Người đăng: hieugskm
Oành oành oành!
Những tiếng oanh kích vang dội liên tục truyền tới, Lâm Hàn mặc dù nằm im,
nhưng tâm hồn hắn vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một từng trận rung chuyển dưới
thân. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn như vậy, cái mộc trận đơn giản mà hắn bố
trí cũng chỉ chịu đựng được tối đa là mười phút mà thôi!
Chịu đựng mười phút công kích của Võ Thánh, đối với người khác đã là một trận
pháp cực kỳ lợi hại rồi, nhưng đối với Lâm Hàn bây giờ, mười phút thực sự
chẳng thấm vào đâu!
Hắn còn không biết mình phải đợi bao lâu mới có thể tỉnh lại đây!
Lâm Hàn lo lắng một, vậy thì Hạ Cơ còn lo lắng gấp mười! Trong căn phòng lúc
này đã ngổn ngang đầy đồ vật, thập phần lộn xộn, không những thế, những cơn
rung chuyển liên tiếp khiến sự vật bị rơi vỡ ngày càng nhiều, những âm thanh
chát chúa của đồ gốm sứ vang lên giống như những hồi chuông thúc giục giáng
vào lòng Hạ Cơ, khiến nàng đã bối rối lại càng thêm bối rối.
Một phút trôi qua!
Hạ Cơ vẫn chỉ là bối rối nắm chặt tay Lâm Hàn, trên mặt tràn ngập khó khăn.
Ba phút trôi qua!
Hạ Cơ biến sắc nhìn lỗ hổng trên mộc trận đang khép lại, trên mặt thoáng hiện
một tia giãy dụa!
Năm phút trôi qua!
Mộc trận một lần nữa bị phá ra một lỗ lớn gấp đôi vừa rồi, giọng nữ kia một
lần nữa vang lên:
Hạ Cơ lạnh lùng nhìn ả đàn bà đầy âm ngoan kia, cái thần sắc oán độc giận dữ
kia không phải là giả! Đi ra ngoài chắc chắn phải chết, nhưng không phải chết
toàn thây, mà sẽ bị dằn vặt đến sống không bằng chết!
Nhưng… nếu nàng đi ra, có lẽ còn có thể kéo dài thêm được ít nhiều, Lâm Hàn
vẫn còn cơ hội…
Thần sắc do dự trên dung nhan Hạ Cơ càng thêm dày đặc! Nàng biết, mình ra
ngoài đó sẽ gặp phải nguy hiểm khôn cùng, cái mạng này khó giữ! Nàng liên tục
tự hỏi, làm vậy có đáng không?
Bảy phút trôi qua!
Mộc trận run lên bần bật, một chậu cây hoa nhài bên góc trái phòng đột ngột nổ
tung, chất gỗ bao quanh căn phòng cũng héo rút đi hai phần, trở nên suy yếu và
thiếu sức sống. Hạ Cơ cắn chặt răng, nàng biết, nếu mình còn do dự nữa, vậy
thì không còn bất cứ cơ hội nào cả!
Nhìn Lâm Hàn vẫn tĩnh mịch mê man nơi đó, trong mắt Hạ Cơ thoáng lóe lên một
vệt ôn nhu! Tên ngốc này, mặc dù thân phận của nàng, quá khứ của nàng không
tốt, hắn cũng chưa từng hiềm khích. Lúc nàng gặp nạn, trong đầu vẫn luôn chỉ
nghĩ rằng chắc chắn hắn sẽ đến cứu nàng, và sự thực là hắn đã tới! Hắn chưa
từng làm nàng thất vọng, vẫn luôn “dại gái” một cách đáng yêu như vậy! Nàng
làm sao có thể bỏ mặc hắn vào thời khắc này?
Vệt ôn nhu trong mắt chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là sự kiên định
như sắt thép. Hạ Cơ nhẹ nhàng buông tay hắn, bình tĩnh đứng lên, từng bước
từng bước đầy nặng nề tiến tới bên cửa.
Trong lòng Lâm Hàn yếu ớt gào thét, nhưng đáng tiếc Hạ Cơ không thể nghe thấy.
Hạ Thái Long vẫn chưa từng lên tiếng, chỉ từ tốn ngừng tay, nhàn nhạt nhìn về
phía Hạ Cơ, ánh mắt giống như nhìn một người chết. Người nói chuyện chính là
giọng nữ đầy âm lệ kia!
Hạ Cơ trầm mặc không nói.
Giọng nữ kia một lần nữa đay nghiến.
Hạ Cơ thấy vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười:
Nói ta là tiện nhân, ngươi đã từng nhìn lại mình chưa? Một món đồ chơi rách
nát ai cũng có thể thử mà thôi, còn cho rằng mình là thứ cao sang gì? Còn nữa,
mấy thứ âm mưu của ngươi cũng chỉ là trò hề ngu xuẩn mà thôi! Ngươi cho rằng
không có ta, ngươi có thể làm gì được hắn?
Câm mồm!
Nữ nhân kia thịnh nộ tát Hạ Cơ một cái, khiến nàng không thể khống chế ngã
nhào sang bên trái:
Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi cho rằng mình trong sạch lắm sao? Được! Được!
Vậy thì để ngay hôm nay, ta sẽ đánh ngươi về nguyên hình, đưa ngươi tới trước
đại quảng trường, để một trăm tên ăn mày ti tiện chơi ngươi giữa thanh thiên
bạch nhật! Để toàn thành Tứ Tượng này đều biết trên đời còn có loại tiện nhân
như ngươi!
Thật ngoan độc!
Hạ Cơ cũng cười lạnh một tiếng:
Thật tiếc ngày đó không giết ngươi!
Trên đời không có thuốc hối hận!
Nữ nhân kia nói:
Cho ngươi một cơ hội cuối, chủ động phá bỏ mộc trận, giao Lâm Hàn ra đây,
ta có thể cho ngươi được chết toàn thây và trong sạch!
Đừng mơ!
Hạ Cơ phỉ nhổ một cái:
Ngươi
Nữ nhân kia cũng cười khẩy đáp trả, hai tay vỗ lại, thoáng chốc đã có một tên
trong bộ đồ vải thô xám bước lên lầu. Nếu Lâm Hàn còn thức, chắc chắn sẽ nhận
ra tiểu nhị A Hùng của Tạ Thủy Hiên, cái tên hay bị Hạ Cơ quát mắng này!
Nữ nhân kia chỉ vào Hạ Cơ, đầy oán độc nói:
Ngươi tới! Chẳng phải cả tháng nay ngươi vừa căm hận ả, vừa muốn chơi ả một
lần cho biết mùi hay sao? Ta cho ngươi cơ hội! Ngay chỗ này, chơi chết được ả,
ta có trọng thưởng!
Tạ ơn tiểu thư! Tạ ơn tiểu thư!
A Hùng cuống quýt nịnh nọt đáp, một đôi mắt dâm tà lại chưa từng rời khỏi thân
ảnh của Hạ Cơ!
A Hùng cười lạnh liên tục:
Hạ đại tiểu thư! À không, có lẽ ta không nên gọi nàng như vậy. Nhưng không
sao, không cần biết nàng là ai, quan trọng nhất là, hôm nay tâm nguyện của ta
sắp được hoàn thành! Khà khà…
Cút!
Hạ Cơ siết chặt nắm tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm A Hùng quát. Khí
chất trên người nàng đột ngột biến đổi, khiến A Hùng không tự chủ được lui lại
một bước, chật vật nuốt nước miếng một cái.
Nữ nhân kia tức giận mắng một tiếng, hằm hằm tiến lên giáng cho Hạ Cơ một cái
tát nữa, băng lãnh nói:
Tiện nhân này là điển hình cần ăn đòn! Ả không nghe lời, ngươi đánh cho ả
mềm thịt ra thì khắc phải nghe lời! Yên tâm, có ta và gia chủ bên cạnh, ngươi
không cần phải lo ả lật lên sóng gió gì!
Dạ vâng vâng!
A Hùng lại cuống quýt vâng dạ, thần sắc một lần nữa trở nên châm chọc, nhìn Hạ
Cơ giống như mèo nhìn chuột vậy!
A Hùng một lần nữa tiến tới, Hạ Cơ có chút cúi đầu, che giấu vết đỏ bỏng rát
trên má. Nàng cuống quýt đứng lên, từng bước từng bước lùi lại. Nhìn phản ứng
của nàng, thần sắc của nữ nhân kia càng thêm châm chọc! Để ta xem ngươi còn
cứng rắn được đến lúc nào?
Đồng thời, Hạ Thái Long cũng nhàm chán nhìn qua bên này một cái, sau đó lại
tiếp tục oanh kích mộc trận của Lâm Hàn, tranh thủ sớm phá vỡ trận pháp, bắt
lấy Lâm Hàn, lập công chuộc tội!
Kịch!
Hạ Cơ dừng chân, không phải nàng không muốn lùi, mà phía sau đã là bức tường,
không đường lùi tiếp. Nàng ngẩng đầu, tràn đầy lạnh lùng nhìn A Hùng nói:
A Hùng lúc này có người chống lưng, nghe nàng nói vậy thần sắc lại trở nên
hung lệ, phốc một cái, hắn nhào tới giống như một con sói đói vồ mồi, tràn
ngập tham lam.
Trong tay Hạ Cơ không biết từ đâu xuất hiện một con dao găm, mũi dao nhọn hoắt
cực kỳ xảo quyệt đâm ra, nhằm thẳng tới trái tim A Hùng trong thần sắc hoảng
sợ của hắn.
Phịch! Leng keng!
Hạ Cơ cảm thấy cổ tay tê rần, dao găm cũng theo đó rơi xuống! Nữ nhân kia lạnh
lùng đứng bên nhìn nàng, tiếp tục ra lệnh:
Hạ Cơ cố nén đau đớn trên tay, không nói một lời, đột ngột xoay người bỏ chạy!
Nhưng trước sau, trong mắt nàng vẫn là một mảnh bình tĩnh đến lạnh giá như
vậy.
Phịch!
Lại một âm thanh vang lên, đầu gối của Hạ Cơ khụy xuống, thân thể nàng mất
thăng bằng, thoáng chốc bổ nhào xuống đất, cực kỳ chật vật.
A Hùng tranh nanh lao tới, nắm lấy vai Hạ Cơ lật ngửa nàng lên, thân hình theo
đó cũng đè ập xuống, điên cuồng nói:
Roạt!
Tiếng quần áo bị xé rách, nó giống như những tiếng sấm nổ vang trong đầu Lâm
Hàn, khiến nộ diễm trong lòng hắn ngày càng trào dâng, hắn ngày càng gấp gáp,
đầu óc ngày càng trở nên táo bạo. Trên người hắn, từng đợt từng đợt sương mù
đỏ như máu tỏa ra, theo hình xăm hoa tuyết trên mu bàn tay xâm nhập vào cơ
thể, ngón tay hắn cũng giật giật liên hồi, mí mắt nhúc nhích, nhưng thủy chung
vẫn không thể tỉnh lại!
Bốp!
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu A Hùng tát Hạ Cơ, đến mức hai má nàng đã
trở nên bầm tím, hắn đầy bệnh hoạn cười dụ dỗ:
Phụt!
Đáp trả hắn chỉ là một ngụm nước bọt pha máu tươi:
Giọng nói của Hạ Cơ đã trở nên run rẩy, nhưng vẫn quật cường không khuất phục!
A Hùng không tức, thậm chí còn càng thêm sảng khoái cười:
Tiếng cười đắc ý còn đang, A Hùng thoáng chốc rên lên thống khổ, miệng trào
máu, hơi thở dần trở nên mỏng manh nhìn Hạ Cơ dưới thân, không biết từ bao
giờ, trong tay nàng đã nắm một thứ gì đó trong suốt đầy băng lãnh xuyên qua
ngực hắn. Nữ nhân kia cũng có chút không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn nàng.
Nhưng sau đó! Nữ nhân lại càng trở nên bạo nộ, tức giận gầm lên:
Tiện nhân! Ngươi còn dám ra tay giết người? Để ta trước hết phế đi tứ chi
của ngươi, rồi lại ném ngươi vào giữa đám đàn ông bẩn thỉu bị uống xuân dược!
Chết đi!
…
Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Âm thanh chát chúa của nữ nhân kia cứ như thế vang vọng trong tinh thần đầy
dồn nén của Lâm Hàn, giống như một giọt nước làm tràn ly, cuốn lên vô vàn sóng
lớn, sương máu đang thu lại kia thoáng chốc trầm ngưng, trở thành một lớp
sương bao phủ lấy thân thể Lâm Hàn.
Hai mắt hắn đột ngột mở ra, là màu đen, nhưng lại lóe lên hào quang màu vàng
kim đầy quỷ bí. Hắn dữ tợn nhe hàm răng trắng bóc ra, nghiến chặt lại như đang
gồng mình làm cái gì đó, hai mắt cũng càng ngày càng cau lại, giữa mi tâm nổi
lên khí tiêu sát khủng bố vô biên!
Gào!
Trong miệng hắn phát ra âm thanh gầm gào như dã thú! Hai tay đột nhiên đập
xuống, khiến chiếc giường dưới thân vỡ vụn thành từng mảnh.
Gào… gào…
Đứng bên ngoài, Hạ Thái Long kinh hãi gần chết nhìn cảnh tượng trong phòng!
Tên này trước đó vẫn còn nằm im bất động, khác nào người thực vật, nhưng tại
sao lại nổi điên một cách đột ngột như vậy?
Nhìn sát khí kinh thiên trên người Lâm Hàn một lần nữa bộc phát, Hạ Thái Long
không nói một lời, thoáng chốc xoay người bỏ chạy!
Đôi mắt đen láy kia chưa từng nhìn Hạ Thái Long, nhưng thân ảnh lão làm sao
thoát khỏi tầm nhìn của hắn, Lâm Hàn gầm lên một tiếng, không cần kết ấn, cũng
không cần rút kiếm, tay trái khép lại thành chưởng, hung mãnh đẩy ra một cái,
nhắm thẳng tới lưng Hạ Thái Long.
Nhu quyền - Phách không chưởng!
Oành!
Hạ Thái Long kinh sợ vô bì, sau lưng hắn bị một luồng cự lực va lấy, nội tạng
thoáng chốc nổ nát thành từng mảnh, nhưng thân thể hắn vẫn bất động tại chỗ,
giống như chưởng lực này chưa từng chạm tới người hắn vậy. Nhưng thực tế, lực
đạo càng ngày càng tích tụ một cách khủng bố lên người Hạ Thái Long! Tụ nhiều
đến mức lão có cảm giác ngay cả thân thể xương cốt này cũng có thể toái thành
tro bụi.
Oành!
Một giây sau, lực đạo dường như đã tích tụ đến cực hạn. Một tiếng nổ không quá
vang vọng, thân thể Hạ Thái Long bị chưởng lực kinh hồn cuốn đi, sinh cơ dần
dần biến mất!
Ầm ầm ầm…
Một chưởng xuất ra, nhưng uy lực của nó không chỉ dừng lại ở đó, nó giống như
một quả đạn đạo lao mạnh về phía trước, nơi nó đi qua, nhà cửa, kiến trúc dồn
dập vỡ nát thành từng mảnh, sinh vật cũng không chịu nổi mà tan vỡ thành từng
luồng sương máu. Chưởng lực kéo dài tới ba dặm, cho đến khi đánh sập một tòa
kiến trúc hùng vĩ rồi mới suy yếu ngừng lại.
Chưởng lực đã tan, nhưng một cái rãnh sâu đến năm sáu mét, rộng tới mười mét,
kéo dài tới ba dặm kia vẫn giống như một cơn thảm họa, không chỉ là bách tính,
mà tất cả tu luyện giả cũng trở nên kinh hãi, đây… rốt cuộc là ai làm.
Đó hoàn toàn là chưởng lực! Không hề gia trì đạo cảnh như Võ Thánh, chỉ thuần
túy là chưởng lực mang theo sức công phá kinh hồn! Rốt cuộc trên đời này còn
ai có thể xuất ra một chưởng như vậy? Nếu Võ giả nào cũng có thể xuất ra một
chưởng này, miểu sát ma pháp sư chẳng phải trò chơi sao?
Nói giỡn! Phạm vi công kích của võ giả đều ở tầm ngắn, một vài võ kỹ đặc biệt
lắm mới tăng phạm vi công kích lên mười lăm mét, như Lục Mạch Thần Kiếm thì là
loại võ kỹ quá hiếm có, hơn nữa phát ra còn cần nội lực mạnh mẽ chống đỡ. Một
chưởng như vậy, hoàn toàn dùng năng lượng nội tại, không một chút mượn nhờ đạo
cảnh… Hiển nhiên là vượt quá giới hạn tưởng tượng của người thường!
Cảm nhận của những người này, Lâm Hàn không quan tâm, cái hắn quan tâm là cái
cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng mà hắn không muốn chứng kiến một chút nào!
Trước mắt hắn, Hạ Cơ đã biến thành một tòa băng côn, còn ả nữ nhân độc ác kia
đang từng chút từng chút cầm thanh kiếm lam sắc đâm xuyên qua lớp băng ấy, đâm
tới trái tim nàng.
Một giọt máu chảy ra từ ngực Hạ Cơ, Lâm Hàn cũng cảm thấy ngực mình đang chảy
máu. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, căm thù lao về phía ả đàn bà độc ác
phía trước!