Người đăng: hieugskm
Trên một ngọn tháp cao, ba thân ảnh đứng sát vào nhau, cau mày nhìn cảnh tượng
hoang tàn của Triệu gia bên dưới. Đây không phải ai khác, mà chính là ba đồ đệ
của Lâm Hàn, nhẫn tổ số một!
Người vừa hỏi là Natsume Philz. Nghe nàng hỏi, Hận Kiếm chợt nhếch mép cười:
Đúng! Ninja tôn sùng ẩn nhẫn, vì vậy chúng ta phải cố hết sức mà giấu mình,
không để lộ ra bản thân! Thầy Lâm làm vậy là để hấp dẫn mọi ánh nhìn, tạo điều
kiện cho chúng ta âm thầm hành động. Một người ngoài sáng, ba người trong tối,
người có tâm chắc chắn cũng sẽ bị sự cường đại của thầy hấp dẫn mà bỏ qua
chúng ta. Thầy Lâm đang trực tiếp gánh hết mọi áp lực, vì vậy tuyệt đối đừng
để thầy thất vọng.
Xem ra anh Hận Kiếm cũng thật hiểu cha em nha!
Lâm Băng một bên cũng vui vẻ cười nói, không khó để nhìn ra bé con này đang
phỏng mũi lên trời kiêu ngạo về người nào đó.
Hận Kiếm nghiêm mặt nhìn qua bóng lưng Triệu Thiên Hà rời đi nói.
Không có dị nghị.
Không có dị nghị.
Hai cô gái cùng nghiêm túc đáp, nhưng sắc mặt không ức chế nổi sự hưng phấn
tột cùng.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chính thức làm nhiệm vụ.
Natsume là người đầu tiên hành động, nàng nhanh tay kết ấn, thoáng chốc đã
thông linh ra một cái chong chóng nhỏ. Chakra truyền vào, chong chóng nhẹ
nhàng lay động, chuyển hướng, ba người không chút do dự đạp bước chạy theo
phương hướng được chỉ dẫn.
Đây là một loại phương pháp truy tung đơn giản, là Phong Độn – Tùy Phong
Thuật! Có thể cảm nhận được dấu vết của mục tiêu còn dư lại trong thời gian
ngắn, thể hiện qua dao động của gió. Mặc dù thuật này bị Hận Kiếm chê là gân
gà, nhưng trong tình huống không có “chó” để truy tung, dùng thuật này coi như
cũng đủ rồi.
Ba người nhanh chóng bám theo, dần dần rút ngắn khoảng cách với Triệu Thiên
Hà. Lúc này đường phố có phần hỗn loạn, bởi động tĩnh ở Triệu gia sơn trang
thật sự quá lớn, thậm chí còn gây ra một trận động đất nhỏ trong Dạ Đô. Trà
trộn trong đám người, bọn Lâm Băng nhất thời cũng không có bị ai chú ý tới.
Qua chừng mười lăm phút, Triệu Thiên Hà đột nhiên rẽ vào một con ngõ, phía bên
ngoài vậy mà còn có người canh gác hai bên, trên nóc nhà cũng có hai tên cao
lớn, mắt như chim ưng quan sát. Ở đầu kia con ngõ cũng là cảnh tượng tương tự.
Đây là một con ngõ “hoa” thuộc về Triệu gia, ngày thường đều canh gác cực kỳ
tốt. Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, Triệu Thiên Hà đã lệnh cho bọn họ canh gác
chặt chẽ hơn, không để bất cứ kẻ bất chính nào trà trộn vào mưu đồ.
Đương nhiên, “chặt chẽ” này cũng chỉ có giới hạn, nếu không nhân thủ cũng
không chỉ lèo tèo vài mống người như vậy.
Đánh giá xung quanh đã không có người khác, ba người liếc mắt nhìn nhau một
cái. Hận Kiếm và Lâm Băng tách sang hai bên con ngõ, lặng lẽ bám tường trèo
lên nóc nhà, lặng lẽ không một tiếng động mò đến phía sau hai tên kia.
Thật nhuần nhuyễn, hai người cùng một lúc động thủ, Hận Kiếm đơn giản một
thanh kunai xuyên thấu cổ họng một người, khiến hắn không thể kêu lên âm
thanh, Lâm Băng thì nhẹ nhàng hơn, một luồng băng sương phủ kín toàn bộ phần
đầu người còn lại, khiến hắn động lưỡi còn chẳng nổi, trực tiếp hôn mê bất
tỉnh.
Âm thanh lạ có chút đánh động hai tên bên dưới, nhưng họ còn chưa kịp hiểu
chuyện gì xảy ra, một bóng người màu lục nhạt đã nhanh như chớp vọt tới, hai
miếng shuriken cùng lúc cắt đứt cổ họng bọn chúng, phòng vệ, trực tiếp bị phế
bỏ.
Còn đầu ngõ bên kia thì đơn giản hơn, bởi cả bốn người đều quay lưng với đám
Lâm Băng. Ba người thuần thục giải quyết bọn họ, thông qua con ngõ này.
Bởi đã mất thời gian một chút, Triệu Thiên Hà đã đi mất dấu. Nhưng rất may,
tùy phong thuật lúc này lại phát huy tác dụng, ba người xác định được phương
hướng, một lần nữa áp sát Triệu Thiên Hà, cẩn thận từng ly từng tý dõi theo
bước chân của hắn.
Gần về tới thủ phủ, Lâm Hàn vốn đang trầm lặng đánh xe đột nhiên cười khẩy
nói.
Triệu Thiên Hồng lạnh nhạt nói.
Một giọng nói trầm ngưng như chuông đồng, vang vọng cả thủ phủ, khiến Triệu
Thiên Hồng cũng cảm thấy có chút đinh tai nhức óc, càng đừng nói đến Triệu
Linh Hạ. Nàng lúc này đã nhíu chặt lông mày, sắc mặt vô cùng thống khổ.
Đối phương không có ý tốt, đó là khẳng định, nhưng hiện tại đã sơ bộ hình
thành hiệp nghị, mọi chuyện đều do Triệu Thiên Hồng quyết định, Lâm Hàn chấp
hành, vì vậy hắn cũng không có chút ý tứ lên tiếng nào.
Triệu Thiên Hồng bước ra khỏi thùng xe, trang nghiêm hỏi lão già cường tráng
trước mặt.
Lão già này mặc dù không quá cao lớn cao lớn, nhưng cực kỳ cường tráng so với
vẻ ngoài già khọm, đôi mắt cũng tinh thần vô cùng. Thấy Triệu Thiên Hồng đi
ra, lão già này chắp tay nói:
Triệu Thiên Hồng cười lạnh một tiếng:
Lão già nhướng mày, thần sắc cũng trở nên âm trầm:
Xin thứ cho tại hạ vô lễ! Triệu gia bị diệt tộc đã truyền đi cả Dạ đô, hung
thủ chính là tên hung đồ đang đứng phía sau ngài! Cũng không biết hắn đã dùng
lời gian nịnh gì khiến Triệu quốc chủ không nghi ngờ hắn, nhưng dạng ác ma
giết người không gớm tay này, nhân sĩ chính đạo nhất quyết không bỏ qua! Tại
hạ Lã Sơn của Vạn Kiếm Môn, nghe tin ngay lập tức tới cứu giá, còn mong Triệu
quốc chủ nể mặt tới Vạn Kiếm môn một phen, bản môn thề chết hiệu trung vì quốc
chủ.
Ồ!
Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng:
Triệu Thiên Hồng cũng khinh khỉnh cười một tiếng! Cái gọi là nhân sĩ chính
đạo, chẳng qua cũng chỉ là một đám giả nhân giả nghĩa, nhân danh tốt đẹp để
làm xằng làm bậy mà thôi! Lúc hắn đang gặp nạn, quốc gia nguy nan tối ngày,
sao không thấy nhân sĩ chính đạo nào nhảy ra? Hiện giờ Triệu gia bị phế, ngay
lập tức có kẻ nhảy ra muốn “hiệu trung”, chẳng phải là muốn bắt hắn vào tay để
trục lợi sao?
Triệu Thiên Hồng lạnh nhạt nói.
Trên mặt Lã Sơn hiện lên chút mừng rỡ, không chút do dự đáp:
Vạn Kiếm Môn ở tại Thiên Kiếm Phong, nằm trong cảnh nội Giang Hạ, nếu di
chuyển nhanh nhất cũng chỉ mất vài giờ là tới nơi!
Nghe rõ rồi chứ?
Triệu Thiên Hồng lạnh lùng nói với Lâm Hàn:
Vạn Kiếm Môn mắc tội phạm thượng, xử diệt môn, ngay lập tức chấp hành!
Đã rõ! Mười phút là hoàn thành!
Lâm Hàn cũng lạnh nhạt đáp lại, nhưng không hề có ý di chuyển, vẫn ngồi đó như
cười như không nhìn Lã Sơn. Lão già này hiển nhiên cũng có chút kiêng kỵ Lâm
Hàn, lão không hề động đậy, muốn chờ xem tên này sẽ giở trò xiếc gì.
Đã qua gần mười phút, Lâm Hàn đột nhiên lắc mình một cái, trong tích tắc biến
mất, chỉ để lại nơi đó một tia chớp trắng như bạch ngân.
Sau một phút, hắn một lần nữa trở lại bên người Triệu Thiên Hồng, lạnh nhạt
nói:
Tròng mắt Lã Sơn co rút lại, sau đó sắc mặt lại càng âm trầm nói với Lâm Hàn:
Oành!
Đáp lại hắn là một quyền sơn băng địa liệt, khiến xương cốt nơi ngực hắn gần
như đứt rời hơn nửa. Lã Sơn kinh hãi gần chết, há mồm phun ra một ngụm máu
lớn, cực kỳ chật vật nhỏm dậy nhìn về phía Lâm Hàn đã từ tốn ngồi vào vị trí
đánh xe.
Mạnh… mạnh thật!
Rốt cuộc đây là loại quái vật gì? Tu vi của hắn cao đến mức nào? Làm sao mà
hắn động thủ, bản thân mình lại chẳng hề hay biết?
Triệu Thiên Hồng mặc dù cũng bất ngờ không kém, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh,
sắc mặt một lần nữa lạnh xuống nói với Lã Sơn, sau đó không coi ai ra gì trở
về thùng xe, một lần nữa ôm lấy cô cháu gái bé bỏng của mình.
Lâm Hàn không thèm nhìn Lã Sơn, chỉ chăm chú đánh ngựa rời đi. Nhưng hắn trước
sau vẫn để ý, xung quanh ít nhất có hai mươi cỗ khí tức không kém Lã Sơn, thậm
chí có ba cỗ khí tức còn mạnh hơn hắn vài lần đã lẩn đi mất. Xem ra, thực lực
mà Lâm Hàn biểu hiện tạm thời đã trấn nhiếp được bọn họ.
Ở cái thời điểm này, chỉ có dùng thủ đoạn máu tanh nhất, trấn áp toàn bộ kẻ
mang ý đồ xấu mới có thể đổi lấy bình yên nhất thời, đổi lấy cơ hội vực dậy.
Về vấn đề này, Lâm Hàn hoàn toàn đồng ý với Triệu Thiên Hồng. Do đó, mặc dù có
chút không thích ứng lắm, nhưng hắn vẫn phải quyết đoán mà ra tay tàn độc.
Bởi tình thế hiện giờ không cho phép hắn được nhân từ buông tha bất cứ kẻ bất
chính nào.
…
Trong một căn viện tối tăm, một thân ảnh cao lớn điên cuồng gầm thét, tất cả
ấm chén, sách vở trên bàn đều bị hất tung đầy đất, phát ra những âm thanh chói
tai. Trước mặt hắn, Triệu Thiên Hà khúm núm cúi đầu cùng vết máu nham nhở đang
loang dần ra trán, một câu cũng không dám hé.
Bình tĩnh lại chút, gã cao lớn vừa thở phì phò vừa nói.
Triệu Thiên Hà ấp úng đáp. Hắn thực sự không biết Lâm Hàn là ai! Cái tên này
giống như từ dưới đất chui lên vậy.
Vốn vừa mới nén lại cơn tức, gã cao to thoáng chốc lại bạo nộ, một cái tát như
trời giáng đánh bay Triệu Thiên Hà, hắn điên cuồng gầm lên:
Phế vật! Một lũ phế vật! Không cần biết ngươi là ai! Dám làm hỏng đại sự
của chủ nhân, ta phải bóp từng khúc xương của ngươi ra thành cám! Người đâu,
mau triệu tập nhân thủ, theo ta tới thủ phủ! Hôm nay ta phải giết chết tên
khốn kia, san bằng nhà Triệu Thiên Hồng. Nếu hắn còn không thức thời, ta tuyệt
đối sẽ cho hắn nếm trải hương vị sống không bằng chết là thế nào!
Được lắm!
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ không thích hợp đột nhiên vang lên.
Cao to cực kỳ phẫn nộ gầm thét, hắn vậy mà không thể phát hiện nổi hành tung
của đối phương.
Một thanh kunai đen nhánh không biết từ bao giờ đã gác lên cổ cao to, hàn mang
sắc lạnh mà âm trầm khiến trái tim của hắn thoáng chốc đập lên thình thịch.