Người đăng: hieugskm
Ầm!
Phùng Tự đột nhiên lảo đảo cả người! Hắn kinh nghi bất định sững lại một hồi
lâu, nhất thời không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trời đất đột nhiên tối sầm, như mất đi toàn bộ ánh sáng, Phùng Tự ngẩn ngơ,
bởi chỉ qua một giây, hắn đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Một cơn địa chấn
nhỏ diễn ra trong tích tắc rồi chấm dứt, nhưng lại mang theo những dấu hiệu
đầy quỷ dị, khiến hắn chợt cảm thấy bất an.
Bên ngoài!
Cơn mưa rào bất chợt khiến Lâm Hàn cực kỳ căm tức. Mưa như vậy thì làm gì còn
dấu vết để mà tìm? Chẳng lẽ tất cả cố gắng của bản thân chỉ là trò cười vậy
thôi sao?
Hừ! Đã lão trời già muốn chơi ta! Vậy thì để ta chơi với lão!
Trong mắt lóe lên hai vệt tinh quang, Lâm Hàn hằm hằm kết ấn, một khúc cây đột
nhiên chui ra từ sau lưng hắn, nhanh chóng thực thể hóa thành Lâm Hàn thứ hai,
không có bất cứ khác biệt nào với bản thể, chính là cấm thuật Mộc Phân Thân
của hắn.
Lâm Hàn gật đầu nhìn phân thân một cái, nhanh chóng cất bước chạy đi, một lần
nữa biến mất nơi cuối đường.
Phân thân cười nhẹ nhìn theo, hai tay đập mạnh xuống đất, chakra như Hoàng Hà
vỡ đê, cuồn cuộn tuôn trào, kình phong cuồng bạo nổi lên, khiến đất đá, thậm
chí là một vài kiến trúc xung quanh hắn mười mét cũng bị thổi bay tán loạn.
Thổ Độn – Siêu Cấp Thổ Lao Đường Vô!
Trong nháy mắt
Mặt đất rung lên bần bật, toàn bộ thiên địa mất đi ánh sáng.
Hàng chục triệu người biến sắc, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng đáng tiếc, nơi đó
chỉ có một sắc đen huyền bí và khí tức ngột ngạt như địa ngục. Ngay cả những
cường giả Võ Vương cũng cảm thấy đầy áp bách, càng đừng nói đến người thường,
không ít người đã đau khổ quỳ xuống, cầu xin thần linh tha thứ gì gì đó!
Hạ phủ…
Gia chủ Hạ gia đột nhiên kinh hãi chạy lên mái nhà, giương mắt nhìn ra xa xa,
tràn ngập vẻ hoảng hốt.
Khí tức này…
Quá mạnh!
Mà dù không nói đến khí tức kia, chỉ riêng, cảnh tượng chấn động trước mặt đã
đủ khiến bất cứ ai phải giật mình kinh hãi rồi.
Bốn trăm dặm!
Suốt bốn trăm dặm thổ địa, hoàn toàn bị một bán cầu đất bao phủ, không những
phủ kín hoàn toàn huyện Chu Tước, mà còn lấn sang huyện Thanh Long một trăm
dặm! Một bán cầu đất như vậy… cần phải có sức mạnh kinh hồn đến nhường nào mới
làm được?
Pháp Thánh hệ thổ cũng không khoa trương đến thế chứ! Trừ phi là quốc độ của
Pháp Thần! Hơn nữa còn là quốc độ cực kỳ mạnh mới bao phủ được phạm vi rộng
đến thế!
Bán cầu đất kia, mặc dù chỉ đơn giản xấu xí, nhưng độ khổng lồ lại khiến nó
trông giống như một con hung thú man hoang đột ngột hàng lâm xuống thành Tứ
Tượng, không những chỉ gia chủ Hạ gia, mà tất cả người tu luyện trong ngôi
thành rộng hàng ngàn dặm này đều nhìn thấy, người người đều tự hỏi, rốt cuộc
là vị đại thánh nào nổi giận rồi, cần thiết phải gây ra động tĩnh lớn như vậy
sao?
Người ngoài thế nào không biết, nhưng Lâm Hàn trong lòng cũng đang kêu khổ
thấu trời! Thổ lao này mặc dù lớn, nhưng tuyệt đối không mạnh mẽ gì! Thậm chí
một người thường dùng toàn lực đấm một quyền cũng có thể đục ra một cái lỗ.
Dù thế, Lâm Hàn cũng duy trì cực kỳ miễn cưỡng, nếu không phải dựa vào đặc
tính của nhẫn thuật này là có thể hút năng lượng từ người bên trong duy trì
chính nó, chắc Lâm Hàn cũng không trụ được nữa rồi!
Aiz… nghĩ đến Lâm Hàn ta dùng đều nhẫn thuật toàn là hạng A hạng S, uy lực đến
nhường nào, bây giờ lại phải dùng đến cái thứ nhẫn thuật yếu đến đáng thương
này để… tránh mưa! Mẹ kiếp! Sỉ nhục, sỉ nhục a!
Nhưng nghĩ lại thì mọi chuyện cũng đều hợp lý, Hashirama người ta dù dùng Mộc
Độn bao phủ chiến trường, tối đa cũng chỉ là bao phủ vài dặm đến mười dặm,
nhiều hơn nữa sẽ bị giảm uy lực! Lâm Hàn hắn thì quá giỏi, một lần bao phủ bốn
trăm dặm, hơn nữa hắn còn là phân thân của một tên chưa đến Thần Nhẫn, làm
được đến trình độ này đã là quá tốt rồi!
Hai phút!
Trên trán Lâm Hàn bắt đầu ứa mồ hôi.
Năm phút!
Trên mặt hắn xuất hiện thần sắc cấp bách, trong lòng mắng to bản thể năm nghìn
lần, làm ăn cái kiểu màu gì mà lâu thế?
Mười phút!
Lâm Hàn phân thân mệt rã rời buông tay, chakra của hắn được phân có hạn, hơn
nữa khôi phục cũng không nhanh bằng bản thể, mười phút đã là cực hạn của hắn
rồi!
Rắc rắc rắc rắc…
Không chỉ là âm thanh nứt vỡ của thổ lao, mà còn là của chính Lâm Hàn. Trong
năm giây, cả hắn và thổ lao lần lượt tan vỡ, trở thành những hạt cát bụi rơi
xuống mặt đất, kèm theo đó là những hạt nước mưa nặng trĩu như thác đổ nhanh
chóng bao phủ toàn bộ huyện Chu Tước.
Cũng vào thời điểm ấy, vô số cường giả trong thành ùn ùn ập đến, nhưng chỉ
chứng kiến một mảnh cát bụi đổ vỡ, ngoài ra không còn bất cứ ai, một chút khí
tức cũng không còn.
…
Đứng trước một quán trọ nhỏ nằm trong xó xỉnh của huyện Thanh Long, Lâm Hàn
lặng lẽ khai mở Byakugan, nhưng đáng tiếc, hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ
gì bên trong. Tầm mắt của hắn vậy mà lại bị nhiễu loạn bởi một đoàn năng lượng
đặc sệt như dịch thủy…
Vậy mà lại có trận pháp?
Hừ! Trận pháp chó má!
Hai mắt Lâm Hàn dữ tợn trợn trừng lên, đối với hắn, trận pháp trước mắt này
cũng chỉ là một thứ đồ chơi của trẻ con, dùng che mắt thì được mà không có uy
lực gì mà thôi!
…
Trong phòng!
Hạ Cơ không nói một lời, chỉ cứng dùng chân ghì chặt lấy tấm chăn che đậy thân
thể, yên lặng ngồi trong góc.
Rào rào rào…
Đột nhiên
Tiếng nước mưa và bụi đất hạ xuống mái nhà vang lên, âm thanh rào rào đinh tai
nhức óc, như lấn át toàn bộ âm thanh trong thiên địa, chứng minh “trận mưa”
này không hề nhỏ một chút nào, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Khí trời đột ngột chuyển sáng, mặc dù so với ngày thường vẫn là cực kỳ âm u,
nhưng đối với kẻ đang lần mò trong bóng tối toàn diện như Phùng Tự, hiện giờ
đã là vô cùng sáng rồi.
Liếc mắt nhìn thấy Hạ Cơ trong góc phòng, Phùng Tự lạnh lùng cười một cái,
thân hình như sói đói nhào về phía nàng. Chỉ là, Hạ Cơ lúc này vẫn là một mảnh
bình tĩnh, mặt không chút biểu tình nhìn về phía Phùng Tự.
A…
Phùng Tự đột ngột rên lên một tiếng đau đớn! Tay trái ôm lấy tay phải, trên
mặt tràn ngập thống khổ. Không biết từ bao giờ, tay phải của hắn đã tràn ngập
băng sương rét lạnh, không những khủng bố, mà còn dần dần lan đến cổ tay,
khuỷu tay, bắp tay,… tốc độ mặc dù chậm rãi, nhưng cả quá trình lại là một hồi
thống khổ vô biên, khiến kẻ ăn chơi trác táng như Phùng Tự không thể chịu nổi
mà la lên thảm thiết.
Nỗi thống khổ ấy, khác nào róc xương lóc thịt, trực tiếp ăn mòn vào tận xương
tủy, giống như đã tách biệt toàn bộ các cấu trúc trên cánh tay của hắn ra
thành từng phần. Phùng Tự lúc này ngoài kinh hãi ra, cũng chỉ còn lại sâu sắc
thống khổ, bày rõ trên khuôn mặt và tiếng rên la của hắn.
…
Lạnh lùng nhìn Phùng Tự, Hạ Cơ chậm rãi bước đi, cố gắng nhặt lên chiếc áo yếm
xanh lam đã bị hắn lột ra rồi vứt bỏ. Khỏi cần nói, độc tố băng sương chính là
tác phẩm từ chiếc áo này. Còn may cho Phùng Tự, là do hắn cầm vào mặt ngoài
của chiếc áo nên độc tố mới chậm phát tác như vậy, nếu là mặt trong…
Độc tố đó đủ để giết chết một Võ Thần nếu có thể trực tiếp ngấm vào máu!
Còn về tại sao thứ độc tố kinh khủng đó lại ở trong tay Hạ Cơ ư?
…
Phập!
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn trận pháp trước mắt, một kiếm đâm xuyên qua chậu cây
bên phải cửa phòng, đó chính là mắt trận. Chỉ một kiếm, trận lập tức phá.
Nhưng ngay thời khắc này, Lâm Hàn đột nhiên thấy không ổn, thứ năng lượng sánh
sệt bao phủ toàn bộ trận pháp này đột nhiên bạo loạn, xoắn lại với nhau thành
một vòng xoáy đầy hung man. Chỉ là, vòng xoáy ấy không phải là một lực hút, mà
là một lực đẩy cực kỳ bá đạo, từ tâm vòng xoáy, liên tiếp những thứ sắc lạnh
gì đó tuôn ra, giống như cơn mưa rào ngoài kia, cả một mảng đen nhánh đầy lạnh
lẽo điên cuồng tập kích Lâm Hàn.
Trong phòng.
Phùng Tự dường như biết mình sắp chết, vậy mà đầu óc trở nên thanh tỉnh lạ
thường. Đau đớn trên tay ngày thường đủ để hắn chết đi sống lại, vậy mà bây
giờ hắn lại có thể quên đi, đổi lại một khuôn mặt đầy hung ác lao về phía Hạ
Cơ!
Rầm!
Không có gì bất ngờ, Hạ Cơ bị hắn áp xuống sàn, tay trái vẫn còn tri giác siết
lấy cổ nàng, càng ngày càng mạnh bạo. Hai mắt Hạ Cơ trợn lên, cơ thể uốn éo
muốn vẫy vùng, nhưng khốn nỗi tay chân đều bị xích chặt, không thể giúp sức.
Khốn kiếp! Chẳng nhẽ cứ chết như vậy?
Uổng cho ta một đời kiêu ngạo, vậy mà cuối cùng lại táng mệnh trong tay bọn
đạo chích đê hèn này! Lâm Hàn chết tiệt, sao đến giờ này huynh vẫn chưa đến?
Giống như nghe được tiếng lòng của Hạ Cơ, một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc
vang lên, tường sau của căn phòng thoáng chốc đổ ập xuống, hất lên từng đợt
tro bụi dày đặc. Phùng Tự cũng vì thế mà giật mình, tay trái thoáng buông lỏng
một chút, nghi hoặc nhìn về phía sau lưng.
Trong cái khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng ấy, tròng mắt Phùng Tự đột ngột co
rút lại, thần tình hoảng hốt. Hắn nhìn thấy cái gì? Phía sau bức tường, vậy…
vậy mà lại có cơ quan! Hơn nữa còn là loại cơ quan nỏ tiễn cực kỳ bá đạo,
Phùng Tự không chút nghi ngờ, chỉ cần cơ quan này phát động, chắc chắn mình sẽ
bị bắn thành tổ ong, một con đường sống cũng không có.
Không cho hắn chút thời gian nào để suy nghĩ, cơ quan ngay lập tức phát động,
những mũi tên đen nhánh như thiên la địa võng phóng ra, kình lực mạnh mẽ kinh
người, chỉ chốc lát đã bắn thân thể hắn thành cái sàng trăm nghìn lỗ hổng. Hạ
Cơ cũng toát mồ hôi lạnh, còn may nàng đang nằm dài ra đất, không trong tầm
bắn của mưa tên nên mới thoát được một trận thảm kịch.
Ầm!
Không gian trong phòng tức thì trở nên bạo loạn, một vòng xoáy quỷ dị đột ngột
xuất hiện, hấp lực kinh hồn chẳng mấy chốc đã cuốn lấy toàn bộ hắc tiễn trong
không gian, đồng thời xoáy lại với tốc độ mà Hạ Cơ không thể nhìn rõ.
Cửa phòng cũng đúng lúc này bị mở toang, lộ ra thân ảnh Lâm Hàn sừng sững đứng
đó. Nhưng hắn còn chưa kịp quan sát cái gì, ngay lập tức đã bị những mũi tên
đen nhánh kia bao phủ.
Lâm Hàn nhíu mày một cái, kiếm Hàn Tuyết xuất hiện trên tay, kiếm xuất, một
vòng kiếm quang sáng loáng xuất hiện trước người hắn, ngăn chặn toàn bộ hắc
tiễn kia. Những tiếng kim loại va chạm cùng hoa lửa dày đặc thoáng chốc trở
nên cực kỳ nổi bật trong màn đêm.
Nhìn kỹ lại, thực ra cũng không có gì quá huyền diệu, chẳng qua là cổ tay của
Lâm Hàn đang rất uyển chuyển vận động, kiếm Hàn Tuyết đang bị hắn xoay tròn
bằng một tốc độ kinh hồn, gần như kín kẽ không một lỗ hổng, chặn lại toàn bộ
hắc tiễn mà thôi!
Hắc tiễn toàn bộ bị cản lại, trận pháp kia dần suy yếu, nhưng vẫn cố hút lấy
tất cả đồ đạc trong phòng, coi như ám khí phun về phía Lâm Hàn, trở thành một
đống hổ lốn không ra ngô ra khoai bao phủ hắn. Lâm Hàn khinh thường cười một
tiếng, nếu trận pháp này cũng chỉ đến vậy…
Bên tai Lâm Hàn đột nhiên vang lên âm thanh hoảng hốt của một thiếu nữ, hắn
biết, đó là tiếng của Hạ Cơ. Theo đó, nàng giống như dùng toàn bộ sức lực đứng
lên, giống như một con thiêu thân lao về phía hắn. Lâm Hàn có chút nghi hoặc,
chẳng phải mọi chuyện đã được khống chế sao? Cô nàng này còn phát điên cái gì?