trịnh thị chiếm ưu thế tuyệt đối!
Chẳng hay rằng trong mắt Lâm Hàn, Trịnh thị cũng chỉ là một đám ngu xuẩn mất
khôn, vừa giãy chết lại còn dám mưu toan làm loạn mà thôi!

Ngày hôm đó Lâm Hàn cùng Tuyết Thiên Lăng coi như cũng được thư giãn một phen
đúng nghĩa. Cùng ngồi thuyền du lịch hồ Bích Lục, ngắm làn nước trong vắt,
cùng nhau vừa đợi cá cắn câu, vừa âu yếm tình cảm một phen. Cuối cùng lại
thảnh thơi ôm giai nhân ngắm mặt trời lặn, lại thuận tiện trêu chọc khiến băng
mỹ nhân cũng phải lộ vẻ thẹn thùng bất đắc dĩ, nhân sinh như vậy, cũng coi như
có chút lạc thú rồi.

Quan trọng nhất vẫn là vì ngồi bên cạnh hắn là Tuyết Thiên Lăng. Ngồi bên cạnh
người mình yêu, cảm giác không có bất cứ giây phút nào là lãng phí.

Buổi tối lại là một phen mây mưa quên trời đất, mãi cho đến khi Tuyết Thiên
Lăng đỏ mặt thở hào hển, nhẹ giọng xin tha, Lâm Hàn mới đắc ý bỏ qua, hạnh
phúc ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Ách… hắn không biết là Tuyết tiên tử thừa hiểu
hắn thích nhất là bộ dáng này của mình, cố ý bày ra khiến hắn thỏa mãn tâm ý
một phen mà thôi.

Với Tuyết Thiên Lăng, để được nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc, nàng có thể đánh
đổi tất cả, huống chi lúc đó… thật sự là nàng đã đến cực hạn rồi a, cần gì
phải tự kiềm chế mình trước mặt hắn?

Cho đến sáng hôm sau, Lâm Hàn còn chưa ngủ đã, tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh
thức hắn dậy, đầy mặt bất mãn.

Dù sao chín giờ hắn mới phải tới Nhẫn Đường dạy đệ tử, hiện giờ còn quá sớm
mà!


  • Có chuyện gì?


  • Hồi Lâm công tử, Tuyết y tiên, quốc chủ có lệnh, mời hai vị lên triều!


Hiện giờ bộ máy của Dạ quốc cũng đã được khôi phục phần nào, Triệu Thiên Hồng
cũng miễn cưỡng tụ tập được một đám triều thần văn võ cùng xử lý quốc sự, đều
đặn mỗi ngày đều tảo triều, bởi việc cần xử lý ở Dạ quốc này nhiều lắm.


  • Có chuyện gì xảy ra?

Lâm Hàn nghi hoặc hỏi lại tên binh sĩ trước mắt. Nếu hắn không nhầm thì đây là
cấm quân, chịu trách nhiệm hộ vệ Triệu Thiên Hồng.

Binh sĩ liếc mắt nhìn Tuyết Thiên Lăng, sau đó nhanh chóng đè nén sự kinh diễm
xuống, chẳng trách người người đều nói Tuyết y tiên là tiên nữ chân chính… chỉ
là, trước đó cũng không biết nàng cùng với Lâm công tử… Hắn cung kính nói:


  • Hồi Lâm công tử, sáng nay tảo triều, sứ giả Địa Hải quốc, bát hoàng tử Tang
    Tư Dật đưa ra thư nghị hòa, đồng thời đề nghị được hòa thân cùng Dạ quốc, đối
    tượng cầu thân chính là... chính là Tuyết y tiên!


  • Hả?


Mi mắt Lâm Hàn giật giật! Trong cặp mắt đen láy kia chợt lóe lên chút sát khí,
khiến binh sĩ thoáng chốc lạnh buốt sống lưng, nhanh chóng thức thời cáo lui
về phục mệnh.


  • Xem ra… đám người này đúng là không nhịn được, muốn ép chúng ta phải lộ ra
    thực lực rồi!

Đứng phía sau, Tuyết Thiên Lăng lãnh đạm nói, dường như chẳng chút quan tâm
nào đến chuyện bị kẻ khác khinh nhờn.

Nhưng Lâm Hàn biết, lúc này Tuyết Thiên Lăng tuyệt đối đang chìm trong tức
giận, chính hắn còn cảm thấy tức nổ phổi đây:


  • Ta còn chưa chọc đến chúng, chúng đã chủ động chọc lên đầu ta rồi! Cũng
    tốt! Ta còn đang ngại không có cớ gây sự, người ta đã đưa đến cửa, ta cũng
    không ngại làm một vố long trời lở đất. Để cho bọn chúng biết, chọc lên đầu ta
    không được, chọc đến tiên nữ của ta, càng vạn vạn không được!

Giọng nói tràn ngập hùng hồn, khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng
cũng có chút giãn ra, khóe môi hồng nhuận chợt nổi lên nụ cười nhàn nhạt.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #352