Người đăng: ngolam159789
Hai tháng sau.
Một ngày này, Lâm Hàn bị thương khá nặng, người đầy máu, cố gắng hết sức mới
lết từng bước trở về trong hang động.
Ngửi thấy mùi máu tươi, Tuyết Thiên Lăng nhíu mày nói:
Lâm Hàn cười khổ, trong tay vẫn nâng một con gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh, bộ lông
trắng muốt mượt mà, nhưng lại đang run run lên, có lẽ vì đói rét:
Tuyết Thiên Lăng đứng dậy, đến bên cạnh, bắt lấy cổ tay hắn, miệng lạnh nhạt
nói:
Lâm Hàn gãi gãi đầu:
Tuyết Thiên Lăng hơi sững lại, tiếp theo lại phản bác:
Miệng thì nói vậy, nhưng nàng vẫn âm thầm đánh ra một đạo chân khí, khiến chú
cáo nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hàn nghe nàng hỏi đến đây, đột nhiên tâm thần kích động, thời cơ đến rồi!
Nói xong, Lâm Hàn cố làm ra vẻ đáng thương nhất có thể, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Thiên Lăng, trong lòng thầm thở dài, nàng thật
đẹp, cũng thật thần thánh, làm người ta không sinh ra nổi chút tâm tư khinh
nhờn nào! Hắn dù thích ngắm nhìn nàng, nhưng trong lòng cũng không có chút tà
niệm, hắn biết, mình bây giờ chỉ là một con rệp, chờ mong nàng có thể có cách
giúp bản thân, còn chờ mong gì hơn nữa đây?
Tuyết Thiên Lăng nhẹ gật đầu, chăm chú bắt mạch cho hắn. Một lúc sau, nàng đột
nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, trong mắt lóe lên vài nhãn thần mà hắn không
hiểu.
Lâm Hàn trừng lớn mắt, khâm phục nói:
Lâm Hàn hơi đắng chát nói. Tu luyện ngoại công? Tu đến bao giờ mới thành cường
giả? Tu nội khí ích thân, tu ngoại công thương thân. Người tu luyện ngoại công
thuần túy mà không có nội khí phụ trợ, chẳng có mấy ai sống thọ quá sáu mươi
tuổi. Haiz. Lâm Hàn cũng chỉ mong Tuyết Thiên Lăng có biện pháp gì đó, cũng
không kỳ vọng quá cao. Cùng lắm thì hắn lại về làm thư sinh của hắn, không thì
làm thương nhân, thợ thủ công. Hắn không tin, với mớ kiến thức hổ lốn thế kỷ
21 của mình lại không thể làm ra được vài thứ hữu ích. Ít nhất cũng phải kiếm
được một gia tài kếch xù, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời chứ!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên trầm mặc, nàng nhẹ nhàng ôm lấy con cáo nhỏ, trở về
giường tu luyện của mình. Nàng nhắm mắt, dứt khoát không để ý đến Lâm Hàn nữa,
khiến hắn chẳng hiểu ra sao. Có lẽ… nàng cũng hết cách, chẳng qua không muốn
làm mình thêm khổ sở mà thôi!
Lại một tháng nữa trôi qua!
Trong một tháng này, Tuyết Thiên Lăng vẫn ngồi im không hề nhúc nhích. Nếu như
không phải nàng hô hấp đều đều, khí thế không giảm, có lẽ người ta đã tưởng
nàng là một người chết.
Lâm Hàn buồn bực, suốt một tháng trời, chỉ có con cáo nhỏ kia làm bạn với hắn.
Tiểu tử này không hổ là tiểu hồ ly, còn nhỏ tí đã học khôn vặt. Cứ ngửi thấy
mùi đồ ăn là lại chạy tới bên cạnh Lâm Hàn làm nũng, đôi mắt long lanh như
muốn nhỏ ra nước. Ăn xong thì lại ngáp dài mõm, chạy vào trong lòng Tuyết
Thiên Lăng ngủ ngon lành, dường như ở đó mới là nhà của nó vậy.
Nhìn bộ dạng tiểu tử kia hết cọ lên lại cọ xuống, Lâm Hàn hận đến ngứa cả
răng, chỉ muốn hất bay con hồ ly tinh kia ra, còn mình thì bay vào đó thế chỗ
nó.
Nhưng, thời gian… sắp đến rồi.
Đã ba tháng trôi qua, Tuyết Thiên Lăng chắc hẳn cũng sắp dưỡng thương xong
rồi. Hắn thấy mừng cho nàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thất lạc, tiếc
nuối, không cam lòng, đủ cảm xúc, ngũ vị tạp trần.
Lâm Hàn thừa nhận, hắn thích nàng mất rồi.
Tuyết Thiên Lăng vẫn ngồi đó, dung mạo tuyệt mỹ, lãnh đạm mà lại cao quý như
tiên tử trên chín tầng trời. Sắc đẹp của nàng, khí chất của nàng có thể đánh
gục mọi gã đàn ông từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Hàn cũng không ngoại lệ.
Từ trước tới nay, Lâm Hàn cũng chỉ mang lòng ngưỡng mộ, không có một chút ý
nghĩ nào khác, bởi hắn biết mình không xứng. Lâm Hàn hắn chỉ là một hạt cát
nhỏ bé trong thế giới cường giả, một kẻ đang giãy dụa tìm kiếm đường đi tương
lai, thậm chí còn hy vọng nàng chỉ cho hắn con đường sáng. Còn nàng, nàng đã
là một người đứng ở đỉnh của kim tự tháp, lãnh đạm nhìn xuống vạn vật chúng
sinh.
Nhưng tiếp xúc với nàng, được nói chuyện cùng nàng, được ngắm nhìn nàng mỗi
ngày… Kiếp trước, Lâm Hàn còn có thể dùng trò chơi, dùng tiểu thuyết để quên
đi tất cả, vì đó mới là thế giới của hắn, nhưng kiếp này, mọi việc mà hắn làm
đều xoay quanh nàng, trong não hắn, hình bóng của nàng đã khắc dấu ấn sâu đậm
không biết từ bao giờ.
Bỗng nhiên.
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên mở trừng mắt, khí thế trên người không ngừng tăng
cao, ép đến mức Lâm Hàn hít thở không thông, nhưng kỳ lạ là con cáo nhỏ vẫn
cuộn mình ngủ ngon lành.
Phụt!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, suy yếu ngã gục trên
giường.
Lâm Hàn trợn tròn mắt!
Tình huống gì thế này?
Mặc kệ tình huống gì, Lâm Hàn nhanh chóng chạy tới bên người nàng, kiểm tra
tình huống.
Hai mắt nhắm nghiền, cơ thể không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt vô cùng.
Không!
Hai mắt Lâm Hàn đỏ đậm, nội tâm bàng hoàng. Hắn không biết y thuật, cũng không
có nội khí, gặp phải trường hợp thế này, hắn thực sự chẳng biết phải làm sao.
Lần đầu tiên, Lâm Hàn thấy hận mình đến như vậy. Hận mình quá yếu đuối, hận
mình kém cỏi, không ra gì…
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Đúng rồi! Hô hấp nhân tạo!
Đây là việc duy nhất, Lâm Hàn có thể nghĩ ra.
Lẩm bẩm trong mồm hai chữ “Đắc tội”, Lâm Hàn không hề do dự ấn môi xuống, tiến
hành hô hấp nhân tạo cho Tuyết Thiên Lăng, đây là việc duy nhất hắn có thể
làm.
Nhưng Lâm Hàn không chú ý tới, Tuyết Tiên Tử đột nhiên siết chặt nắm đấm lại,
sau đó lại từ từ giãn ra, buông lỏng thân thể.
Hô hấp nhân tạo được hai lần, vẫn không thấy có tác dụng gì, Lâm Hàn định tiếp
tục lần thứ ba, hắn cũng không thể từ bỏ như vậy.
Nhưng khi bốn cánh môi chuẩn bị hợp lại, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên suy yếu mở
mắt ra, dọa Lâm Hàn sợ đến nhảy dựng. Nhưng sau đó lại mừng như điên, nhanh
chóng đỡ nàng dậy, sốt sắng hỏi han:
Tuyết Thiên Lăng nhìn hắn thật sâu, chợt nở nụ cười nhạt nhòa, lắc lắc đầu:
Ta không sao! Chỉ là tu luyện có vấn đề, tu vi từ nay phế sạch mà thôi! Chỉ
là ta lại hại ngươi, bây giờ ta không thể giúp ngươi về nhà được rồi.
Cái gì? – Lâm Hàn trợn trừng mắt, không thể tin nói:
Sao lại như vậy? Sao lại mất sạch tu vi? Vậy tỷ có bị thương nặng lắm
không? Ta có giúp được gì không? Ta…
Tuyết Thiên Lăng kỳ quái nhìn hắn, không đợi hắn nói hết, nàng đã ngắt lời:
Ngươi quan tâm ta vậy sao? – Vẫn nụ cười nhạt nhòa trên môi, nàng yếu ớt
nói:
Ta cứ nghĩ ngươi sẽ lo lắng việc không về nhà được chứ!
Lâm Hàn lắc đầu:
Lâm Hàn lại một lần nữa bị ngắt lời.
Một ngón tay nhỏ bé, trắng muốt như sen ngọc đã chặn ngang môi hắn lại, đè nén
bao lời hắn muốn nói về trong bụng.
Tuyết Thiên Lăng nở nụ cười rạng rỡ, giống như tuyết tan, xuân đến, mang theo
từng làn hương thơm ngát thấm nhuần vào tận sâu cốt tủy Lâm Hàn, hắn ngẩn ngơ
nhìn nàng, quên mất cả trời trăng.
Ai! – Tuyết Thiên Lăng trùng trùng điệp điệp thở dài:
Tu vi của ta đã phế hết, từ nay sức lực còn không bằng được một người bình
thường. Từ nay về sau, ngươi có nguyện ý chăm sóc ta không?
Lâm Hàn lại choáng váng!
Hạnh phúc đôi khi đến quá đột nhiên, một giây trước, hắn vẫn còn đang chìm
trong ảo mộng, rồi nhận ra rằng điều đó là không thực tế. Nhưng một giây sau,
ảo mộng của hắn lại bắt đầu từng bước trở thành hiện thực, làm hắn ngất ngây
không biết rằng đây là thật hay mơ.
Đầu óc Lâm Hàn rối như tơ vò, nhẹ nhàng đỡ Tuyết Thiên Lăng nằm xuống, trong
đầu nghĩ đến một nghìn câu nguyện ý, nhưng ra đến miệng lại thành:
Tỷ nằm nghỉ ngơi trước đi, ta đi nấu cho tỷ bát cháo.
Vậy là ngươi nguyện ý rồi! – Tuyết Thiên Lăng vẫn cười nhạt nhìn hắn. Thần
thái kia, dù là đang bỡn cợt hắn, nhưng cũng thật đẹp biết bao.
Lâm Hàn đột nhiên đỏ mặt, chạy trối chết, tâm tư bị người nói toạc ra, cảm
giác cũng không dễ chịu chút nào.
Tuyết Thiên Lăng nhìn theo bóng người của hắn, đột nhiên thở dài thườn thượt: