Thử Thách


Người đăng: nameros

Xuân ca chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng phất tay:


  • Chúng ta đi!

Thái độ vô cùng hậm hực, vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn vừa hàm chứa
lửa giận, lại vừa hàm chứa kiêng kỵ.

Lâm Hàn không hiểu ánh mắt của tên này lắm, nhưng chuyện đó có quan trọng gì?
Tên này tìm đến rất đúng lúc, lại mang ý nghĩ độc địa như vậy, càng khiến Lâm
Hàn không còn gì phải do dự.


  • Đứng lại!

Lâm Hàn lười biếng nói, lại khiến cho đám người Xuân ca cứng lại tại chỗ:


  • Ta cho các ngươi đi chưa?


  • Ngươi muốn thế nào?


Xuân ca cũng không phải dạng lương thiện gì, xưng vương xưng bá đã quen, xưa
nay nào có ai dám ăn nói với hắn như vậy? Một cỗ lửa giận hừng hực theo đó mà
sinh, giọng điệu và sắc mặt hắn càng thêm cứng ngắc.

Lâm Hàn chưa trả lời ngay, mà lại phất phất tay vào không trung:


  • Hai đứa nhóc con! Còn định ẩn giấu đến bao giờ? Ta hẹn mấy đứa từ tám giờ,
    đã trễ bao lâu rồi?

Theo âm thanh của hắn, hai thân ảnh loạt xoạt xuất hiện. Đám người Xuân ca có
chút kinh hãi! Ở đây vậy mà còn có kẻ khác? Nếu bọn họ tiến hành ám sát…

Nhìn kỹ lại, hai người con gái kia cũng chẳng phải mạnh hơn mình, nhưng khắp
toàn thân lộ ra vẻ quỷ dị, giống như lúc nào cũng ẩn giấu thứ gì đó, sẵn sàng
xuất ra hậu chiêu mọi thời mọi khắc, tạo cho người ta cảm giác dù cho mình có
đột ngột đánh lén cũng không thể lập tức lấy mạng họ! Cái cảm giác không nắm
chắc này… đúng là khiến Xuân ca vừa kiêng kỵ vừa hoảng hốt.

Vừa xuất hiện, Vũ Linh Hà đã trề môi:


  • Không thú vị! Còn nói tập kích bất ngờ cái gì? Rõ ràng còn chưa nhúc nhích
    đã bị phát hiện, mất công dằn vặt cả một buổi sáng toi công!

Lâm Băng cũng không biết xuất hiện từ đâu, xa xa chạy tới hào hứng nói:


  • Hai sư tỷ thành công rồi sao? Có làm cho cha xấu trai bị xấu mặt, hay là bị
    chích vào… ách… chính là Thiên niên sát… A… cha tha mạng… Băng nhi biết sai
    rồi…

Băng nhi điện hạ vốn còn đang hớn hở vì nhận được tín hiệu của hai sư tỷ,
thoáng chốc đã bị bộ mặt tối sầm của Lâm Hàn làm hoảng sợ. Vừa tính chạy trối
chết đã bị Lâm Hàn bế bổng lên, nhẹ nhàng đánh hai cái lên mông nhỏ, khiến
nàng được dịp đỏ mặt tía tai!

Cha thật là xấu… chỗ đó của con gái không được tùy tiện động!

Băng nhi nghiêm trọng kháng nghị… ách… kháng nghị quá yếu ớt, không có hiệu
quả.

Lâm Hàn không thèm để ý đến phản ứng của Băng nhi, một tay bế nàng, một tay
chỉ trỏ:


  • Đám người kia… coi như thử thách đầu tiên! Đánh bại bọn chúng, lần này ta
    dẫn hai trò ra ngoài làm nhiệm vụ! Nếu không thì quên đi.

Giọng điệu nghiêm túc và chắc chắn vô cùng, khiến hai cô học trò thoáng chốc
rùng mình một cái! Bọn họ mấy năm nay tự mày mò nghiên cứu nhẫn thuật, chung
quy cũng có nhiều chỗ khó hiểu, lại không biết hỏi ai! Hiện tại thầy Lâm muốn
dẫn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, là một cơ hội hiếm có, lẽ nào lại có thể bỏ qua?

Lâm Hàn lười biếng, nhưng hai cô học trò của hắn đều là dạng người chăm chỉ
kiên nghị a!

Vút vút vút…

Chỉ liếc nhìn nhau một cái, không nói một lời, shuriken và kunai tiện tay mà
xuất, phô thiên cái địa tập kích đám người Xuân ca.

Mẹ!

Trong lòng Xuân ca đã chửi tổ tông mười tám đời nhà Lâm Hàn lên, nhưng vẫn
phải cố mà trấn tĩnh truy vấn:


  • Lâm Thế Hàn! Ngươi có ý gì?

Lâm Hàn chỉ cười khẩy, vẫn dựa lưng vào gốc cây lười biếng đáp:


  • Đánh thắng hai đứa chúng, cho các ngươi rời đi! Lần sau tuyệt đối đừng mang
    suy nghĩ hại người! Mà có mang cũng đừng dự định thực hiện như hôm nay! Ta
    ghét nhất là loại ỷ mạnh hiếp yếu như các ngươi, cũng không biết làm hại biết
    bao nhiêu tộc nhân Lâm gia trễ nải tu luyện rồi! Các ngươi… làm ta rất khó
    chịu!

Xuân ca rùng mình một cái.

Lâm Hàn khó chịu…

Hậu quả là thế nào, hắn chỉ vừa nghĩ đến đã sởn hết cả gai ốc. Lâm Thế Lượng
hiện tại vẫn còn nằm trên giường hôn mê, xương sống chỗ nhận công kích đã bị
vỡ nát thành bụi phấn, không chết coi như may mắn, hiện giờ có dùng thủ đoạn
diệu thủ hồi xuân cứu lại, cũng không biết có thể mạnh khỏe như ban đầu hay
không!

Xuân ca này… không phải ai khác, chính là em trai ruột của Lâm Thế Lượng, Lâm
Thế Xuân!

Cũng vì thế mà hắn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết lời đe dọa kia của Lâm Hàn.

Đồng thời, trong lòng Xuân ca cũng thấy ủy khuất vô cùng. Ngươi nha… nói là
ghét ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ngươi đây cũng đang ỷ mạnh hiếp yếu có được không?

Ta đang là kẻ yếu a! Có ai đến thương xót ta một chút đi!

Nếu nghe thấy lời này của hắn, Lâm Hàn tuyệt đối sẽ bĩu môi, ca chỉ học theo
Mộ Dung Phục đại hiệp, lấy đạo của người trả lại cho người thôi!

Suy nghĩ ngàn vạn, nhưng dưới chân không chậm, Xuân ca nhanh chóng bật người
né tránh, đám lâu la phía sau lại là kẻ chịu tội, tiếng la thảm thiết liên tục
vang lên, trong năm tên đã có ba tên ngã xuống, hai tên còn lại hoảng hốt nhờ
sự yểm trợ của đồng đội lẩn ra xa xa.

Thủy Độn – Thủy Tiễn Vũ!

Thuần thục kết ấn, thuần thục phát động Nhẫn thuật, một dòng nước tuôn trào từ
cái miệng nhỏ của Vũ Linh Hà, nhưng không phải nhằm vào đối thủ, mà lại phun
lên độ cao mười mét trên không trung.

Từ luồng nước đó, hàng trăm tia thủy tiễn tách ra, như trái phá bắn về phía
Lâm Thế Xuân. Tròng mắt hắn co rút lại, thân ở trên không trung, hắn chỉ có
thể cắn răng vận một ngụm chân khí, mạnh mẽ mà uốn người như cá chép vẫy đuôi,
vậy mà có thể đột ngột đổi hướng, tránh đi công kích dày đặc này.

Trong lòng hoảng sợ, thử tưởng tượng nếu mình trúng chiêu, chỉ một tia thôi
cũng đủ khiến bản thân bị xuyên từ sau ra trước!

Thổ Độn – Toan nê chiểu trạch!

Lan Hồng Tuệ cũng bắt đầu công kích! Mặc kệ đây có phải là lấy nhiều khi ít
hay không, Ninja vốn dĩ là chiến thắng bằng bất cứ thủ đoạn nào!

Chân còn chưa chạm đất, Lâm Thế Xuân lại một lần nữa hoảng hốt muốn đổi hướng,
ngay dưới chân hắn, mặt đất đột nhiên như nhũn ra, vậy mà biến hóa thành một
cái đầm lầy rộng ba mét, bùn đất đặc sánh như tương hồ. Khỏi cần nói, nếu sa
chân vào đó, dù có may mắn thoát ra chắc chắn cũng bị con quỷ cái còn lại bắn
thành cái sàng!

Thời khắc nguy cấp, Lâm Thế Xuân mặc dù có chút luống cuống vì bị chiếm tiên
cơ, nhưng nhìn chung vẫn rất bình tĩnh để đưa ra đối sách! Đây là tố chất của
một cao thủ, tất cả đệ tử hạch tâm Lâm gia có tu vi mạnh yếu khác nhau, nhưng
nhìn chung đều phải có một chút tố chất này!

Đương nhiên, nếu gặp phải địch thủ quá khủng bố, chút tố chất này còn giữ được
không lại là một tố chất khác! Đó là vấn đề… ách, gọi là tố chất trong tố chất
đi!

Vút!

Một thanh trường kiếm sáng loáng xuất hiện trong tay, Lâm Thế Xuân không chút
do dự ném nó đi. Trường kiếm rung rung lao đi, lại cắm vào trong đầm lầy trước
hắn một bước.

Lâm Thế Xuân một lần nữa miễn cưỡng vận khí, khinh công nhẹ nhàng mà tuấn dật
đạp nhẹ lên chuôi kiếm, như chuồn chuồn đạp nước khinh linh rời khỏi vị trí,
dùng tốc độ cực nhanh công về phía hai cô gái.

Mục tiêu, chính là Vũ Linh Hà!

Khí thế hung mãnh, tay khum thành long trảo, lờ mờ còn toát ra ánh sáng màu
lục nhạt. Chỉ một trảo như vậy mà lại khiến không khí vang lên những âm thanh
rít rít, giống như bị lợi khí xé rách mà tạo thành, khiến sắc mặt hai cô gái
trở nên có chút ngưng trọng.

Thổ Độn – Thổ Lục Phản!

Lan Hồng Tuệ đập mạnh hai tay xuống đất, một bức tường theo đó trồi lên, chắn
trước mặt hai người, không cần nói, về khoản phòng ngự này, Thổ Độn mạnh hơn
Thủy Độn rất nhiều!

Hai cô gái cũng theo đó mà lùi lại, tránh khỏi tầm công kích của Lâm Thế Xuân.

Phập!

Âm thanh ngọt lịm của lợi khí đâm vào tường đất, sau đó thì im bặt. Lâm Hàn
cũng hơi lắc đầu một cái. Hai cô học trò này bị lừa rồi!

Lâm Thế Xuân ra vẻ công kích mãnh liệt, nhưng hắn hai lần miễn cưỡng đề khí, ở
đâu ra còn nhiều hơi sức như vậy? Một đòn này cũng chỉ là hư trương thanh thế,
khiến hai nàng rụt rè mà lui lại, kiếm cho chính hắn một chút thời gian thở
dốc mà thôi!

Hai thiếu nữ không nhận ra điều dị thường, trái lại còn cẩn thận lui lại, đây
là chuyện thường tình, kinh nghiệm đối chiến của các nàng dù có, nhưng cũng
không quá nhiều, hơn nữa lại chưa từng phối hợp chiến đấu, lo cái này lo cái
kia cho đồng đội, dẫn đến phân tâm, bị lừa cũng là khó tránh khỏi!

Thở dốc một hơi, sắc mặt vốn tai tái của Lâm Thế Xuân cũng dần trở lại bình
thường. Hét lớn một tiếng, bộ pháp dưới chân cực kỳ nhanh chóng vượt qua bức
tường đất, lao nhanh về phía đối thủ.

Nhanh!

Khinh công của Lâm gia, Kim Hạc Tà Phi quả nhiên không hổ là một trong số
những loại thân pháp nhanh nhất đại lục! Đây là một loại võ kỹ được tổ tiên
Lâm gia tổng hợp từ Thê Vân Tung, Thần Hành Bách Biến, Kim Nhạn Công, ngoài ra
dung hợp được một chút tinh hoa của Nhất Vĩ Độ Giang và Lăng Ba Vi Bộ, nhưng
không nhiều, chủ thể vẫn lấy ba môn khinh công trên làm chủ!

Khinh công này không những nhanh, phiêu dật, nhẹ nhàng, tiêu hao ít chân khí,
mà còn có các loại biến chiêu kỳ dị có thể giúp võ giả biến nguy thành an, né
tránh được một đòn tất sát của đối thủ! Vừa rồi, nếu không phải nhờ vào môn
khinh công này, có lẽ Lâm Thế Xuân cũng không thể hai lần né tránh công kích
của hai cô gái trong tư thế không có điểm tựa như vậy!

Thấy tốc độ của đối thủ như vậy, Lan Hồng Tuệ lập tức quyết đoán, một chiêu
Mộc Diệp Toàn Phong tung ra, chặn đứng toàn bộ đường tiến của Lâm Thế Xuân.
Nàng biết, với tốc độ như thế, Vũ Linh Hà tuyệt đối không thể né tránh, cô
nàng này vốn dĩ không giỏi về thể thuật!

Nhưng lao lên cận chiến, mặc dù nhất thời ngăn cản được Lâm Thế Xuân, nhưng
chính Lan Hồng Tuệ lại bị kéo vào thế công của đối phương, không thể tách ra
được!

Trên tay của đối phương không biết từ bao giờ lại xuất hiện một thanh kiếm,
ánh kiếm sáng choang mà sắc bén, khiến Lan Hồng Tuệ phải nheo mắt lại mới có
thể nhìn rõ. Kiếm trong tay Lâm Thế Xuân không những nhanh, mà còn cương trực
bá đạo vô cùng, từng chiêu từng thức nhằm vào điểm yếu, khiến Lan Hồng Tuệ
không thể không liên tục né tránh, thập phần hung hiểm.

Dù sao, so với kiếm pháp thiên truy bách luyện, trải qua hàng vạn năm cải tạo
của Lâm gia, thể thuật của Lan Hồng Tuệ cũng tỏ ra thô thiển đến đáng thương!

Đứng phía sau, Vũ Linh Hà cũng có chút luống cuống! Vốn định dùng nhẫn thuật,
nhưng thủy độn vốn dĩ không phải loại độn thuật công kích mạnh mẽ, hầu hết
nhẫn thuật của nàng cũng là công kích trên diện rộng, làm không khéo còn kéo
Lan nhi và công kích của mình, nhất thời nàng có chút không biết làm sao.

Nhìn Lan Hồng Tuệ càng đánh càng chật vật, dù sao nàng cũng chỉ mới có chút
đột phá nhỏ trong mấy ngày nay, miễn cưỡng coi như Tinh Anh Thượng Nhẫn, làm
sao đối địch nổi Võ Đế cấp chín như Lâm Thế Xuân? Tình thế càng ngày càng trở
nên ác liệt, chakra trên người Lan Hồng Tuệ cũng càng ngày càng dao động mạnh
mẽ.

Đây là… Bát Môn Độn Giáp!

Chết tiệt! Chỉ một thử thách mà đã để Lan nhi phải dùng Bát Môn, vậy thì ta
còn đứng đây làm gì?

Không được! Biểu hiện như vậy cũng quá kém đi!

Vậy là, Vũ Linh Hà cũng không do dự nữa, thanh chủy thủ sắc lẹm xuất hiện
trong tay, nàng cũng theo đó mà lao lên, gia nhập vòng chiến!

Ở phía sau, Lâm Hàn lại một lần nữa lắc đầu! Bỏ trường mà lấy đoản, đúng là
hơi nóng đầu một chút!

Nhưng nghĩ lại, tình huống này dùng thể thuật liên thủ là lựa chọn tốt nhất,
tách đối thủ ra, cùng sử dụng nhẫn thuật đè ép mới là vương đạo! Chỉ là… thể
thuật của Vũ Linh Hà hiện tại cũng thật quá… Thôi thôi, để nghĩ cách bù đắp
lại cho nàng mới đúng! Nhận xét qua loa như vậy thì có ích gì?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #270