Người đăng: nameros
Theo sự gia nhập của Vũ Linh Hà, cục diện có vẻ càng thêm rối loạn!
Vốn dĩ mở ra bốn cổng bát môn độn giáp, tốc độ và sức mạnh của Lan Hồng Tuệ
đều tăng mạnh, đã có chút sức chống trả trước công kích của Lâm Thế Xuân.
Nhưng gia nhập thêm một Vũ Linh Hà thì lại không phải như thế.
Xuân ca cười lạnh một tiếng, trong phút chốc, Lan Hồng Tuệ cảm thấy một quyền
đầy cứng rắn của mình đánh trúng đối phương, nhưng lại mềm nhũn như đánh bị
bông, không có chút lực va chạm nào. Cùng lúc đó, Vũ Linh Hà vừa vung chủy thủ
lao đến cũng bị một luồng lực lượng kỳ dị dẫn dắt, vậy mà không tự chủ được
lao qua người Lâm Thế Xuân, chật vật lắm mới dừng lại được.
Lan Hồng Tuệ không tin tà, thân hình lóe lên, tốc độ vốn đã cực nhanh kết hợp
thêm thuấn thân thuật, chỉ trong tích tắc nàng đã xuất hiện sau lưng Lâm Thế
Xuân, một quyền trực diện tập kích mặt hắn.
Nhanh thật!
Lâm Thế Xuân thầm hô trong lòng, đã sớm nghe nói Lâm Hàn có thể xưng bá bằng
tốc độ, hiện giờ mới biết, ngay cả đệ tử của hắn cũng nhanh đến không hợp thói
thường!
Nhưng chỉ nhanh thì có tác dụng gì? Nếu nhanh đến mức như Lâm Hàn thì không
nói, nếu chỉ ở mức độ này…
Vừa suy tư, khuôn mặt của Lâm Thế Xuân chậm rãi biến dạng, một quyền này trực
tiếp nện lên má trái của hắn.
Nhưng…
Tại sao vẫn có cảm giác như đánh vào bị bông như vậy?
Hơn nữa…
Ầm!
Vũ Linh Hà vừa định tiến lên sợ hết hồn, Lan Hồng Tuệ vậy mà lại lao đến trước
mặt nàng, còn may nàng tránh né nhanh chóng, một quyền này chỉ nện xuống đất.
Nhưng chỉ nhìn cái cường độ kia cũng đủ khiến nàng sợ hãi một phen.
Vũ Linh Hà tức giận hỏi.
Lâm Hàn ngồi một bên ảo não vỗ trán. Thời khắc này mà còn rảnh truy vấn nhau?
Vừa rồi là một cơ hội quá tốt! Lâm Thế Xuân chịu một đòn bất ngờ của Lan Hồng
Tuệ cũng có phần cố sức, chân khí đột ngột suy giảm! Nếu lúc này Vũ Linh Hà
nhanh chóng dùng thủy độn điên cuồng công kích, không chắc còn có thể khiến
hắn chật vật một phen, tạo cơ hội cho Lan Hồng Tuệ đánh bại đối thủ!
Vậy mà lại đứng đó truy vấn nhau, để đối thủ có cơ hội thở dốc, nếu còn không
mau tỉnh ngộ, để Lâm Thế Xuân nắm bắt thời cơ một lần nữa áp sát…
Lâm Hàn nhận ra, võ kỹ mà Lâm Thế Xuân vừa sử dụng đi theo con đường tá lực đả
lực, rất có phong phạm của thái cực quyền hay càn khôn đại na di gì đó! Lâm
Hàn đã từng chiến đấu với Thái Cực chính tông của Lã Thiên Thanh, cũng có thể
nhìn ra vài phần quen thuộc!
Đại lục Ma Võ trải qua lịch sử sâu dày, các loại võ kỹ bí điển bị lọt ra ngoài
một hai cũng không phải cái lạ, thậm chí có thiên tài chỉ dựa vào quan sát
cũng có thể thôi diễn ra võ kỹ. Lâm gia đại tộc như vậy, có võ kỹ tá lực đả
lực cũng không có gì đáng truy cứu!
Đương nhiên, nếu so với Thái Cực của Lã Thiên Thanh thì còn kém đôi chút, cụ
thể chắc hẳn là võ kỹ Địa giai cực phẩm!
Còn may, Vũ Linh Hà mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn còn biết tình hình trước
mắt. Đẩy Lan Hồng Tuệ qua một bên, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
Thủy Độn – Thủy Thanh Ba!
Ái chà… cũng bắt đầu động thủ thực sự rồi đây!
Nãy giờ vì bị Lan Hồng Tuệ kiềm chế, Vũ Linh Hà cũng không tiện dùng đại hình
nhẫn thuật công kích. Bây giờ hai bên đều đã tách ra, không bắt lấy cơ hội này
còn đợi khi nào?
Một dòng nước hư không mà ngưng tụ, xuất hiện vòng quanh thân thể Vũ Linh Hà,
một vài vũng nước nhỏ đột ngột dao động nhè nhẹ, cuối cùng vậy mà tất cả biến
mất một cách kỳ lạ, không biết là thấm xuống đất hay bốc hơi vào hư vô.
Ầm!
Lấy thế như cuồng phong bạo vũ, dòng nước đổ ập về phía Lâm Thế Xuân, còn chưa
cho hắn chút thời gian phản ứng nào đã hoàn toàn nhấn chìm hắn!
Lâm Thế Xuân trầm mặt, xuống tấn vững chắc trụ cột, nhất thời không lo bị cuốn
đi! Nhưng trong lòng hắn lại đang xoay chuyển chóng mặt, cố gắng nghĩ cách phá
giải thủy độn này!
Khó chơi! Thật sự là khó chơi!
Không phải là một đòn thủy độn này mạnh đến đâu, mà là về bản chất, thủy độn
vốn là khắc tinh của Lâm Thế Xuân!
Tá lực đả lực, một loại võ học, võ đạo, thậm chí liên quan đến triết lý của
đạo gia, vốn dĩ là một loại võ kỹ đi ngược mọi định kiến về võ học, phá vỡ mọi
đường lối tu luyện cố hữu. Nhớ năm nào, khi nó lần đầu xuất hiện trên đại lục
ma võ, cũng từng khiến cho một tràng phong ba không nhỏ xuất hiện theo. Theo
với đó là một đời đại tông sư Trương Huyền Đạo giúp Võ Đạo Môn quật khởi, một
lần đứng vững gót chân, trở thành thế lực mạnh nhất đại lục!
Tưởng tượng, ở một thế giới khác, Trương Tam Phong có địa vị thế nào, vị tông
sư kia cũng sẽ có địa vị như thế, thậm chí còn tôn sùng hơn! Bởi Võ Đạo Môn ở
dị giới này vốn dĩ đã có căn cơ rất sâu dày, không phải môn phái mới thành lập
như Võ Đang có thể so bì!
Loại thần công tá lực đả lực như vậy, đấu võ có thể nói không sợ bất cứ ai,
ngoại trừ một vài loại võ kỹ quá cương mãnh bá đạo. Nhưng… vậy mà lại có một
loại đấu pháp sinh ra là để khắc chế tá lực đả lực!
Nước!
Từ xưa tới nay, nước là thứ mềm mại nhất, dễ len lỏi nhất. Võ kỹ có thể che
đậy sơ hở, nhưng không thể che kín tất cả. Thái cực có thể mềm như bông, nhưng
không thể mềm hơn nước!
Vậy là, Lâm Thế Xuân bi kịch, thân bị bao trùm trong dòng nước, nhưng lại chỉ
có thể đặt vững gót chân, bị động chịu công kích, không thể làm gì!
Lửa, hắn có thể tá về, lôi, hắn có thể né tránh, phong, hắn có thể mượn gió mà
đi! Nhưng thủy…
Vẫn là ngoan ngoãn chịu đòn a!
Đương nhiên, Lâm Thế Xuân cũng không phải dễ chịu thua như vậy. Thân trong
dòng nước, chân khí đề tụ, thân thể hắn mặc dù lung lay như sắp đổ, nhưng Lâm
Hàn có thể nhận ra, tên này đang thuận theo dòng nước, giúp bản thân phải chịu
lực cuốn nhỏ nhất có thể.
Lâm Thế Xuân cười lớn khiêu khích, khiến Vũ Linh Hà cũng nổi cơn thịnh nộ, ấn
kết trong tay biến đổi, chakra tuôn trào càng mạnh mẽ như có nguồn cung vô
cùng vô tận.
Thủy độn - Bạo thủy trùng ba!
Oành!
Sóng thần càng thêm điên cuồng cuốn đi, nhưng Lâm Thế Xuân lại như con thuyền
nhỏ trong giông tố, trước sau vẫn có thể bình yên mà trôi qua, đây chính là tá
lực đả lực mang tới tác dụng.
Lâm Hàn chăm chú quan sát, trong lòng cũng đánh giá cao Lâm Thế Xuân thêm một
phần. Tên này mặc dù nhân phẩm không đoan chính, nhưng thực lực lại không tệ,
thoáng chốc như vậy đã có thể ý thức được hoàn cảnh, đưa ra biện pháp ứng đối.
Quả nhiên, đệ tử hạch tâm Lâm gia, đều có chút môn đạo!
Hiện tại mặc dù tình cảnh là Lâm Thế Xuân bị đè ra đánh, nhưng trước sau Vũ
Linh Hà vẫn không thể làm gì được hắn. Lâm Thế Xuân lúc này hoàn toàn không có
ý định công kích, chỉ bình tâm tĩnh khí, thuận theo dòng nước mà di chuyển,
vừa không bị dòng nước cuốn đi, lại vừa có thể bảo trì bản thân không bị hao
tổn quá nhiều chân khí.
Cái gọi là bốn lạng bạt ngàn cân, có lẽ cũng chỉ là như vậy.
Lại nói thế nào... Lâm Hàn kiếp trước còn biết một câu rất trâu bò, cái gì mà:
“hắn mạnh mặc hắn mạnh, minh nguyệt chiếu đại giang...” ách, hình như đó là
Cửu Dương Chân Kinh. Nhưng để hình dung tình thế hiện tại, câu đó là thích hợp
nhất.
Mặc cho Vũ Linh Hà có lượng chakra cực kỳ khủng bố, có thể sánh được với
“không đuôi” Kisame, nhưng chung quy cũng là có giới hạn, liên tục sử dụng đại
hình nhẫn thuật mà không hiệu quả, đối phương lại gần như không tổn hao gì,
nàng thua cũng là chuyện sớm muộn.
Dù sao, không phải ai cũng là Hokage Sơ Đại, có được tiềm năng của thân thể
tiên nhân.
Lâm Hàn nhàm chán vỗ lên cái mông nhỏ của Lâm Băng, nhắc nhở nàng không nên
phản kháng chính quyền, khiến Lâm Băng điện hạ lại được một phen hờn dỗi không
để ý đến hắn. Bé con này, vậy mà còn định nhảy vào tham chiến?
Quên đi, Băng nhi cũng sốt ruột muốn chết rồi, làm thầy cũng nên chỉ điểm đôi
chút, đến lúc ra vẻ cao thâm rồi nha!
Ừm, chỉ có như thế mới có thể biểu lộ rõ nhất phong thái cao lớn của ka...
ách, là của thầy Lâm đây!
Nghĩ đến đó, Lâm Hàn chợt cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
-Hai đánh một chẳng chột cũng què. Vậy mà hết lần này đến lần khác tự so bì lẫn nhau! Thôi thôi... aiz...
Dứt lời ngậm miệng không nói, rất có vẻ tiếc hận đấm ngực giậm chân, khiến
Băng nhi điện hạ lại được dịp trừng mắt khinh bỉ hắn một trận.
Cha nhà mình nha, tính cách thế nào con gái còn ko biết? Hiện tại thuần túy là
ra vẻ! Ừm, gọi chuyên nghiệp một tý, bên kia cũng có người gọi đó là trang
bức!
Đúng, chính là như vậy!
Nhưng người nghe có ý, thoáng chốc hai cô gái đã xấu hổ đỏ mặt. Ngay từ đầu
hai nàng đã có ý so bì xem ai mạnh hơn, mặc dù đánh rất nhiệt tình, nhưng hết
lần này đến lần khác lại rời rạc không hợp ý, lãng phí sức lực không nói, lại
còn tự cản trở lẫn nhau.
Nghĩ lại, đánh không thắng, vậy thì tiếp tục ở nhà vẽ vòng tròn để tìm diệu
ngộ nhẫn thuật đi thôi, còn mong cái gì thỉnh giáo với thực chiến?
Lan Hồng Tuệ dù sao cũng đang rảnh tay, vậy mà nghĩ thấu triệt trước một bước.
Nhìn người bạn cũ vẫn đang kiệt lực công kích không làm được gì, trên trán
cũng toát ra mấy giọt mồ hôi, cảm giác xấu hổ trong lòng nàng lại càng thêm
nồng đậm.
Không được! Thua như vậy... cũng quá mất mặt đi!
-Linh Hà, tiếp tục tăng mạnh dòng nước, chúng ta cùng ra một đòn kết liễu!
Lan Hồng Tuệ nghiêm túc nói, hai tay đã bắt đấu kết ấn.
Vũ Linh Hà sửng sốt một chút, cũng mỉm cười hỏi lại:
-Làm thế nào?
-Tin tôi là được!
Lan Hồng Tuệ lại càng kết ấn nhanh hơn, hai tay đã đập mạnh xuống đất!
Thổ độn - Thổ lưu bích.