Người đăng: hieugskm
Đế Đô.
Trong một gian tiểu viện có phần “khiêm tốn”, một người thanh niên đang điên
cuồng múa thương, từng chiêu từng thức đều cực kỳ bá đạo, không những sát khí
đằng đằng, mà còn mang theo từng chút âm thanh đùng đoàng như tiếng sấm, chấn
nhiếp lòng người.
Thanh niên chính là Lâm Ôn, lúc này sắc mặt hắn có chút đỏ gay, nhìn qua có
chút dữ tợn, trong lòng hắn lúc này chắc hẳn cũng chẳng yên bình gì, sự phẫn
nộ đang ngập tràn trong tâm trí hắn.
Hai năm, đã hai năm rồi! Hắn tới Thần Tướng Chiến Quốc này bằng một lòng thành
ý, muốn cưới Long Hạo Phương, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đưa điều kiện
này nọ.
Lâm Ôn không muốn làm phiền Lâm gia, hắn lấy danh nghĩa cá nhân để tới cầu
hôn. Người làm chủ không phải là hoàng đế, mà là Trác phi, mẹ ruột của Long
Hạo Phương, hoàng đế còn chưa có “rảnh” quản chuyện này.
Vốn dĩ Long thị, và cả Trác phi trước đó cũng từng chú ý Lâm Ôn, có ý muốn lôi
kéo nên mới buông thả cho Long Hạo Phương hồ nháo cùng Lâm Ôn từ bảy năm
trước. Nhưng họ chú ý không phải chỉ là tài năng của hắn, mà còn là Lâm gia
đứng phía sau, nhưng Lâm Ôn vậy mà lại lấy thân phận cá nhân tới cầu hôn,
chính điều này đã khiến con đường của hắn trở nên trắc trở.
Lâm Ôn rất có tài, nhưng so sánh với thế hệ thiên tài chân chính của Thần
Tướng Chiến Quốc, hắn có lẽ cũng chẳng hơn được là bao nhiêu, ưu thế không có
nhiều, bản thân lại là người ngoại lai, tình thế bức ép Lâm Ôn vào một hoàn
cảnh khá là xấu hổ.
Đương nhiên, người muốn cưới Long Hạo Phương thì nhiều, nhưng có thể so với
hắn cũng chỉ có hai người mà thôi! Còn những người vượt trội hơn hắn, hầu hết
còn “chưa vừa mắt” Long Hạo Phương, hoặc là một lòng hướng đạo, đang bế quan
dài hạn mất rồi.
Vốn dĩ hơn một năm trước, Lâm Hàn nhờ Lâm Chấn Sơn “bắn tiếng”, mờ mịt nói Lâm
gia muốn người, Trác phi lúc đó hẳn là đã mừng rỡ muốn sính lễ từ Lâm gia.
Nhưng nửa đường, hai đối thủ kia lại đứng ra chặn ngang một cước, nói rằng bản
thân không phục. Gia tộc bọn họ cũng là đại tộc đời đời trung thành với Long
thị, có chỗ nào mà không xứng với Long Hạo Phương?
Trác phi lúc này có chút căm tức. Người khác không thấy, chẳng lẽ Long thị
cũng không thấy Lâm gia lúc này thế lớn, trong tộc cùng lúc xuất hiện hai
thiên tài tuyệt thế, có hy vọng trùng kích thần giai hay sao? Hiện tại thế lực
khắp nơi đang điên cuồng vì tiên thạch, điều kiện để giành giật tài nguyên lại
là những thiên tài này khiêu chiến với nhau. Hợp tác cùng Lâm gia, Long thị có
cơ hội rất lớn được chia một chén canh. Còn có lợi ích nào lớn bằng tiên thạch
được hay sao?
Càng đừng nói một trong hai thiên tài kia chính là anh ruột của Lâm Ôn trước
mắt!
Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra miệng lại là chuyện khác! Hiện tại hoàng gia
đang trong thời khắc chuyển giao, những thế lực như hai gia tộc kia, nếu nàng
trực tiếp đắc tội bọn họ, bọn họ có thể đổ về phe phái của hoàng tử nào đó
chèn ép lại nàng cùng Trác gia. Hết lần này đến lần khác, người có quyền quyết
định tuyệt đối là hoàng đế đại nhân lại đi bế quan, chuyện này khiến Trác phi
cảm thấy cực kỳ khó xử.
Cuối cùng, cũng coi như hai gia tộc kia biết điều, đề nghị để ba người trực
tiếp so tài, chia nhau thành ba hướng thu phục man hoang, người nào làm được
tốt nhất sẽ có tư cách cưới Long Hạo Phương. Phương thức này coi như công
bằng, khiến cả Trác phi lẫn Lâm Ôn đều không thể nói gì.
Nhưng người biết chuyện chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, đây tuyệt đối là âm mưu
đã được bày sẵn! Hai gia tộc kia nội tình hùng hậu, lại biết dựa vào hai cỗ
thế lực lớn là thất hoàng tử và cửu hoàng tử, lần lượt đi thu phục Tuyết Man
phương bắc và Lâm Man vùng đông nam. Hai hoàng tử này hiện tại còn đang bận
túi bụi không lo được man hoang quậy phá, có hai cỗ thế lực này tới trợ giúp,
có lý nào lại từ chối? Thậm chí còn chuẩn bị thuận tiện để họ có thể toàn tâm
đối phó man hoang.
Chỉ còn lại Lâm Ôn, làm một tư lệnh tay trắng, lại còn bị phái tới thu phục
Hải man vùng Tây Nam. Đúng là khiến hắn không biết phải làm từ đâu.
Vùng tây nam thế lực rải rác, không chút thống nhất, thông quan còn khó nói gì
đến hậu cần? Nơi đó mặc dù có Đại hoàng tử nhúng tay, nhưng thời gian ngắn vẫn
chưa thể hoàn toàn thống nhất. Mà dù cho có thống nhất Lâm Ôn cũng chẳng hy
vọng gì. Đại hoàng tử này hắn biết, là một con rắn độc làm việc không từ thủ
đoạn, trước đây còn vì vậy mà xích mích với hắn, bây giờ lại chạy tới trên địa
bàn người ta, chẳng phải thật nực cười sao?
….
Sau khi biết được tình thế của Lâm Ôn, Lâm Hàn có chút cười khổ vuốt vuốt mũi,
hắn cảm thấy mình thật đáng thương, có cái mũi duy nhất lại bị người ta dắt đi
mất rồi.
Tình báo của Lâm gia cung cấp cho hắn có rất nhiều mục miêu tả chi tiết về
vùng Tây Nam thần tướng, giống như muốn hướng hắn hành sự ở nơi này vậy! Ngược
lại hai vùng kia lại chỉ qua loa, nói là bị kiểm soát chặt chẽ, khó xâm nhập.
Đây chẳng phải là muốn hướng hắn lao đầu vào vùng Tây Nam, lao đầu vào Dạ
quốc, từ đó “thuận tiện” hợp lực cùng Lâm Ôn hay sao? Quanh đi quẩn lại, hắn
nhờ Lâm gia trợ giúp em trai mình, cuối cùng lại bị Lâm gia hướng đạo để chính
hắn “tự đi mà làm”, không phải bị dắt mũi thì là gì đây?
Có lẽ, hai nương tử nhà mình có lẽ đã biết trước rồi, nhưng không nói ra mà
thôi! Lâm Hàn cảm thấy mình thật là đáng thương, người xung quanh ai cũng nhìn
thấu, chỉ có mình hắn là mờ mịt bị người ta lợi dụng a…
Than vãn tí cho đỡ ngượng thôi. Thực tế Lâm Hàn vẫn cảm thấy phương hướng như
vậy là tốt nhất! Hắn không muốn phải quỵ lụy Long Nhiên Thái hay Long Nhiên
Phi, đến lúc đó ngược lại bị trói buộc vướng tay vướng chân. Mà muốn tự lập
môn hộ, tốt nhất vẫn chỉ có vùng Tây Nam này, bởi Long Nhiên Khôn có thực lực
yếu nhất, năng lực cũng kém nhất. Hắn dù có giãy dụa tới mấy cũng sẽ bị hai
người kia đạp ngã, bản thân mình lao vào cũng chỉ là tăng thêm tiến độ một
chút, không đến mức gây ra sóng to gió lớn.
…
Đến tiểu viện này, nhìn thấy em trai đang khổ luyện thương pháp, sắc mặt cực
kỳ không tốt, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút bồn chồn. Hắn còn nhớ, Lâm Ôn
trước đây sử dụng kiếm, vậy mà chuyển qua sử dụng thương từ bao giờ? Thương
pháp còn mãnh liệt bá đạo như vậy, chứng minh tâm thái của Lâm Ôn bây giờ
không có “ôn” như cái tên của hắn, mà thập phần táo bạo.
Cần gì phải khổ thế chứ?
Lâm Hàn thở dài một hơi, chờ cho Lâm Ôn hoàn thành thương pháp, hắn mới nhẹ
nhàng vỗ tay nói:
Lâm Ôn nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, chợt hơi giật mình một cái, sau đó
chợt nhếch mép cười một tiếng:
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn nhanh như chớp lao về phía Lâm Hàn, một thương
bén nhọn khiến không khí như nổ tung đâm thẳng tới trái tim anh trai. Lâm Hàn
giờ mới biết thương pháp này bá đạo đến mức nào. Không những âm thanh như sấm
nổ kia khiến đầu óc đối thủ ong ong như búa bổ, mà lực lôi điện cực kỳ bá đạo
trên thương cũng có thể khiến kẻ địch tê liệt toàn bộ thân thể khi tiếp xúc.
Không chỉ tê liệt thân thể, mà còn tê liệt cả nguyên thần, tê liệt cả chân
khí.
Lực công kích bạo phát trong nháy mắt còn mạnh và nhanh đến khó tả, trúng một
chiêu này, ngay cả Võ Thánh cấp bốn cấp năm cũng phải trọng thương đến phủ
tạng, càng đừng nói đến người thường.
Thương pháp này, đã phát huy hai chữ “Bạo” và “Liệt” phát huy đến cực hạn, là
thương pháp hoàn mỹ dành cho võ giả hệ lôi!
Lâm Hàn vẫn đứng đó, nụ cười trên mặt chưa từng biến đổi, một thương nhanh như
chớp xuyên thấu thân thể hắn, Lâm Hàn vẫn cười, giống như chưa biết chuyện gì
đang xảy ra vậy.
Nhưng Lâm Ôn cũng không có chút lo lắng nào khi đâm trúng Lâm Hàn. Quả nhiên,
sau một giây, Lâm Hàn trước mắt hắn nháy mắt nổ tung, một khúc gỗ bị thương
của hắn đâm xuyên, treo giữa không khí. Tiếng của Lâm Hàn lại vang lên phía
sau hắn:
Thân thể Lâm Ôn run lên một chút, nhắc tới mẹ, hắn chợt cảm thấy có chút hoảng
hốt! Cũng đã hai năm trời không về thăm mẹ, không biết mẹ thế nào rồi? Nhìn
thấy mình như bây giờ…
Thấy Lâm Ôn càng run rẩy hơn, Lâm Hàn nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy hắn, vỗ vỗ vai
an ủi:
Được rồi! Được rồi! Chúng ta là anh em ruột, tính cách cậu thế nào anh cũng
biết! Nhưng đôi khi quật cường quá cũng không tốt! Còn có việc gì mà anh em
không thể mở miệng nhờ vả nhau hay sao?
Chuyện của cậu, anh cũng đã biết rồi! Hôm nay anh tới, là muốn cậu giúp anh
một việc.
Việc gì?
Lâm Ôn cũng đã bình tĩnh lại, nhanh gọn đáp, không chút nào chần chừ suy nghĩ.
Lời của Lâm Hàn thốt ra khiến tròng mắt Lâm Ôn co rút lại. Hắn mới đang chỉ
nghĩ đến làm thế nào thu phục được Hải Man, nhưng Lâm Hàn một lời thốt ra đã
muốn dẹp yên vùng Tây Nam kia. Dã vọng lớn như vậy, thoáng chốc khiến Lâm Ôn
cảm thấy có chút không chân thực.
Lâm Hàn lại chậm rãi cười nói, giọng nói rất có từ tính, rất ấm áp, khiến tâm
tình Lâm Ôn ngày càng trở nên bình tĩnh.
Một ngọn lửa trỗi dậy trong lòng, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Hàn, nghiêm
túc nói:
Được! Anh đã tin tưởng em như vậy! Lẽ nào em trai lại có thể làm anh thất
vọng? Một chút lòng tin cũng không có, còn nói cái gì vượt qua được anh? Nói
đi, em phải làm gì?
Không nói được!
Lâm Hàn lắc đầu, không chờ Lâm Ôn nghi vấn, hắn đã nói tiếp:
Lâm Ôn thoáng chốc trầm mặc. Anh trai này trước sau vẫn không đáng tin như
vậy, lúc nào cũng chỉ muốn làm ông chủ buông tay, coi hắn thành cu ly hay sao?
Nhưng không thể không nói, Lâm Ôn bây giờ thực sự cần một ông chủ buông tay
như vậy, để hắn có thể tự do đại triển quyền cước. Lâm Ôn cũng đã học tập binh
pháp từ rất lâu, cũng đã đánh trên dưới gần trăm trận chiến, nhưng lần đầu có
thể được toàn quyền lĩnh quân như vậy, đúng là khiến hắn có chút hưng phấn.
Chỉ là, quân đội mà Lâm Hàn nắm giữ đến mức độ nào, hắn chợt cảm thấy có chút
đắn đo.
Nhưng mặc kệ! Dù sao cũng là anh em ruột! Dù không đáng tin đến mấy, Lâm Hàn
còn có thể hại hắn hay sao? Trước mắt, chỉ có Lâm Hàn mới là người có thể giúp
đỡ hắn.