Kiểm Tra


Người đăng: ngolam159789

Nửa tháng sau.

Học viện Cửu Long.


  • Đây là Tinh Căn mà ngươi muốn! Còn cần cám ơn ngươi đã giúp ta mấy ngày
    qua. Không có ngươi, chắc còn cần cả tháng nữa ta mới về đây được.
    Lâm Hàn vừa cười nói, vừa đưa cho người đối diện mình một “củ khoai” màu đỏ,
    chính là rễ cây của Tam Bảo Thụ.

Đối diện hắn là một ma pháp sư mặc pháp bào đỏ trùm kín người, giấu mình hoàn
toàn bên trong. Hắn đưa tay tiếp nhận “củ khoai” kia, cẩn thận cất giữ, lạnh
nhạt nói:
- Không cần cám ơn! Chúng ta chỉ hợp tác mà thôi!

Nói xong một câu này, Áo đỏ phất tay áo định bỏ đi. Mọi việc đã hoàn thành,
hắn cũng đã có được thứ mà hắn muốn, phải ngay lập tức trở về phục dụng, hắn
cảm thấy, áp lực trong người mình sắp đến cực hạn rồi, chỉ cần phục dụng Tinh
Căn, tu vi của hắn có thể tiến một bước dài… thật dài!


  • Này!
    Lâm Hàn gọi giật lại.


  • Gì nữa?


  • Chúng ta có còn gặp lại không?
    Lâm Hàn cười hỏi.


  • Ta không biết!
    Áo đỏ lạnh nhạt đáp, bước chân không chút nào ngừng lại.


  • Này! Tên ngươi là gì? Ta không biết mặt ngươi, nhưng cũng nên biết một cái
    gì đó về ngươi chứ!
    Lâm Hàn gãi gãi đầu, ra vẻ ngượng ngùng nói.


Áo đỏ khựng lại một chút, hơi quay đầu lại đáp:
- Altar! Ngươi là Lâm Hàn, đúng không? Tên không tệ lắm!

Nói xong, Áo đỏ xoay người đi thẳng, không một chút dấu hiệu nào ngừng lại.

Phía sau, Lâm Hàn cũng cười nhẹ một tiếng, trở mình quay lại nơi ở của mình,
miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Tên ngươi cũng không tệ!


Bước chân vào cổng trường, Lâm Hàn nghĩ nghĩ một chút, hắn quyết định trở về
nơi cư trú ven hồ trước đây, tranh thủ phục dụng Thần Quả, tăng cường tinh
thần lực, lĩnh ngộ hoàn toàn hình thái biến hóa. Rồi sau đó có thể đến học
viện, xem có nhiệm vụ gì có thể kiếm trác hay không.

Nói thật, hiện tại Lâm Hàn cảm thấy mình vào học viện Cửu Long này tuyệt đối
xứng với hai chữ “trà trộn”. Hắn vào đây thuần túy là để tiện đường kiếm trác,
còn Lâm Hàn không nghĩ là mình sẽ học tập được thứ gì. Ít nhất là hiện tại như
vậy!

Bản thân Lâm Hàn đã có đường lối tu luyện riêng, được lên kế hoạch tỉ mỉ và rõ
ràng. Quan trọng là con đường tu luyện của hắn chưa từng gặp phải bất cứ điều
gì vướng mắc, vì vậy hắn không cho rằng mình sẽ được lợi gì từ mớ kiến thức
trong học viện. Có khi tham khảo vào lại càng thêm loạn, làm kế hoạch tu luyện
của hắn bị chệch choạc, vậy thì được không bằng mất.

Nhưng chưa đợi Lâm Hàn đi đâu, có người đã gọi giật hắn lại.


  • Đại ca! Đại ca! Huynh đây rồi! Huynh đã đi đâu cả tháng trời vậy? Kim cương
    đường đã tập trung huấn luyện được ba tuần rồi! Hiện tại đang kiểm tra tiến độ
    đó! Nếu không vượt qua, huynh sẽ bị học viện khai trừ đó!

Là Lâm Ôn!

Lâm Hàn biến mất cả tháng, nói Lâm Ôn không lo lắng là không thể nào. Nói gì
thì trước khi rời khỏi nhà, hắn cũng đã từng hứa với cha mẹ sẽ để tâm đến anh
trai. Hiện tại vừa đến đây chưa được mấy ngày, Lâm Hàn đã mất tăm mất tích,
bảo sao hắn không hoảng?


  • Kiểm tra tiến độ? Đó là cái gì?
    Lâm Hàn khó hiểu hỏi.


  • Thì là kiểm tra chứ cái gì! Kiểm tra xem thành quả tu luyện của đệ tử đến
    đâu. Kim Cương Đường coi trọng nhất là thành quả, không coi trọng quá trình.
    Huynh bỏ học, các sư phụ cũng không thèm để ý, nhưng nếu không qua được kiểm
    tra, vậy thì huynh sẽ bị khai trừ đó!
    Lâm Ôn sốt ruột nói.


Lâm Hàn lúc này cũng cảm thấy hơi buồn bực. Hắn bây giờ mới ý thức được, đây
là học viện Cửu Long! Dù là Kim Cương Đường hay Tĩnh Ngộ Đường thì cũng đều
coi trọng năng lực của đệ tử, chỉ là cái cách mà họ đào tạo khác nhau mà thôi.
Đừng tưởng rằng Kim Cương Đường là bãi rác, là nơi tiếp nhận những kẻ thiên
phú kém cỏi mà Tĩnh Ngộ Đường đào thải, không có chuyện đó đâu!


  • Kiểm tra bắt đầu từ bao giờ? Bao giờ kết thúc? Nội dung thế nào?
    Lâm Hàn nghiêm mặt dò hỏi.

Lâm Ôn cũng không thừa lời, gấp gáp dúi cho Lâm Hàn một tập giấy chừng bốn năm
tờ, ý bảo hắn tự tìm hiểu đi.

Lâm Hàn mở tập giấy ra, chăm chú quan sát.

Cái gọi là kiểm tra, đơn giản là một cuộc chạy đua mà thôi!

Trong vòng hai ngày, phải chạy ba phòng quanh chân núi Cửu Long Sơn, chạy tới
mặt nam của ngọn núi, nơi có vách đá cheo leo, lởm chởm dựng đứng trên mặt
đất. Từ vách đá này trèo lên hai ngàn mét, có một hang động thông từ mặt Nam
lên mặt Bắc. Thông qua mê cung trong hang động, trở về được nơi tập kết ở mặt
Bắc là hoàn thành đợt kiểm tra!

Đợt kiểm tra này đã diễn ra từ ngày hôm qua rồi!

Tức là Lâm Hàn chỉ còn một ngày mà thôi!

Mà ở đây còn có một quy định, đệ tử nào lên được hang động trong ngày đầu tiên
thì có thể thuận lợi đi thử sức với mê cung, nhưng đệ tử nào quá một ngày mới
lên được hang động thì phải vượt qua thử thách một sư phụ thì mới được đi tiếp
tới mê cung. Lâm Hàn hiện tại đã qua ngày thứ nhất, vì vậy hắn cũng nằm trong
diện bị thử thách!

Trong tập tài liệu còn đính một hạt đá nhỏ như hạt gạo, chỉ cần gắn nó lên
trên lệnh bài thân phận, các sư phụ sẽ giám sát được quá trình kiểm tra của đệ
tử, tránh trường hợp gian lận.

Hít sâu một hơi, Lâm Hàn vẫy vẫy tay với Lâm Ôn:
- Cám ơn! Huynh đi kiểm tra trước đã, sau này gặp lại đệ!

Tạm biệt Lâm Ôn, Lâm Hàn gấp rút chạy về cổng thành phía Nam, cũng là mặt Bắc
của Cửu Long Sơn.

Hiện tại, nơi này đã có năm người tập trung, có cả già lẫn trẻ. Già chắc chắn
là sư phụ, còn có hai tên thiếu niên tự đắc đứng khoanh tay, hẳn là đệ tử xuất
sắc của Kim Cương Đường, đã thông qua được thử thách.

Thấy Lâm Hàn chạy đến, mấy người đều đưa mắt nhìn qua. Ba sư phụ nhíu nhíu
mày, có vẻ cực kỳ không thích, hai tên đệ tử cũng có phần cười nhạo Lâm Hàn,
nhưng đều không nói gì. Những người ở đây đều rất có hàm dưỡng, dù trong lòng
nghĩ gì đi nữa thì cũng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, như thế… rất mất
thân phận.


  • Tân đệ tử Lâm Hàn xin phép được dự thi!
    Lâm Hàn nghiêm chỉnh báo cáo với vị sư phụ già nhất.

Sư phụ này nhàn nhạt liếc Lâm Hàn một cái, đưa tay vạch một chút lên tấm bảng
nhỏ trên tay rồi gật nhẹ đầu với Lâm Hàn, coi như chấp nhận cho hắn dự thi.

Dù thế, trong mắt sư phụ già cũng không có mấy hứng thú. Ngay cả hai người
xuất sắc nhất ở đây cũng phải mất đến gần một ngày mới hoàn thành, thời gian
còn lại cho Lâm Hàn bây giờ chỉ còn hai mươi hai giờ, lại còn phải vượt qua
thử thách của tên kiếm si quái đản trong hang động, hy vọng của hắn thực sự là
không lớn.


  • Trò có thể dự thi! Nhớ chạy đúng tuyến đường được vạch ra sẵn, không được
    đi lệch đường, nếu không sẽ bị đánh trượt!

Một sư phụ khác kịp thời nhắc nhở, tránh trường hợp Lâm Hàn bí quá mà chơi
gian, để mất tư cách vì lý do lãng nhách.

Lâm Hàn cảm kích gật đầu nói cám ơn. Nhưng hắn chưa chạy ngay, mà lại ngồi
xuống, cởi giày ra trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Nhưng ngay sau đó, không ai cảm thấy mới lạ gì nữa, chẳng qua là Lâm Hàn có
mang phụ trọng trên chân mà thôi. Phương pháp tu luyện này thì nhiều người
thực hiện rồi, không có gì đặc biệt.

Rầm! Rầm!

Hai âm thanh như sấm nổ vang lên, khói bụi bay mù mịt, kèm theo đó là bóng
dáng của Lâm Hàn bắn đi như một tia chớp, tốc độ nhanh đến không ngờ.

Ở phía sau, cả năm người hơi trợn tròn mắt. Người mang phụ trọng thì có, nhưng
chưa thấy ai mang phụ trọng nặng đến mức như Lâm Hàn. Người tu nội công hầu
hết chú trọng vào khinh thân công pháp, yêu cầu cao về kỹ xảo chứ không phải
dùng sức để tăng tốc độ, vì vậy phụ trọng quá cao là không hợp lý.

Hơn nữa, những đệ tử dự thi lần này hầu hết đều có căn cơ nội công, khinh
công, di chuyển đều rất phiêu dật, nhẹ nhàng, còn cách di chuyển hùng hục như
Lâm Hàn… đúng là độc nhất trong đợt thi lần này.


  • Chỉ là luyện ngoại công mà thôi! Để xem ngươi bơi qua hồ nước kiểu gì?
    Một trong hai thiếu niên nhếch mép khinh thường. Thông tin của Lâm Hàn đều có
    trong tấm bảng, hắn có thể nhìn được. Lại kết hợp với cách mà Lâm Hàn di
    chuyển, hắn có thể khẳng định, Lâm Hàn hoàn toàn không biết khinh công!

Sư phụ già hơi có thâm ý nhìn hắn một chút, khiến thiếu niên hơi sợ hãi rụt cổ
lại. Sư phụ già không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vung tấm bảng nhỏ trong tay
lên. Tấm bảng nhỏ kỳ diệu phiêu phù, hình ảnh cũng biến đổi, trở thành cảnh
tượng Lâm Hàn đang di chuyển.

Lâm Hàn vẫn đang di chuyển rất nhanh, hiện tại đã không còn là đạp trên đất
bằng nữa, hắn đã vòng qua mặt Tây, là địa phận rìa của rừng rậm phía Tây, cây
cối rất nhiều.

Đến khúc này, rất nhiều đệ tử đều phải giảm tốc độ, vì di chuyển trong rừng
nên chướng ngại vật quá nhiều, họ không dám đi nhanh, chỉ có cá biệt một vài
trường hợp có khinh công cao, có thể nhẹ nhàng đạp lên cành cây, phiêu phù từ
cây này qua cây khác, nhưng do di chuyển trên không nên tốc độ cũng không thể
nào cao được bao nhiêu.

Nhưng…

Lâm Hàn hoàn toàn khác biệt, thân hình hắn như một con sóc, đạp hết từ cây này
sang cây khác với tốc độ cực nhanh, không một chút cản trở, vướng mắc.

Chỉ mất khoảng một giờ rưỡi, Lâm Hàn đã nhẹ nhàng thông qua vùng rìa rừng phía
Tây, tiến vào vùng bãi đá phía Nam.

Truyền thuyết kể rằng, hai vị cường giả chiến đấu đã làm mặt Nam của Cửu Long
sơn bị sụp đổ, hình thành vách đá dựng đứng hiểm trở cùng với bãi đá lởm chởm
nơi đây.

Truyền thuyết thế nào không biết, nhưng địa hình nơi này thực sự đúng là quá
hiểm trở. Khắp nơi đều là đá, hòn to hòn nhỏ, có hòn nhọn hoắt, có hòn lại mọc
rêu. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể vấp ngã, đôi khi còn bị
thương chứ chẳng đùa.

Nhưng với Lâm Hàn, địa hình nào đối với hắn cũng chỉ là đất bằng mà thôi. Tốc
độ của hắn không hề suy giảm một chút nào, chakra điều động xuống chân, khiến
hắn có thể nhẹ nhàng mà lướt qua những chỗ lởm chởm nhất. Cá biệt, có vài hòn
đá cao đến năm sáu mét, nhưng Lâm Hàn lại dễ dàng đạp từng bước trèo lên trên
đỉnh, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp tục lướt đi.

Ở mặt phía Bắc, lúc này đã có thêm hai đệ tử nữa hoàn thành kiểm tra, bảy
người tổng cộng đều trố mắt nhìn cảnh tượng Lâm Hàn chạy dọc lên trên hòn đá.
Một nữ sinh mới hoàn thành kiểm tra vừa lau mồ hôi, vừa tò mò hỏi sư phụ già:
- Sư phụ Trần, rốt cuộc đó là khinh công gì? Tại sao lại quỷ dị như vậy? Nhìn
hắn dường như không có chút khinh công nào trong người, đơn giản chỉ là chạy,
nhưng lại có thể đạp trên mọi địa hình giống như đất bằng vậy? Hắn đã làm thế
nào.

Lúc này, cả đám người đều bắt đầu nổi lên hứng thú, không còn thái độ coi nhẹ
như lúc ban đầu nhìn Lâm Hàn chạy đi. Bọn họ biết, tên này hoàn toàn không đơn
giản chỉ là luyện ngoại công giống như họ nhận định ban đầu.

Nhưng thiếu niên coi thường Lâm Hàn đầu tiên lại có vẻ hơi không phục, miệng
vẫn lẩm bẩm:
- Còn một đoạn hồ nước nữa, đừng có mừng vội!

Qua hai giờ nữa, Lâm Hàn đã vượt qua được bãi đá phía Nam, tiến về vùng hồ
nước phía Đông!

Theo tuyến đường định sẵn, Lâm Hàn sẽ phải cắt ngang qua một đoạn mặt hồ, chứ
không được bám theo sườn núi để di chuyển.

Lâm Hàn bây giờ cũng nhận ra, cuộc kiểm tra này đơn giản là để thí nghiệm thân
pháp của các đệ tử. Bởi trong khi làm nhiệm vụ, việc quan trọng nhất với một
đệ tử là “giữ mạng”, và thứ làm nên điều đó chính là tốc độ “đào tẩu” của từng
người. Không chỉ là tốc độ nhanh, mà còn là khả năng vượt qua cản trở của môi
trường, cùng với sức dẻo dai nữa, vì thế mới có chuyện phải chạy ba vòng!

Qua tấm bảng, bảy người nhìn thấy hình ảnh Lâm Hàn bắt đầu chạy đến bên bờ hồ.
Có kẻ tò mò, có kẻ lại mang tâm thái chờ xem Lâm Hàn sẽ làm kiểu gì.


  • Hừ hừ, ngay cả công phu Nhất Vĩ Độ Giang của ta cũng phải chật vật lắm mới
    qua được, để xem ngươi làm thế nào?
    Thiếu niên vẫn có vẻ không phục Lâm Hàn cho lắm.

Ba đệ tử còn lại cũng tràn ngập tò mò nhìn Lâm Hàn. Bọn họ đã tận mắt nhìn
thấy các học sinh khác hiển lộ thần thông. Có kẻ mang theo một cái chiếu trúc
dài như vô tận, trải ra trên nước rồi dùng khinh thân lướt qua. Có kẻ chuẩn bị
sẵn thuyền, dồn nội công vào đuôi thuyền để đi qua, cách này cũng là phổ biến
nhất. Cá biệt chính là thiếu niên đang gato kia, hắn chỉ dùng một nhánh cỏ lau
để lướt qua mặt nước, chính là khinh công Nhất Vĩ Độ Giang gia truyền của nhà
hắn.


  • Hả?

Sư phụ trẻ nhất thốt lên!

Trong cái nhìn đầy ngạc nhiên của bọn họ, Lâm Hàn không có một chút nào giảm
tốc độ, hắn vẫn như một con báo lao vun vút về phía trước, như không hề biết
phía trước là mặt nước vậy!


  • Không thể nào!
    Nữ sinh che miệng thốt lên.

Mấy người còn lại cũng tràn ngập kinh ngạc.

Tròng mắt của thiếu niên gato co rút lại, hắn không dám tin điều mà mình nhìn
thấy.

Lâm Hàn không hề giảm tốc độ, dường như hắn không cần chuẩn bị bất cứ một thủ
đoạn đặc biệt nào. Vẫn chỉ như vậy, lao như tên bắn!

Mặt nước đối với hắn khác nào đất bằng! Hắn đạp trên mặt nước chạy đi mà chỉ
để lại vài gợn sóng nhỏ bé, là dấu ấn duy nhất chứng minh hắn đã đạp lên mặt
nước.

Đây là thứ khinh công quái quỷ gì?

Ngay cả thủy thượng phiêu trong truyền thuyết, cũng không hẳn bá đạo được như
thế! Ít ra, họ cũng phải khống chế thân hình rất tốt, nhún nhảy liên tục, thân
thể gần như rất ít chuyển động, chỉ sử dụng chân khí làm động lực di chuyển
duy nhất!

Nhưng Lâm Hàn…

Hắn đang chạy trên mặt nước!

Mẹ nó! Sao ta chưa từng nghe tới cái thứ khinh công “chạy” quái quỷ này?
Trong lòng thiếu niên gato âm thầm gào thét.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #30