Người đăng: hieugskm
Hét lớn một tiếng tràn ngập bá khí xong, Lâm Hàn bất giác cảm thấy nội tâm
mình tràn ngập khoái cảm. Đúng! Chính là cảm giác này, phát tiết ra được bao
nhiêu bực bội chất chứa trong lòng! Chỉ có như vậy mới khiến bản thân mình
hoàn toàn bình thường trở lại.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một lão giả hoa quý mặc cẩm bào màu tím
khoan thai bước ra, phía sau tiền hô hậu ủng, cực kỳ khí thế.
Lão giả quắc mắt đánh giá Lâm Hàn, thần thái tràn ngập sự cao ngạo ưu việt.
Lão không nhìn ra Lâm Hàn có bất cứ gì đặc biệt ngoài một chút sức sống mạnh
mẽ hơn người thường.
Lão già này ở Hạ gia có địa vị rất lớn, là nhị trưởng lão của Hạ gia, kiêm
chức tổng giáo đầu, truyền thụ Võ học và đốc xúc đệ tử luyện tập hàng ngày,
đồng thời cũng chấp chưởng gia pháp Hạ gia, địa vị cực kỳ tôn quý, chỉ đứng
sau gia chủ và đại trưởng lão.
Ngày thường, lão già này vẫn luôn cao cao tại thượng, nắm giữ quyền uy và pháp
tắc trong phủ, làm gì có ai dám bất kính với lão? Hơn nữa nắm giữ gần như tám
phần Võ lực của Hạ gia, lão cũng là người cực kỳ tích cực trong việc đàn áp
người ngoài đến gây sự, có uy vọng rất lớn trong lòng con cháu trong tộc, điều
đó khiến lão vẫn thường đắc ý trước mặt đại trưởng lão, cho rằng mình mới là
người có tư cách ngồi vị trí đại trưởng lão này.
Hạ Thái Thần cực kỳ lão đạo, ra vẻ phóng khoáng đuổi Lâm Hàn đi. Nhưng chỉ có
người bên cạnh mới biết, lão đây là đang thử Lâm Hàn, xem hắn có chỗ dựa gì
cứng chắc không. Nếu Lâm Hàn không chịu nổi một kích, vậy thì cũng không có
chuyện Hạ Thái Thần dễ nói chuyện như vậy.
Lâm Hàn nghiêng mắt nhìn Hạ Thái Thần, chợt chỉ thẳng vào mũi lão mắng to:
Thần sắc Hạ Thái Thần thoáng chốc trầm xuống, cười lạnh nhìn Lâm Hàn:
Ầm!
Hạ Thái Thần vừa nói xong, còn chưa kịp quan sát phản ứng của Lâm Hàn đã chợt
cảm thấy đầu óc như mê muội, hoàn toàn mất đi tri giác.
Quá nhanh!
Người ngoài không kịp nhìn Lâm Hàn ra tay thế nào, chỉ thấy hắn thoáng chốc đã
xuất hiện trước mặt nhị trưởng lão, sau đó… nhị trưởng lão bay ngược về phía
sau, tiên huyết kéo dài thành một đường thẳng băng, thân thể lão như đạn đạo
bắn đi, đánh sập hàng chục bức thường, vài tòa kiến trúc rồi mới miễn cưỡng
ngừng lại trong bụi đất.
Một kích duy nhất, miểu sát một Võ Đế đỉnh phong!
Võ Đế đỉnh phong a! Một chân đã bước vào ngưỡng cửa Võ Thánh, trở thành người
cùng cấp bậc với gia chủ! Cứ như vậy mà bị người ta một kích đánh bại!
Còn việc Hạ Thái Thần còn sống hay đã chết, không ai biết, nhưng có lẽ là tỷ
lệ sống không cao!
Chỉ có Lâm Hàn biết, tên này mặc dù bị thương nặng, đầu óc cũng có thể bị ảnh
hưởng, nhưng chưa chết được, hắn ra tay còn có chừng mực lắm.
Hôm nay hắn đến đây, chỉ là để tiêu diệt Hạ Thái Long mà thôi!
Liếc nhìn đám đệ tử đã sợ đến mức không dám cử động, Lâm Hàn cười nhạt nói:
Mau đi gọi Hạ Thái Long ra đây, ta không muốn nhắc lại lần nữa!
Được, được, ta đi!
Trong lúc cả đám vẫn còn đang đứng như trời trồng, một tên thiếu niên đầy mặt
hèn mọn chợt điên cuồng gật đầu, chật vật chạy đi trước. Cả đám đứng kia trợn
mắt nhìn hắn, vừa khinh bỉ vừa hâm mộ, sao mình không nhanh mồm nhanh miệng
thế chứ?
Tên hèn mọn vừa đi đc một phút, một lão giả đột ngột xuất hiện trên thiên
không, chân đạp phi kiếm, râu tóc tung bay, nhìn cũng có mấy phần phong thái
trích tiên hạ phàm. Nhưng Lâm Hàn vẫn chỉ cười nhạt nhìn lão, một chút xao
động cũng không có.
Hạ Thái Long đứng trên bầu trời, đạo cảnh phô thiên cái địa tỏa ra, uy áp ngập
trời khiến đám đệ tử dưới chân theo đó mà run rẩy. Vẫn chỉ có Lâm Hàn cười nhẹ
như không ngửa mặt lên nhìn, đối diện với giọng nói uy nghiêm ấy.
Lão già kia uy nghiêm bao nhiêu, Lâm Hàn lại tỏ ra lông bông bấy nhiêu. Trong
lòng hắn lúc này lại càng cảm thấy thêm hưng phấn. Ngươi xạo nữa đi, ra vẻ nữa
đi, càng ra vẻ nguy hiểm càng tốt, lúc đó chà đạp ngươi mới càng thêm thú vị!
Hạ Thái Long lại quát lạnh một tiếng, âm thanh ầm vang như chuông cổ, chấn
nhiếp lòng người:
Hạ Thái Long còn chưa nói hết, trên lưng đã đột ngột cảm thấy tê rần, chân khí
tán loạn, đạo cảnh cũng theo đó mà tan vỡ. Thân thể lão như thiên thạch lao ầm
ầm từ thiên không xuống, va vào mặt đất gây nên một âm thanh nổ vang như sấm
đánh, theo đó là khói bụi mù mịt cùng từng trận rung động mãnh liệt từ dưới
chân từng người.
Hạ Thái Long cảm thấy cực kỳ giận dữ, chân khí dâng như sóng cuộn biển gầm.
Lão định đứng lên quyết chiến với kẻ đánh lén kia ba trăm hiệp, nào ngờ cảnh
tượng trước mắt lại khiến lão cảm thấy rét lạnh.
Một lưỡi kiếm sáng loáng chỉ hay giữa miệng lão, khiến cái miệng vốn đã há to
của lão không thể thốt ra được lời nào. Lâm Hàn lúc này đã đứng trước mặt lão,
như một tồn tại cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến, đôi mắt lạnh lùng mà
hài hước, khiến Hạ Thái Long vừa cảm thấy thẹn quá hóa giận, lại vừa cảm thấy
sâu sắc bất an.
Lâm Hàn lạnh lùng ra lệnh, không dung một chút phản kháng nào.
Hạ Thái Long thù hận nhìn về phía Lâm Hàn, cho đến giờ phút này, Hạ Thái Long
vẫn có chút chưa phản ứng kịp, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước đó đánh giá về Lâm Hàn là rất mạnh, nhưng không phải là Võ Thánh! Bởi
hắn không có đạo cảnh! Hạ Thái Long cũng tự mình xác nhận, Lâm Hàn quả thực
không phải Võ Thánh. Đáng lẽ đạo cảnh của mình phải ép cho hắn không thở nổi,
sau đó để đám tiểu bối kết trận bắt hắn lại tra hỏi một phen, hốt gọn những kẻ
biết được chuyện này.
Tính toán là vậy, nhưng tại sao thực tế lại khác biệt một trời một vực!
Hạ Thái Long từ từ đứng dậy, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn không rời một
giây, giống như muốn ghi nhớ kỹ bóng dáng của Lâm Hàn vào sâu trong tâm khảm
vậy.
Kiếm Hàn Tuyết gác lên cổ Hạng Thái Long, Lâm Hàn một mặt lạnh lùng tra hỏi.
Không trả lời Lâm Hàn, Hạ Thái Long ngược lại trầm mặt hỏi:
Lâm Hàn đột nhiên ngẩn ra. Sau đó một mặt hài hước nhìn Hạ Thái Long:
Đầu óc ngươi có bệnh sao? Làm bao nhiêu việc nhằm vào ta như vậy, lại vẫn
tính toán muốn ám hại ta một lần nữa, giờ ngươi lại hỏi ta là ai? Ngươi bị
điên rồi sao?
Đừng có đánh trống lảng!
Hạ Thái Long gầm nhẹ một tiếng, đầy mặt băng lãnh nhìn Lâm Hàn:
Bốp!
Đáp trả lão là một cái tát vang dội, khiến không những trên mặt Hạ Thái Long
bỏng rát, mà con tim cũng như thắt lại, cực kỳ đau đớn. Đây không chỉ là đánh
mặt, mà là trần trụi làm nhục lão!
Trước mặt đám con cháu tiểu bối trong nhà, bị một người khác tàn bạo tát một
cái, chẳng phải là trần trụi làm nhục sao?
Sắc mặt Lâm Hàn càng thêm châm biếm nhìn phản ứng của Hạ Thái Long, gằn giọng
nở một nụ cười khát máu:
Hạ Thái Long chỉ đầy mặt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, một lời cũng không nói.
Khập!
Gào…
Trong tiếng rú thảm đầy thê lương của Hạ Thái Long, Lâm Hàn khát máu đưa nhẹ
lưỡi kiếm một cái, ngón cái phải của Hạ Thái Long đã rơi xuống, máu chảy đầm
đìa. Cực kỳ thê thảm.
Lưỡi kiếm một lần nữa gác lên cổ Hạ Thái Long, Lâm Hàn gằn giọng hạ lệnh.
Vẫn chỉ là một ánh mắt căm thù trong yên lặng!
Phập!
Lại là một ngón tay rơi xuống!
Lâm Hàn đầy mặt khát máu nhìn Hạ Thái Long thống khổ mà vẫn cố nín nhịn. Lão
già này, không hổ là cường giả cấp Thánh! Định lực còn rất tốt nha!
Nhưng…
Khi mà Lâm Hàn đầy mặt tàn nhẫn định một lần nữa vung kiếm, một nụ cười lạnh
lẽo đến sởn gai ốc trên môi Hạ Thái Long lại khiến hắn cảm thấy có chút nguy
hiểm.
Không, không phải là có chút, mà là vô cùng nguy hiểm!
Sau lưng Hạ Thái Long đột ngột xuất hiện một vầng hào quang bạc trắng đầy thần
thánh, một luồng xung lực không biết từ đâu xuất hiện, đánh bật kiếm Hàn Tuyết
sang một bên, Lâm Hàn cũng nhíu mày lui lại hai bước, đầy mặt nghi hoặc nhìn
về phía Hạ Thái Long.
Hạ Thái Long lúc này cũng đứng thẳng người, không giận dữ, không thù hận, chỉ
nhìn Lâm Hàn như nhìn một người chết, vô cùng bình thản và lạnh nhạt.
Vầng hào quang kia hơi nhúc nhích, một giọng nói uy nghiêm vang vọng cả Hạ
gia, ông ông truyền tới tai Lâm Hàn, khiến hắn không thể không nhíu mày một
cái:
Lâm Hàn chợt siết chặt kiếm Hàn Tuyết, Byakugan thình lình xuất hiện, tràn
ngập sát khí và nguy hiểm nhìn về phía Hạ Thái Long:
Thuần túy coi giọng nói vang vọng kia thành không khí.
Hạ Thái Long vẫn mạn bất kinh tâm chắp hai tay trước ngực, cười nhạt nói:
Không phải! Ta là tôi tớ của đại nhân, ngài chỉ là đang bảo vệ tôi tớ của
mình mà thôi! Ta còn chưa có tư cách dựa dẫm vào đại nhân ngài!
Ờ!
Lâm Hàn cũng chỉ khinh thường phì một tiếng:
Hạ Thái Long lắc đầu:
Lão lại dùng ngữ khí thâm trường bồi thêm:
Lâm Hàn! Đại lục này xưa nay vẫn lấy thực lực vi tôn! Cường giả có quyền
coi chúng sinh như bàn cờ mà sử dụng, con sâu cái kiến phải tự có giác ngộ của
mình! Muốn thoát khỏi vận mệnh, vậy thì chỉ có tự thân mình tiến lên. Ngươi
mặc dù mạnh, nhưng cũng chỉ là một người, từ bỏ cái tư tưởng chính nghĩa nực
cười của ngươi đi, ngươi liệu có thể bất bình được cho bao nhiêu người?
Còn nếu ngươi là vì bản thân mình, vậy thì càng nên bỏ qua! Hiện tại chúng
ta liều mạng, chắc chắn ngươi là kẻ chịu thiệt, mà không phải là ta! Ngươi nên
rõ ràng điểm ấy!
…
Lâm Hàn nhìn xoáy sâu vào Hạ Thái Long, đôi Byakugan tràn ngập sát khí lăng
lệ.
Lão già này… thuần túy là loại trừng mắt tất báo. Lời ngoài miệng cũng chỉ là
uy hiếp Lâm Hàn, một chút ý hối cải cũng không có. Mặc dù Lâm Hàn cũng không
sợ tên này trả thù, nhưng thêm phiền không bằng bớt phiền, lão già này là một
con rắn độc cực kỳ tàn nhẫn, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Còn nữa, cái vầng hào quang sau lưng Hạ Thái Long, cái khí tức kinh khủng kia
khiến Lâm Hàn cũng thấy có chút áp lực, đó tuyệt đối không phải là một nhân
vật tầm thường, có lẽ…
Chỉ là, một vụ việc có cả Pháp Thần đứng phía sau thao túng có thể đơn giản
được hay sao? Rốt cuộc Hạ gia này đang suy tính cái gì?
Tuyệt đối là một đại âm mưu, hơn nữa phải một liên hoàn kế, mà lần này mới chỉ
là bước đầu mà thôi! Nếu không bóp chết nó từ trong trứng nước, Lâm Hàn sợ
rằng hậu quả còn lớn hơn nhiều!
Nghĩ lại cái cảnh tượng như tu la địa ngục ở Bộ gia, trong lòng Lâm Hàn cảm
thấy cực kỳ bất nhẫn. Mặc dù hắn ngại phiền phức, nhưng để mặc cái đám người
khốn nạn trước mắt nhân bản tu la địa ngục kia lên, hắn không làm được!
Trong đầu xoay chuyển ngàn vạn ý nghĩ, trên mặt vẫn chỉ là vẻ bình tĩnh đến
chết lặng, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Hạ Thái Long, Lâm Hàn đã có chủ
ý.