Người đăng: hieugskm
Oành!
Oa oa oa nóng! Nóng! Thầy Lâm thật hung dữ, Tiểu Tâm, tất cả là do cậu đưa
chủ ý xấu!
Cái gì? Là đứa nào bày ra đi xem lén đầu tiên?
Tiểu Tâm hung dữ gầm lên.
Tiểu Mộng bị quát một tiếng, có phần rụt rè chỉ chỉ cô bé bên cạnh.
Một tiếng quát khẽ vang lên, là tiểu Linh cảnh cáo ba cô chị em não tàn nhà
mình.
Đây là bốn chị em họ Liễu, Liễu Ái Tâm, Liễu Ái Mộng, Liễu Ái Linh, Liễu Ái
Ngân. Là bốn thành phần hoạt bảo, tinh nghịch nhất lớp, là bạn tốt của Lâm
Băng, đồng thời cũng là bốn đứa có tiến bộ nhanh nhất trong lớp chỉ sau nhẫn
tổ số một!
Nhìn mấy con nhóc quậy như tiểu quỷ đằng kia, Lâm Hàn cũng chỉ đành dở khóc dở
cười nhìn sang Lâm Băng. Bốn đứa này hồi đầu cũng ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy,
vẫn là con gái yêu của hắn dạy bọn chúng thành bốn tiểu ma nữ a!
Sau một hồi náo loạn, vẫn là Liễu Ái Linh có vẻ bình thường nhất, đè ép mấy
chị em nhà mình, dẫn đầu tiến về phía Lâm Hàn. Cả bốn đứa đều ra vẻ ngây ngô
không biết gì, tiểu Linh nũng nịu nói:
Thầy Lâm! Lần này bọn em cũng muốn tốt nghiệp lớp sơ cấp!
Mấy đứa?
Lâm Hàn quăng cho bốn con nhóc này một ánh nhìn cổ quái, giống như chẳng thế
nào coi trọng bọn chúng, quả nhiên, đứa bộp chộp nhất là tiểu Tâm thoáng chốc
đã ngẩng đầu ưỡn ngực:
Thầy đừng coi thường bọn em! Hiện tại mà có đánh thật, ngay cả Hận Kiếm
cũng chưa chắc thắng được bọn em đâu!
Ồ!
Lâm Hàn cười lại càng thêm rạng rỡ, mới chỉ thế mà đã lòi mánh khóe rồi sao?
Tiểu Tâm còn định nói tiếp, nhưng ngay lập tức bị tiểu Mộng bịt miệng lại, chỉ
có thể phát ra những tiếng ưm ưm bất mãn. Tiểu Mộng nói:
Bộ dạng đáng yêu nghịch ngợm, khiến Lâm Hàn cũng đến phì cười.
Lắc lắc đầu, hắn không truy hỏi thêm nữa! Bốn con nhóc này đều là trời sinh
song thuộc tính thổ và thủy, là học trò cưng của Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ,
Lâm Hàn hắn cũng rất yêu thích. Hai cô nàng kia có dạy cho bọn chúng chút bản
lĩnh gì đó, Lâm Hàn cũng không thấy kỳ lạ.
Lâm Hàn gật gật đầu:
Vậy thì cả bốn đứa cũng tham gia khảo nghiệm đại truy sát năm nay đi!
Hura!
Thầy Lâm tuyệt vời nhất…
Bốn cô bé con thoáng chốc nhảy dựng lên, thần tình cực kỳ vui sướng.
Lâm Hàn cười cười chỉ vào hai người phía sau:
Lần này phải tuyệt đối nghe lời Hận Kiếm và Natsume! Không được tự ý hành
động lung tung, rõ chưa? Các em thi trượt là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến hai
người bọn họ thì rất là không nên, đúng không nào?
Vâng, thưa thầy Lâm!
Bốn cái miệng nhỏ đồng thanh đáp, rất có khí thế. Lâm Hàn cũng mỉm cười gật
đầu, không nói thêm nữa.
Còn việc thi đỗ hay thi trượt, bọn chúng có nghịch ngợm phá phách hay không,
Lâm Hàn không truy cứu nhiều, hắn tin tưởng đám học trò của mình! Mà dù cho
bọn chúng có sai lầm thì sao? Cùng lắm thì lại chờ năm sau thi lại, năm sau
nữa thi lại… thi cho tới khi nào đỗ được thì thôi, chỉ cần nhẫn nại, mọi thứ
đều có thể xảy ra! Chẳng phải Ninja lợi hại chính là ở một chữ “nhẫn” này hay
sao?
Thất bại nhiều, mới có thể càng rút thêm kinh nghiệm xương máu! Lâm Hàn sẽ
không dạy bọn chúng về ba chữ “không từ bỏ”, chỉ có tự chúng có giác ngộ mới
là thấm nhuần nhất, ngấm sâu vào nhẫn đạo của bọn chúng, trở thành một đức
tính không thể thiếu của Ninja.
Còn nếu bọn chúng không thể tự ngộ ra,… Có lẽ Lâm Hàn sẽ chỉ điểm cho bọn
chúng đôi chút, nhưng tuyệt đối không can thiệp sâu, nhồi nhét tư tưởng. Đối
với hắn, Nhẫn đạo chính là thứ cơ bản nhất của một Ninja, không thể nào nhồi
nhét hay sao chép của bất cứ ai khác!
Lâm Hàn cười nhẹ một tiếng, lấy trong người ra bảy tấm giấy nhỏ, phân phát cho
từng người.
Để bọn chúng tò mò ngắm nghía tới lui một hồi lâu, không rõ đây là món đồ gì,
Lâm Hàn mới bắt đầu giải thích:
Nói đến, hắn lại chỉ vào mấy tờ giấy:
Đây là giấy thử chakra, các em chỉ cần truyền chakra vào đó, phản ứng của
giấy sẽ cho biết chakra của các em có thuộc tính gì. Thổ - giấy sẽ nát, Thủy –
Giấy ướt nhẹp, Phong – giấy đứt làm đôi, Lôi – giấy nhăn nhúm, và Hỏa – đương
nhiên giấy sẽ bốc cháy!
Ồ!
Mấy đứa học trò cũng không lạ lẫm gì với đồ chơi này. Dụng cụ thử thuộc tính ở
học viện này cũng không có thiếu, giấy này đặc biệt hơn ở chỗ nó có thể tiếp
nhận chakra, vậy thôi.
Cả bảy đứa lần lượt truyền chakra vào giấy. Không có gì lạ, giấy của Lâm Băng
ngay lập tức đứt làm đôi, đồng thời ướt nhẹp, nước này sau đó nhanh chóng
ngưng kết thành băng cứng, rơi xuống đất! Với hàm lượng chakra của Lâm Băng
bây giờ, có lẽ không chỉ giấy này, mà bất cứ thứ gì tiếp xúc với chakra của
nàng cũng có thể bị băng hóa ngay tức khắc.
Đối với bốn chị em nhà họ Liễu, không có gì lạ, giấy nhanh chóng ướt nhẹp, sau
đó tan rã thành mảnh vụn, đặc trưng của thuộc tính thủy và thổ.
Với Natsume, trước đó nàng từng là ma pháp học đồ hệ phong, Lâm Hàn không mấy
ngạc nhiên khi giấy chakra của nàng thoáng chốc tách làm đôi! Chỉ là, khoảng
hai giây sau, giấy này lại nhẹ nhàng bốc cháy, chứng minh Natsume còn có
chakra hệ hỏa, cũng là song thuộc tính trời sinh hiếm thấy, mặc cho chakra hỏa
này có phần yếu ớt hơn rất nhiều so với chakra phong.
Chỉ còn lại Hận Kiếm!
Trong ánh mắt tò mò của Lâm Hàn, giấy chakra trên tay Hận Kiếm dần dần nhăn
nhúm lại, cuối cùng co rút thành một đoàn, nặng nề rơi xuống đất!
Sắc mặt Lâm Hàn chợt biến! Điều mà hắn không muốn thấy nhất, cuối cùng lại vẫn
xảy ra.
Hận Kiếm là thuộc tính Lôi!
Thuần thuộc tính Lôi, không hề pha tạp bất cứ chakra nào khác! Phản ứng còn
cực kỳ mạnh mẽ, chứng minh chakra lôi của nó cực kỳ tinh khiết!
Lâm Hàn thoáng chốc gãi đầu, có chút khó xử!
Thổ Độn – Thủy Độn là sở trường của hắn!
Phong Độn – Hỏa Độn mặc dù không mấy sử dụng, nhưng cũng có sở hữu, dạy mấy
tuyệt chiêu nhẫn thuật cấp C cho hạ nhẫn phòng thân cũng không khó khăn gì.
Chỉ có Lôi độn, Lâm Hàn tuyệt đối không biết một chữ! Vì vậy hắn rất mong rằng
học trò của mình không có thuộc tính lôi! Chỉ là, thế sự đa phần là không theo
ý người! Hận Kiếm là thuộc tính Lôi, khiến Lâm Hàn cảm thấy rất khó xử!
Nhắm mắt lại, Lâm Hàn ra hiệu cho mấy đứa trẻ tự ra về, bản thân thì lại ngồi
tại chỗ trầm tư. Qua một hồi lâu, hắn giống như đã nghĩ ra cái gì, gật gù đứng
dậy, dắt theo Băng nhi về nhà.
Lôi Độn, tạm thời chưa có cách nào, nhưng vẫn có thể dạy cho Hận Kiếm những
thứ khác mà!
Vừa đi vừa chơi đùa với con gái, sau khoảng nửa giờ, cuối cùng hắn cũng về tới
nhà. Chứng kiến con ngựa có mấy phần quen thuộc trước cổng, Lâm Hàn lắc lắc
đầu, thằng nhóc này lại đến sớm, xem ra hắn cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Con ngựa này là của Âu Lỗi, tên thanh niên duy nhất trong lớp của Lâm Hàn. Tên
này vốn dĩ tâm mạch đã yếu, thể chất càng yếu, vốn dĩ không thích hợp tu luyện
bất cứ cái gì. Nhưng một năm trước, tên này ngày ngày bám, đêm đêm bám, cầu
Lâm Hàn thực hiện “lời hứa” chữa bệnh cho hắn.
Lâm Hàn cũng không có cách nào, lúc đó hắn đâu có hứa cái gì, chỉ đoán chắc là
có thể chữa khỏi mà thôi, hơn nữa tên này lúc đó còn không tin, Lâm Hàn cũng
lười để ý đến hắn. Nhưng sau ba tháng bị bám dai như đỉa, cuối cùng Lâm Hàn
cũng chỉ đành bất đắc dĩ chịu thua, dẫn tên này trở về gặp Tuyết Thiên Lăng.
Quả nhiên, Tuyết Thiên Lăng vừa bắt mạch xong cho Âu Lỗi, ngay lập tức lắc
đầu, biểu hiện vô phương cứu chữa!
Vấn đề chỉ có hai chữ: sức sống!
Tuyết Thiên Lăng có thể giúp hắn trùng tu kinh mạch, tâm mạch, chuyện này với
nàng không khó, nhưng với thể chất của tên này, lấy đâu ra đủ sức để chịu đựng
quá trình đó? Giống với năm xưa, nàng cũng không có cách nào giúp Lâm Hàn chữa
trị kinh mạch, chỉ có thể từ từ luyện trường sinh bí điển vậy.
Lời của Tuyết Thiên Lăng, cũng không khác mấy lời của đám đại phu, bác sĩ hay
tế tự từng khám cho Âu Lỗi nói, kết quả chỉ có thất bại và thất bại, tỷ lệ
thành công chưa đến một phần trăm!
Âu Lỗi từ bỏ, nhưng hắn lại không vì thế mà trở nên não nề nữa. Hắn não nề đủ
rồi, ngược lại, tên này ngày nào cũng tới lớp của Lâm Hàn, chơi với đám trẻ
trong lớp, ngược lại có mấy phần giống anh cả, quản lý bọn nhóc kia đâu ra
đấy, bớt nghịch ngợm hơn nhiều.
Nửa năm trước, mắt thấy Âu Lỗi càng ngày càng yếu, lại bị con gái năn nỉ đến
mọc kén ở tai, Lâm Hàn cuối cùng cũng không đành lòng nhìn, nói ra suy nghĩ
của mình.
Tuyết Thiên Lăng có thể chữa trị, còn việc sức sống của Âu Lỗi, Lâm Hàn có thể
lo liệu.
Thuật Sinh Cơ Vạn Tái của Lâm Hàn đã hoàn thiện, duy trì sinh cơ nồng đậm cho
một người trong khoảng thời gian ngắn không thành vấn đề! Chỉ là sau đó mệt
đến đâu thì hắn không rõ lắm, bởi hắn cũng chưa từng sử dụng thuật này giúp
người bao giờ, số liệu về nó cũng rất mơ hồ, không thể tính toán.
Nhưng nếu đã đồng ý, Lâm Hàn sẽ không nuốt lời, hôm nay chính là ngày tiếp
nhận trị liệu. Lâm Hàn đã hẹn đến chín giờ tối, nhưng tên này đã nóng lòng như
vậy, mới chiều tà đã tìm tới, Lâm Hàn cũng chẳng thèm để tâm, mặc kệ hắn ngồi
trong phòng khách, bản thân lại tìm về phía hậu viện.
Vừa bước vào sân, Lâm Hàn đã nghe thấy âm thanh cười nhẹ đầy êm ái của Tuyết
Thiên Lăng, cười hì hì bước vào, hắn hơi ngẩn ra một chút, Lê Ân Tĩnh vậy mà
cũng ngồi ở đây!
Nhìn lại, lúc này Tuyết Thiên Lăng đang mỉm cười hiền hòa, trên tay bế một đứa
trẻ còn nằm trong tã lót, nhẹ nhàng cưng nựng như trân bảo, trên mặt nàng, ánh
sáng thánh khiết của từ mẫu lan tỏa ra bốn phương tám hướng, không những đẹp,
mà còn hết sức ấm áp, khiến cả Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đều có chút nhìn không
rời mắt.
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười trao đứa bé cho Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn nhìn ra, Tuyết
Thiên Lăng cũng thực ưa thích đứa nhỏ này. Hắn rất vui, thực sự rất hạnh phúc!
Bởi đó cũng là con của hắn! Đứa bé đã nằm trong bụng Lê Ân Tĩnh từ hơn một năm
trước: Lâm Diễm.
Lê Ân Tĩnh cuối cùng cũng đạt thành ước nguyện, có một đứa con gái đáng yêu
kháu khỉnh. Chỉ là, sau này nó lớn lên thế nào thì có trời mới biết.
Một tiếng hứ nhỏ vang lên bên người. Lâm Hàn bất đắc dĩ nhìn sang, Lâm Băng
điện hạ lúc này đầy mặt bất mãn, bĩu bĩu môi nhìn về phía tiểu Diễm nhi đang
được trao sang tay Lâm Phong.
Không hiểu sinh ra đã khắc nhau, hay là tử vi chiếu mệnh phải vậy. Từ lúc Lâm
Diễm ra đời, nàng và Lâm Băng đã giống như một cặp oan gia. Chỉ cần Lâm Băng
tới gần, Lâm Diễm sẽ ngay lập tức co rụt lại, thậm chí chuyển cười thành khóc,
khiến Lâm Băng điện hạ vừa xấu hổ, lại rất là mờ mịt.
Nhưng ngay khi chuyển sang tay bất cứ ai khác, như Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân
Tĩnh, hoặc ông bà nội. Nhất là chuyển tới tay Lâm Hàn hoặc Lâm Phong, nhóc con
này lại là một mặt hạnh phúc, cười toe toét vang cả căn nhà.
Từ đó về sau, qua mấy lần kinh nghiệm xương máu, từ hứng thú dạt dào muốn làm
người chị tốt ban đầu, cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Diễm, Lâm Băng điện hạ nhất
quyết né ra chỗ khác, bộ dạng phùng mang trợn má khiến Lâm Hàn vừa thương vừa
buồn cười.
Tình huống này… không đúng lắm a! Từ khi lấy Lê Ân Tĩnh về nhà, nàng và Tuyết
Thiên Lăng cứ như hai chị em thân mật, cả ngày nói chuyện về cách nuôi dạy con
cái, khiến cho biết bao nhiêu chuẩn bị bình ổn hậu cung của Lâm Hàn tan thành
bọt nước. Ngược lại, mấy đứa trẻ vô tư vốn dĩ phải chơi đùa vui vẻ, thì lúc
này lại nhìn nhau là giận dỗi, khiến Lâm Hàn hết phải sang bên này dỗ Lâm Diễm
ngủ, lại sang bên kia kể truyện cổ tích cho Lâm Băng… Đây là chuyện gì với
chuyện gì a?
Tương tự cảm nhận với Lâm Hàn, còn có Lâm Phong… thằng bé này mặc dù rất yêu
Lâm Băng, nhưng đồng thời cũng quý mến Lâm Diễm cực kỳ. Chính nó cũng chẳng
biết nên giải quyết tình huống bây giờ thế nào. Chỉ mong Lâm Diễm lớn thêm
chút nữa, tình huống sẽ được cải thiện. Chỉ mong như vậy…
Hai người phụ nữ cũng nhận ra Lâm Hàn đã về, Tuyết Thiên Lăng liếc nhìn theo
bóng Lâm Băng, lại hai mắt ngậm cười nhìn Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh thì ngay lập tức
trêu ghẹo:
Lâm Hàn lắc lắc đầu, ngược lại trong lòng thấy một dòng ấm áp chảy qua! Gia
đình như vậy… chẳng phải rất tốt sao?