Người đăng: hieugskm
Hức… sụt sịt!
Không biết qua bao lâu, Lâm Hàn lơ mơ tỉnh dậy trong cái ánh trời chiều đỏ rực
này. Lắng tai nghe, âm thanh đã đánh thức hắn là tiếng khóc của một cô gái.
Mặc dù tiếng khóc rất nhỏ, thực ra cũng không quá giống khóc, mà phải gọi là
rưng rưng, nhưng cũng đủ khiến Lâm Hàn tỉnh dậy rồi.
Lặng lẽ quan sát, Lâm Hàn nhìn thấy một bóng người đang ngồi co ro ở phần gốc
cây đối diện, cằm chống lên hai đầu gối, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía xa xa.
Thực ra nàng không muốn khóc, nhưng hai hàng lệ cứ không theo khống chế mà
tuôn rơi. Nàng cứ ngồi đó xuất thần, như không biết mình phải làm gì, nên làm
gì, đang làm gì. Nếu không phải thỉnh thoảng theo bản năng sụt sùi một cái, có
lẽ chính nàng cũng quên mất mình đang ở nơi đâu mất rồi.
Một giọng nói hư vô phiêu miểu vang lên bên tai, đó là một giọng đàn ông, già
nua nhưng ấm áp, tràn ngập hiền từ giống như ông nội đang vỗ về con cháu vậy.
Ách… Ngữ điệu này thực ra là của Bụt mỗi khi xuất hiện, xin lỗi ngài a, mượn
tạm bản quyền sử dụng một chút!
Thiếu nữ thoáng chốc giật mình, một đôi mắt mông lung chợt trở nên cực kỳ sắc
bén, hằm hằm nhìn về phía sau như một con sư tử nổi giận:
Trầm mặc một chút…
Lâm Hàn giơ hai tay đầu hàng đi ra, giọng điệu chán ngán nói:
Không thú vị! Vốn còn định đùa cô một chút cho vui! Làm gì mà phải phản ứng
kịch liệt như vậy chứ?
Là ngươi?
Thiếu nữ ngẩn ra một cái, cau mày nhìn Lâm Hàn:
Nàng nhận ra Lâm Hàn.
Là người ngồi phía sau hai thiếu nữ hung mãnh kia trong quán trọ.
Còn Lâm Hàn, lúc này hắn cũng nhận ra thiếu nữ là ai rồi.
Chẳng phải là Hạ đại tiểu thư rất không được lòng gia nhân, bị xưng là “ma nữ”
đó sao?
Lâm Hàn tò mò nhìn vẻ mặt của nàng. Hạ tiểu thư này mặc dù vẫn luôn tỏ ra mạnh
mẽ cường thế, nhưng từ lúc nhìn cái bóng lưng run rẩy khi nàng bỏ đi, Lâm Hàn
biết, nội tâm nàng cũng không cứng rắn được như bề ngoài kia.
Tất cả… cũng chỉ là một tấm vỏ bọc ngụy trang mà thôi!
Hạ tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn chất vấn.
Nhún nhún vai, Lâm Hàn bất đắc dĩ đáp:
Hạ tiểu thư chợt khinh bỉ nhìn hắn:
Lâm Hàn đột nhiên nghiêm nghị nhìn nàng:
Trước tiên đính chính lại! Hai con nhóc kia chỉ là học trò của tôi! Không
hơn! Phùng Tự mạo phạm chúng, vậy thì để chúng tự mình động thủ là được! Gặp
khó khăn tôi sẽ trợ giúp, nhưng không thể lúc nào cũng bám theo bảo vệ chúng
được!
Còn nữa! Tôi có chuyện buồn phiền gì, Hạ tiểu thư biết được hay sao?
Hừ!
Nghe Lâm Hàn nói, Hạ tiểu thư cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ trở lại vị
trí của mình, một lần nữa ngồi xuống, nhìn về nơi xa xăm. Tuy nhiên, dáng ngồi
cũng không còn co ro khổ sở như vừa rồi, trên mặt cũng chỉ là một vẻ mờ mịt,
không còn thương tâm như lúc nãy nữa.
Nhìn nhìn Hạ tiểu thư, Lâm Hàn đột nhiên lóe lên một ý tưởng trong đầu. Lạnh
nhạt cười, hắn bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên nàng. Hạ tiểu thư cũng chỉ liếc
qua một cái rồi thôi, dường như cũng không để ý những chuyện này.
Lâm Hàn đột ngột chìa ra một viên gì đó tròn tròn màu đỏ, được bao trong khỏa
dược hoàn trong suốt khá là tinh mỹ, cười cợt hỏi:
Hạ tiểu thư im lặng không đáp.
Lâm Hàn cũng chẳng để ý, dứt khoát bóc ra bỏ vào miệng, bắt đầu nhai tóp tép,
lười biếng nói:
Bốp!
Vẫn chỉ là sự trầm mặc của Hạ tiểu thư, âm thanh duy nhất vang lên lúc này
chính là tiếng Lâm Hàn thổi kẹo cao su khiến bong bóng nổ tung.
Lâm Hàn rất vô tội nhún vai một cái, cô nàng này dường như còn chẳng nghe thấy
lời hắn nói khiến hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Cả tỷ năm mới chủ động làm quen
với người khác một lần lại gặp ngay tảng đá cứng như vậy, Lâm Hàn cũng chẳng
có hứng dây dưa thêm, dứt khoát xoay người định rời đi trước.
Đời đôi khi rất kỳ quái. Lúc ngươi chủ động tiếp cận thì người ta không thèm
để ý, lúc ngươi dứt khoát bỏ đi thì người ta lại gọi lại. Lâm Hàn cũng thấy có
chút dở khóc dở cười quay lại hỏi:
Hạ tiểu thư còn chuyện gì nữa sao?
Ngươi nói ngươi là thầy giáo tập sự? Chắc hẳn cũng là dẫn học trò đi lịch
lãm một phen, hoàn thành vài nhiệm vụ nhỏ để lấy tư cách chính thức chứ?
Hạ tiểu thư nhẹ giọng hỏi khiến Lâm Hàn có chút bất ngờ, cô nàng này còn hiểu
quy chế của học viện Cửu Long?
Lâm Hàn sảng khoái gật đầu, chuyện như vậy cũng chẳng có gì phải giấu. Dù sao
không chỉ là học viện Cửu Long, mà các học viện nhánh trong suốt vùng thế lực
của học viện cũng đều là quy chế này.
Hạ tiểu thư hỏi tiếp.
Lâm Hàn sửng sốt một chút, cô nàng này cũng quá nhạy bén đi! Vậy mà cũng đoán
ra được?
Cười xòa một tiếng, Lâm Hàn lại ngồi xuống bên cạnh nàng:
Hạ tiểu thư thoáng chốc biến sắc.
Sắc mặt nàng trở nên cực kỳ băng hàn, thậm chí là căm hận, phấn quyền siết
lại, đấm mạnh xuống đất khiến Lâm Hàn cảm thấy như mông mình cũng rung lên,
nghiến răng nghiến lợi, nàng thốt ra:
Lâm Hàn lé mắt nhìn lại, phản ứng này… cũng thật là thái quá rồi!
Qua một lúc, biết mình thất thố, Hạ tiểu thư hơi áy náy nói:
Thở dài một hơi, ngữ khí và xưng hô đều đã thay đổi trong bất giác. Lâm Hàn
biết, lần này mình thành công rồi, có được một người bản xứ giúp đỡ, việc điều
tra chắc hẳn sẽ thuận lợi hơn chứ!
Đặc biệt là người bản xứ này còn là một bà chủ quán trọ, là ngành thu thập
được tình báo chỉ đứng sau Thanh Lâu!
…
Ngồi đối diện với Hạ tiểu thư, Lâm Hàn làm bộ chuẩn bị giấy bút, bắt đầu công
việc tra hỏi, à nhầm, là thu thập thông tin.
Hạ tiểu thư nhoẻn miệng cười, dường như có cùng chung quan điểm, nàng có vẻ dễ
nói chuyện hơn thì phải.
Hạ Cơ? Tên rất đẹp! Được rồi, Hạ Cơ, hiện tại ở huyện Chu Tước này có không
dưới ba mươi nữ tử đã bị bắt cóc, không biết muội có biết người nào trong số
bọn họ không?
Muội biết ba người!
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Cơ chợt trở nên âm trầm:
Nói đến đây, Hạ Cơ hơi trù trừ một chút, nhưng vẫn cắn răng nói ra:
Nhắc đến Lưu Tuyền Cơ, sắc mặt nàng có vẻ biến ảo chập chờn, nhịp tim cũng gia
tốc. Lâm Hàn cũng hiểu, không nên nhắc đến trường hợp này vội.
Lâm Hàn gật gù dò hỏi.
Lâm Hàn nhíu mày một cái, sau đó hỏi tiếp:
Lạc Nguyệt cư sĩ từ nhỏ đã say mê đạo pháp, tu đạo hai mươi tư năm đã có tu vi
Võ Vương cấp mười, rất có thể sẽ tấn cấp Võ Hoàng ngay năm nay, tức là năm hai
tám tuổi, coi như tuổi trẻ tài cao!
Hạ Cơ sắp xếp lại suy nghĩ một chút, có chút thương cảm nói:
Hả?
Lâm Hàn gấp gáp hỏi.
Hạ Cơ nhanh chóng hồi đáp.
Trong đầu Lâm Hàn liên tục thôi diễn, hai mắt càng ngày càng trở nên thâm thúy
nói:
Hạ Cơ gật đầu!
Quả nhiên là hắn!
Hai mắt Lâm Hàn trở nên sáng ngời! Hắn đã bước đầu xác định được kẻ khả nghi!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là kẻ khả nghi mà thôi, để xác định được đối tượng,
còn cần khá nhiều thông tin khác nữa!
Nhưng như vậy là đủ rồi! Quả nhiên, điều tra từ một người biết chuyện nhanh
hơn nhiều so với tự mình mày mò! Thu hoạch của ngày hôm nay là quá nhiều so
với cả năm ngày trước!
Lâm Hàn gật đầu, đang định đứng lên rời đi, Hạ Cơ lại kỳ quái nói:
Lâm Hàn ngẩn ra một lát rồi chợt cười lên ha hả:
Lâm Hàn cười hì hì đi mất, chỉ có hắn mới biết, không gian thôi diễn đã suy
đoán ra vài phần chuyện xảy ra với Lưu Tuyền Cơ. Chắc hẳn là vị cô nương này
đến chơi với Hạ Cơ, sau đó bị động thủ ngay trong Hạ phủ, thậm chí là ngay bên
cạnh Hạ Cơ này, vì vậy nàng mới phẫn hận như vậy! Cũng từ suy đoán này, hệ
thống mới chắp nối hai nhân vật vào làm một, đưa ra phán đoán cho Lâm Hàn.
Hạ Trục Lộc!
Động thủ được trên địa bàn họ Hạ, hơn nữa lại xuất hiện trong vụ án của người
mạnh nhất trong các nạn nhân, Lạc Nguyệt cư sĩ. Lại thêm việc châm độc là phát
hiện được trên người hắn, càng thêm khẳng định suy đoán của hệ thống!
Tên này… dù không phải hung thủ thì chắc chắn cũng có liên quan!
Chỉ mong hắn là người của tổ chức kia, nếu chỉ là hạng đục nước béo cò… vậy
thì thật là đáng tiếc!