Người đăng: nameros
Lâm Hàn tiếp tục hỏi. Hắn biết, Lâm Ôn đi một chuyến này là tới kinh đô Thần
Tướng Chiến Quốc, là vì một tiểu công chúa nào đó. Chuyện này Lâm Hàn chưa
từng hỏi nhiều, nhưng cũng có chút quan tâm, nếu Lâm Ôn gặp khó khăn gì đó,
hắn sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Lâm Ôn mấy tháng này có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ
bình thản mà vững chắc, ngữ khí nói chuyện cũng đứng đắn và trưởng thành hơn
rất nhiều, ít đi cái vẻ lông bông như trẻ nít mà mấy tháng trước Lâm Hàn vẫn
còn nhìn thấy.
Nghe Lâm Hàn hỏi, Lâm Ông vẫn cực kỳ bình thản đáp:
Lâm Hàn gật đầu, không hỏi tới nữa. Hắn biết em trai mình có chủ kiến rất
mạnh, cũng sở hữu một cái tôi rất lớn, sẽ không tùy tiện nhờ vả người khác, dù
cho đó có là anh trai mình.
Giọng điệu chỉ nói qua loa như vừa rồi, rõ ràng là không có ý muốn nhờ, Lâm
Hàn cũng không nhắc đến nữa. Chuyện riêng của Lâm Ôn, cứ để nó tự giải quyết
đi thôi, dù sao hắn cũng đã trưởng thành, đủ bản lĩnh để xử lý mấy chuyện như
thế này.
Lâm Hàn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi!
Lâm Ôn không hiểu.
Lâm Hàn vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng khuôn mặt vui vẻ với nụ cười rạng
rỡ kia nhìn thế nào cũng thấy trong lòng hắn đang hết sức vui vẻ.
Lâm Ôn cũng ngẩn ra một lúc, sau đó cũng phì phì bật cười. Hắn còn tưởng
chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao?
Trong lúc hai anh em còn đang tán gẫu, Lâm Chấn Sơn đã xuất hiện, đứng trên
một cái bục khá cao trước ban thờ, hắng giọng nói:
Toàn trường im phăng phắc.
Lâm Chấn Sơn vận khí lấy hơi, giọng nói trầm ổn âm vang, tuy không lớn nhưng
lại truyền vào tai mấy trăm người ở đây rõ ràng rành mạch, giống như trực tiếp
vang trong não bọn họ vậy.
Truyền âm không dễ, dung hợp thủ pháp truyền âm vào cách nói chuyện càng không
dễ, mà cùng lúc làm điều đó với mấy trăm người, công lực như vậy đủ khiến tất
cả con cháu Lâm gia giật mình kính nể.
Thấy mọi người đã im lặng, Lâm Chấn Sơn tiếp tục dài dòng đọc điếu văn…
Lâm Hàn mơ mơ hồ hồ nghe hết một bài diễn thuyết, hình như là có tán dương hắn
thì phải. Mãi cho đến khi không khí đột ngột lắng lại, hiện trường lại một lần
nữa im ắng, Lâm Chấn Sơn cũng không nói nữa, Lâm Hàn mới có chút giật mình
tỉnh lại.
Hình như vừa rồi lão vừa nói cái gì mà một phút mặc niệm thì phải… Ách… nhìn
mọi người nghiêm trang cúi đầu, Lâm Hàn cũng đành phải học theo, nghiêm trang
cúi đầu một cái.
Lâm Chấn Sơn vốn còn có chút trợn mắt nhìn Lâm Hàn liếc đông liếc tây, rồi
thấy hắn ngoan ngoãn bắt chước mọi người mới hài lòng mỉm cười, thầm khen:
“Trẻ nhỏ dễ dạy”.
Lâm Ôn! Lâm gia chúng ta xưa nay đều không quá trói buộc tộc nhân. Trở
thành con cháu trực hệ, ngươi vẫn có thể làm việc tùy ý. Tộc quy Lâm gia chỉ
có bốn: Không làm mất mặt mũi Lâm gia! Không chủ động sinh sự, làm xằng làm
bậy gây thù chuốc oán! Không được mượn danh nghĩa Lâm gia để ỷ lớn hiếp nhỏ!
Khi Lâm gia gặp khó khăn cần sự giúp sức của ngươi, ngươi phải cố gắng dốc sức
vì gia tộc! Ngươi có làm được không?
Làm được!
Lâm Ôn thành khẩn bái một cái.
Dứt lời, một viên ngọc phỉ thúy lớn bằng đốt ngón tay bay về phía Lâm Ôn, được
hắn thuần thục bắt lấy, lại mang ra một miếng ngọc bội, gắn ngọc phỉ thúy vào
một lỗ hổng trên ngọc bội, vậy mà lại vừa khít, khiến miếng ngọc bội vốn tầm
thường cũng phát ra ánh sáng phỉ thúy lập lòe. Lâm Ôn mừng rỡ nhìn miếng ngọc
bội, sau đó lại nghiêm trang đeo lên cổ, lặng im tĩnh tọa chờ đợi.
Lại là một chuỗi từ ngữ tương tự, Lâm Hàn cũng chỉ lặng im mà lắng nghe, bây
giờ hắn mới biết, hóa ra con cháu trực hệ sau khi nhập từ đường đều được cải
danh, giống như pháp danh của các hòa thượng trong chùa vậy. Con cháu đời này
của Lâm gia đều có đệm là “Thế”, và những người có đệm Thế này, đều là thành
viên xuất sắc được đưa tên lên bảng vàng… à nhầm, là gia phả!
Còn miếng ngọc bội kia, Lâm Hàn nhận ra nó, là miếng ngọc bội mà cha mẹ đã đeo
cho hai anh em hắn từ thuở mới lọt lòng, một miếng khắc Ôn, một miếng khắc
Hàn! Cũng là miếng ngọc mà hắn đã trao cho Tuyết Thiên Lăng làm vật đính ước!
Từ nhỏ đã chuẩn bị cho hai đứa thứ này, chẳng phải kỳ vọng hai anh em đều có
thể nhập từ đường, làm rạng danh tổ tông sao? Cha mẹ kỳ vọng lớn như vậy… càng
nghĩ Lâm Hàn càng không nhẫn tâm làm hai người thất vọng.
Nghe hết tràng diễn thuyết của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cũng bắt chước em trai
cúi đầu bái một cái đáp.
Lâm Chấn Sơn nghiêm trang nhìn hắn, tiếp tục nói:
Dứt lời lại bái ban thờ ba lần, một viên ngọc phỉ thúy giống ban nãy cũng bay
về phía Lâm Hàn. Ở một hướng khác, miếng ngọc bội bằng hàn ngọc cũng rời tay
Tuyết Thiên Lăng, chuẩn xác bay về phía hắn!
Lâm Hàn hai tay tiếp hai thứ, nhẹ nhàng gắn lại với nhau rồi đeo lên cổ. Chất
liệu của hàn ngọc còn tốt hơn nhiều miếng ngọc bội của Lâm Ôn, ánh sáng lập
lòe tỏa ra vậy mà mang theo chút ít mát lạnh, khiến nhiệt độ xung quanh Lâm
Hàn phải hạ xuống ít nhất hai độ!
Đeo miếng ngọc lên cổ, Lâm Hàn cảm thấy có một mối liên hệ nào đó giữa mình và
nó. Hắn biết, đây là thủ pháp “mệnh đăng”. Từ nay ngọc còn người còn, người
mất ngọc tan! Cũng là để Lâm gia biết hắn còn trên nhân thế hay, hay là đã
hoàn toàn vẫn lạc.
…
Nghi lễ coi như kết thúc viên mãn, những người đến đây hầu hết chỉ là tò mò,
muốn nhìn người đã đánh bại hai vị trưởng lão có bộ dạng thế nào, và cả Ôn Nhu
Lang Quân mới nổi mấy năm nay nữa.
Đã thỏa mãn tâm nguyện, điển lễ cũng đã xong, không rời đi còn làm gì? Tính
bắt chuyện làm quen sao?
Không nghe Lâm Hàn tuyên bố ai làm hắn khó chịu, hắn đánh cho kẻ đó tàn phế
hay sao? Hung nhân như vậy, làm quen hiển nhiên rất khó, cũng không có mấy ai
định đi thử!
Đương nhiên, vẫn còn một số người ở lại, chừng hơn mười người, trong đó có Lâm
Thế Hùng, Lâm Thế Gia, một nhà Lâm Hàn, ngoài ra còn vài người già có trẻ có.
Lúc này, Lâm Hàn và Lâm Ôn cùng đứng lên, Lâm Chấn Sơn hài lòng nhìn bọn hắn,
lại tiếp tục hỏi:
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng ý lại không đơn giản chút nào, Lâm Chấn Sơn
đây là đang hỏi chiều hướng phát triển sự nghiệp của hai người, vốn dĩ là một
thứ rất quan trọng đối với mỗi đệ tử Lâm gia.
Lâm Ôn không chút do dự nói ra:
Lâm Chấn Sơn mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt hỏi:
Nghĩ kỹ chưa?
Nghĩ kỹ!
Lâm Ôn cực kỳ kiên định đáp.
Vậy thì tốt! Hùng ưng đã lớn, cũng đến lúc cất cánh bay cao rồi! Cháu nên
nhớ, Thần Tướng Chiến Quốc là nơi đất khách quê người, Lâm gia chúng ta cũng
chỉ có thể trợ giúp có hạn, nhưng Lâm gia vẫn mãi là nhà của cháu! Nếu ở đó
nhận phải đãi ngộ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Lâm gia! Long
gia bọn họ mặc dù thế lớn, nhưng Lâm gia chúng ta cũng không phải quả hồng
mềm! Còn nữa, làm việc phải cẩn thận, đã xác định lập nghiệp ở đó thì phải
cống hiến hết mình, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc hay tổn hại đến Lâm gia
thì phải tuyệt đối chấp hành! Đừng có để người ngoài nhận xét đệ tử Lâm gia
chúng ta là loại cẩu hùng không biết tốt xấu!
Cẩn tuân nhị trưởng lão dạy bảo!
Lâm Ôn rất lễ phép đáp, so với vẻ cà lơ phất phơ của Lâm Hàn, em trai hắn có
vẻ phong độ lễ nghi hơn nhiều!
Lâm Chấn Sơn bắt đầu chuyển sang Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn chưa đáp vội, mà lại có vẻ nghi hoặc hỏi lại:
Lâm Hàn cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng phải các thế lực đều kiêng kỵ nhau hay
sao? Sao lại có thể dễ dàng sử dụng người của nhau? Không sợ bị công khai cài
gián điệp sao?
Lâm Chấn Sơn đạo mạo cười, đương nhiên nói:
Có cái gì không được? Học viện Cửu Long vốn dĩ là cái nôi đào tạo tài năng
cho cả đại lục! Hầu hết học sinh tốt nghiệp ở học viện đều đi ra ngoài lập
nghiệp, chỉ có một số ít ở lại cống hiến cho trường! Lâm Thế Ôn mặc dù mà đệ
tử Lâm gia, nhưng cũng là một học sinh ưu tú của học viện, tốt nghiệp cực kỳ
chính quy! Tại sao không thể tới quốc gia kia lập nghiệp?
Nhưng là…
Lâm Hàn vẫn chưa hiểu.
Lâm Hàn trầm mặc.
Hắn ngẫm nghĩ, bất giác lại lộ ra một nụ cười, một nụ cười khâm phục!
Ở trong cái thế giới vô pháp vô luật, người người có thể đánh giết nhau chỉ vì
vài đồng tiền lẻ thế này, cách làm việc, chí hướng của Lâm gia không thể nói
là quá kỳ lạ, nhưng lại quá giống với tư tưởng của nhân loại kiếp trước!
Không, tư tưởng của Lâm gia thậm chí còn cao hơn một bậc, có nhân tính, có
danh dự, có nhân phẩm hơn so với những kẻ ăn cháo đá bát mà Lâm Hàn từng thấy
đầy rẫy xưa kia.
Cũng chính vì cách làm việc hào phóng không câu nệ cùng chí hướng cao cả kia
mà Lâm gia, thậm chí cả học viện Cửu Long mới có thể đứng vững đến ngày hôm
nay, tồn tại vi diệu giữa sự tranh đấu không ngừng giữa các thế lực. Bởi học
viện Cửu Long vốn dĩ không cầu phạm người, chỉ cầu tự vệ mà thôi!
Hai chữ “học viện” này, quả là danh phù kỳ thực! Không sai một chút nào! Đây
đúng là một học viện đúng nghĩa kể cả về phương châm và cách làm! Biết được
mấy thứ này, cảm giác thân thiết trong lòng Lâm Hàn lại dâng thêm một tầng!
Cho đến khi Lâm Ôn nháy nháy nhắc nhở, Lâm Hàn mới từ suy tư tỉnh lại, nở một
nụ cười áy náy nhìn Lâm Chấn Sơn, hắn thành khẩn đáp:
Càng nói, sắc mặt Lâm Hàn càng trở nên rạng rỡ, nụ cười tràn ngập ám áp như
ánh dương quang, nhất thời khiến một vài người xung quanh bị cảm nhiễm, giống
như Lâm Thế Gia, giống như Tuyết Thiên Lăng, hay thậm chí là cả cha hắn, Lâm
Tuyệt!
Nếu là nhẫn thuật xuất hiện sớm bốn mươi năm,… aiz… Lâm Tuyệt thở dài nghĩ
đến, nhưng cũng chỉ còn lại tiếc nuối! Hắn đã đi qua quá nửa đời người, hiện
tại nói cái gì cũng đã quá trễ rồi!