Chiến Đại Năng


Người đăng: hieugskm

Lâm Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau một giây, đôi mắt đầy vô hồn mở trừng ra,
tràn ngập lạnh lẽo đến thấu xương nhìn Hạ Thái Long:
- Ta muốn biết, Hạ gia các ngươi đang tính toán cái gì?


  • Muốn chết!
    Không phải Hạ Thái Long trả lời, mà là giọng nói uy nghiêm ẩn chứa phía sau
    hào quang kia. Áp lực trong tràng đột ngột tăng vọt, Lâm Hàn cảm thấy giống
    như trời đang sụp xuống, một tiếng quát vậy mà lại như tình thiên phích lịch
    giáng lên đầu hắn, khiến hắn đầu trướng não rung.


  • Nhắc lại lần cuối! Trong vòng năm giây cút khỏi đây! Nội cho ngươi trong
    ngày hôm nay biến khỏi thành Tứ Tượng! Nếu không, giết không tha!
    Giọng nói kia ầm ầm nổ vang, khiến toàn bộ thiên địa như chao đảo. Nhưng toàn
    bộ uy thế ấy lại chỉ bị gói gọn trong trạch viện Hạ gia, một chút cũng không
    lọt ra ngoài! Quả nhiên… chính là một Võ Thần hoặc Pháp Thần, không thể sai
    được! Chỉ là… không biết đối phương đã đạt đến cảnh giới nào?


Nếu là Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh hoặc là Ma pháp sư cảnh giới Quốc Chủ, vậy thì
còn có thể thử một chút. Nếu là… không, có lẽ không cần vượt quá cảnh giới đó,
chỉ cần Tam Hoa đến trung kỳ, tức Hóa Thần cảnh như Tuyết Thiên Lăng, hoặc là
một Quốc chủ trung kỳ đã đủ để mình ngậm đắng nuốt cay rồi!


  • Năm giây đã qua! Ta thấy ngươi đây là muốn chết rồi!
    Giọng nói kia càng trở nên nghiêm nghị như sắt:

  • Đây là ngươi đang mạo phạm uy nghiêm của ta! Dù cho có giết ngươi, người ta
    cũng chỉ trách ngươi ngu xuẩn mất khôn mà thôi!

Oành!

Giọng nói vừa dứt, một bàn tay hoàn toàn ngưng tụ từ hào quang trắng kia, mang
theo hào quang bảy sắc xung quanh ầm ầm lao tới. Hạ Thái Long đứng phía sau
liên tục nở nụ cười dữ tợn, nhưng song song đó lại là thần sắc đầy sợ hãi nhìn
về phía bàn tay kia!

Vẫn là bàn tay đó… một đại thủ rộng đến gần hai mươi mét, mười năm trước, hắn
đã nhìn thấy người này dùng một chưởng duy nhất đập nát một quần đảo nhỏ rộng
đến một ngàn hải lý, một lần diệt sát ba vị Võ Thánh, đồng thời kéo theo nửa
tỷ sinh linh vẫn lạc, còn chưa kể đến vô số cá tôm và các loại ma thú thủy
sinh chưa tiến hóa!

Sức mạnh đó, uy thế đó, Hạ Thái Long suốt đời khó quên!

Cũng vì chuyện đó mà sau này Hạ Thái Long ngay lập tức nhận lời thần phục
người kia. Sức mạnh đó, hắn đến dũng khí chống lại cũng không có!

Vậy mà hôm nay một chưởng ấy lại tái hiện! Hắn vừa có chút kích động, nhưng
đồng thời lại vô cùng lo lắng, liệu… Hạ gia có chịu nổi một chưởng này hay
không?

Sự thật chứng minh, Hạ Thái Long cũng chỉ lo lắng suông mà thôi!

Một chưởng kia, đại nhân khống chế lực đạo rất…

Cái gì?

Hạ Thái Long đột nhiên giật mình kinh hãi nhìn tình huống trong tràng. Không
phải là đại nhân khống chế lực đạo không làm tổn thương Hạ gia, ngược lại, lực
áp bách của đại thủ kia càng ngày càng mạnh, chỉ là bàn tay đó trước sau cũng
không thể hạ xuống.

Lâm Hàn… là hắn sao?

Hạ Thái Long ngẩn ngơ, trong tràng, thân hình của Lâm Hàn gần như chỉ là con
kiến khi đối mặt với đại thủ, nhưng hắn vẫn hiên ngang mà đứng, kiếm Hàn Tuyết
lóe ra hắc quang đầy quỷ dị, vậy mà vững vàng chặn đứng đại thủ đầy uy lực
kia.

Khóe miệng Lâm Hàn lúc này đã chảy ra một dòng máu, đồng thời nửa bên mặt cũng
bị những phù văn đen đặc mực tàu bám lấy, con mắt bên trái vốn đen láy như bầu
trời đêm, nhưng bây giờ lại lóe ra kim quang đầy yêu dị, tràn ngập sát khí
nhìn chằm chằm đại thủ phía trước.


  • Nghiệt súc! Còn dám phản kháng?
    Giọng nói uy nghiêm kia vang vọng cả thiên không, bàn tay thoáng chốc bộc phát
    ra hào quang mạnh gấp bội, dùng tư thế nghiền ép hoàn toàn đánh bật Lâm Hàn.

Oành!

Tiếng nổ như một trận thảm họa ập đến, một luồng cuồng phong từ vị trí của Lâm
Hàn lan rộng ra bốn phương tám hướng, mang theo uy thế không thể cản nổi, cuốn
đi tất cả mọi thứ, từ sinh vật, người, cho đến đất đá cùng đồ đạc, tất cả cũng
chỉ như cát bụi bị thổi bay đi mà thôi.

Hạ Thái Long kinh hãi, khóe mắt trợn như muốn nứt toác. Điều hắn lo lắng nhất
cuối cùng cũng xảy ra! Đại thủ kia mặc dù được khống chế lại uy lực, nhưng Hạ
gia của hắn cũng không phải quần đảo rộng lớn kia. Như vậy…


  • Lâm Hàn! Hôm nay Hạ gia của ta vì ngươi mà gặp nạn! Ngươi tốt nhất là chết
    đi! Nếu ngươi còn sống, ta đảm bảo ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống
    cũng không xong. Ta sẽ bắt ngươi khai ra toàn bộ người nhà, đồng bọn của
    ngươi, để từng đứa từng kẻ bị lăng nhục mà chết trước mặt ngươi mới có thể
    giải mối hận trong lòng ta!

Không thể không nói, Hạ Thái Long đúng là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ đến
cùng cực! Bản thân kẻ gây ra chuyện này chính là vị đại năng kia, hắn không
dám chống đỡ, chỉ có thể khăng khăng đổ mối hận này lên đầu Lâm Hàn.

Bởi nói cho cùng, Lâm Hàn mới là phe yếu thế trong chuyện này, không đổ lên
đầu hắn đổ lên đầu ai?

Đổ lỗi, không chỉ là để tiết hận, mà còn là để đảm bảo quyền uy của hắn ở Hạ
gia, tránh lòng người bàng hoàng, gây nên sự cố không đáng có.


  • A! Nghiệt súc! Ngươi còn dám dùng tà pháp phá hoại thần thông của ta?
    Một tiếng hét phẫn nộ của đại nhân đưa Hạ Thái Long trở lại thực tế. Trong màn
    tro bụi, thân ảnh của Lâm Hàn dần dần hiện ra. Nhưng… đó không phải là một Lâm
    Hàn nguyên bản đầy phong độ giống như những người ở đây từng thấy, mà là… một
    con quái vật!

Mái tóc dài màu đỏ như máu, cặp mắt yêu dị màu hoàng kim, hai bên mắt tràn
ngập gân guốc dữ tợn, làn da trắng nõn cũng biến đổi hoàn toàn trở thành màu
xám tro đầy tử tịch. Hắn đứng đó, chưa hề động, nhưng một luồng sát khí kinh
thiên đã ập đến, khiến đám người xung quanh như lâm vào biển máu vô biên, bên
tai ong ong tiếng quỷ hồn gào khóc, khiến bọn họ không ít người phát điên tại
chỗ.


  • Ngươi… rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì?
    Hạ Thái Long thẫn thờ nhìn về phía Lâm Hàn, nghe như tự hỏi, nhưng không khó
    để nhận ra từng tia run rẩy trong giọng nói của lão.

Lão đã từng đi chu du khắp đại giang nam bắc, chứng kiến nhiều loại Thánh Thú
hóa hình thành người. Nhưng… đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một sinh vật kỳ
dị đến vậy! Khủng bố nhất, đó là sinh vật kỳ dị này vậy mà mang sức mạnh có
thể đối kháng với đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?


  • Cảm giác thật là tuyệt!
    Lâm Hàn đột nhiên ngửa đầu lên trời, cười khằng khặc liên hồi. Tiếng cười tràn
    ngập khoái ý và sát khí, giống như một ác ma chỉ lấy giết chóc làm niềm vui.
    Nhưng chỉ có Lâm Hàn biết, trong thâm tâm hắn vẫn luôn duy trì tỉnh táo, biểu
    hiện của hắn bây giờ, thuần túy là đang phát tiết cảm xúc tiêu cực mà thôi!


  • Ngươi muốn giết ta? Được! Vậy thì để ta giết ngươi trước!
    Cười khùng khục một hồi, Lâm Hàn đột nhiên lạnh lẽo nhìn về phía vầng hào
    quang kia, kiếm chỉ thẳng mặt, hắn vô cùng ngông cuồng bá đạo nói!


  • Muốn chết!
    Người kia dường như cũng đã động chân nộ, một chưởng còn mạnh mẽ hơn vừa rồi
    gấp bội thoáng chốc ngưng tụ, kẻ đứng mũi chịu sào là Hạ Thái Long lập tức quỳ
    xuống, đầu cũng không nhấc lên.


Lâm Hàn chợt cười lạnh như đã tính trước, hai tay đầy móng vuốt đột ngột hợp
lại, tà mị quát:
- Khư khư khư… Mộc Độn – Mộc Long Cửu Tượng!

Grao grao!

Theo thủ ấn hoàn thành, ngay lập tức chín con mộc long toàn thân màu tím phá
đất mà ra, gào thét quấn chặt lấy bàn tay còn chưa ngưng tụ kịp kia, hơn nữa
còn trói đến gắt gao, không ngừng mà hấp thu năng lượng trên đại thủ, cường
đại chính mình.

Chưa dừng lại ở đó, sát khí màu tím không ngừng lan tràn, giống như muốn đồng
hóa cả bàn tay kia, giống như kiếm Hàn Tuyết trên tay Lâm Hàn đang điên cuồng
đồng hóa thiên địa xung quanh hắn, hình thành uy thế cân bằng với đạo cảnh mà
vị đại năng kia tạo ra, khiến bàn tay suy yếu với tốc độ còn nhanh hơn gấp
bội!

Đó chính là sức mạnh của Tử Mộc! Sức mạnh từng đánh bại Ma Tướng, đuổi hắn về
Ma giới. Năm xưa Lâm Hàn đang đứng trong tuyệt cảnh mà bạo phát, dù sử dụng
được Sát Pháp – Mộc Độn, nhưng không hề quen thuộc, hơn nữa chính hắn còn phải
chịu sát khí ăn mòn, không thể phát huy hoàn toàn.

Nhưng hiện giờ thì khác! Chỉ ít, trong thời gian ngắn, Lâm Hàn có thể hoàn
toàn khống chế Thiên chi chú ấn này!


  • Nghiệp chướng! Lợi dụng tà pháp mạo phạm bản tôn! Ngươi chết không hết tội!
    Ngay cả người nhà ngươi cũng phải gánh chịu tội nghiệt này, một tên cũng không
    bỏ qua!
    Âm thanh phía sau hào quang lúc này không còn là tức giận kêu gào, mà là bình
    tĩnh đến phát lạnh, chứng minh, hắn cũng thực sự nổi giận rồi.

Mạo phạm uy nghiêm của “Thần”, chắc chắn phải chết!


  • Vậy ngươi đến thử xem?
    Lâm Hàn khinh thường hừ một tiếng, trên tay lại không ngừng không nghỉ mà thao
    túng Tử Mộc Long siết chặt lấy đại thủ kia, khiến nó không thể nhích thêm một
    bước!


  • Nghiệp chướng! Ngươi cho rằng dựa vào tà pháp đó là có thể chống đối ta hay
    sao? Để hôm nay ta cho ngươi biết chênh lệch giữa Thần chân chính và ngươi lớn
    đến mức nào!
    Giọng kia lãnh đạm vang lên một lần nữa, một vầng sáng chói chang tỏa ra,
    thoáng chốc chiếu rọi cả thành Tứ Tượng rộng lớn.


Đại thủ thoáng chốc bành trướng lên gấp đôi, gần như bứt phá toàn bộ trói buộc
của Tử Mộc Long. Lâm Hàn híp hai mắt lại, chặt chẽ chú ý đến vầng hào quang
kia. Một cánh tay nhăn nheo, có vài vết đồi mồi đang từ tốn vươn ra khỏi vầng
sáng ấy, khí tức dao động ngày càng mãnh liệt, khiến Lâm Hàn càng ngày càng
khẳng định suy đoán của mình!

Không gian!

Người kia cũng nắm giữ khả năng xuyên qua không gian! Từ phương xa áp dụng
công kích đàn áp mình! Tuy nhiên, khả năng vận dụng không gian của người này
cũng không cao minh đến đâu, rất có thể là mới lĩnh ngộ!

Một Võ Thần hoặc Pháp Thần có lĩnh ngộ về không gian là rất bình thường, bởi
đó là tiêu chí của cường giả ở cảnh giới này! Cũng là lý do tại sao người nắm
giữ hệ không gian được coi trọng hơn những hệ khác, bởi nắm giữ hệ không gian,
khả năng đột phá cái lạch trời kia trở nên lớn hơn rất nhiều!

Một cái tay đã vươn ra, chứng minh đại năng muốn thực sự động thủ rồi!

Nhưng Lâm Hàn chờ cũng là khoảnh khắc này!

Đùa không gian với ta? Nếu là người như Đại Chưởng Môn, ta cam bái hạ phong,
nhưng với một lão thái điểu như vậy… khà khà khà…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #301