Người đăng: hieugskm
Uy Thống, thủ tịch quản sự của Thanh Thủy Lưu Yên, cao tầng chính thống của Uy
gia, thời còn trẻ cũng từng tung hoành bảng cao thủ của học viện, thậm chí năm
hai lăm tuổi còn dùng tu vi Võ Thánh cấp một tiến vào chung kết hội tranh tài
hàng năm. Hiện giờ hắn cũng đã hơn tám trăm tuổi, tích lũy bao nhiêu năm như
vậy, lại luôn điệu thấp làm người, không ai biết rõ được rốt cuộc hắn đã mạnh
đến mức nào.
Thân phận như vậy, so sánh ra thì cao hơn Anton không chỉ một bậc hai bậc, mà
là cả một đoạn dài. Dù sao Anton ở trong Uy gia còn chưa tính là một quản sự,
còn đối phương xác xác thực thực là thủ tịch quản sự a! Hai chữ thủ tịch này
cũng không phải là trưng cho đẹp, mà là đại diện cho quyền lực cai quản cả một
địa phương. Nhất là cái nơi nhạy cảm và cung cách như Thanh Thủy Lưu Yên này,
chức vụ đó lại càng thêm chứng minh đối phương không đơn giản.
Đương nhiên, đối phương không đơn giản là một chuyện, muốn khiến Lâm Hàn phải
e ngại lại không chỉ như vậy là đủ.
Trong mắt Sofia chợt lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bình
tĩnh, niềm nở tiếp đón đối phương.
Uy Thống là một người trung niên hơi mập, vẻ mặt hiền hòa, còn Uy Lam thì là
một gã chừng ba mươi tuổi, ăn mặc một thân tây trang trắng đầy lịch thiệp, mắt
còn đeo kính nhìn qua thập phần trí thức và bảnh bao. Chỉ là, cái ánh mắt hằm
hằm hắn dành cho Lâm Hàn khiến cho người sau cực kỳ khó chịu.
Uy Thống ra hiệu cho con mình đừng làm loạn, một mặt lại cười ha hả nói với
một nhà Anton. Thái độ cực kỳ hào sảng tiêu sái, phong cách lôi lệ phong hành,
hoàn toàn không cần nhìn tình huống trước mắt, muốn trước hết cứ định quan hệ
ra trước rồi tính.
Lâm Hàn trợn mắt nhìn hai cha con nhà này, thầm mắng một tiếng cáo già. Mắt
thấy Anton sắc mặt dù hơi lúng túng, nhưng lại có vẻ như muốn đáp ứng ngay tắp
lự, hắn không thể nhịn nổi mà đứng dậy, nhíu mày nói:
Uy Thống còn chưa nói gì, Anton đã lạnh mặt đứng dậy:
Đạ mấu!
Lâm Hàn rất muốn tiến lên quất Anton một trận. Nhìn cái vẻ hèn mọn như chó vẫy
đuôi của hắn kìa, vậy mà còn dám há mồm muốn định hôn sự của Lê Ân Tĩnh? Cái
thứ người gì vậy?
Nhưng hắn vẫn phải bình tĩnh, bởi Lê Ân Ninh vẫn còn ngồi bên cạnh đây. Cố nén
phẫn nộ, hắn hằm hằm nhìn William Anton nói:
Gằn từng chữ:
Anton cũng phẫn nộ nói:
Lâm Hàn thoáng chốc nhìn thật sâu Anton, hắn thực sự không ngờ, mọi chuyện
cuối cùng lại thành thế này! Theo hắn mọi chuyện đáng lẽ ra phải là chuyện
vui, ai nấy đều cười mới phải!
Trên thực tế, nếu suy xét nguyên do, vậy thì chính hắn mới là kẻ mang lỗi lớn
nhất! Ai bảo hắn ngày thường không tới nhà Lê Ân Tĩnh thăm hỏi, bây giờ đùng
một cái lại tới hỏi cưới, nếu hai bên môn đăng hộ đối, tình hình thuận lợi thì
cũng thôi, đằng này lại có một bên thứ ba xen vào, hơn nữa thế lực còn lớn như
vậy, Anton lựa chọn bên nào, dường như không khó để nghĩ.
Nhưng mặc kệ nguyên do trước đây là gì, nhưng Anton này từ nhỏ đến lớn không
nuôi dạy gì Lê Ân Tĩnh cũng thôi, bây giờ lại dám giở giọng gia trưởng ra định
đoạt mọi chuyện, Lâm Hàn tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hắn không biết áy
náy sao? Không biết xấu hổ sao? Hắn coi Lê Ân Tĩnh là món đồ vật hắn muốn sao
thì vậy chắc?
Lâm Hàn trầm mặt xuống, tính cách của hắn không thích vòng vèo làm việc, càng
không cần phải vòng vèo với loại người như Anton:
Ngữ khí cực kỳ trầm ngưng, thậm chí giống ra lệnh hơn là yêu cầu!
Đối với loại người như William Anton, Lâm Hàn tuyệt đối không cần khách sáo
với hắn thêm nữa. Muốn vẫy đuôi đúng không? Để hôm nay ta cho ngươi biết cái
gì mới thực sự là cường giả!
Anton nhướng mày quát:
Thái độ của hắn cực kỳ tức giận! Thấy như vậy nhưng Lê Ân Ninh vẫn chỉ bình
tĩnh ngồi một bên, không hề nao núng. Còn hai cha con họ Uy thì lại mỉm cười
đứng một bên, coi như xem hài kịch nhìn tình huống này.
Uy Lam thậm chí còn thầm khinh thường:
“Ra vành ra vẻ! Ngươi cho rằng đây là nhà mình, để tên công tử bột như ngươi
chỉ tới bảo lui sao?”
Đúng, trong mắt hắn, Lâm Hàn tuyệt đối là loại công tử bột ăn sung mặc sướng,
hò tới hét đi đã quen, vì vậy thái độ mới không chịu nổi như vậy.
Nếu là Uy Lam hắn, ít nhất có hơn mười cách để xoa dịu Anton, sau đó từ từ
thuyết phục. Hắc hắc, chẳng phải như bây giờ, Anton đang tuyệt đối ủng hộ hắn
sao?
Sắc mặt Lâm Hàn càng trở nên dữ tợn, Byakugan đã phát động, lộ ra những đường
gân đầy hung tàn bên thái dương, sát khí sặc mùi máu tanh cũng theo đó bùng
nổ, khiến cả phòng khách thoang chốc như rơi vào hầm băng.
Gần như toàn bộ sát khí đều tập trung lên người William Anton, hắn không tự
chủ được mà bình bịch lui lại ba bước, sắc mặt trắng xám như tờ giấy. Sát khí
kia thực sự quá đáng sợ, chỉ một chút như vậy đã khiến hắn choáng đầu hoa mắt,
khắp người đều sởn gai ốc, trong mũi mùi máu tanh nồng nặc, trong đầu lại như
xuất hiện những hình ảnh chết chóc như tu la địa ngục, khiến hắn kinh sợ vô
cùng.
Uy Lam đứng sau cha còn chưa thấy gì, nhưng Uy Thống thì lại đột ngột biến
sắc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nhìn về phía Lâm Hàn.
Hắn thoáng chốc cảm thấy nhìn không thấu Lâm Hàn, tu vi nhìn qua mặc dù thấp,
nhưng sát khí kia… chỉ một Võ Vương làm sao nắm giữ được? Chắc chắn không phải
đơn giản như bề ngoài mà hắn thể hiện.
Thân là một Võ Thánh cấp tám, tu vi cũng vững chắc đến cùng cực, ánh mắt của
Uy Thống cũng cực kỳ sắc bén. Hắn thoáng cân nhắc lại thực lực của Lâm Hàn,
nhưng kết quả vẫn là nhìn không thấu, thậm chí hắn còn có ảo giác, có lẽ… mình
còn không chịu nổi một đòn của đối phương.
Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác! Uy Thống liên tục tự an ủi mình như vậy.
Hắn không tin một thằng nhóc chưa ráo máu đầu lại có thể vượt qua được mình!
Hơn nữa còn là loại không có danh tiếng gì…
Khoan… khoan đã! Lâm Thế Hàn? Tên này có chút quen thuộc, ta đã nghe được ở
đâu rồi?
Thoáng chốc trong lúc Uy Thống có chút ngờ vực không thôi, nhưng hắn nhất thời
không nhớ ra đã nghe tên Lâm Hàn ở chỗ nào.
Cảm nhận sát khí trên người Lâm Hàn, Anton liên tục lùi về phía sau, trong mắt
cũng lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng cũng cực kỳ cường ngạnh nói:
Lâm Thế Hàn! Ta biết ngươi là đệ tử trực hệ của Lâm gia, cũng biết ngươi
thực lực cao cường, nhưng đừng có ỷ thế hiếp người! Uy gia chúng ta cũng không
phải sợ Lâm gia các ngươi!
Câm mồm!
Lâm Hàn đập mạnh xuống bàn, khiến cái bàn rắn hơn cả sắt thép thoáng chốc gãy
làm đôi, hắn đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mũi Anton mắng:
Ngươi cho rằng mình là cái thá gì mà có thể lôi Uy gia ra dọa ta? Uy gia
cũng không có người nào dám lên tiếng định đoạt hôn sự của Lê Ân Tĩnh như
ngươi! Biết điều thì ngậm mồm vào gọi nàng ra đây! Ta không có thời gian nói
nhảm!
Hỗn trướng!
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Anton, Uy Lam cười gằn một tiếng, cảm thấy trò
vui cũng xem đủ rồi. Nhanh chóng đứng ra chắn trước mặt Anton nói:
Uy Thống không nói gì, chỉ đứng một bên khoanh tay dưỡng thần, thái độ hoàn
toàn là thả mặc Uy Lam hành sự.
Hắn vẫn luôn biết con mình ăn nói rất giỏi, trắng có thể nói thành đen, huống
chi Lâm Hàn đích thực đã vi phạm quy tắc.
Nhưng Lâm Hàn ngay từ đầu đã không định lý luận với loại người xảo trá như Uy
Lam, một luồng khí thế còn mạnh hơn gấp bội ập đến, khiến Võ Đế như Uy Lam
thoáng chốc trở nên run cầm cập, sắc môi tím tái, cổ họng như bị chặn ngang,
Lâm Hàn gằn từng chữ nói:
Ta nhắc lại một lần cuối! Gọi Lê Ân Tĩnh ra đây, chúng ta ba mặt một lời
nói cho rõ! Rốt cuộc Lê Ân Tĩnh muốn lấy ai? Hoặc là ai cũng không lấy! Ta
tuyệt đối sẽ tuân theo ý nguyện của nàng!
Đủ rồi!
Uy Thống lúc này cũng không đứng nhìn được nữa. Hắn phất tay một cái, toàn bộ
khí thế bị đè ép lên người Uy Lam nhất thời tiêu tán. Uy Lam vốn dĩ định tiếp
tục lý luận, nhưng lại bị cha mình cản lại, Uy Thống nói:
Được rồi! Vậy thì gọi Altar tiểu thư ra đây đi, ta cũng muốn nghe xem, đứa
con gái thất lạc của nhà Aton thấy thế nào!
Cha…
Uy Lam cuống lên, nhưng lại bị Uy Thống trừng mắt cản lại! Hắn đã nhận ra rồi,
Lâm Thế Hàn này tuyệt đối là cao thủ! Ít nhất là có thể đứng ngang hàng với
bản thân mình, dù có yếu hơn cũng không yếu hơn bao nhiêu! Nhân vật như vậy
tuyệt đối là nhân vật trung tâm của Lâm gia. Hiện giờ hai bên có tranh chấp,
dù ai đúng ai sai, hai đại tộc chắc chắn cũng sẽ khoanh tay cho hai người tự
tranh đấu, bản thân mình không có chỗ dựa cường đại, cũng không đủ thực lực
tuyệt đối để chèn ép Lâm Hàn, tỏ ra cường thế dọa dẫm gì đó hiển nhiên là cực
kỳ ngu xuẩn!
Bởi Lâm Hàn còn quá trẻ tuổi! Thậm chí còn trẻ hơn cả Uy Lam, tiềm năng của
hắn là quá lớn! Dù cho lần này có thắng, nhưng nếu Lâm Hàn vì thế mà ghi hận,
nhằm vào Uy Lam… Uy Thống cũng không chắc mình có thể làm gì nữa.
Hiển nhiên, con cáo già như Uy Thống đã cảm nhận được tình thế không ổn, nhất
thời sinh ý lui!
Hắn cũng không phải loại trẻ trâu sính anh hùng nhất thời, cái thời kỳ đó của
hắn đã qua từ lâu rồi!
Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng đã vang lên, một mùi oải hương thơm
ngát theo đó mà lan tỏa trong không gian, thấm tâm tỉnh thần. Lâm Hàn và Uy
Lam đều sáng mắt lên, xoay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lê Ân Tĩnh đang
đi theo bước chân Sofia tiến tới nơi này.
Thì ra, ngay từ lúc nãy, Sofia đã bí mật rời đi dẫn Lê Ân Tĩnh tới.
Lâm Hàn nhếch mép, nhìn Lê Ân Tĩnh trong bộ váy quý tộc sang trọng vô bì, khí
chất đài các lung linh tỏa ra tứ phía đang tiến tới, hắn đúng là muốn thở phào
rồi chửi bậy một tiếng! Cô nàng này… cuối cùng cũng biết mình chơi đủ rồi à?
Còn tưởng định chờ hắn phá nát cái nhà này ra rồi nàng mới ra mặt?