Người đăng: hieugskm
Trong thành Tứ Tượng.
Một người trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng đang từ tốn bước trên đường lớn.
Thân mặc ngự thần bào, tay trái cầm một thanh kiếm với độ cong hơi quái dị,
hai bên mắt là những đường gân dữ dằn. Nhìn hắn lúc này, mọi người đều tự giác
tránh ra một con đường, khí tràng này… thật đáng sợ!
Hắn muốn giết người!
Giết sạch đám chó săn ở rừng đào kia chưa đủ! Hắn muốn tất cả những kẻ đang
tính toán hắn phải chết!
Đặc biệt là gia chủ Hạ gia! Với Lâm Hàn tên này đã bị phán định án tử!
Từ miệng Hạ Trục Lộc, Lâm Hàn biết, không chỉ có tên mập này mới tham gia vào
những việc ác bất tận kia, mà đứng sau hắn chính là gia chủ Hạ gia! Thậm chí,
lần này lệnh cho Hạ Trục Lộc càn quét thêm một lần, dự mưu quét sạch bốn người
đi cùng Lâm Hàn, nhằm mục đích uy hiếp hắn cũng là do gia chủ Hạ gia đề ra!
Nhưng Hạ gia từ từ rồi xử lý cũng không sao! Lâm Hàn bây giờ muốn làm một việc
khác!
Hạ Cơ!
Vì tiết lộ bí mật cho mình mà Hạ Cơ bị đám người kia không thương tiếc gạt bỏ,
thậm chí còn muốn lợi dụng việc đó uy hiếp bản thân! Lâm Hàn là người ân oán
phân minh, Hạ Cơ vì giúp mình mới gặp nạn, hắn làm sao có thể khoanh tay?
Lúc này, mặc dù bước chân chậm rãi, nhưng lòng Lâm Hàn đã nóng như lửa đốt. Hạ
Cơ bị đưa cho Phùng Tự. Tên này ham muốn sắc đẹp của nàng đã lâu, lại vì nàng
mà toàn gia bị diệt, bỏ chạy như chó mất chủ, mối hận như vậy làm sao có thể
để nàng sống khá giả? Rơi vào tay hắn, kết cục chắc chắn sẽ…
Nghĩ đến một đại mỹ nhân hàng ngày đau khổ khóc nức nở, đến lúc vừa rời nửa
bước khỏi bóng ma, một lần nữa nở nụ cười, hiện giờ lại rơi vào vực sâu vạn
trượng, thậm chí có thể chịu tai ương như dưới mười tám tầng địa ngục… Lâm Hàn
lại cảm thấy thật không đành lòng!
Dù sao, đã coi như quen biết, Lâm Hàn không thể làm ngơ được.
…
Lúc này…
Trong một căn phòng đầy bóng tối, Hạ Cơ lẳng lặng ngồi trước giường, khuôn mặt
lạnh lùng mà sắc bén, nhưng cũng không thể giấu nổi sự lo âu. Nàng đang suy
tính cái gì thì chỉ có mình nàng biết, ngay cả gia chủ Hạ gia cũng không hiểu.
Nhưng có một sự thật chắc chắn, nàng quyết không thể để người khác làm nhục
mình! Đặc biệt là Phùng Tự!
Nhưng biết làm thế nào bây giờ? Hai tay nàng đã bị trói lại bằng xích sắt đặc
chế từ tinh thiết trăm năm, với tu vi của nàng bây giờ, thoát khỏi thứ này
đúng là si tâm vọng tưởng!
Aiz… chỉ tiếc mình quá bộp chộp thiếu suy tính! Vậy mà lại đi giao thứ quan
trọng nhất của mình cho người khác! Chỉ hy vọng… không, hắn sẽ đến, chắc chắn
sẽ đến!
Chỉ là… mình có thể kéo dài được bao lâu?
Quẹt quẹt…
Tiếng bước chân bỗng vang lên, khiến trái tim Hạ Cơ đột nhiên đập nhanh một
nhịp. Từ cái bộ pháp phù phiếm kia, Hạ Cơ chắc chắn trăm phần trăm đó chính là
Phùng Tự, tên khốn kiếp dơ bẩn kia!
Chỉ vì tăng một bước dẫn dụ Lâm Hàn, vậy mà không tiếc giao con cháu cho tên
rác rưởi này… Aiz, gia chủ Hạ gia, được! Được lắm, sẽ có một ngày ta sẽ cho
các ngươi trả lại đầy đủ tất cả khuất nhục này!
Có lẽ, trong mắt gia chủ kia, Hạ Cơ từ đầu đến cuối cũng chỉ là một món công
cụ không hơn không kém. Đến cái tầng lớp như lão, trong mắt chỉ còn lại lợi
ích, tình thân? Con cháu? Tất cả cũng chỉ đến thế! Chỉ cần lão tiến thêm một
bước, Hạ gia này còn thiếu được một cánh hoa tàn như Hạ Cơ sao?
Phùng Tự dâm tiện cười, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào Hạ Cơ, như muốn
lột sạch nàng ra, ăn sạch ngay tức thì.
Hạ Cơ vẫn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy băng giá.
Nhìn vẻ mặt đắc ý tự cho là đúng của Phùng Tự, Hạ Cơ hận đến nghiến răng,
nhưng nhất thời lại không làm gì được hắn, chỉ có thể cố gắng trấn định bản
thân, cười lạnh nói:
Sẽ có người đến cứu ta! Ngươi thức thời thì mau thả ta ra, đến lúc đó ta
còn có thể cầu hắn tha cho ngươi một mạng!
Ai ui, còn uy hiếp?
Phùng Tự ra vẻ sợ hết hồn, sắc mặt đột ngột trở nên hung ác, một cái tát không
chút lưu tình giáng lên dung nhan mỹ miều của Hạ Cơ, đắc ý nói:
Hạ Cơ cũng cười lạnh hỏi lại:
Vậy thì ngươi cũng nên hiểu tính cách của tên kia! Bình sinh hắn ghét nhất
là loại bệnh hoạn biến thái chà đạp người khác để thỏa mãn bản thân! Ngươi
càng làm tới, sẽ chỉ chết càng nhanh mà thôi!
Khặc… khặc khặc khặc khặc…. Ha ha ha ha…
Phùng Tự đột nhiên bật cười, sau đó cười phá lên, cười đến cực kỳ thê lương:
Cười như điên như dại xong, sắc mặt Phùng Tự lại hòa hoãn xuống, chỉ đơn giản
cười tủm tỉm nghiền ngẫm nhìn Hạ Cơ, trong tay tung tẩy một quả cầu ma pháp
trong suốt như thủy tinh:
Nói xong ngay lập tức kích hoạt quả cầu ma pháp, thân hình như sói đói nhào
tới. Hạ Cơ cắn răng một cái, chỉ có thể bật người tránh né. Nhưng nàng biết,
bản thân đang bị hạn chế đủ đường, sớm muộn cũng sẽ bị Phùng Tự bắt được mà
thôi!
“Khốn kiếp! Lâm Hàn khốn kiếp! Ta tốn bao nhiêu tâm tư mới bắt được khẩu vị
của huynh, để huynh đối tốt với ta! Huynh tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng!
A…”
…
Lâm Hàn vừa điên cuồng quan sát khắp mọi ngóc ngách trong huyện Chu Tước,
nhưng đáng tiếc, dù Byakugan của hắn mạnh, nhưng không phải vạn năng, hắn chưa
thể tìm ra được tung tích của Hạ Cơ.
Làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn định tìm một cách khác! Hắn muốn hỏi thử xem, là ai đã dẫn Hạ Cơ đi,
đột phá manh mối từ đó. Đương nhiên, còn có một cách rất thô bạo là đến thẳng
Hạ gia bức ép gia chủ khốn kiếp kia giao người. Nhưng như vậy chắc chắn sẽ tốn
thời gian giao chiến, hơn nữa còn đánh rắn động cỏ, để tên kia càng được thế
uy hiếp mình…
Lâm Hàn không sợ bị uy hiếp, nhưng nếu trường hợp đó xảy ra, người chịu thiệt
thòi nhất vẫn là Hạ Cơ. Lâm Hàn xưa nay làm việc cẩn thận, nào có chuyện để
người bên mình gặp phải nguy hiểm?
Bước vào Tạ Thủy Hiên, Lâm Hàn vốn định gọi tiểu Thúy, hỏi han một chút về
việc ai mang Hạ Cơ đi. Nhưng khi hắn về, hai cục bông xinh xinh một trắng một
đen nhanh chân chạy ra cọ cọ vào chân hắn, thần tình đầy nịnh nọt, Lâm Hàn
thoáng chốc vỗ trán, thầm chửi mình ngu ngốc! Có cao thủ truy tung Tiểu Hắc ở
đây, còn suy nghĩ phương pháp đường vòng làm gì?
Phương pháp trực tiếp mà hữu hiệu nhất mới là phong cách của Hàn ca!
Lâm Hàn hơi cảm thấy mừng rỡ, nhanh như chớp chạy lên trên lầu, chẳng mấy chốc
đã tìm thấy sương phòng của Hạ Cơ, một cước đạp thẳng vào, khiến tiểu Thúy
đang dọn dẹp bên trong giật nảy cả mình.
Lâm Hàn cũng không để ý nhiều như vậy, nhanh chân chạy tới bên tủ quần áo, thô
bạo đập nát cửa tủ, một tay vơ đến quá nửa số quần áo bên trong, sau đó hùng
hục chạy đi, để lại tiểu Thúy vẫn trợn mắt há hốc mồm, chưa hiểu chuyện gì xảy
ra.
Chạy xuống trước mặt tiểu Hắc, Lâm Hàn vứt phịch một đống quần áo ở đó, thúc
giục:
Tiểu Hắc! Nhanh truy tung chủ nhân đống quần áo này!
Oẳng!
Tiểu Hắc sủa nhẹ một tiếng coi như đáp lại, cái mũi đưa tới hít hít, có vẻ
thập phần xe nhẹ đường quen.
Lâm Hàn lúc này nhìn chằm chằm tiểu Hắc, theo cái mũi của nó nhìn tới đống
quần áo, nhất thời sững ra một chút, ách… hình như mình làm hơi quá rồi, sao
lại có cả đồ thiếp thân lẫn bên trong? Ách… cô nàng này không thể xếp riêng
mấy thứ này ra a?
Mà… trong này còn có một cái váy rất đẹp, hoàn toàn làm từ lông vũ, mềm mại
như nhung. Nhưng lúc này, Lâm Hàn cũng chỉ có liếc qua chứ nào có tâm trí mà
tưởng tượng Hạ Cơ mặc nó lên sẽ diễm lệ như thế nào.
Oẳng oẳng!
Tiểu Hắc ngửi xong, nhảy dựng lên sủa hai tiếng, sau đó thân hình như tia chớp
bắn ra ngoài. Tiểu hồ ly Lục Bạch liếc liếc, cũng nhanh chân chạy theo.
Lâm Hàn liếc liếc đám người đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ kia, cũng
chẳng thèm giải thích cái gì, một tay quơ qua, đống quần áo đã bị hắn thu lại
vào nhẫn trữ vật, thân ảnh Lâm Hàn cũng theo đó mà biến mất.
Tốc độ của tiểu Hắc rất nhanh, nói gì thì nó cũng là ma thú cấp bảy, lại được
Lan Hồng Tuệ dùng phương pháp nuôi nhẫn thú bồi dưỡng mấy năm qua, về phương
diện “kỹ thuật” là không thành vấn đề, hơn nữa nó cũng có được trí tuệ rất
tốt, việc phân tích hướng đi dựa vào mùi là quá nhẹ nhàng đối với nó.
Chẳng mấy chốc, tiểu Hắc đã dẫn Lâm Hàn tới một khu trạch viện hùng tráng,
nhìn hai chữ Hạ phủ to tướng trước cổng kia, Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng, ngấm
ngầm ném một thanh kunai có thuật thức vào trong góc, chờ sau đó sẽ quay lại
đây đập tan tành cái chốn chết tiệt này!
Tiểu Hắc cũng hiểu ý Lâm Hàn, tạm thời không dây dưa ở chỗ này. Cái mũi nó
giương lên cao cao, khịt khịt mất mấy giây, sau đó một lần nữa bắn đi, vòng
qua khu trạch viện rộng lớn này, đến cổng tới cổng sau.
Đây chính là nơi mà mùi của Hạ Cơ tiếp tục xuất hiện. Tiểu Hắc ngừng lại đây
một giây, xác định phương hướng, sau đó tiếp tục lao đi như đạn pháo.
Lục Bạch và Lâm Hàn tới sau, cũng nhanh chân đuổi theo, hiện tại không thể trễ
một phút giây nào.
Chạy được vài phút, tâm lý Lâm Hàn đã bắt đầu có chút nóng ruột. Tại sao lại
xa như vậy? Khốn kiếp, rốt cuộc bọn chúng đưa Hạ Cơ đi đâu?
Vậy mà đúng lúc này, Lâm Hàn cảm thấy trên mặt mát lạnh, thậm chí còn có chút
rát rát.
Oành!
Sấm sét cứ như vậy đột ngột xuất hiện, không một chút dấu hiệu, như một con
lôi long xé rách thiên không, giáng xuống từng đợt thủy lưu xối xả như thác
trời, giáng xuống nhân gian!
Cái gì?
Trong lòng Lâm Hàn giận dữ, truy tung bằng mùi kỵ nhất là trời mưa! Tiểu Hắc
dù có lợi hại hơn nữa, nhưng nếu không còn mùi vị, nó cũng chỉ đành lực bất
tòng tâm!
Vậy mà đang yên đang lành trời quang mây tạnh, tự nhiên lại mưa to như trút
nước thế này là thế nào?
Nếu cứ để mưa như vậy, tất cả mùi vị sẽ mất hết, con đường truy tung cũng
chính thức đi vào ngõ cụt, không còn phương hướng!
Ông trời chết tiệt! Ngươi đã muốn phá ta! Vậy thì đừng trách ông đây chơi lớn!
Dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng, còn ẩn nấp thực lực cái rắm à?
…
Ở một nơi khác, Phùng Tự cười lạnh nhìn Hạ Cơ dưới thân. Nhìn gò má sưng đỏ
của nàng, trong lòng hắn nổi lên từng đợt khoái cảm trả thù.
Hạ Cơ không nói gì, nàng hiểu, tên này bây giờ thuần túy là một tên điên, dù
có nói gì cũng vô ích, chỉ có duy nhất một cách giãy dụa kéo dài thời gian mà
thôi!
Còn bảo nàng ủy khuất cầu toàn, ra vẻ phục tùng để kéo dài… nàng không làm
được! Tuyệt đối không bao giờ làm!
Bởi vì nàng…
“Chết tiệt, toàn bộ lực lượng đều không dùng được! Làm thế nào bây giờ?”
“Tuyết Thiên Lăng có thể thành công, tại sao đến lượt ta lại thảm hại thế
này?”
Còn may…
Roạt!
Trong ánh mắt giật mình có mấy phần bối rối của Hạ Cơ, Phùng Tự hung hăng nắm
lấy cổ áo nàng, giật một cái, nửa thân trên của Hạ Cơ đã hoàn toàn trống rỗng.
Cả áo lụa và chiếc yếm lam nhạt kia đều đã nằm trong tay hắn, bị hắn rất bỉ ổi
đưa lên mũi hít một cái.
Chỉ là, Hạ Cơ vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Nhìn chằm chằm vào
chiếc yếm mà Phùng Tự nắm trong tay, trong mắt nàng lặng lẽ lóe lên hai vệt
tinh quang đầy băng giá.