Người đăng: hieugskm
Lâm Hàn xoay người, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Thiên Hồng.
Triệu Thiên Hồng nhếch mép, có chút tự giễu nói.
Lâm Hàn đáp:
Chính vì hiểu, nên ta mới đứng trước mặt ngài! Ta tới đây với thành ý tràn
đầy, hy vọng ngài cũng hiểu, không nên khiến ta thất vọng!
Được!
Cặp mắt Triệu Thiên Hồng lộ ra chút tinh mang:
Hiện tại tình huống có chút gấp, ta cũng sẽ không hỏi nhiều! Thực sự hiện
giờ ta có một việc muốn nhờ ngươi!
Không thành vấn đề!
Nghe ngữ điệu có chút trầm thấp của Triệu Thiên Hồng, Lâm Hàn cũng cảm nhận
được sự bất đắc dĩ sâu đậm trong đó.
Triệu Thiên Hồng nhắn nhủ một câu như vậy, ngay sau đó đứng dậy rời đi cùng
với người phụ nữ bên cạnh.
…
Tiến vào hậu đường, người phụ nữ vốn dĩ chỉ như cái bóng kia đột nhiên mở
miệng, giọng điệu có chút lo lắng:
Bệ hạ… tình huống hiện tại đang rất nguy khốn! Đám người kia chưa chắc đã
từ bỏ hoài nghi người, thế lực khắp nơi cũng đang rục rịch! Tại sao lại dễ
dàng tin kẻ đó như vậy? Chẳng may đó là người từ Triệu gia phái tới để dò thám
xem ngài có phải điên thật hay giả điên, như vậy…
Không sao!
Triệu Thiên Hồng cười khổ lắc lắc đầu:
Nếu hắn thực sự tới từ Triệu gia, vậy thì ngay khi ta tỏ thái độ, đáp án
hắn cần cũng quá rõ ràng, hắn có thể động thủ ngay lúc đó được rồi! Không cần
phải đợi đến bây giờ!
Nhưng nếu như là người của thế lực khác… Dù sao thân phận của bệ hạ vẫn còn
tại đó!
Người phụ nữ kia vẫn có chút bất an nói.
Triệu Thiên Hồng thoáng trầm mặc, mấy đại tộc trong Dạ Quốc, thậm chí là ngoài
Dạ Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, muốn chơi trò “hiệp thiên tử, lệnh
chư hầu”, đôn hắn lên làm bù nhìn để làm xằng làm bậy, muốn thôn tính trọn Dạ
Quốc này, hắn làm sao mà không biết?
Suy nghĩ kỹ, Triệu Thiên Hồng mới đáp:
Nói đến đây, sắc mặt Triệu Thiên Hồng trở nên có chút vặn vẹo, trong mắt tràn
ngập căm thù và điên cuồng.
…
Năm phút sau, Triệu Thiên Hồng quần áo chỉn chu bước ra, râu tóc tán loạn cũng
được thu gọn lại, lưng thẳng tắp, mặt đầy ngạo nghễ, nhìn qua cũng có mấy phần
phong tư của chủ nhân một nước. Lão bá người hầu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng
chiếc xe ngựa xa hoa, đậu ngay trước cổng chờ đợi.
Lâm Hàn có chút kỳ quái nhìn chiếc xe ngựa này, nhìn cả cái thủ phủ rách nát
tàn tạ như vậy, chứng minh đã bị người khác dọn sạch đồ đạc, vậy mà vẫn còn
một chiếc xe ngựa như thế?
Triệu Thiên Hồng cười lạnh một tiếng, dẫn đầu chui vào thùng xe. Lâm Hàn cười
nhạt một tiếng, hiểu ý ngồi lên phía trước, nhẹ nhàng thúc ngựa rời đi theo sự
chỉ dẫn của “quốc chủ”.
Triệu gia nằm ở phía đông Dạ Đô, lưng dựa vào bức tường thành thiên nhiên là
dãy núi Thiên Giao, địa thế dễ thủ khó công, là một khối bảo địa của Dạ Đô,
hoàn toàn bị Triệu gia độc chiếm.
Triệu gia thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, tường bao cao tới ba mét, không những xây
dựng cực kỳ chắc chắn, mà còn dày tới mức như tường thành, bên trên có không
ít thủ vệ đứng gác, nhìn từ xa đã cảm thấy một luồng khí tức nặng nề đập vào
mặt, khiến Lâm Hàn khá khó chịu.
Hai tên lính gác cổng thấy Lâm Hàn đánh xe tới gần, thoáng chốc sầm mặt đứng
ra chặn đường, một kẻ trong đó lạnh lùng nói.
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng! Hắn không tin người Triệu gia lại không nhận ra
cái xe ngựa do chính bọn chúng để lại này.
Triệu Thiên Hồng cũng chui ra khỏi thùng xe, ngạo nghễ nói:
Mau gọi Triệu Thiên Hà ra đây gặp ta!
Ồ! Ra là quốc chủ đại nhân, tiểu nhân có lễ!
Tên vừa quát tháo vừa rồi vờ vịt ngẩn người, sau đó chắp tay hành lễ, nhưng
Lâm Hàn nhìn ra, cái lễ này chẳng có chút thành ý nào, thuần túy là ra vẻ mà
thôi.
Đã vậy, hắn còn chẳng thèm rời đi thông báo, người xung quanh cũng nghiêm mặt
đứng tại chỗ, không có chút ý định di chuyển nào.
Triệu Thiên Hồng sầm mặt nói.
Lời nói hờ hững, nhưng Lâm Hàn nghe ra được sự trào phúng lớn lao bên trong!
Lời của một tộc trưởng, một quốc chủ mà lại không bằng được một quản sự nho
nhỏ, thật là nực cười!
Lâm Hàn âm thầm quan sát bằng Byakugan, trên thực tế, ngay từ khi hai người
tìm tới đây, đã có người chạy đi thông báo, bên trong cũng có người chạy ra,
là một lão già để râu ngắn trông khá hèn mọn, đang dùng đôi mắt ti hí đánh giá
tình hình bên ngoài, trên môi là nụ cười đầy âm trầm và nham hiểm.
Bọn chúng tính toán cái gì, Lâm Hàn cũng hiểu thất thất bát bát, hắn cũng lười
chơi cái trò cò quay với bọn cắc ké này, đột nhiên cười lạnh nói:
Trên đường tới đây, Lâm Hàn cũng đã nghe Triệu Thiên Hồng giải thích chuyện đã
xảy ra. Cháu gái của hắn, Triệu Linh Hạ trước đó ba ngày đã bị Triệu gia bắt
đi, đồng thời tất cả hộ vệ bên người hắn cũng bị chụp mũ “phản quốc”, “âm mưu
ám sát” để giết hại. Tất cả đều là để bức hắn truyền lại ngôi vị cho Triệu
Thiên Hà, ngũ đệ của hắn.
Bị bức ép quá đáng, lúc đó Triệu Thiên Hồng dứt khoát giả điên, chỉ cần người
tới gần ngay lập tức dọa tự sát, vì vậy mới tránh được một kiếp. Nhưng cháu
gái của hắn vì vậy mà bị đặt vào thế dầu sôi lửa bỏng, khiến hắn lòng nóng như
lửa đốt, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Còn việc giao ra ngai vị để đổi lấy bình an gì gì đó, Triệu Thiên Hồng tuyệt
đối không nghĩ tới. Với bản tính tàn độc, tư lợi của đám người kia, giao ra
ngôi báu, hắn chắc chắn phải chết, cháu gái hắn vì là một cái phôi mỹ nhân,
rất có thể bị nuôi nhốt trở thành công cụ giao dịch sau này.
Lúc đó, nhìn thần sắc của Triệu Thiên Hồng, Lâm Hàn có hỏi một câu:
Ngài muốn làm đến mức độ nào?
Càng triệt để càng tốt!
Triệu Thiên Hồng trả lời trong oán hận!
Đối với hắn, Triệu gia chẳng còn thứ gì gọi là máu mủ, huyết mạch, có chăng
chỉ còn lại nỗi oán hận sâu sắc khi bị chính những người thân nhất phản bội mà
thôi.
Vì vậy, Lâm Hàn mới không ngại mà buông lời ngông cuồng như thế.
Tên gác cổng cảm nhận được khí thế và nụ cười lạnh lẽo của Lâm Hàn, nhất thời
có chút chùn bước, không hề nói gì. Lúc này, lão già đã nấp phía sau kia hồi
lâu cũng bước ra, đôi mắt nham hiểm híp lại nhìn Lâm Hàn, biết rõ mà còn cố
hỏi.
Tên gác cổng chưa kịp nói gì, Lâm Hàn đã một lần nữa gằn giọng:
Lão già cười lạnh một tiếng:
Xoeng!
Đáp trả lại hắn chỉ là một tiếng kiếm minh vang rền mà sắc bén.
Lão già quản sự gian nan xoay đầu lại, có chút không dám tin tưởng nhìn Lâm
Hàn không biết từ bao giờ đã đứng phía sau mình. Đôi mắt nham hiểm kia dần mờ
đi, thân thể thoáng chốc chia làm hai, rớt xuống mặt đất trong mùi máu tươi
tanh tưởi!
Lâm Hàn mặt không đổi sắc, vẩy đi máu tươi trên lưỡi kiếm Hàn Tuyết, nhẹ nhàng
tra lại vào vỏ. Động tác như hành vân lưu thủy, không chút vướng mắc, giống
như đã làm chuyện như vậy vô số lần rồi vậy.
Triệu Thiên Hồng lúc này vẫn ngạo nghễ đứng đó, nhưng một đôi mắt vốn đã có
trí tuệ kia thoáng chốc lại càng thêm sáng ngời nhìn Lâm Hàn! Nếu trước đó vẫn
chỉ mang tâm lý thăm dò và đánh cược, vậy thì bây giờ, hắn đã có thêm một chút
hy vọng mong manh.
Người có thể có tốc độ nhanh đến nhường ấy, chắc hẳn tu vi cũng không kém đến
đâu…
Loạt xoạt
Một đám thủ vệ thoáng chốc luống cuống tay chân chĩa đầu mâu mũi giáo về phía
Lâm Hàn, nhưng tuyệt nhiên không ai dám tiến thêm một bước. Sắc mặt cả đám đều
cực kỳ ngưng trọng, thậm chí còn mang theo hoảng sợ.
Nhìn đám phế vật này, Lâm Hàn cũng lười lảm nhảm thêm, thoáng chốc nâng cao cổ
họng hét:
Vụt… vụt!
Qua mười giây, liên tiếp là những bóng người hoặc quỷ mị, hoặc nhanh, hoặc
bồng bềnh xuất hiện trên tường vây, một đám lão già hoặc trung niên, gương mặt
đều có chút nghiêm túc nhìn chằm chằm tình huống bên dưới.
Nhìn thấy người trung niên đứng chính giữa, như chúng tinh củng nguyệt trên
tường vây, Triệu Thiên Hồng thoáng chốc cười lạnh nói.
Triệu Thiên Hà cũng cười nhạt một tiếng:
Ta không biết nên nói ngươi dũng cảm, hay nói ngươi ngu xuẩn đây? Ngươi dám
đối địch với Triệu gia, ngươi không biết kết cục của mình sẽ ra sao ư? Hay là
ngươi thực sự đã phát điên rồi? Ngươi dựa vào cái gì?
Dựa vào ta!
Lâm Hàn lên tiếng, thần thái cao ngạo nhìn về phía đám người Triệu gia, ngự
thần bào trắng tung bay, kiếm Hàn Tuyết nắm vững, nhìn cũng thực có khí thế
coi rẻ chúng sinh, coi rẻ thiên địa.
Lúc này, một lão già đột nhiên nhảy xuống tường vây, khuôn mặt âm trầm đầy
giận dữ nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng chẳng cần biết Triệu Trung có phải là tên quản sự kia không, dứt
khoát “nhận tội”.
Xoeng!
Chữ chết còn chưa hoàn toàn nói xong, lão già này đột nhiên im bặt! Một đồ vật
đen nhánh xuyên qua họng hắn, thoáng chốc mang đi toàn bộ hơi thở của sự sống,
để lại chỉ là những âm thanh òng ọc không cam lòng!
Đá thi thể lão già này đi như một đám rác rưởi, Lâm Hàn một lần nữa cười lạnh
nhìn đoàn người Triệu gia, đầy miệt thị nói:
Một!
Không ai lên tiếng, chỉ một mặt ngưng trọng nhìn Lâm Hàn.
Hai!
Triệu Thiên Hà nhíu mày, sắc mặt đầy cảnh cáo nhìn Lâm Hàn.
Ba!
Lâm Hàn không để ý chút nào lời uy hiếp của đối phương, cứ việc đếm đến ba,
tay phải đã đặt lên chuôi kiếm Hàn Tuyết.
Xengggggggggggg!
Một tiếng rít ngân dài như thiên long, ánh sáng chói lòa, sát khí kinh thiên
hòa quyện với chakra đầy hung mãnh bùng nổ. Đám người Triệu gia thoáng chốc
cảm nhận như một ngọn núi lớn đè nặng lên người mình, có muốn thở cũng khó
khăn.
Bọn họ hoảng sợ, ngay cả Triệu Thiên Hà cũng đầy kinh hãi. Tên kia nhìn qua
rất trẻ, cũng rất đơn bạc, nhưng đến lúc này, họ mới cảm nhận được cái cảm
giác cá nằm trên thớt là thế nào. Bọn họ không chút nghi ngờ, Lâm Hàn lúc này
muốn lấy mạng bọn họ cũng chỉ dễ như ăn cháo.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, Triệu Thiên Hà mờ mịt mở mắt ra, dưới chân hắn
lúc này bỗng nhiên thụt xuống, khiến Triệu Thiên Hà và cả đám trưởng lão đều
đứng không vững, người ngã ngựa đổ cực kỳ chật vật.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Điều làm cho họ thực sự hoảng sợ nằm ở phía sau!
Sơn trang của Triệu gia, một đại sơn trang kéo dài đến hơn ba dặm, phòng ốc
dày đặc mà vững chắc, nhưng lúc này lại như một đám bùn nhão ầm ầm sụp đổ. Một
nửa sơn trang nguyên vẹn, nhưng một nửa sơn trang lại giống như bị một thanh
cự kiếm của thiên địa chém qua, một vết cắt sắc lẹm xuyên thấu qua các công
trình, một nửa sơn trang chỉ trong tích tắc đã trở thành phế tích, ngay cả
tường vây dưới chân bọn họ cũng không ngoại lệ!
Chỉ một kiếm! Hoành tảo thiên địa!