Người đăng: nameros
Rời khỏi căn viện của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn vẫn có chút cảm giác không chân
thực.
Mình… vậy mà lại bị thuyết phục?
Thở dài một hơi, Lâm Hàn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, đã quyết định rồi,
vậy thì sẽ không hối hận, cũng không cần phải truy tra vì sao lại như thế. Tất
cả, cứ để cho thời gian trả lời đi!
Chết tiệt! Mải nói lằng nhằng, vậy mà quên mất việc truyền dạy nhẫn thuật
trong học viện rồi!
Nhưng không sao, hiện giờ nếu đã nhập từ đường của Lâm gia, một yêu cầu như
vậy, chắc hẳn Lâm Chấn Sơn cũng sẽ không làm khó chứ?
Còn về việc Lâm Chấn Sơn hứa sẽ cho hắn buông tay mà làm, Lâm Hàn cũng không
hoàn toàn cho đó là lời gì hữu hiệu. Nói cho chính xác, thì là Lâm Chấn Sơn sẽ
không can thiệp vào việc hắn làm, có thể là sẽ giúp đỡ bao bọc hắn trong vài
trường hợp, nhưng chỉ là khi hắn có đủ thực lực, nếu hắn không đủ thực lực,
hoặc giá trị hắn mang lại ít hơn nhiều so với thiệt hại mà hắn gây ra, vậy
thì…
Đương nhiên, chỉ cần Lâm gia có thể vì hắn mà chịu đựng một vài mối thiệt nhỏ,
vậy coi như đã là ân tình thiên đại rồi! Cái thế giới này là như vậy, mua bán
quá lỗ vốn, ai mà nguyện ý làm? Đừng nói là một đại tộc như Lâm gia, còn hàng
trăm ngàn miệng người há ra chờ tài nguyên đến bồi dưỡng!
Lâm Hàn không thích nghĩ, không phải là hắn không biết nghĩ, ngược lại, hắn
vẫn luôn làm việc rất có chừng mực, biết cái gì có lợi, cái gì có hại! Cũng
chính vì thế mà Lâm Chấn Sơn mới tin tưởng hứa hẹn cho hắn điều kiện tốt như
vậy. Đổi lại là kẻ ngông cuồng không biết tự lượng sức khác, Lâm Chấn Sơn tối
đa cũng chỉ hứa hẹn cho hắn chút lợi ích mà thôi!
…
Lầm lũi về tới nhà, tâm trạng Lâm Hàn đã dần trở lại bình thường. “Kệ cha nó
đi” vẫn là câu mà hắn thích nói nhất, mọi việc luôn luôn có cách giải quyết,
huống chi chỉ là một việc vô hại như nhập từ đường?
Ha!
Lâm Hàn đột nhiên giật mình một cái, sắc mặt chợt trở nên mừng rỡ. Trước cổng
lớn căn viện, thân ảnh tinh khôi như ngạo tuyết kia đã đứng chờ đợi hắn từ bao
giờ, trên môi là nụ cười nhạt nhòa gần như không có, nhưng trong mắt Lâm Hàn,
đó lại là nụ cười ôn nhu tối thượng, mà hắn là gã đàn ông duy nhất được hưởng
thụ.
Nhanh chóng chạy vội tới, ôm chầm lấy thân thể thơm ngát của nàng, Lâm Hàn
mừng rỡ cười lên ha hả:
Lâm Hàn còn đang mải mê với những suy nghĩ đồi trụy, bất chợt lại bắt gặp ánh
mắt xấu hổ mà tràn ngập u oán của Tuyết Thiên Lăng, chỉ có thể cười xấu hổ thu
tay lại, đưa lên gãi gãi đầu coi như kiếm việc cho đôi tay được hoàn lương.
“Chết rồi! Chết tôi rồi! Sao lại lộ ra thần thái ngập vị nữ nhân như vậy?
Quyến rũ, tuyệt đối là đang quyến rũ, Hàn ka bị đốn ngã rồi! Aaaa… ta càng
ngày càng yêu Tuyết tỷ tỷ rồi, làm sao bây giờ? Tuyết tỷ tỷ từ bao giờ lại học
được dùng ánh mắt câu hồn người khác? Tuyết tỷ tỷ là theo ai học xấu?”
Nếu để Lâm Hàn biết, mấy phương pháp nhỏ này là do mẹ truyền dạy cho Tuyết tỷ
tỷ băng thanh ngọc khiết của hắn, không biết Lâm Hàn sẽ làm gì? Là tạ ơn, hay
là quỳ bái tạ ơn?
Có một câu nói thật hay! Mẹ là số một a!
Nhìn Lâm Hàn ngốc nghếch đứng đó gãi đầu, đôi mắt lại một phút cũng không rời
mình, trong lòng Tuyết tiên tử cũng thấy có chút là lạ… xem ra mẹ nói rất
chính xác, nhưng… hiệu quả có dọa người như vậy sao?
Nhìn một cái có thể khiến cường giả như Lâm Hàn trở nên ngu ngốc, vậy thì
người trong thiên hạ còn cần tu luyện làm cái gì?
Tuyết Thiên Lăng thấy Lâm Hàn vẫn không có ý định tỉnh lại, chỉ có thể bất đắc
dĩ nói.
Lâm Hàn cố nén kích động xuống, theo bước Tuyết Thiên Lăng vào trong nhà. Hôm
nay ở nhà không có ai. Theo Lâm Hàn đoán, cha mẹ có lẽ đã biết được Lâm Phong
về nhà, đang chuẩn bị tốt lễ vật để nhận thân với cháu đích tôn đây mà!
Lâm Hàn tuôn ra một tràng câu hỏi, lại vừa nắm chặt lấy hai bàn tay mềm mại
của Tuyết Thiên Lăng, thần thái vừa mừng rỡ, lại vừa lo lắng, khiến trong lòng
Tuyết Thiên Lăng cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua.
Tuyết Thiên Lăng mềm mại đáp.
Nhìn Lâm Hàn hưng phấn xoa xoa tay, Tuyết Thiên Lăng có chút ưu tư liếc nhìn
hắn, do dự một lúc rồi mới hỏi:
Chàng không thấy… không thấy khó chịu sao?
Khó chịu? Khó chịu gì?
Lâm Hàn ngẩn ra hỏi ngược lại.
Tuyết Thiên Lăng hơi mờ mịt lắc lắc đầu:
Lâm Hàn lại càng như lạc vào sương mù, đưa tay sờ sờ lên trán Tuyết Thiên
Lăng, không nóng a!
Tuyết Thiên Lăng lườm Lâm Hàn một cái, theo bản năng ngồi co lại mấy phân,
tránh khỏi bàn tay Lâm Hàn:
Lâm Hàn lẩm bà lẩm bẩm:
Tuyết Thiên Lăng nhìn hắn, cắn môi nói:
Ách…
Lâm Hàn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra! Khẳng định là mẹ dạy hư
Tuyết tỷ tỷ rồi.
Nắm lấy tay nàng, Lâm Hàn cười ấm áp, ôn nhu nói:
Lâm Hàn thực sự rất chân thành, từ ánh mắt, ngữ điệu, cho đến cả suy nghĩ từ
tâm linh. Tuyết Thiên Lăng cảm nhận được, nội tâm trở nên mềm nhũn, ánh mắt
nhìn hắn lại càng trở nên ôn nhu như nước, vậy mà chủ động đầu hoài tống bão
lúc nào không hay.
Ôm lấy nàng, Lâm Hàn có phần hồi tưởng, đầy đắc ý nói:
Lại nói năm ấy, chẳng phải ta chỉ là một giới phàm nhân, cả con kiến cũng
không bằng, nhưng vẫn trèo cao với tới tiên tử cao ngạo như băng tuyết hay
sao? Lúc đó ta còn không thấy ngại, chẳng lẽ bây giờ lại dở chứng?
Phu quân!
Nhắc đến chuyện cũ, hình ảnh năm nào lại hiện lên trong đầu Tuyết Thiên Lăng,
hai má đỏ ửng, nàng nỉ non thốt lên một câu ngăn cản đầy vô lực đầy nhu
nhuyễn.
Lâm Hàn cười ranh mãnh, một ngón tay chặn lên đôi môi mềm mát lạnh của nàng:
Ta rất nhớ nàng, biết không?
Thiếp cũng nhớ phu quân…
… Ưm… Ưm… Chỉ… Là… Đường… Phân… Cách… Thôi… Mà…
Đương nhiên, chuyện gì đến sẽ phải đến, chỉ là tiểu biệt thắng tân hôn mà
thôi!
Mây tan mưa tạnh, Tuyết Thiên Lăng mềm mại ghé vào lòng Lâm Hàn, ôn nhu nói:
Phu quân, chàng có điều bất an phải không?
Không… không có!
Lâm Hàn lắc đầu nói.
Tuyết Thiên Lăng càng ôm hắn chặt hơn, nhẹ giọng nỉ non.
Lâm Hàn ngẩn người một cái, sau đó buồn bực gãi gãi đầu. Đây là đạo lý gì?
Đúng quy củ cũng bị nhìn ra?
Đét!
Rất tức giận, Lâm Hàn hung hăng tát lên bộ vị vểnh cao nào đó trên người Tuyết
tỷ tỷ. Ây dà, quả nhiên cũng là cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí còn hơn cả
Lê đại tỷ nha!
Chưa thỏa mãn lắm, chính xác thì là chưa đủ để phân rõ trên dưới, Lâm Hàn
quyết định cảm thụ sâu sắc một phen. Một cái tay tà ác đang tha hồ trêu đùa
vòng ba Tuyết tiên tử, trong đầu lại ngẫm nghĩ so sánh, sắc mặt thập phần dâm
đãng.
Tuyết Thiên Lăng đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy đẩy lồng ngực hắn:
Đừng! Con sắp về rồi!
Ây!
Lâm Hàn nghi hoặc nhin lại:
Tuyết Thiên Lăng lại càng đỏ mặt, dứt khoát ngậm miệng không nói. Lâm Hàn
tuyệt đối là đang trêu đùa nàng, có cách nghĩ ngợi nào bớt khốn kiếp hơn
không?
Thấy thu tay lại, thấy Tuyết Thiên Lăng vẫn rất quan tâm nhìn mình, trong lòng
Lâm Hàn tràn ngập ấm áp, bình tĩnh kể lại những chuyện mà hắn gặp phải hôm
nay.
Cụ thể là việc nhập từ đường của Lâm gia.
Đối với Tuyết Thiên Lăng, ngoài cái hệ thống chết tiệt kia phải mạo danh Lục
Đạo Tiên Nhân, Lâm Hàn nghĩ rằng mình không còn cần giấu diếm nàng cái gì.
Nghe xong Lâm Hàn thuật lại, Tuyết Thiên Lăng ngẫm nghĩ một lát, rồi chợt thở
dài:
Phu quân ngốc của ta! Chàng bị người lợi dụng rồi!
Lợi dụng?
Lâm Hàn không hiểu. Nhìn đi nhìn lại chuyện này có lợi đều là hắn, Lâm gia là
đang bán cho hắn một ân tình, thế nào lại là lợi dụng?
Tuyết Thiên Lăng chợt hỏi lại.
Lâm Hàn mờ mịt lắc đầu. Hắn lo việc của mình còn chưa xong, hơi sức đâu mà lo
việc bao đồng như vậy?
Tuyết Thiên Lăng bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ có thể giải thích ngắn gọn:
Lâm gia hiện tại cũng không yên bình, hai luồng chính kiến trong tộc bất
đồng, làm tộc nhân, và cả các trưởng lão cũng đều chia làm hai phái khác nhau,
tranh đoạt nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Vậy thì liên quan gì đến ta?
Lâm Hàn đã ngờ ngợ hiểu ra, nhưng vẫn cố mà hỏi lại.
Ách… Lâm Hàn chưa nói đã bị chặn họng, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục lắng
nghe.
Tuyết Thiên Lăng lâu lắm rồi mới lại ôn nhu ấn tay lên trán trách móc hắn,
khiến Lâm Hàn vốn có xu hướng ngự tỷ khống hơi cảm thấy lâng lâng.
Hai phái này có quan điểm bất đồng về bồi dưỡng hậu sinh! Một phái cho rằng
có tài mới được trọng điểm bồi dưỡng, tài đến đâu thì làm việc đến đó, không
được cưỡng cầu, làm lãng phí tài nguyên của bộ tộc. Thậm chí, nếu có tài có
thể gia nhập Lâm gia, mang họ Lâm, chính thức thành người của Lâm tộc! Tam
trưởng lão, tứ trưởng lão và thất trưởng lão là người cầm đầu phái này!
Phái còn lại lại có quan niệm huyết thống rất nặng. Cho rằng chỉ có Lâm tộc
chính tông mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh võ kỹ của Lâm tộc. Chủ trương
người ngoài có thể sử dụng, không thể dung nhập, sẽ làm hỗn tạp huyết mạch,
hỗn tạp võ đạo Lâm gia. Làm Võ Đạo Lâm gia chính tông bị phai mờ bởi bàng môn
tà đạo! Ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, bát trưởng lão là người cầm đầu phái
này!
Lâm Hàn gật gù:
Tuyết Thiên Lăng mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lóe lên một vệt khinh
thường:
Hai người bọn họ là cột chống trời của Lâm gia, có được quyền uy tuyệt đối.
Họ thích làm gì, nghĩ thế nào, đám người kia dám hô một tiếng? Trước đây thậm
chí mượn danh nghĩa bọn họ làm việc cũng tuyệt đối không dám!
Rồi sao? Chuyện này liên quan gì đến việc ta bị lợi dụng?
Tuyết Thiên Lăng câm nín.
Nàng không hiểu, có lúc phu quân rất thông minh, sao có lúc lại ngờ nghệch đến
đáng yêu như vậy?
Chỉ là, mấy năm nay, Lâm Thế Tuyền xuất hiện, khiến cho phái “chính tông” cảm
thấy uy hiếp sâu sắc. Phái “tài năng” ngược lại càng thêm phách lối đủ đường.
Thế cục vốn dĩ chỉ nghiêng ngả một chút, trăm năm sau lại về bình thường,
nhưng sự xuất hiện của mỏ tiên thạch lại làm mọi thứ trở nên lộn tùng phèo.
Không chỉ các thế lực mới tranh đoạt, nội bộ học viện cũng tranh đoạt, đến nội
bộ Lâm gia cũng vẫn là tranh đoạt!
Mọi người càng tranh càng lớn, ta chém ngươi một đao, ta cắn lại ngươi một
nhát, khiến Lâm gia chướng khí mù mịt! Có thể Lâm Chấn Sơn đã nhìn không nổi
nữa, muốn ra tay lại không biết bắt đầu từ đâu. Dù sao lão vốn dĩ đã đứng
trung lập, lại là người đứng cao nhất ở Lâm gia, nghiêng về bên nào cũng có
thể khiến bên kia rét lạnh, tổn thất còn lớn hơn nữa.
Nếu hiện giờ, xuất hiện một người có thể áp chế xung đột này lại…
Và nếu người đó đối lập với cả hai bên, vậy thì càng tốt!
Lâm Chấn Sơn biết tính cách Lâm Hàn, lại càng hiểu rõ tính cách vừa thối vừa
ương của đám lão già mà bất chính kia, tỷ lệ Lâm Hàn xung đột với bọn họ là
cao! Vô cùng cao!
Vì vậy, lão mới mớm lời cho Lâm Hàn, ủng hộ hắn buông tay mà làm, không cần
phải quỵ lụy ai, kiêng kỵ ai, tốt nhất là đánh đau đám lão già kia mới tốt!
Đương nhiên, chỉ là đánh đau mà thôi! Lâm Hàn phải hiểu giết người sẽ có hậu
quả gì, hắn sẽ không làm vậy! Lâm Chấn Sơn cũng hiểu Lâm Hàn không làm vậy,
nên mới lựa chọn hắn!
Tâm cơ thật đáng sợ!
Không, phải nói là khả năng nhìn thấu lòng người của Lâm Chấn Sơn thật đáng
sợ! Chứ tâm cơ của lão không nhiều, lão chỉ thuận nước dong thuyền mà thôi!
Lâm Hàn không tưởng tượng ra, có chuyện gì mà lão không biết? Ngay đến chính
mình còn không hiểu mình, vậy mà lão lại đoán ra, đây rốt cuộc phải có ánh mắt
nhìn người như thế nào?
Quan trọng hơn, Tuyết Thiên Lăng vậy mà nhìn thấu ý đồ của Lâm Chấn Sơn!
Từ khả năng nắm bắt thông tin, cho đến phân tích đại thế, tiểu thế, tình
huống, khả năng,… đều cực kỳ tinh chuẩn! Thời gian Lâm Hàn sống ở đây phải gấp
trăm lần Tuyết Thiên Lăng, vậy mà nắm bắt thông tin còn không nhiều bằng nàng,
đúng là khiến hắn xấu hổ muốn đào cái hố chui xuống!
Lâm Hàn một lần nữa mỉm cười. Hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn thoáng chốc
đã lấy lại sự thanh thản tươi sáng. Trên tay ôn nhu mặc lại đồ cho thê tử, Lâm
Hàn lại không chú ý đến, trong mắt nàng đang tràn ngập sự say mê.
Tự tin, thong dong nhanh đến thế? Kỳ nam tử như vậy, gả cho chàng, là phúc
phận của Thiên Lăng…