Chuyện Năm Xưa


Người đăng: nameros


  • Lại sắp phải đi sao?

Khoác tay nhau đi trên đường cái, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lâm
Hàn, giọng điệu có chút buồn, có chút ai oán, giống như cô dâu nhỏ bị người
nhẫn tâm bỏ mặc, người nghe đều thương tiếc, ngay cả Lâm Hàn cũng không ngoại
lệ.

Lâm Hàn cảm thấy áy náy, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của nàng,
giọng điệu mềm nhũn nói:


  • Cũng không có gì, chỉ là mang mấy đứa nhóc ra ngoài lịch lãm một phen, sẽ
    nhanh chóng trở về thôi!


  • Ừm!


Lê Ân Tĩnh chỉ nhu thuận đáp một câu như vậy, cũng không nói thêm gì. Hai thân
ảnh vẫn lặng lẽ bước trên đường, không khí có chút trầm lắng, nhưng cũng có
vài phần ấm áp.

Qua một lúc, Lê Ân Tĩnh đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt, đột nhiên ôm chặt lấy
cánh tay Lâm Hàn, nũng nịu nói:


  • Mà này, tôi nói trước, lần này đi làm nhiệm vụ tuyệt đối không được trêu
    hoa ghẹo nguyệt! Bắt được nữ tù binh gì đó, thẩm vấn xong hoặc là thả, hoặc là
    giết, tuyệt đối không được dây dưa nghe chưa?

Lâm Hàn thoáng chốc đổ mồ hôi ròng ròng. Tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh đi.
Đang từ một thiếu phụ u buồn, thoáng chốc đã biến đổi trở thành nghiêm thê
quản chồng. Ách… chị nói thì cứ nói, giọng điệu mềm chảy nước như vậy làm gì?
Đã thế còn vừa ôm tay tôi vừa cọ qua cọ lại… ừm, mềm thật! À không đúng, ka là
một người đàn ông nghiêm túc, tuyệt đối đừng có dùng mỹ sắc quyến rũ ka… ka sẽ
dễ dàng trúng chiêu!

Ừm đúng, một người đàn ông nghiêm túc tuyệt đối sẽ bị yêu tinh này câu mất hồn
phách, nếu không trúng chiêu, vậy thì tuyệt đối không phải đàn ông, còn đừng
đề cập đến hai chữ nghiêm túc nữa.

Lâm Hàn bị sắc mê tâm khiếu, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc:


  • Được được! Tuyệt đối tuân lệnh đại sư tỷ!


  • Đúng! Như vậy mới ngoan! Nghéo tay cam kết, nói dối sẽ là chó con!


Lê Ân Tĩnh hài lòng vỗ vỗ vai Lâm Hàn, một bộ dạng rất hưng phấn đưa bàn tay
trắng như ngọc ra trước mặt hắn.

Lâm Hàn một trận bất đắc dĩ. Cô nàng này trước sau vẫn vậy, tính cách nhí nhố
như trẻ con, nhưng lúc nào cũng muốn làm chị cả. Ở bên cạnh nàng, Lâm Hàn có
cảm giác mình tùy thời khắc sẽ bị nàng biến thành một thằng nhóc thò lò mũi
xanh, tùy ý để nàng dắt ngang dắt dọc, lại không thể không ủy khuất cúi đầu
trước uy quyền của đại tỷ vậy.

Ừm…

Cảm giác đó… thật quen thuộc…

Cảnh tượng xoay ngược về quá khứ, bao nhiêu lâu rồi, hai mươi năm? Hay là hai
mốt?

Một thằng nhóc thò lò mũi xanh, một tiểu mỹ nhân tóc tím… Nàng cầm cái đòn
gánh to bản giúp hắn đánh đuổi một đám du côn nhí còn nhỏ hơn hắn một hai
tuổi. Hắn lại kéo lấy cái thân thể trói gà không chặt kia chật vật giúp nàng
xách nước, cũng vì thế mà tốc độ nhanh thêm gấp rưỡi, nàng có thể nghỉ ngơi
sớm một chút…

Thỉnh thoảng đang xách nước, một hai giọt nước mũi lại mất khống chế chảy vào
xong xô, vậy là thằng nhóc lại phải đổ nước đi xách lại, còn rước lấy một trận
nhẹ nhàng trách móc của tiểu mỹ nữ. Nhưng cuối cùng vẫn là nàng lấy khăn tay
lau đi cho hắn, lại đặt cho hắn một cái biệt hiệu: “Ốc sên!”

Một đoạn ký ức phủ bụi đã lâu lắm rồi. Một thời quãng thời gian khoái lạc duy
nhất trong suốt tuổi thơ của thằng nhóc, nhưng đáng tiếc, chỉ có một tuần mà
thôi! Sau đó bé gái đã bị người mang đi nơi khác, hai người cũng không còn gặp
lại. Thằng nhóc cũng vì vậy mà dần dần lãng quên, cho đến khi Lâm Hàn xuyên
việt, tiếp nhận quá khứ của người kia, đoạn ký ức này vẫn chỉ như một thứ gì
đó nằm trong sương mù, chôn sâu dưới đáy lòng khiến hắn chưa từng để ý.

Thì ra là vậy!

“Ốc sên! Ta sắp phải đi rồi!”

“Đại sư tỷ phải đi đâu?”

“Đương nhiên là đi tới chỗ tốt hơn! Nha… là được vào phủ, từ nay không phải
làm việc nặng như gánh nước chặt củi này nữa”

“Ừm! Vậy chúc mừng đại sư tỷ nha”

Thằng nhóc hưng phấn nói, ngừng một chút lại hỏi:

“Vậy chúng ta có còn gặp lại không?”

“Không biết!”

Thiếu nữ ngừng một chút, hơi mờ mịt nói:

“Ta cũng không rõ lắm vào phủ rồi phải làm cái gì. Nếu có cơ hội, ta sẽ trốn
ra chơi với ngươi một chút”.

“Chỉ một chút thôi nha”

Bé trai có chút buồn bực, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên nói:

“Hay là vậy đi, ta xin cha cưới đại sư tỷ cho ta! Sau này ngươi không cần làm
gì hết, chỉ cần mỗi ngày chơi với ta, có được không?

“Được! Tốt lắm tốt lắm!”

Tiểu mỹ nữ hưng phấn nhảy lên, nhưng nghĩ đến cái gì, lại trù trừ nói:

“Nhưng mà không được nha! Ta chơi với Ốc Sên thật vui, nhưng Gary lại phải cô
đơn một mình! Rất tội nghiệp!”

“Ò”

Trên mặt Ốc Sên lóe lên vẻ thất vọng, sau đó lại có chút chờ mong nói:

“Vậy được không? Khi nào Gary có người chơi cùng, đại sư tỷ lại làm vợ Ốc Sên,
có được không?”

“Ờ ha, đúng đúng! Ốc Sên thật là thông minh! Nào nào… đến nghoéo tay cam kết,
nói dối sẽ là chó con!”

“Nói dối sẽ là chó con!”


  • Nói dối sẽ là chó con…

Khung cảnh dần dần trở lại hiện thực. Lâm Hàn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước
mắt, tại sao lại quen thuộc đến thế? Bàn tay thon dài mịn màng kia dần dần
trùng hợp lại với bàn tay nhỏ phì nộn năm nào. Khuôn mặt xinh đẹp ấy, nụ cười
tinh nghịch mà ấm áp ấy… Một luồng xúc động sản sinh từ sâu trong linh hồn…

Hắn đột ngột tiến tới, ôm chầm lấy thân thể Lê Ân Tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng,
nỉ non mà tràn ngập thâm tình:


  • Đại sư tỷ… xin lỗi!

Bây giờ thì hắn hiểu rồi!

Hiểu tại sao lần đầu gặp nàng, mình lại có cảm giác rất an toàn, rằng nàng
tuyệt đối sẽ không hại bản thân, mặc dù khí tức trên người nàng thực tế rất
nguy hiểm!

Hiểu tại sao khi cùng bảo hộ Gary, từ thái độ khách sáo ban đầu, nàng lại có
thể nhanh chóng tiếp nhận hắn, lại lúc nào cũng lấy giáo huấn bắt nạt hắn làm
niềm vui. Ngoài việc vì ảnh hưởng từ Altar, hẳn là vì nàng đã lờ mờ nhận ra
hắn rồi, phải không?

Nếu Lâm Hàn không vì Tuyết Thiên Lăng, có lẽ ngay lúc ấy, hắn muốn nàng, đòi
cưới nàng, nàng cũng sẽ ngay lập tức gật đầu không chút do dự. Dù cho sau này
biết chuyện phong lưu của hắn, nàng có chút mâu thuẫn, nhưng khi cha hắn và
nhà họ Hoàng đính hôn cho hai người, dù cuối cùng không gây nên sóng gió gì,
nhưng nàng cũng không phủ nhận cái thân phận đó. Tâm ý như vậy, chẳng phải đã
quá rõ rồi hay sao?

Nàng vẫn luôn nhớ hắn, dễ dàng nhận ra hắn, nhưng hắn lại quên mất nàng! Quên
mất cô nhóc đại sư tỷ từng một thời khiến hắn mất ăn mất ngủ, ngày nhớ đêm
mong. Mặc dù đó là ký ức từ nguyên chính thân thể này, nhưng Lâm Hàn hiện tại
chẳng phải vẫn là Lâm Hàn? Chỉ khác ở chỗ, trong thân xác này chứa một linh
hồn dung hợp từ hai người, Lâm Hàn là thanh niên hiện đại, nhưng cũng là Ốc
Sên năm nào.


  • Cậu…

Thân thể Lê Ân Tĩnh hơi run lên, khuôn mặt ửng hồng, có chút vui mừng, hạnh
phúc, nhưng cũng lập lòe sự u oán thật sâu, thật sâu…


  • Đừng nói gì cả! Đợi tôi làm nhiệm vụ về, chúng ta kết hôn được không? Ốc
    Sên đã thất hứa một lần, một lần làm chó con là đủ rồi!

Lâm Hàn càng ôm chặt hơn, tham lam hít lấy mùi oải hương dịu nhẹ trên thân thể
nàng, giống như muốn mùi hương ấy khắc sâu vào tâm khảm hắn, để hắn không bao
giờ quên mất nàng một lần nữa.


  • Ừm…

Giống như nhìn thấy sự chân thành của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh cũng cảm thấy tràn
ngập ấm áp, dịu ngoan mà đáp lại, hai cánh tay ngọc ngà cũng vòng qua ôm lấy
hắn, cúi đầu hạnh phúc dụi dụi lên khuôn ngực săn chắc ấy.

Quan hệ lại rõ ràng thêm một tầng, Lê Ân Tĩnh như chú chim nhỏ nép vào người
hắn, cùng bước đi trên đoạn đường vốn không mấy xa lạ, khiến trong lòng Lâm
Hàn tràn ngập hạnh phúc, tự hào. Một chút tâm nguyện mịt mờ ẩn sâu trong linh
hồn cũng theo chuyện vừa rồi mà trở nên thanh minh, hắn cảm thấy như cả thân
xác lẫn linh hồn mình đều sảng khoái chí cực, toàn thân đều là thư sướng, thậm
chí là hưng phấn.

Có người nói trên đời này vốn dĩ tồn tại duyên phận, trước đây Lâm Hàn vẫn tin
tưởng, nhưng không quá để ý. Nhưng đến hôm nay, hắn phục rồi, phục sát đất,
thậm chí là sùng bái thứ gọi là duyên phận này.

Cùng sống trong một ngôi thành, cùng có một đoạn ký ức vui vẻ thời ấu thơ,
nhưng lại đều phải lãng quên vì dòng chảy của cuộc sống. Nhưng cuối cùng, sau
ngần ấy năm, cuối cùng hai người lại gặp lại nhau, dù mỗi người lại đều có kỳ
ngộ của riêng mình, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về chung một thế giới, dần dần
gắn kết với nhau lúc nào không hay!

Lúc này, hai người bất tri bất giác đã đến tiệm rèn lớn nhất thành Cửu Long:
Cửu Long thiên binh! Cũng chính là tiệm rèn mà hai người từng chạm mặt năm
nào, đồng thời là nơi đã rèn ra hai thanh thần binh: Hàn Tuyết và Táng Thiên
Cung!

Đương nhiên, hai thứ này lúc rèn ra vẫn chưa phải thần khí, kiếm Hàn Tuyết là
nhờ dung hợp với thần kiếm Kusanagi, còn Táng Thiên Cung thành danh là nhờ
thần khí Hỏa Diệm Châu của Lê Ân Tĩnh, nhưng như thế cũng đủ mang lại danh
tiếng ngập trời cho tiệm rèn này. Chỉ qua mấy năm, hiện giờ nó đã trở thành
tiệm rèn nức tiếng đại lục, cũng là tiệm rèn lớn nhất cả thành Cửu Long.

Bước vào bên trong, Lâm Hàn liếc qua đã nhận ra một người, chính là cụ ông năm
đó từng tặng cho hắn khối quặng tài liệu để rèn ra kiếm Hàn Tuyết này. Qua năm
năm, cụ ông có vẻ cũng già đi không ít, hiện giờ cũng không cần đón tiếp khách
nữa, chỉ cần ngồi một chỗ ra hiệu để đám thanh niên chạy qua chạy lại là được.
Nhiệm vụ của lão cũng chỉ là giám sát mà thôi!

Cụ ông nhìn thấy hai người đi vào, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn nhanh
chóng ra hiệu cho một thanh niên trẻ tuổi tới tiếp đón. Mà không, tên này còn
chưa phải thanh niên, chỉ là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi mà thôi. Hắn
nhanh nhẹn đi tới trước mặt Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh, lịch thiệp nói:


  • Xin chào hai vị, hai vị có cần tôi giúp gì không?

Lâm Hàn gật gù, đi thẳng vào vấn đề:


  • Tôi muốn gặp Đỗ sư phụ!

Đỗ sư phụ chính là người năm xưa đã rèn vũ khí cho hai người, tay nghề coi như
số một số hai trong tiệm rèn này, quan trọng nhất là thái độ rất nhiệt tình,
hiện tại Lâm Hàn có nhu cầu rèn đúc, người đầu tiên nghĩ đến chính là Đỗ sư
phụ.

Thiếu niên thoáng chốc lộ ra thần sắc khó xử:


  • Hai vị… Đỗ sư phụ hiện tại là đại sư danh tiếng nhất của Cửu Long thiên
    binh, hàng ngày đều nhận rất nhiều đơn hàng, Đỗ sư phụ cũng vì chuyên tâm rèn
    binh khí, rất ít khi gặp người. Muốn nhờ Đỗ sư phụ rèn vũ khí, cần phải hẹn
    trước một tháng, hai vị chi bằng cứ đề xuất yêu cầu về binh khí, Cửu Long
    thiên binh chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thiện, đưa đến tận tay hai vị.


  • Vậy à…


Lâm Hàn trầm ngâm một chút, bên tay sáng lên, một thanh vũ khí kỳ dị, vừa
giống đao vừa giống kiếm xuất hiện, vỏ bao đen thùi lùi mà lạnh lẽo được đặt
vào tay thiếu niên:


  • Đưa cái này cho Đỗ sư phụ, hắn sẽ gặp ta!


  • Đây là…


Thiếu niên nghi ngờ cầm lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng rút kiếm khỏi vỏ bao. Lâm
Hàn cũng không ngăn trở, mặc cho lưỡi kiếm sáng loáng của Hàn Tuyết khiến binh
khí trong cả sảnh đường này ảm đạm thất sắc. Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới cái
gì, nhanh chóng tra kiếm lại vỏ bao, cung kính trả lại cho Lâm Hàn:


  • Hai vị chờ một lát! Tôi sẽ đi thông báo cho Đỗ sư phụ!

Lâm Hàn nhận lại Hàn Tuyết, có chút dở khóc dở cười nhìn sang Lê Ân Tĩnh. Kiếm
của mình còn nổi danh vậy? Ngay cả một thiếu niên phụ việc trong tiệm rèn cũng
biết?

Hơn nữa còn chắc chắn như đinh đóng cột khẳng định, không sợ ka cầm hàng nhái
đến giả mạo sao?

Cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, Lâm Hàn cũng không thắc mắc gì thêm, cứ vậy long
hành hổ bộ ôm eo Lê Ân Tĩnh ngồi xuống một cái ghế chờ, lại thủ thỉ trêu đùa
gì đó khiến nàng cười khúc khích liên tục, trêu chọc ra vô số ánh mắt ước ao
ghen tỵ của đồng bào độc thân xung quanh mình…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #273