Người đăng: nameros
Lâm Hàn vốn dĩ đã hết giận!
Hắn là người như vậy, không dễ giận, hơn nữa hết giận rất nhanh, nhưng trên
đời luôn có một số người không biết tốt xấu, ngươi nhường nhịn một bước, hắn
lại cho rằng ngươi có điều kiêng kỵ, tiếp tục làm phiền ngươi!
Hiển nhiên, ở đây có một tồn tại như vậy!
Đó là ngũ trưởng lão Lâm Chấn Bằng tôn kính!
Lúc này, mặc dù đã bị đánh bại, chân khí tiêu hao sạch, thập phần chán nản,
nhưng đôi mắt Lâm Chấn Bằng vẫn tràn ngập thần thái, tràn ngập sự phẫn nộ và
căm thù nhìn về phía Lâm Hàn. Sắc mặt vốn đã đỏ bừng vì bị treo ngược nay càng
trở nên phát tím!
Vỗ trán buồn bực, Lâm Hàn không biết phải nói cái gì cho phải! Rõ ràng là các
ngươi đến gây sự trước, bây giờ bị ta đánh cho bầm dập, không cúp đuôi ngược
lại còn tỏ ra căm thù ta, đây là lý lẽ chó má gì?
So với Lâm Chấn Bằng, Lâm Chấn Xuyên có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều, hắn vẫn còn có
thể nói, hơn nữa nói rất bình thản:
Ngữ khí giống như đang nói một chuyện đương nhiên phải thế vậy!
Lâm Hàn hài hước hỏi ngược:
Tại sao ta phải thả? Các người là bại tướng dưới tay, ta muốn làm gì các
ngươi là việc của ta! Bây giờ đừng nói chỉ là treo ngược, ta có muốn công khai
hành hạ sỉ nhục các ngươi cũng không ai dám làm gì ta!
Lâm Hàn! Chớ có làm càn!
Đối thủ còn chưa nói gì, ngược lại người đứng sau lưng Lâm Hàn lại lên tiếng
trước, chính là “ông nội thừa” của hắn chứ không ai khác:
Lâm gia chúng ta có xích mích trong nội tộc thì cũng nên đóng cửa bảo nhau,
lui lại một bước, sau này còn dễ gặp mặt. Dù cho tứ ca ngũ ca có sai trước,
vậy thì để họ trả một cái giá là được rồi! Đừng có nóng nảy nhất thời mà hỏng
đại sự!
Lão thất nói đúng! Hiện tại chúng ta thua, không còn gì để phản biện! Nói
đi, phải thế nào người mới chịu thả chúng ta?
Lâm Chấn Xuyên bình tĩnh đáp, một đôi mắt lặng như nước hồ nhìn chằm chằm về
phía này.
Vẫn không phải Lâm Hàn nói, mà là Lâm Chấn Giang nói!
Lão già này… tại sao lại vẫn cứ luôn cho mình là đúng, khiến người ta chán
ghét như vậy?
Nhìn sắc mặt nén giận của Lâm Hàn, Lâm Chấn Hải đột nhiên có chút ngộ ra, ánh
mắt cũng có chút tiếc nuối nhìn về phía Lâm Chấn Giang. Chuyện hôm nay lão
tính toán… coi như hỏng rồi!
Mặc dù hỏng, nhưng Lâm Chấn Hải cũng không trách cứ Lâm Chấn Giang. Phong cách
của lão thất xưa nay vẫn luôn là vậy, cực kỳ ngang ngược và gia trưởng. Hơn
nữa, dù không có lão thất, với cái nhìn của Lâm Chấn Hải về Lâm Hàn, chuyện mà
lão tính toán vẫn phải thất bại không thể nghi ngờ!
Lâm Hàn này là một con ngựa hoang, hơn nữa còn là một con ngựa hoang cực kỳ
hung mãnh, với năng lực của lão hiện giờ, chắc chắn không thể thuần phục nổi!
Có lẽ chỉ có hai vị kia có thể thuần phục hắn, nhưng cho đến giờ phút này họ
vẫn chưa xuất hiện, đã chứng minh họ đã thả rông con ngựa này, hoặc là… cơ bản
cũng vô pháp thuần phục nó!
Đã như thế, cần gì phải cưỡng cầu nữa đây?
Nhìn Lâm Hàn dù khó chịu, nhưng không có ý ngăn cản, Lâm Chấn Hải cũng đã hiểu
ý tứ của hắn. Đó là cho mình và lão thất một chút bánh ngọt, sau đó đuổi đi,
Lâm Chấn Hải làm người già dặn, có tiện nghi tốt như vậy, ngu sao không chiếm?
Vậy nên lão cũng lặng lẽ mà để Lâm Chấn Giang hành sự, một chữ cũng không xen
vào.
Lại chít chít méo mó một hồi, Lâm Chấn Giang dường như đã thỏa thuận xong với
Lâm Chấn Xuyên, Lâm Chấn Bằng, cực kỳ có khí độ phất phất tay:
Vẫn là cái giọng chịch thượng như vậy…
Lâm Hàn dù khó chịu, nhưng vẫn thuận thế mà thả hai trưởng lão xuống, nhưng
tuyệt đối không nói câu nào, rõ ràng là không định xin lỗi làm gì.
Lâm Chấn Bằng cũng cười lạnh một tiếng chắp tay:
Không dám! Lâm nhị thiếu gia bản lĩnh thông thiên, một Lâm Chấn Bằng nho
nhỏ không dám nhận lễ của ngài! Hôm nay bái biệt ở đây, ngày sau còn gặp lại!
Ngài tốt nhất nên sống cho tốt, cẩn thận mà phục thị vị đại thiếu gia kia đi
thôi! Ha ha ha…
Thật ngông cuồng!
Nhìn Lâm Chấn Bằng đến chết cũng không hối cải, một bộ dạng tự cho mình là
thông minh khích bác kẻ khác, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút giận, khí thế trên
người mạnh mẽ tỏa ra, kiếm Hàn Tuyết nắm trong tay, sát khí hừng hực phả ra
khiến người xung quanh thấy sởn cả tóc gáy. Hình xăm hoa tuyết trên mu tay
trái cũng nóng rực, phát ra hồng quang yêu dị mà khủng bố, giống như có thể
bùng cháy bất cứ lúc nào vậy.
Âm thanh rét lạnh như hàn băng, hơi thở của Lâm Hàn lúc này đã tràn ngập mùi
máu tanh như ma quỷ:
Oành!
Mặt đất nổ tung, đất đá mù mịt.
Cả trạch viện Lâm gia cũng run rẩy, như động đất vì bị thiên thạch va chạm
vậy!
Lâm Chấn Xuyên giận tím mặt, chỉ vào mặt Lâm Hàn, không nói ra lời!
Một cái hố sâu đến năm mét, rộng đến cả năm chục mét xuất hiện giữa khoảng
sân, đồng thời chôn vùi không dưới ba căn viện, đây cũng là do Lâm Hàn khống
chế kình lực hết sức tinh xảo rồi, nếu là một đòn toàn lực, có lẽ cả cái trạch
viện Lâm gia rộng gần trăm dặm này đều trở thành phế tích!
Dưới cái hố sâu đó, Lâm Thế Lượng nằm im không nhúc nhích, nếu không phải hắn
vẫn còn chút hơi thở cực kỳ yếu ớt, có lẽ người ta đã cho rằng hắn là một xác
chết rồi!
Mặc dù đã phẫn nộ đến tột cùng của biên giới, nhưng Lâm Chấn Xuyên vẫn cố giữ
lại một tia lý trí. Hắn biết, ngày hôm nay dù mình có phát điên phát rồ cũng
không làm được gì! Lâm Hàn quá biến thái! Ít nhất năng lực khống chế cự mộc
kinh hồn kia, lão nhất thời vẫn không nghĩ ra mình có thể chống đối bằng cách
nào!
Lâm Hàn cười lạnh nhìn lão:
Mặt Lâm Chấn Bằng lúc xanh lúc trắng, muốn đứng ra liều mạng tranh lại một
ngụm khí, nhưng lại bị Lâm Chấn Xuyên giữ chặt lại. Mặc dù mặt lão cũng tái
nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn kiên quyết không nói một lời, chỉ lạnh lùng nện
từng bước mang theo ngũ đệ và cháu trai rời đi!
Người đã đi, Lâm Hàn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thực ra, với tính cách của
hắn, làm lớn như vậy chính hắn cũng không thích. Cách làm của hắn luôn là nhẫn
nhịn, hoặc trực tiếp hủy diệt. Cái từ dọa sợ này… vốn dĩ không nằm trong từ
điển của Lâm Hàn.
Bởi trên đời vẫn luôn có những kẻ không biết sợ là gì!
Nhưng hiện giờ thế tất phải làm vậy, nếu hắn không làm, phiền phức sẽ cứ như
vậy không ngừng kéo đến. Hiện giờ, hắn đã bày ra đủ bá đạo, nếu còn có kẻ nào
đến chọc hắn… vậy thì không cần cố kỵ, trực tiếp hủy diệt, lúc đó tin rằng Lâm
Chấn Sơn cũng không còn gì để nói!
Thứ tộc nhân ngu xuẩn như vậy, chắc hẳn lão cũng không cần nuôi thêm làm gì
cho tốn cơm!
…
Lúc này, Lâm Chấn Giang không biết đã nhận được truyền âm gì của Lâm Chấn Hải,
sắc mặt trở nên nghiêm túc nói, cũng bớt đi một chút vẻ chịch thượng tự cho
mình là đúng vừa rồi.
Ái dà… xem ra Lâm Chấn Hải này đúng là rất lão luyện, thấy tình huống không
đúng, ngay lập tức đổi bài. Lâm Chấn Giang mặc dù có chút võ biền, nhưng ngược
lại rất nghe lời tam ca. Mặc dù trong lòng lão cũng không cho là đúng, nhưng
ngoài mặt vẫn tuyệt đối chấp hành lời mà tam ca giao phó.
Đây cũng là phẩm chất đáng quý nhất của lão, có chút giống bộ đội kiếp trước.
Cũng là lý do mà Lâm Chấn Hải lựa chọn lão làm đồng minh, còn hơn bỏ ra cái
giá nhẹ nhõm hơn để bắt được lục trưởng lão bừng bừng dã tâm. Mặc cho Lâm Chấn
Giang còn thua kém lục trưởng lão kia về nhiều mặt.
Còn về câu hỏi của Lâm Chấn Giang, Lâm Hàn trực tiếp khinh thường cười:
Ngông cuồng!
Cực kỳ ngông cuồng!
Không ai ở đây cho rằng Lâm Hàn dám làm vậy, nhưng ở một khía cạnh khác, cũng
không ai chắc chắn rằng Lâm Hàn có thể diệt mình đi nếu dám đứng ra trêu chọc
hắn hay không.
Diệt Lâm gia, khó! Nhưng diệt một người thì lại dễ đến không thể dễ hơn!
Lâm Hàn làm được, chỉ riêng việc hôm nay hắn nhẹ nhõm đánh bại hai vị trưởng
lão là đã đủ chứng minh điều đó! Tu vi của hắn, mặc dù chưa tới cấp Thần,
nhưng trong đồng cấp Thánh, hắn là một tồn tại Vô Địch!
Mà ở Lâm gia, ngoài hai vị kia, còn ai có thể có tu vi cấp Thần?
Từ việc hôm nay có thể thấy, hai vị đó cũng không quản Lâm Hàn, để mặc hắn làm
mưa làm gió. Lúc này chọc vào hắn, hiển nhiên là việc thiếu đầu óc!
Lâm Chấn Hải cũng không ngu như vậy!
Lâm Chấn Giang đen mặt, cực kỳ lạnh lùng nói. Lão biết, đứa cháu này không thể
nhận, bản thân lão cũng không muốn nhận một đứa cháu trong mắt không có mình
như vậy!
Còn về việc điều kiện mà tứ ngũ trưởng lão đưa ra để được thả về, Lâm Chấn
Giang cũng không nhắc tới. Việc này cơ bản Lâm Hàn không thể nhúng tay vào,
nếu từ đầu hắn đã không có ý kiến, trầm mặc để họ đưa điều kiện, vậy thì có
nghĩa là hắn cũng không coi trọng mấy thứ này. Mọi thứ đều được hiểu ngầm, cần
gì phải chọc rách ra cho thêm phiền?
Lâm Chấn Hải là người thông minh, nếu không phải lão có tâm khống chế rất
mạnh, Lâm Hàn cũng không ngại hợp tác một hai với lão! Đáng tiếc!
Và có lẽ cũng do nhìn thấu điểm này, Lâm Chấn Sơn mới đồng ý cho hắn làm bừa,
bởi lão đã biết trước, Lâm Hàn tuyệt đối sẽ không nhúng chàm vào bất cứ bên
nào!
Lâm Tuyệt phía sau gọi với theo như có điều gì muốn nói. Nhưng đáp lại hắn chỉ
là giọng nói cực kỳ vô cảm của Lâm Chấn Giang:
Lâm Tuyệt! Giỏi! Giỏi lắm! Trong mười ba đứa con của ta, ngươi là người
giỏi nhất! Là ta đã coi thường ngươi! Ha ha ha ha…
Cha… không phải…
Không dám nhận một tiếng cha này! Cáo biệt!
Lâm Chấn Giang sắt đá nói, trực tiếp bước rời khỏi đống phế tích này.
Ở phía sau, Lâm Hàn bình tĩnh dõi mắt tất cả phản ứng của Lâm Chấn Giang, mãi
cho đến khi lão đã đi xa mười mét, Lâm Hàn mới cười lạnh nói:
Lời đã hết, Lâm Hàn cũng dửng dưng ôm eo Tuyết Thiên Lăng đi vào nhà. Mặc kệ
đám người kia thích nghĩ thế nào thì tùy. Hắn hiện tại tài cao gan lớn, trong
nhà lại có Tuyết Thiên Lăng giúp mình trông nom, Kẻ địch đường đường chính
chính hắn không sợ, dùng âm mưu quỷ kế lại càng không sợ! Trước thực lực tuyệt
đối, mấy thứ âm mưu đó chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.
Lâm Chấn Hải phía sau nhìn xoáy sâu vào bóng lưng Lâm Hàn, như đã nghe ra được
thâm ý gì đó trong lời của hắn, cuối cùng cũng chỉ trầm mặt đầy ưu tư mà bước
đi!