Mục Tiêu Kế Tiếp


Người đăng: hieugskm

Đã đến nhưng giây phút cuối cùng của cuộc khảo nghiệm!

Trước cửa khu rừng, đám thợ săn “ôm cây đợi thỏ” đã dần tản đi hết, trở về nộp
kết quả. Cho đến giờ phút này, kết quả gần như đều đã định đoạt, dù có cố nán
lại chắc hẳn cũng chỉ bắt được vài con muỗi nhỏ lê lết, hoặc là đụng phải một
vài phần tử nguy hiểm có đủ thông minh, chờ đợi giây phút cuối này mới trở về.

Hiển nhiên, đụng phải trường hợp nào cũng không hay lắm, gặp con muỗi thì
không bõ, gặp phải phần tử nguy hiểm có thể sẽ bị trễ giờ, không kịp về báo
danh, dẫn đến bản thân thất bại trong vai trò thợ săn, vậy chẳng phải bao công
sức đổ sông đổ bể sao?

Nên nhớ vùng rừng này bình thường là cấm địa, là một phần của rừng rậm Táng
Hồn, bên trong đầy rẫy các loại ma thú tầm trung, thậm chí còn xuất hiện cả ma
thú cấp sáu cấp bảy cũng không biết chừng. Học viện cũng ra chỉ lệnh, nghiêm
cấm tổ chức đoàn thể tiến vào rừng, đây là quy ước của học viện và rừng rậm.
Nhưng nếu tiến vào một mình, ngươi không đủ bản lĩnh, dám sao?

Chỉ có đợt khảo nghiệm đại truy sát hàng năm này, học viện mới tiến hành thanh
lọc ma thú nguy hiểm trong vùng rừng này, chỉ để lại tối đa là ma thú cấp ba
khảo nghiệm học sinh, đương nhiên, thợ săn cũng là học sinh!

Và cũng chỉ có thời điểm này, đám học sinh khóa trước mới có cơ hội tiến vào
vùng đất béo bở này săn bắt ma thú thỏa thích mà không lo nguy hiểm. Hơn nữa,
nếu kịp về báo danh, tất cả chiến lợi phẩm sẽ thuộc về bản thân, trừ những thứ
quá quan trọng, quá quý giá, học viện sẽ tiến hành làm việc với học sinh để
lưu lại bảo vật, chờ học sinh trưởng thành sẽ trao trả lại. Đương nhiên, nếu
học sinh có bối cảnh đủ vững để giữ gìn bảo vật này, học viện cũng không ép
buộc!

Cũng đừng hỏi vì sao rừng rậm Táng Hồn không bất mãn gì với “trò chơi” này,
đây là thỏa thuận giữa hai thế lực, hơn nữa trò chơi này rất phù hợp với
phương thức sàng lọc hoang dã của rừng rậm, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống
sót! Còn những ma thú vô tri, những chủng tộc yếu kém, còn chưa xứng nhận được
sự coi trọng của họ, mang ra làm một ít giao dịch có lợi thì đã làm sao? Đây
chính là pháp tắc của rừng rậm!

Hơn nữa, một năm chỉ có năm ngày như vậy, sàng lọc ra đám ma thú rác rưởi kia,
đối với rừng rậm Táng Hồn cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi!

Giới thiệu sơ qua như vậy, lúc này, trước cổng cánh rừng vẫn còn lại một nhóm
bốn người sầm mặt chờ đợi, chính là đội thợ săn đã đụng độ với đám Hận Kiếm,
đồng thời bị bọn chúng mượn gió bẻ măng trộm sạch chiến lợi phẩm vất vả thu
gom được.

Vất vả đuổi theo, cuối cùng lại chỉ là phân thân, bảo vật lại biến mất không
thấy, đúng là khiến đám người này tức nổ phổi.

Thời gian chỉ còn lại chưa đầy một ngày, con mồi lại gần như bị săn gần hết,
chỉ còn lại đám thợ săn nguy hiểm với nhau, bọn họ thực sự rất khó kiếm trác
được gì đáng kể.

Trong lòng bi phẫn, bốn người này thống nhất trở lại trước cổng, quyết tâm chờ
đợi đám Hận Kiếm trở lại báo cáo! Bởi không chỉ “thợ săn”, mà đám dự thi tốt
nghiệp cũng có thể báo danh để nhận chiến lợi phẩm của mình, nếu không báo
danh, mà ở lỳ trong rừng bảo toàn sức lực, mặc dù vẫn tốt nghiệp, nhưng chiến
lợi phẩm lại bị học viện thu hồi, hiển nhiên đám Hận Kiếm sẽ không làm vậy với
đám bảo vật có thể nói là đồ sộ kia!

Ít ra bốn người này cho là như vậy!

Thực tế, sáu người Hận Kiếm cũng khá động tâm với đám bảo vật này. Bên trong
có rất nhiều thảo dược quý hiếm, với thân phận của bọn họ bây giờ rất khó kiếm
được thứ như vậy. Lâm Hàn ngày thường cũng chỉ tiến hành chỉ đạo tu luyện,
không hề tài trợ về đan dược, tài nguyên, vì vậy nói đám trẻ này thiếu thốn
cũng không quá đáng.

Nếu có được đám dược liệu này, lại nhờ sư nương Tuyết Thiên Lăng luyện chế một
đám đan dược… chỉ nghĩ đến đó cả sáu đứa đã chảy nước miếng! Tài nghệ của sư
nương tới đâu thì cả đám đều hiểu, trong tay nàng tuyệt đối đều là trân phẩm.

Còn việc nhờ vả có thành công hay không, sáu đứa tuyệt đối không lo, có tay
trong lợi hại như Lâm Băng điện hạ, còn lo sao? Chưa nói đến sư nương cũng rất
quý bọn họ, ngày thường còn không ít lần chỉ điểm bọn họ về phương pháp rèn
luyện trụ cột.

Còn về thanh niên Lạc Thanh Phong, hắn mặc dù vừa ý mấy thứ trong đám kia,
nhưng lại không hề ra tay cướp đoạt. Giữa hai bên mặc dù mới quen, nhưng hắn
lại rất thích đám trẻ này, hơn nữa hai bên còn có giao tình cứu mạng lẫn nhau,
coi như một hồi quen biết, chỉ cần nghĩ đến cướp đoạt, thanh niên này đã thấy
xấu hổ rồi.

Vì vậy, hai bên thỏa thuận, mấy món bảo vật này thuộc về Lạc Thanh Phong,
nhưng hắn phải trợ giúp đám trẻ vượt qua được khảo nghiệm, đồng thời còn cần
báo danh thành công!

Lạc Thanh Phong cũng không phụ sự kỳ vọng của đám trẻ, ngày cuối cùng, thợ săn
xuất hiện ngày càng nhiều, phương viên xung quanh dày đặc người là người,
nhưng dưới sự chỉ đạo của hắn, sáu người liên tiếp bố trí bẫy rập, không những
không bị bắt, mà còn bẫy ngược vài đội thợ săn, bản thân lại an toàn đào
thoát.

Cho đến sáng ngày thứ năm, thợ săn cuối cùng đều gấp gáp rời đi báo danh, bọn
họ mặc dù tự tin, nhưng vẫn sợ bị thợ săn khác coi thành con mồi. Về sớm, báo
danh rất dễ, bởi giám khảo chỉ cần liếc nhìn ngươi ra hiệu từ xa là có thể
thông qua, nhưng đến cuối cùng, ngươi phải đến trước mặt giám khảo mới được
báo danh, trong quá trình đó, bị thợ săn khác tập kích thì…

Lúc này, bảy người cũng bắt đầu bàn bạc kế hoạch từ trước, thông qua đám thợ
săn rình mồi kia, trở về báo danh thành công.

Theo kinh nghiệm của Lạc Thanh Phong, đến thời điểm cuối, thợ săn sẽ dần rời
đi hết, lúc đó sẽ có một kẽ hở để đám học sinh có tham vọng giữ chiến lợi phẩm
trở về báo danh.

Số lượng người này sẽ không nhiều, nhưng cũng không ít, chỉ cần trà trộn vào
đó, nhanh chóng về đích là sẽ thành công.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bốn người kia lại như hổ rình mồi ngồi trước
cổng, bộ dạng không cho ai qua hết! Khiến không chỉ bảy người Lạc Thanh Phong
bất đắc dĩ, mà ngay cả một đám “thiên tài” muốn kiếm chút thành tích “rực rỡ”
cũng phải trợn mắt oán thầm.

Ngươi… mẹ kiếp có còn nhân tính không? Thợ săn khác mặc dù tham tài, nhưng vẫn
ăn ý để lại chút đường sống, sau này đều là bạn học cùng trường! Các ngươi… mẹ
kiếp, một lũ cầm thú!


  • Móa, không nhịn nổi nữa rồi, chúng ta liều!

Đột nhiên, một thằng nhóc béo ục ịch mở miệng chửi tục một tiếng, hùng hùng hổ
hổ chạy về phía cổng ra vào, vốn là một thân cây cổ thụ rỗng ruột, theo sau là
năm thành viên khác, là một đám bé trai mặt đầy bực tức xắn xắn ống tay đi về
phía bốn người kia.

Bốn người liếc nhau một cái, vậy mà ăn ý thờ ơ để đám bé trai kia xông qua,
không có chút ý ngăn trở nào, bộ dạng rất rõ ràng: Các ngươi không phải mục
tiêu của ta!

Thấy tình huống như vậy, liên tiếp là những đội ngũ lục tục bắt chước, cũng ra
vẻ hùng hùng hổ hổ xông về phía trước, vậy mà tất cả đều thuận lợi thông qua.
Chúng đâu có biết, dù cho không hùng hổ, bốn người kia cũng sẽ không động thủ,
mục tiêu của họ chỉ có duy nhất Lạc Thanh Phong cùng với mấy tên nhóc con khốn
nạn kia thôi!

Giống với thợ săn khác, họ cũng hiểu quy củ, một đường sống này phải để lại,
nếu không họ ra khỏi vùng này có khi bị người chặn đánh cho bầm dập, là phụ
huynh hoặc thân thích của đám trẻ con đang dự thi ở đây báo thù cho con trẻ.

Nhưng… tất cả đội ngũ đều đã thông qua, đến đã gần sát giờ báo danh, thời gian
chỉ còn lại một phút, nhưng người bọn họ cần chờ vẫn không thấy đâu!

Bốn người cười gằn một tiếng, quyết tâm đợi tới cùng. Mấy tên nhóc khốn nạn,
bọn ta không có bảo bối, vậy các ngươi cũng đừng hòng có được! Đây là vấn đề
xích mích riêng, dù có phá quy củ một chút, nhưng cũng không ai dám nói gì cả.

Họ đâu có biết, lúc này sáu người Hận Kiếm đã an toàn thông qua khảo nghiệm,
chính thức tốt nghiệp sơ cấp, trở thành đệ tử chính thức của học viện Cửu
Long, đồng thời còn đoạt được không ít bảo vật, vác một cái túi to trở về khoe
khoang thành tích với Lâm Hàn.

Thì ra, sáu người đầu tiên thông qua khảo nghiệm, thằng nhóc béo ị cùng với
năm đứa bé trai kia, chính là do tổ sáu người này dùng thuật biến thân mà ra,
gợi ý này là do Lạc Thanh Phong kiến nghị, mặc dù hơi liều một chút, nhưng
cuối cùng cũng thành công. Bốn người kia cũng không điên cuồng tới mức phá
hoại quy củ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Còn Lạc Thanh Phong, hắn quyết định ở luôn trong rừng, chờ hết khảo nghiệm rồi
ra. Dù sao mọi chiến lợi phẩm đám nhóc đều đã cầm, sau đó tìm bọn chúng đòi là
được! Thợ săn tham gia khảo nghiệm này cũng chỉ duy nhất vì chiến lợi phẩm,
còn có thẻ thân phận của đám tân sinh để lấy điểm tích lũy đổi thưởng của học
viện. Điểm tích lũy hắn không có, bảo vật cũng đưa người cầm giúp, lợn chết
rồi cũng không có sợ nước sôi!

Còn việc đám nhóc kia lật lọng, hắn không có quá lo lắng, dù quen nhau có một
ngày, nhưng đám nhóc này trung thực tới đâu hắn vẫn còn hiểu rõ.


  • Rất tốt! Các em khiến thầy rất tự hào!

Vừa chiến thắng trở về, đón chào sáu đứa là nụ cười ấm áp như thái dương của
Lâm Hàn, cùng với một lời khen ngợi cực chân thành, khiến cả sáu thoáng chốc
kích động đỏ cả mặt, đôi mắt nóng rực nhìn Lâm Hàn. Đứng bên cạnh hắn, Tuyết
Thiên Lăng nhạt nhòa mỉm cười, nhìn rất hiền từ, còn Lê Ân Tĩnh bế Lâm Diễm
đang trừng to mắt tò mò trên tay, cũng một bộ dạng tán thưởng nhìn bọn họ.


  • Thầy Lâm! Bọn em cũng đã chính thức tốt nghiệp! Theo như lời thầy thì là Hạ
    Nhẫn! Có phải bọn em sẽ được học nhiều nhẫn thuật cao cấp hơn, được chỉ dạy
    nhiều hơn, còn thi hành nhiệm vụ giống như thầy nói, đúng không ạ?

Trước hết không nhịn nổi chính là Hận Kiếm! Trong đám này, nó là đứa khao khát
sức mạnh nhất, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng rèn luyện, rất có phong thái
của Lan Hồng Tuệ! Hơn nữa thiên phú còn tốt vô cùng, nếu cho nó thêm ba bốn
năm, trở thành thượng nhẫn, thậm chí tinh anh thượng nhẫn cũng không phải
không thể!

Dù sao Hận Kiếm cũng đã mười ba, là thời kỳ bắt đầu phát triển cực tốc của
Ninja, nếu dành cho nó một cơ hội trui rèn tốt, tu vi sẽ tiến rất xa.

Với Hận Kiếm, và cả Lâm Hàn gợi ý, cách trui rèn tốt nhất với Hận Kiếm chính
là chiến đấu, nhiệm vụ! Mặc dù đầy gian nguy, nhưng cũng là con đường phát
triển nhanh nhất!

Vì vậy sau khi tốt nghiệp, Hận Kiếm mới kích động như vậy! Không ai biết, nó
khao khát sức mạnh tới mức nào!

Nhìn Hận Kiếm, và cả năm đứa còn lại cũng có ánh mắt tương tự, Lâm Hàn mỉm
cười nói:


  • Đúng vậy! Không chỉ các em, mà cả thầy cũng đã tiến thêm một bước, trở
    thành giáo viên chính thức, ngay ngày mai, thầy sẽ làm thủ tục thành lập ban
    nhẫn thuật, hy vọng lúc đó thấy mấy đứa đăng ký vào lớp học của thầy, trở
    thành những học viên đầu tiên!


  • Nhất định!


Natsume kiên định gật đầu. Hơn một năm trui rèn, khiến cô bé cảm thấy mục tiêu
của mình có lẽ còn có chút xíu ánh sáng, nàng không muốn bỏ lợi chút ánh sáng
duy nhất còn sót lại này!

Lâm Băng đứng một bên nãy giờ lại tiến tới chúc mừng sáu người một phen, cả
đám lấy Lâm Băng dẫn đầu, hò hét đòi Lâm Hàn dẫn đi ăn thịt dê xiên nướng. Lâm
Hàn bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn Lâm Băng, cuối cùng cũng chỉ có thể theo ý
mấy tên nhóc này, đến quán thịt nướng tiêu xài một phen, không quên dẫn theo
hai đại phu nhân, dù sao… chút tiền của hắn đều do mẹ và Tuyết Thiên Lăng giữ,
còn Lê nhị phu nhân thuần túy là một tiểu thư lắm tiền, thậm chí thường xuyên
chi tiền trả cho phiếu nợ mà Lâm Hàn ăn chơi bên ngoài được đưa về nhà, Lâm
Hàn bây giờ là một gã nghèo không xu dính túi, đi ăn không mang hai nàng theo,
đến lúc đó nợ tiền ở lại rửa bát cùng bảy nhóc con này, chắc hắn khóc mất!

Bước đi trên con đường chiều nắng dịu, đằng sau là bảy tên nhóc đều tốt nghiệp
nhờ nhẫn thuật! Trong mắt Lâm Hàn dần dần lấp lóe lên chút tinh quang, qua
thời gian lại càng ngày càng sáng.

Học viện Cửu Long, mục tiêu hoàn thành!

Mục tiêu kế tiếp, hắn cũng đã xác định được! Không đơn giản như ở học viện
này, có lẽ… sẽ là một hành trình dài! Lâm Hàn không rõ, liệu sẽ là thuận lợi
trải qua! Hay bản thân sẽ đụng độ phải những hòn đá lớn… thậm chí có những đối
thủ mạnh không kém bản thân? Hay là sẽ chạm phải những nhân vật mình không
địch lại nổi?

Hắn không biết! Nhưng hắn tin rằng, chỉ cần bản thân cẩn thận từng bước, chậm
rãi mà nhẫn nại, luôn luôn tỉnh táo, chắc chắn mình có thể làm được mọi
chuyện!

Mục tiêu tiếp theo, ta sắp tới rồi đây!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #335