Người đăng: hieugskm
Nhẹ giọng bàn giao một câu, Lâm Hàn thoáng chốc đã biến mất khỏi nơi ẩn thân
trong ánh mắt tò mò, kỳ vọng của Vũ Linh Hà.
Lão nông lúc này vừa thống khổ ôm ngực, vừa điên cuồng chạy về phía trước. Tốc
độ cũng không còn nhanh như khi bước lên núi, bởi một nửa công lực của lão đã
dùng để áp chế độc tố mất rồi.
Độc của Lâm Hàn cũng không có gì quá huyền bí, đơn giản chỉ là một chút hạt
giống trộn lẫn trong phấn hoa, một khi vô tình hít vào, hạt giống sẽ nảy mầm
trong phổi của mục tiêu, đồng thời không ngừng hấp thu năng lượng và sinh lực
trong cơ thể kẻ địch. Nếu là võ giả lợi hại, chỉ cần vận chân khí trùng kích
mạnh mẽ một lần là có thể tiêu diệt toàn bộ hạt giống, nhưng nếu kẻ nào muốn
dùng chân khí áp chế, vậy thì đúng là tự lao đầu xuống vực, Mộc Độn của Lâm
Hàn không phải trò chơi, chân khí càng nhiều, nó càng thỏa thích hấp thu, sinh
trưởng càng mạnh mẽ, đến lúc mục tiêu không áp chế nổi nữa, vậy thì đã quá
muộn rồi.
Lão nông hiện tại chính là gặp tình huống như vậy, lão càng áp chế càng thấy
mình suy yếu, chân khí đổ tới giống như đá chìm xuống biển, một đi không trở
lại, hơn nữa càng ngày càng mất đi nhanh chóng. Lão hoảng sợ, nếu cứ như vậy…
lão chết chắc rồi.
Là loại độc dược gì? Rốt cuộc là độc dược gì lại lợi hại như vậy?
Còn đang suy nghĩ miên man, lão nông đột ngột cảm thấy trước mắt sáng lóa.
Không chút do dự, lão nhanh chóng xoay người bỏ chạy, tình huống của lão hiện
tại không thể chiến đấu, lão cũng không có tự tin chiến đấu với bất cứ ai cả!
Lão là nhân viên tình báo, không phải là chiến binh!
Rào!
Nhưng vừa quay đầu, mới cất được ba bước, lão đã cảm thấy trước mặt mát lạnh,
một lực trùng kích khủng bố đập thẳng vào ngực, khiến lão không nhịn nổi thổ
ra một búng máu, một ngụm chân khí giấu trong phổi để áp chế độc tố cũng theo
lực trùng kích này mà bị đánh bay tứ tán, nhất thời trong phổi càng thêm nóng
rát, không thể chịu nổi.
Miễn cưỡng đề tụ một ngụm chân khí, lão cố gắng quan sát tình huống xung
quanh, nhưng lão còn chưa kịp nhìn thấy gì, bản thân đã hoàn toàn bị bao khỏa
trong nước, lực trùng kích đồng thời đến từ bốn phía, bốn trụ nước to khủng bố
mang cùng một lúc đập lên thân thể gầy gò của lão, khiến lão cảm thấy như
xương cốt vỡ vụn, nội tạng lệch vị, đau đến mức lão muốn ngất đi cho rồi.
…
Vũ Linh Hà lầm bầm lầu bầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Lâm Hàn, không rời
một tấc.
Xẹt!
Vũ Linh Hà nheo mắt.
Thật nhanh!
Nàng kinh ngạc nhìn vào bán cầu nước trước mắt, nàng vậy mà miễn cưỡng lắm mới
nhìn thấy bóng mờ khi Lâm Hàn xuất thủ! Hắn hoàn toàn không sử dụng Phi lôi
thần thuật, hắn đang di chuyển trong nước với tốc độ nhanh đến không tưởng,
nhanh đến mức cô bạn Lan Hồng Tuệ vốn dùng tốc độ làm tự hào cũng phải trợn
tròn mắt.
Vũ Linh Hà lẩm bẩm hỏi, cũng không rõ là hỏi ai!
Lan Hồng Tuệ nhìn chằm chằm đáp lời:
Lúc này, Lâm Hàn giống như một hạt điện tử, di chuyển với tốc độ kinh hồn
trong bán cầu nước, mà trung tâm của hạt điện tử ấy chính là lão nông kia! Lão
nông ở trong nước đến di chuyển còn khó khăn, nói gì đến né tránh? Lão chỉ có
thể đau khổ chịu đòn, trên người đã liên tục xuất hiện những vết thương lớn
nhỏ, cả người đẫm máu, chỉ có thể cố nén đau, dùng chân khí giữ sự thanh minh.
Cũng không phải là lão nông lỳ đòn, mà là Lâm Hàn đã nhẹ tay, chỉ khiến lão bị
thương ngoài da mà thôi! Hắn đang muốn biểu diễn thể thuật trong nước một lần
cho Vũ Linh Hà, nào có lẽ chỉ dùng một đòn bại địch!
Ùng ục!
Lòng nước đã dao động mãnh liệt, thân ảnh Lâm Hàn dần dần hiện ra, trên tay
nắm thanh kiếm đen kịt, trên môi là một nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt lão
nông, thế nào cũng cảm thấy như nụ cười của ác ma!
Lão nông miễn cưỡng hỏi, mặc dù nói trong nước phải sử dụng chân khí tách nước
khỏi khoang miệng, nhưng lão vẫn làm vậy, hơn nữa câu hỏi cũng rất ngu xuẩn,
tất cả chỉ vì kéo dài thời gian.
Lâm Hàn không đáp, chỉ mỉm cười lắc đầu nhìn lão nông, lặng lẽ chờ đợi lão
khôi phục một chút, hoặc ít nhất là hóa giải độc tố trong phổi.
Qua ba phút!
Lão nông cuối cùng cũng thở ra một ngụm trọc khí, hạt giống đã hoàn toàn bị
tiêu diệt, cảm giác nóng rát kia cũng biến mất. Lão nông không hiểu Lâm Hàn
đang làm cái gì, lão nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn khắc sâu hình bóng
hiện tại của hắn vào trong óc, sau đó dứt khoát bỏ chạy.
Nhưng vừa xoay người, lão nông đã cảm thấy trong lòng nguội lạnh, Lâm Hàn vẫn
đứng trước mặt lão, mỉm cười vui vẻ, hơn nữa khoảng cách chỉ có không tới hai
mét.
Vừa lạnh giọng hỏi, lão nông vừa cố gắng lui lại. Nhưng chỉ xê dịch một bước,
lão đã cảm thấy cả người lạnh lẽo. Trước mắt lóe lên ánh kim sắc lạnh, lão
nhận ra ánh sáng này, chính là một kiếm cực nhanh đã từng chặn được lão. Lúc
đó khoảng cách của đôi bên còn xa, hơn nữa tốc độ của lão rất nhanh nên mới có
thể miễn cưỡng né tránh.
Nhưng hiện giờ ở trong nước, tốc độ của lão chẳng còn nổi một phần, khoảng
cách giữa đôi bên còn gần tới như vậy? Né tránh hiển nhiên đã là vô vọng!
Quan trọng nhất là…
Mẹ kiếp, kiếm chiêu của kẻ địch vẫn nhanh như thế, thậm chí ở trong nước còn
nhanh hơn trên bờ! Như vậy không khoa học, có còn cho người ta sống không?
Xoẹt!
Một tiếng sắc bén xé rách da thịt, trước ngược lão nông xuất hiện vết thương
dài tới mười phân, máu tươi ứa ra, cực kỳ đáng sợ!
Nhưng vẫn chỉ là vết thương ngoài da!
Đối thủ đang cố ý, cố ý trêu chọc hắn sao?
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Lâm Hàn vẫn chỉ đứng im tại chỗ, nhưng kiếm quang sáng loáng lại liên tục lóe
lên. Chỉ trong một giây, trên người lão nông đã trúng không biết bao nhiêu vết
thương, áo cũng bị chém thành muôn mảnh, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng nước,
cực kỳ thê lương. Nhưng vậy mà lại không có bất cứ vết thương trí mạng nào,
tất cả đều là do Lâm Hàn cố ý.
Đến lúc này, lão nông đã hoàn toàn im lặng! Hắn biết, mình chỉ là một món đồ
chơi trong tay đối phương, muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế ấy. Buồn
cười bản thân mình mới đây còn sung sướng đắc ý vì đột phá đến Võ Đế, chiếm
được một chức vụ cực kỳ béo bở trong giáo, đạp lên không biết bao nhiêu đối
thủ mà tiến tới nhận nhiệm vụ thử thách cuối cùng này.
…
Nhìn lại, lúc này Lâm Hàn đang mỉm cười nhìn về phía nàng, hai ngón tay giơ
lên trước ngực, tạo thành hình ấn Dần, Vũ Linh Hà một lần nữa nghiêm nghị,
chăm chú tiếp tục nhìn động tác của hắn.
Thình thịch!
Gào…
Lão nông đột nhiên gào thét thê thảm, vết thương ngoài da trước ngực vốn không
là cái gì, đột nhiên lại cảm thấy đau xót lạ thường, cảm giác đau xót từ những
vết thương chằng chịt ấy chẳng mấy chốc đã xuyên phá da thịt, thấm sâu vào máu
và nội tạng của lão. Lúc này lão gần như chẳng còn chân khí gì đáng nói, chẳng
mấy chốc toàn thân đã tê liệt, chỉ có thể co quắp lại nhằm giảm bớt thống khổ!
Vũ Linh Hà còn chưa cảm thán hết, cảnh tượng lại một lần nữa biến đổi. Lâm Hàn
mỉm cười nhìn lão nông, thân thể dần dần tan biến, giống như chưa từng xuất
hiện.
Lão nông bất chợt cảm thấy thân thể không còn đau đớn, miễn cưỡng ngẩng đầu
lên, đã không còn thấy Lâm Hàn nơi đó. Trong lòng xoắn xuýt trăm mối khó giải,
nhưng lão không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể lợi dụng thời cơ cắm đầu
bỏ chạy.
Lão không biết, một mũi kiếm đã chống ngay trên gáy lão, chỉ là trước sau chưa
hề hạ xuống mà thôi!
Lão không nhìn thấy, nhưng bốn người đang quan chiến lại nhìn thấy rõ mồn một.
Vừa rồi Lâm Hàn hoàn toàn không sử dụng thuật thuấn thân. Hắn đúng là hoàn
toàn biến mất, sau đó lòng nước hơi dao động, dần dần ngưng tụ ra thân thể hắn
đứng phía sau lão nông, kiếm Hàn Tuyết sắc lạnh cũng theo đó mà chống lên gáy
lão!
Rào…
Lão nông thoát ra khỏi mặt nước.
Vốn dĩ còn có chút vui mừng, giống như sống sót sau kiếp nạn, nhưng nhìn thấy
cảnh tượng trước mắt, lão nông rất muốn chửi, chửi má nó, chửi cả tông môn cái
thằng khốn nạn đang trêu đùa lão như hiện tại.
Trước mặt vẫn là sườn núi, nhưng không phải trời xanh mây trắng như lão tưởng
tượng. Mà là sương mù! Sương mù phủ kín thiên địa, không thấy rõ đâu là hướng
đi, đâu là tận cùng. Cảm giác không khí ẩm ướt, liên tục có hạt sương ngưng tụ
trên má khiến lão nông có cảm giác muốn khóc! Rốt cuộc lão đã chọc tới ai? Có
còn cho người ta sống hay không?
Muốn giết thì cứ giết! Hết lần này đến lần khác hành hạ tinh thần lão phu là
có ý gì? Tức chết người! Ta hận! Aaaaa…
Trong lòng gào thét, lão nông chỉ có thể tuyệt vọng theo cảm giác về độ dốc mà
chạy xuống núi, lão vẫn muốn sống! Lão biết mình rất khó thoát, nhưng chỉ cần
còn hy vọng, lão vẫn sẽ giãy dụa, bởi lão biết, rơi vào tay Lâm Hàn, trước sau
cũng không có kết quả tốt gì.
Nhưng chỉ tiếc, lão phải thất vọng rồi, từ khi lão lên núi, lão đã rơi vào tay
Lâm Hàn, không đường thoát thân, mọi giãy dụa của lão, trong mắt bốn người
quan chiến, tại sao lại buồn cười đến thế?
…
Xách theo lão nông đã ủ rũ cúi đầu, Lâm Hàn mỉm cười trở lại, rất nhiệt tình
hỏi Vũ Linh Hà.
Vũ Linh Hà chỉ trầm trọng gật gật, trong đầu liên tục diễn hóa lại cảnh tượng
Lâm Hàn chiến đấu, toàn bộ đầu óc như rộng mở trong sáng, những ý tưởng trước
đây chưa từng xuất hiện cũng ào ào ập đến, khiến nàng bất giác cảm thấy cả
người hưng phấn.
Lâm Hàn hài lòng nhìn Vũ Linh Hà, con bé này xưa nay vẫn đều rất thông minh
sáng sủa, ngộ tính lẫn thiên phú đều rất tốt, đặc biệt là về Thủy Độn. Dạy dỗ
nàng, trên thực tế đúng là rất dễ dàng.
Trái lại, cô học trò thứ hai có vẻ yếu kém hơn nhiều! Ngộ tính của nàng không
tốt, thiên phú cũng bình thường. Nhưng trái lại, nàng lại có một bầu nhiệt
huyết, một trái tim cường giả không ngừng tiến lên! Dạy dỗ nàng, không cần yêu
cầu nàng lĩnh ngộ cái gì, chỉ cần chỉ cho nàng một con đường thẳng, một con
đường chỉ cần phấn đấu không ngừng nghỉ là có thể đạt tới, để nàng tự mình
từng bước tiến tới! Chỉ là… con đường sáng đó còn cần suy nghĩ một chút! Chỉ
chuyên tu Bát Môn cũng không tệ, nhưng khác với thầy trò Lee, Lan Hồng Tuệ còn
có đôi chút thiên phú về Thổ Độn, bỏ qua chẳng phải rất lãng phí sao?
Vừa xách lão nông đi trước, trong đầu Lâm Hàn không ngừng suy tư, bất giác
trên môi nở một nụ cười, không biết đã nghĩ đến cái gì đó!