Nghỉ Ngơi Một Ngày


Người đăng: hieugskm

Vài ngày sau…


  • Ta sẽ giết ngươi! Giết sạch các ngươi! Chó gà cũng không tha… ha ha ha…

Những âm thanh điên cuồng bao phủ toàn bộ đầu óc. Lâm Hàn đột ngột bừng tỉnh,
trên trán thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt lúc này tràn ngập hoảng hốt nhìn chằm chằm
vào hai bàn tay chính mình.

Đã bao nhiêu năm rồi mình không gặp ác mộng?

Lâm Hàn không nhớ nữa, kể từ khi hắn lâm vào hôn mê năm năm trước, một cơn ác
mộng qua đi, sau đó hoàn toàn là một không gian do hắn khống chế. Giấc mộng…
lúc ấy cũng chỉ là một nơi rèn luyện mà thôi!

Vậy mà bây giờ mình lại gặp ác mộng?

Nghĩ nghĩ, Lâm Hàn cuối cùng cũng hiểu, mặc dù bản thân đã được hệ thống trị
liệu, có sức đề kháng với sát khí của kiếm Hàn Tuyết cùng Thiên chi chú ấn,
nhưng không phải là hoàn toàn miễn dịch. Ít nhất, khi tinh thần hắn trở nên
mệt mỏi, rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng, sinh ra những tâm lý tiêu cực.

Dạo gần đây, Lâm Hàn vận dụng không gian thôi diễn rất nhiều lần, khiến cho
tinh thần hắn đã rệu rã không chịu nổi, những tâm lý tiêu cực cũng theo đó mà
sinh. Chẳng trách hôm đó hắn lại kích động như vậy, không chỉ ra tay tàn độc,
mà cả suy nghĩ diệt tộc cũng đã xuất hiện.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn cũng cảm thấy không có cái gì không ổn! Ít nhất tình
huống hôm qua, đối mặt với một gia tộc muốn gây phiền phức cho mình, Lâm Hàn
dù không bị ảnh hưởng bởi sát khí cũng sẽ muốn nếm thử mùi vị diệt tộc một lần
xem sao.


  • A Hùng đâu rồi? Khách đã rời đi còn không mau mau dọn dẹp? Còn đứng đó soi
    mói cái gì? Lục nhi, mau đứng thẳng người lên, còn vừa đứng vừa giũa móng tay?
    Đây không phải là tiệm mỹ dung!

Vừa bước xuống lầu, Lâm Hàn đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của Hạ Cơ, cô
nàng này vẫn nghiêm khắc như vậy, hết trừng mắt quát tháo, lại đến chỉnh đốn
tác phong, thúc giục làm việc. Lâm Hàn nhìn ra, nàng là một bà chủ rất giỏi,
nhưng… chèn ép nhân viên như vậy cũng không được hay lắm thì phải.

Lựa một bàn ngồi xuống, Lâm Hàn vẫy vẫy tay gọi tiểu nhị tới, chính là tên A
Hùng vừa bị quát tháo kia, hiện tại còn đang hậm hực lau dọn bàn ghế đây.

A Hùng mặc dù đang bực bội, nhưng tác phong vẫn rất đúng mực, nhanh chóng chạy
vội đến bàn Lâm Hàn, cười gượng hỏi:


  • Quý khách cần dùng gì?


  • Ha, đồ thì cứ từ từ đã, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.


Lâm Hàn cười cười thân thiện, khiến sắc mặt A Hùng cũng hơi giãn ra, cung kính
hồi đáp:


  • Quý khách cứ hỏi.


  • Hình như các ngươi ở đây không hoan nghênh Hạ tiểu thư cho lắm thì phải?


Lâm Hàn thản nhiên nói, ánh mắt lại lơ đễnh liếc nhìn qua vị trí mà Hạ Cơ đang
đứng.

A Húng hơi biến sắc, nghiêm nghị đáp:


  • Xin quý khách đừng nói vậy! Đại tiểu thư hiện tại đã tiếp quản Tạ Thủy
    Hiên, là người cung cấp áo cơm cho chúng tôi! Tiểu nhị như tôi nào dám có ý
    kiến? Quý khách dùng gì cứ việc sai bảo, còn chuyện này, tôi không dám nói
    nhiều!


  • À à à…


Lâm Hàn nguýt dài một tiếng, nhún nhún vai không nói nữa. Phản ứng của tiểu
nhị này chẳng phải đã quá rõ rồi sao?

Gọi bừa vài món dễ ăn, Lâm Hàn nhàm chán liếc mắt theo bóng lưng của A Hùng
rời đi, bên tai vẫn còn hiện lên ngữ điệu khuyên nhủ mà A Hùng nói bên tai
hắn:


  • Khách quan, chắc hẳn ngài có ý nghĩ gì đó với đại tiểu thư đúng không? Xin
    ngài phải nghĩ cho kỹ, nàng ta nhìn bề ngoài vẫn kiêu căng hống hách như vậy,
    nhưng thực ra cũng chẳng còn gì để mà kiêu ngạo. Nếu khách quan nhìn trúng
    thân phận của nàng thì cũng quên đi, nếu có thân phận, nàng cũng không phải
    đến chưởng quản Tạ Thủy Hiên, cũng không phải bất mãn suốt ngày trút giận lên
    đầu lũ gia thần như chúng tôi đâu!

Nhìn chút gì đó khinh miệt trong mắt tiểu nhị, Lâm Hàn biết hắn có một câu
muốn thốt ra mà không dám: “đê tiện”.

Giống như mấy ngày trước đám bọn họ xì xào với nhau sau lưng Hạ Cơ!

Chẳng lẽ có chuyện gì?

Thôi kệ không quan tâm! Hiện tại hắn còn đang đau đầu muốn chết, tâm trí đâu
mà để ý những chuyện này?

Ăn một bữa no nê, lại giao phó cho hai học trò về chuyện của Hạ Trục Lộc, dặn
hai nàng chú ý mật thiết đến hành động của hắn, có manh mối gì ngay lập tức
thông báo cho mình, Lâm Hàn mới lầm lũi đi ra ngoài. Hôm nay hắn định nghỉ một
ngày cho đầu óc thư giãn đã, địa điểm vẫn là chỗ cũ: gốc cây trên đỉnh núi!


  • Đúng là một nơi tốt a!

Vươn vai một cái, Lâm Hàn đưa tay lau đi giọt nước mắt ngái ngủ đang chờ đợi
trào ra. Không thể không nói, thể chất của tộc Senju quá biến thái, chỉ cần
ngủ một giấc, bao nhiêu mệt mỏi đã quét sạch, thậm chí Lâm Hàn còn cảm thấy
thần thanh khí sảng hơn bao giờ hết, rất muốn hát một bài cho bớt… điên!

Cũng đừng hỏi vì sao Lâm Hàn không ngủ trong phòng. Bản thân hắn là người sở
hữu Mộc độn, từ sâu trong huyết mạch luôn có bản năng muốn thân cận với thiên
nhiên, những lúc mệt mỏi như vậy, chỉ có gần gũi thiên nhiên, Lâm Hàn mới có
thể cảm thấy thoải mái nhất.

Còn một điều nữa, không hiểu sao Lâm Hàn rất thích ngồi ở những nơi cao, ngắm
nhìn thiên địa với tầm nhìn bao quát và rộng lớn. Đây là sở thích có sẵn? Hay
là chịu ảnh hưởng từ Byakugan?

Ầy!

Lâm Hàn đột nhiên khựng lại, xoay người nhìn ra phía sau thân cổ thụ. Thần sắc
hắn tỏ ra có chút ngạc nhiên, cổ quái, bởi cảnh tượng này… sao lại quen thuộc
đến vậy?

Vẫn là một thiếu nữ tuyệt mỹ ngồi co ro dưới gốc gây, đôi mắt xuất thần nhìn
về phía xa xa, không biết là nàng đang nghĩ gì. Chỉ khác là, hôm nay nàng
không khóc, nhưng cái nét buồn bực khổ sở trên dung nhan lại không thể giấu
được.


  • Vì sao con… ách, buồn!

Lâm Hàn vốn dĩ định làm Bụt một lần nữa. Nhưng thật bất đắc dĩ, cô nàng này
không có khóc a! Vì vậy hắn chỉ có thể nghẹn lại một chữ sau cùng, suýt chút
nữa thì nghẹn chết hắn!

Thiếu nữ giật mình một cái, nhưng nghĩ đến cái gì, nàng lại bình thưởng trở
lại, giọng điệu lãnh đạm nói:


  • Lâm Hàn! Huynh lúc nào cũng thích lén lén lút lút như vậy sao?

Vẫn như lần trước, Lâm Hàn đầy mặt vô tội xuất hiện, rất tự nhiên ngồi xuống
bên cạnh nàng. Cũng như lần trước, hắn lấy ra một viên gì đó màu hồng, bóc vỏ
nhét vào miệng nhai tóp tép. Rồi lại như nhớ ra cái gì, lấy ra thêm một viên
đưa cho Hạ Cơ:


  • Ăn không?

Lần này, Hạ Cơ cũng không tỉnh bơ quay đi như lần trước, khẽ do dự một cái,
nàng cuối cùng cũng cầm lấy, bóc vỏ, bắt đầu nhai nhai.

Vào miệng là một hương vị rất cổ quái, giống như hàng chục loại trái cây trộn
vào nhau, ngọt ngọt, thơm mát. Hạ Cơ nhẹ nhàng nhai lấy, bên tai lại vang lên
giọng nói của Lâm Hàn:


  • Thứ này gọi là kẹo cao su, chỉ để nhai cho vui mồm, tránh vì không có việc
    gì làm mà buồn chán ngồi ngẩn ngơ. Ngoài ra lúc nào cần tập trung suy nghĩ
    nhai nó cũng rất tốt. Nhưng mà nhớ, đừng có nuốt nha!


  • Uhm!


Hạ Cơ cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, lại tiếp tục ngẩn người. Nhưng ngẩn
chẳng được bao lâu, cái cảm giác có gì đó bùng nhùng trong miệng lại khiến
nàng không thể không để lại chút ý thức, lại bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, nhất
thời đúng là không có cách nào ngẩn ngơ được nữa.

Nhưng qua thời gian, cái viên kẹo này lại dần dần trở nên nhạt nhẽo, cũng mất
đi tính đàn hồi, càng ngày càng cứng ngắc, khiến nàng rất muốn nhổ nó ra khỏi
miệng bất cứ lúc nào.


  • Rất chán rồi phải không?

Lâm Hàn nhẹ nhàng cười hỏi, miệng phun một cái, viên kẹo trong miệng đã bị
phun ra, sau đó bị một ma pháp hệ hỏa đốt thành tro bụi.

Cười cười nhìn Hạ Cơ, Lâm Hàn lười biếng nói:


  • Thực ra rất nhiều việc trên đời đều giống như viên kẹo muội đang nhai, ban
    đầu thì ngon ngọt thú vị, nhưng qua thời gian sẽ càng ngày càng thấy nhạt nhẽo
    vô vị chẳng còn hứng thú gì!


  • Huynh muốn nói cái gì?


Sắc mặt Hạ Cơ vẫn có chút đờ đẫn, nỉ non hỏi lại.


  • Còn nói cái gì nữa? Giống như chúng ta đang nhàm chán nhai viên kẹo cao su
    này, bao nhiêu người ngoài kia cũng nhàm chán nhai đi nhai lại một thứ gì đó
    như bò nhai cỏ! Nhưng qua thời gian, rốt cuộc thì bọn họ cũng sẽ nhai chán,
    đến lúc đó không cần muội nói, họ cũng từ bỏ cái thứ chán ngắt ấy mà thôi!

Lâm Hàn nhún vai, bĩu môi nói, giống như đang nhắc về một việc không đáng bận
tâm vậy.


  • Huynh thì biết cái gì?

Hạ Cơ như con mèo bị giẫm phải đuôi, thoáng chốc nổi giận.

Lâm Hàn vô tội nhìn nàng một cái, đầy mặt nhàm chán đứng dậy chuẩn bị rời đi!
Hắn chỉ là thấy cô nương này có chút gì đó rất đáng thương, định an ủi nàng
một chút mà thôi! Người ta đã không lĩnh tình, mình còn mặt dày mày dạn làm
cái gì?


  • Chờ một chút!

Hạ Cơ sửng sốt nhìn phản ứng của hắn, nhất thời trên mặt có chút áy náy! Nàng
có thể quát đi bảo lại với đám gia nhân kia, nhưng Lâm Hàn là ai? Chẳng quen
cũng chẳng thân, hắn có ý tốt tâm sự với nàng, nàng lại tỏ thái độ như vậy là
ý gì?


  • Huynh… có muốn nghe chuyện của ta không?

Hạ Cơ có chút lưỡng lự, nói xong câu này, nàng dường như bị người rút hết sức
lực, cúi đầu ủ rũ, như không muốn nhìn phản ứng của Lâm Hàn.


  • Há!

Lâm Hàn bật cười một cái, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hì hì nói:


  • Kể đi! Tuy rằng huynh cũng không biết nói chuyện cho lắm, nhưng nghe chuyện
    thì lại có thiên phú rất nghịch thiên! Đảm bảo làm một người nghe rất trung
    thành, tuyệt đối không có ý kiến cắt ngang câu chuyện!


  • Khoác lác!


Hạ Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, trái tim trong ngực chợt đập nhanh thêm hai
nhịp. Hắn… rồi sẽ phản ứng thế nào đây?

Chuyện này cả huyện Chu Tước đều biết, thậm chí cả huyện Thanh Long cũng không
ít người bàn tán…, nếu hắn muốn biết, thật quá đơn giản. Chỉ là… không biết
hắn sẽ phản ứng thế nào đây?

Ta… thực sự muốn biết!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #287