Lòng Phụ Nữ, Đoán Chẳng Ra


Người đăng: hieugskm

Nhưng không sao!

Lâm Hàn nghĩ không ra, không có nghĩa là người khác nghĩ không ra! Lâm Tuyệt
thoáng chốc đã nhàn nhạt nói:


  • Lâm Hàn! Có người quen nào đáng tin cậy một chút, nhờ đến giúp đi thôi!

Với người ngoài, đây có lẽ chỉ là một lời đề nghị thông thường, nhưng với Lâm
Hàn, hắn lại nghe ra hàm ý khác của Lâm Tuyệt!

Lâm Hàn hắn, cũng đến lúc biết vận dụng sức mạnh của quan hệ rồi, chuyện này,
nếu có quan hệ, thực sự rất đơn giản! Không phải mọi việc dùng sức mạnh giải
quyết đều là tốt!

Đây là bài học mà Lê Ân Tĩnh muốn dạy hắn!

Lâm Hàn thoáng chốc hiểu được dụng ý của Lê Ân Tĩnh! “Dạy chồng từ thuở bơ vơ
chưa về” a, câu này trước là mình tự nói với nàng lúc tán tỉnh, bây giờ thế
nào lại có cảm giác như mua dây buộc mình?

Hiểu được hàm ý thực sự phía sau, Lâm Hàn thoáng chốc thoải mái hơn. Với thực
lực của hắn bây giờ, nhờ vả một người không phải là khó, nhiều người hiện tại
còn đang chờ mong hắn nhờ vả kìa!

Trước mắt có hai người có thể thử, một là Lâm Thế Gia, người này mặc dù vẫn
luôn dùng tư thế thấp trước Lâm Hàn, nhưng thực tế địa vị và thực lực đều
không đơn giản, có thể thử nhờ vả, một người khác là Uy Đức hôm qua vừa mới
gặp! Tên này mặc dù dối trá một tí, nhưng nhờ vả vài chuyện coi như giao dịch
cũng không vấn đề.

So sánh, Lâm Hàn vẫn tin tưởng Lâm Thế Gia hơn! Thân hình hắn trong tích tắc
biến mất, nửa tiếng sau trở lại, đã dẫn theo một người đàn ông chừng ba mươi
tuổi, tóc vàng mắt xanh, da trắng mũi cao, khí tức ôn hòa như gió xuân, khiến
người ta nhìn mà cực kỳ thoải mái.


  • Ồ! Thầy Lâm, từ lâu đã nghe phi lôi thần thuật trong truyền thuyết có thể
    xuyên phá không gian, đạt đến tốc độ người thường không thể sánh bằng, bây giờ
    được tự thân thử nghiệm, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Người này có vẻ tán thán nói.

Lâm Hàn ngại ngùng sờ mũi:


  • Chút tài mọn, cũng không dám khoe khoang vượt rào Thanh Thủy Lưu Yên này!
    Còn mong ngài William giúp đỡ một chút!


  • Không có gì! Chút chuyện vặt mà thôi! Còn mong sau này thầy Lâm chiếu cố
    William Thịnh nhiều hơn, thằng bé đó từ nhỏ đã số khổ, người làm bác như tôi
    còn phải cám ơn thầy Lâm đã mang lại hy vọng cho nó mới đúng!


William Leo cười nhẹ khách khí một câu, hóa ra hắn là bác của Uy Liêm Thịnh,
một trong số các học sinh của Lâm Hàn. Uy Liêm Thịnh sở dĩ vào lớp hắn chính
là do Lâm Thế Gia giới thiệu với William Leo. Sau đó, Leo tiến lên nói vài lời
với William Ken, hai bên thoáng chốc đã đạt được đồng thuận, đoàn người Lâm
Hàn thuận lợi tiến vào. Leo cũng không hề đi theo, ngược lại chào hỏi Ken một
tiếng rồi rời đi, hắn được Lâm Thế Gia giới thiệu với Lâm Hàn, hai bên chưa
tính là quen thân, làm được đến đó là đủ rồi.

Đã vào được bên trong, Lâm Hàn một lần nữa giao cho Hải Ngọc dẫn đường. Đối
với gã mù đường như Lâm Hàn, được một người dẫn đường tốt như Hải Ngọc đi
trước coi như là phúc lớn.

Nhưng cái đặc khu Thanh Thủy Lưu Yên này cũng rộng lớn vô cùng, mặc dù được sử
dụng xe gió bên trong, nhưng tốc độ di chuyển cũng cực kỳ chậm rãi, phải qua
tiếp hai tiếng, di chuyển qua hơn một trăm dặm đường rẽ ngang rẽ dọc, cuối
cùng cũng đến được địa chỉ chính xác.

Đó là một tòa biệt thự cực kỳ sang trọng, chưa vào đến nhà, chỉ riêng khoảng
sân rộng mênh mông với bãi cỏ xanh ngát bên ngoài đã khiến người ta cảm thấy
rộng lớn thoáng đãng. Một cái đài phun nước chính giữa sân dựng tượng một nữ
pháp sư đầy uy nghiêm, tay cầm trượng ma pháp chĩa về phía trước, chính thẳng
hướng cổng vào, khiến người mới tới như Lâm Hàn như cảm thấy một cỗ uy thế
đang ập về phía mình.

Lâm Hàn hơi nhíu mày một cái, biệt thự này mặc dù nhìn sang trọng, nhưng bố
cục lại rất là bất ổn, bức tượng kia là điển hình nhất, tạo uy áp như vậy, là
muốn hạ mã uy khách tới nhà sao? Rốt cuộc là mới bố trí để đùa hắn chơi hay là
vốn dĩ căn biệt thự này bố trí như vậy?

Lắc lắc đầu, Lâm Hàn dứt khoát gõ chuông cửa, chẳng mấy chốc đã có một thiếu
phụ trong trang phục hầu gái chạy ra, cực kỳ lễ phép hỏi:


  • Xin chào mấy vị, xin hỏi mấy vị tìm ai?

Lâm Hàn há mồm, định nói tên Lê Ân Tĩnh, nhưng Lâm Tuyệt đã giành trước, tiến
lên nói:


  • Xin hỏi ngài William Anton và phu nhân Alny Lê có nhà không? Tôi là người
    nhà họ Lâm, Lâm Tuyệt, còn đây là con trai tôi, Lâm Hàn, hôm nay đến quý gia
    muốn gặp ngài Anton có chuyện quan trọng cần bàn.


  • Ồ! Ra là khách quý từ Lâm gia! Mời các vị vào nhà trước! Hôm nay William
    tiên sinh không có nhà, tôi sẽ vào gọi nhị phu nhân ra tiếp đón các vị!


Hầu gái cực kỳ có lễ nghi mời đoàn người Lâm Hàn vào nhà, mặc nhiên không hề
có chút nghi ngờ nào. Nhưng nghĩ lại, có thể vào được Thanh Thủy Lưu Yên này
đều là người có thân phận, cần thiết phải chơi trò mèo gì sao mà đề phòng?

Theo chân hầu gái bước vào biệt thự, càng tiến, Lâm Hàn lại càng cau mày chặt
hơn. Cả biệt thự này, nhìn đâu cũng thấy sang quý, sang quý đến phát hoảng, cả
cái bố cục nhà cửa hầu như chỉ muốn phô ra cho người ta biết nhà ta có tiền,
nhìn khắp nơi đều bóng loáng không vàng thì bạc, thậm chí cả kim cương, minh
châu cũng có thấy. Nhìn mà còn tưởng đây không phải biệt thự riêng, mà là cái
resort phục vụ khách nào đó.

Đây… nơi này vốn dĩ không hợp với thân phận và tính cách của Lê Ân Tĩnh! Chẳng
lẽ mình đến nhầm địa chỉ? Không phải! Chủ nhà rõ ràng là William Anton và Alny
Lê, chính là tên cha mẹ Lê Ân Tĩnh, không sai được! Vậy cái bố cục này là thế
nào? Hay trong nhà có người tu luyện hệ Quang, cần có ánh sáng vô tận để thời
khắc đều tu luyện? Lâm Hàn cũng chỉ có thể tạm thời tự giải thích như vậy.

Theo chân hầu gái tiến vào đại sảnh, một căn phòng cực kỳ rộng lớn, vẫn cái
phong cách sang trọng thái quá ấy, chính giữa là một chiếc bàn gỗ lim đen
tuyền dài đến bốn mét, chạm trổ cực kỳ tinh mỹ, cả mặt kính trên bàn hoàn toàn
làm bằng thủy tinh ma pháp, không những rắn chắc, mà còn có thể phát hình,
giống như một màn hình lớn vậy.

Trước bàn lúc này đang ngồi một người, là Lê Ân Ninh (Alny Lê), mẹ ruột Lê Ân
Tĩnh. Nàng có vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi, có bảy tám phần giống Lê Ân Tĩnh,
đặc biệt là mái tóc tím cùng đôi mắt nâu kia, không khó để nhận ra quan hệ mật
thiết giữa hai người.


  • Xin chào Alny phu nhân! Chúng ta lại gặp mặt!

Lâm Tuyệt mỉm cười ôn hòa, tiến lên bắt tay với Lê Ân Ninh. Đối phương cũng
mỉm cười đáp trả, hai bên phân chủ khách ngồi xuống, người hầu dâng trà thơm,
trò chuyện rất vui vẻ.

Hai người hầu hết đều nói chuyện đời thường, cuộc sống bản thân sau khi rời
khỏi thành Băng Nguyên năm năm trước. Lại hỏi tình huống gia đình hai bên hiện
tại. Lâm Hàn thế mới biết, chuyện nhà Lê Ân Tĩnh có chút rắc rối, ít nhất là
rắc rối hơn hắn vẫn tưởng tượng.

Lâm Hàn vẫn cho rằng, do Lê Ân Tĩnh là cô gái mạnh mẽ và tài năng, cha mẹ
không cần lo nghĩ nhiều nên luôn để nàng tự do hoạt động, cha mẹ Lê Ân Tĩnh
hẳn phải là người rất thoáng và rộng lượng mới đúng.

Nhưng sự thật không phải, cha Lê Ân Tĩnh là người bảo thủ, gia trưởng, hơn nữa
tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng! Bệnh này là di truyền từ ông nội Lê Ân
Tĩnh, vốn là người mang huyết thống đông phương, sinh trưởng trong một tiểu
quốc nho giáo hẻo lánh, lạc hậu.

Nhắc đến, cha mẹ Lê Ân Tĩnh cũng không phải nhân vật trung tâm như Lâm Hàn
nghĩ, mà chỉ là một chi thứ không đáng để tâm ở Uy gia mà thôi! Mặc dù ra
ngoài vẫn rất có thân phận, nhưng trong Uy gia thì cũng chỉ đến như vậy.

Trước đó, cái gia đình này cũng chỉ được ở trong phân viện của Uy gia rải rác
khắp trong thành Cửu Long. Nhưng từ khi Lê Ân Tĩnh trở về, xác lập thân phận
đại tiểu thư, Uy Thanh Liên mới để người chiếu cố cha mẹ nàng thêm một chút.

Nhưng William Anton tuyệt nhiên không biết điều này! Thậm chí cả cái gia đình
này, không ai biết tiểu thư mất tích hai mấy năm nhà mình, hiện giờ đã là đại
tiểu thư cao cao tại thượng, đến cả lão tổ Uy gia cũng phải nghe lời, càng
không biết được, vận may mấy năm nay chính là do vị tiểu thư ngày thường hay
mất tích kia mang đến. Anton còn tưởng là do tài năng của lão đã được người
nhận đồng rồi kia.

Đây cũng là do Lê Ân Tĩnh yêu cầu làm như vậy! Anton như mới thế này đã khoe
khoang đắc ý, bộ dạng như nhà giàu mới nổi xây cái biệt thự chói lòe lòe thế
này, nếu biết nàng là đại tiểu thư Uy gia, hắn còn đắc ý đến mức nào?

Hơn nữa, ở trong cái nhà này, Lê Ân Tĩnh cũng không có phải cô công chúa được
yêu chiều như Lâm Hàn vẫn nghĩ, ngược lại, thân phận khá xấu hổ, gần như bị
tách biệt! Anton có bốn người vợ, Lê Ân Ninh là thứ hai, nhưng đã mất tích
nhiều năm, khi trở về lại là thất tiết một lần, địa vị cũng là kém nhất. Tương
tự, Lê Ân Tĩnh cũng không có địa vị gì trong nhà, chịu hết mọi xa lánh.

Đương nhiên, Lê Ân Tĩnh cũng không so đo mấy cái này, với thân phận của nàng,
còn phải bì tị gì trong cái nhà nhỏ bằng mắt muỗi này sao? Nàng thỉnh thoảng
về nhà này cũng là vì mẹ nàng, nếu không, cái nhà rỗng tuếch này cũng chẳng có
cái gì khiến nàng lưu luyến nữa.

Trò chuyện đầy đủ, Lâm Tuyệt cuối cùng cũng vào chủ đề chính sau ánh mắt thúc
giục đầy nôn nóng của Lâm Hàn:


  • Alny phu nhân! Hôm nay nhà chúng tôi tới đây, một là để thăm hỏi người quen
    cũ. Hai là để đặt vấn đề. Chẳng là, thằng nhóc con nhà tôi và quý nữ đã từng
    có hôn ước, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng hôn ước chưa từng giải trừ.
    Hai đứa cũng là lưỡng tình tương duyệt, nguyện ý kết tóc se tơ, còn mong Alny
    phu nhân tác thành cho đám trẻ được nên duyên đôi lứa.


  • Chờ một chút!


Lê Ân Ninh há mồm định nói gì đó, nhưng lời còn chưa xuất, một âm thanh gấp
gáp đã ngắt ngang lời nàng. Tiếng nói này rất vội vàng, rất nôn nóng, người
chạy đến cũng là một bộ dáng hỏa khí tràn đầy, không phải là tức giận, mà là
do nội hỏa gây nên.

Không cần nói, Lâm Hàn cũng đoán ra, chủ nhân nhà này về rồi.

William Anton, Pháp Hoàng cấp bảy – Hệ Hỏa! Cha Lê Ân Tĩnh. Tương tự nàng,
người này cũng là tính cách nôn nóng hỏa bạo, lại thêm thiên tính bảo thủ, gia
trưởng, ánh mắt nhìn người khác lúc nào cũng mang theo thần thái soi mói đắn
đo, đúng là khiến người ta vừa thấy đã khó chịu!

Lê Ân Tĩnh là ý gì đây? Rõ ràng, với tính cách và tình huống hiện tại, nàng
cũng chẳng có ưa gì William Anton, nhưng lại bắt hắn tới tận nhà hỏi cưới,
nghĩa là phải được Anton đồng ý! Nàng muốn cái gì? Thử thách hắn? Hay là thử
thách Anton? Hoặc là muốn hắn dạy cho Anton một bài học?

Mẹ kiếp, càng nghĩ càng không đoán ra nổi, ngay cả hệ thống cũng bó tay toàn
tập! Cái gì là lòng phụ nữ sâu hơn đáy bể? Lâm Hàn bây giờ mới thấy có chút
thấu hiểu a!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #325