Nhập Từ Đường Hiện Ra


Người đăng: nameros

Ngay trong buổi sáng, Lâm Hàn đã lò dò đi tìm Lâm Chấn Sơn. Cũng còn may, lão
già này không thường xuyên bế quan, chủ yếu quản lý sự vụ trong tộc, nên cũng
không khó tìm lắm. Đến khoảng gần trưa, sau một hồi hỏi thăm, rẽ trái rẽ phải,
cuối cùng Lâm Hàn cũng đã tìm được đến thân ảnh của lão.

Lúc này, Lâm Chấn Sơn đang đầy mặt hồng quang ngồi trước bàn ăn, bên cạnh là
Uy Thanh Liên mặt đầy lạnh nhạt. Trên bàn còn có ba người nữa, lần lượt là hai
người trung niên một nam một nữ, và một tên thanh niên chừng tuổi Lâm Hàn.

Thanh niên kia Lâm Hàn biết, là Lâm Thế Hùng, người năm năm trước đã đến thành
Băng Nguyên và chạm trán với Lâm Hàn, sau này còn đánh vài trận, kết xuống vài
đoạn mâu thuẫn.

Mặc dù như thế, Lâm Hàn cũng có ấn tượng không tệ lắm về tên này. Mặc dù làm
người chấp nhặt một tý, hơn thua một tý, nhưng hành xử cũng coi như quang
minh, chưa từng ám hại Lâm Hàn. Chỉ trừ một lần dùng thứ tiểu mưu trêu chọc
lên đầu Lâm Ôn, nhằm dụ Lâm Hàn ra tay thôi!

Nhìn thấy Lâm Hàn, Lâm Thế Hùng cũng không có gì lạ thường, chỉ gật đầu coi
như chào hỏi một cái. Xem ra thời gian trôi qua, tên này cũng dần thay đổi
thái độ với Lâm Hàn. Mặc dù cũng không có sắc mặt gì tốt, nhưng coi như không
có địch ý, vậy là tốt lắm rồi!

Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Thế Hùng ban đầu có chút không phục, cho rằng
Lâm Hàn tối đa cũng chỉ đầu cơ trục lợi mới áp mình một đầu mà thôi! Nhưng kể
từ khi chứng kiến Lâm Hàn một thức Đỉnh Thượng Hóa Ma đánh bay Ma Tướng, hắn
triệt để phục rồi!

Một kẻ chưa đầy hai mươi, có thể tu luyện đến mức này, coi như đã là yêu
nghiệt trong yêu nghiệt, kể cả Lâm Thế Tuyền cũng chưa chắc sánh bằng. Bản
thân mình có lẽ cũng nên hiểu ra, bình tĩnh tiến bước, đi theo con đường của
ông nội, chắc chắn rồi sẽ có ngày dương danh!

Mà không, ngoại trừ mấy tên quái vật đó, bản thân mình vẫn là một thanh niên
tuấn kiệt, vẫn là một thiếu gia của Lâm gia, thân phận tôn quý! Nhìn lên kém
vài người, nhưng nhìn xuống mới biết, bản thân hắn cũng đã đứng ở một độ cao
mà nhiều người không tưởng nổi, có gì mà phải tự ti đây?

Trong lúc hai người trung niên kia còn đang đánh giá hắn, Lâm Chấn Sơn đã cười
ha hả lên tiếng:


  • A! Lâm Hàn, đến rất đúng lúc! Nào nào, ngồi vào bàn cùng ăn cơm! Người đâu?
    Mau dọn thêm ghế ngồi bát đĩa cho nhị thiếu gia! An nhi, Ngưng nhi, đây là
    cháu nội nhà lão thất, Lâm Hàn, cũng là đứa bé mà ta vẫn thường nói! Còn đây
    là con trai và con dâu ta, cha mẹ của Thế Hùng, Lâm An, Uy Tử Ngưng! Theo bối
    phận, mi còn phải gọi An nhi một tiếng bác hai! Ha ha.


  • Kính chào bác hai, chào dì hai!


Lâm Hàn rất lễ phép chào hỏi, không có chút gì bất mãn. Dù gì cũng là một
thanh niên văn minh bốn tốt, tôn trọng người lớn là điều cần thiết, quan trọng
hơn là hai bác này nhìn hắn rất tán thưởng và thiện ý, khiến Lâm Hàn sinh ra
chút hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Còn vì tại sao gọi bác hai, Lâm Hàn cũng không có gì là không hiểu. Bối phận
của Lâm gia chia theo từng bậc, cùng trong một gia đình, hai người chung cha
thì vẫn xưng hô nhau như bình thường. Nếu là họ hàng hai đời, tức là có chung
ông bà, thì sẽ xưng hô theo bối phận của cha mẹ, và cũng chỉ có con trưởng mới
sử dụng bối phận này, con thứ chỉ cần gọi tên.

Tương tự vậy, nếu có chung cụ, vậy thì sẽ xưng hô theo bối phận của ông bà,
như ông nội Lâm Hàn đứng hàng thứ bảy, theo bối phận thì hắn cũng là cậu bảy
khi gặp người dòng khác! Còn Lâm Chấn Sơn đứng hàng thứ hai, vậy nên hắn phải
gọi Lâm An một tiếng bác hai!

Thực ra nhiều trường hợp tính toán bối phận rất rối rắm, Lâm Hàn cũng chẳng
thèm chú ý làm gì. Hắn chỉ cần biết sơ sơ, ứng dụng trong vài trường hợp cần
thiết, vậy là đủ rồi.

Đương nhiên, bối phận này không phải lúc nào cũng lôi ra dùng. Nó chỉ có tác
dụng khi hai bên giao hảo với nhau, không màng đến các loại yếu tố khác như
chênh lệch thực lực, địa vị,… Hoặc là một bên cố tình lôi ra để kiếm cớ đè ép
người khác. Dù sao ở Lâm gia, thực lực mới là thứ quan trọng nhất. Giống như
Lâm Thế Tuyền, xuất thân của hắn chỉ là một đệ tử dòng thứ không mấy được chú
ý, nhưng vì hắn là thiên tài, hắn mạnh mẽ, nên hắn chính là đại thiếu gia của
Lâm gia! Còn Lâm Hàn cũng vì lý do tương tự mà là nhị thiếu gia. Bởi trong thế
hệ trẻ của Lâm gia hiện tại, không có một ai có thể vượt qua bọn hắn!

Ghế ngồi bát đĩa nhanh chóng được bày ra, Lâm Hàn cũng không khách sáo ngồi
vào bàn, ngay ở vị trí bên cạnh Lâm Thế Hùng, đối diện Lâm Chấn Sơn.

Lâm An thấy Lâm Hàn rất lễ phép, cũng không để ý chuyện tu vi của hắn rất
thấp, hơn nữa hành động tự nhiên tiêu sái, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười,
đúng là cũng có chút hảo cảm. Vậy mới lên tiếng chào hỏi:


  • Lâm Hàn phải không? Cháu cũng đã gọi ta một tiếng bác hai, ta gọi cháu một
    tiếng tiểu Hàn không thành vấn đề chứ?


  • Bác hai cứ tự nhiên, mẹ cũng gọi cháu như vậy!


Lâm Hàn cười hì hì đáp.

Lâm An gật đầu, hảo cảm lại tăng thêm một chút:


  • Nghe nói cháu là con cả của Lâm Tuyệt nhà chú bảy? Là anh trai ruột của
    thằng bé Lâm Ôn?


  • Vâng! Bác hai biết cha cháu?


Lâm Hàn lễ phép đáp.


  • Ừm! Hồi nhỏ cũng coi như cùng chung hoạn nạn! Ta và Lâm Tuyệt đều là con
    của trưởng lão, nhưng bất hạnh thiên phú kém cỏi, đều bị chúng bạn lấy ra làm
    trò đùa! Sau này cha ta giúp ta có một công việc tốt trong tộc, vì vậy cũng
    không đến nỗi nào, tính ra còn có phúc duyên không tệ. Nhưng Lâm Tuyệt lại vì
    tính cách chú Bảy mà long đong lận đận mấy chục năm. Cũng may hắn lại có phúc
    sinh được hai đứa con trai quá xuất sắc. Aiz… tính ra, ta vẫn không bằng Lâm
    Tuyệt a!

Vừa nói lại vừa lườm lườm Lâm Thế Hùng một cái, khiến hắn đen trũi mặt, khóe
mắt giật giật. Cha cái gì cũng tốt, chỉ có cái đức tính nói xấu con trai trước
mặt người ngoài là không đổi! Aiz… khiêm tốn quá là dối trá nha!

Thấy tình huống không đúng, Uy Tử Ngưng nhanh chóng cười cười ngắt nhịp:


  • Được rồi được rồi! Đang bữa cơm nhắc mấy chuyện không vui này làm gì? Nào,
    hôm nay lần đầu gặp mặt, cả nhà chúng ta cùng chúc Lâm Hàn một chén!

Vừa nói, nàng vừa nhấc chén rượu nhỏ lên, ngửa cổ ưu nhã uống vào. Vừa có mấy
phần khí khái, lại không mất đi quý khí, không hổ là người xuất thân đại tộc,
hơn nữa, nhìn tu vi của nàng, có lẽ địa vị ở Uy gia cũng không phải đơn giản!

Đương nhiên, không phải đơn giản ở đây là so với tổng thể mọi người, Lâm Hàn
không cho rằng Uy Tử Ngưng sánh được với đại tiểu thư Lê Ân Tĩnh!

Bữa ăn diễn ra trong không khí coi như hòa hợp, ngay cả Lâm Thế Hùng vì cha mẹ
bức ép cũng đành chúc Lâm Hàn một chén, nhưng mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt, Lâm Hàn
nhìn ra hắn cũng không có mấy mâu thuẫn ở đây.

Đồ ăn đã vơi dần, Lâm Hàn mặc dù đã đói cồn ruột sau một đêm chinh chiến,
nhưng vì phép lịch sự vẫn phải cố mà ăn chậm nhai kỹ cho bằng được! Lâm Chấn
Sơn ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hắn, không biết là cười nhạo, hay vẫn là… tán
thưởng?

Lúc này, Uy Tử Ngưng chợt hỏi:


  • Lâm Hàn! Cháu đã có tài nghệ như ngày hôm nay, địa vị cũng trở nên cực kỳ
    tôn quý. Vậy cháu dự định đến bao giờ nhập từ đường?


  • Nhập từ đường?


Lâm Hàn sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu Uy Tử Ngưng đang nói gì.

Nhưng với kiến thức của hắn, thoáng chốc đã tự suy diễn ra được. Nhập từ
đường, kiếp trước cũng không phải thứ gì lạ. Với tập tục ở quê nhà hắn, một
tộc họ lớn thường sẽ có con cháu cực kỳ đông đúc, thậm chí có vô số nhánh phân
ra các tỉnh trong đất nước, và cả nước ngoài cũng có. Những con cháu này sau
khi thành danh trở về, thường thường sẽ trở về bái tế từ đường, nhận tổ quy
tông, coi như là áo gấm hồi hương, làm rạng danh ông bà cha mẹ trước họ hàng
của mình.

Kiếp trước Lâm Hàn không ngoại lệ cũng có một đám họ hàng, rất đông, thậm chí
có cả một dòng họ! Nhưng rất tiếc, dòng họ của hắn không phải ở nơi hắn coi là
quê hương, mà nằm ở nước bên cạnh. Nhưng trong bối cảnh mà nước bạn lúc nào
cũng muốn xâm chiếm cái đất nước nhỏ xíu mà hắn đang sống, Lâm Hàn nghĩ cũng
chẳng nghĩ đến việc nhận tổ quy tông với đám người cả đời không gặp kia làm
gì.

Hơn nữa, nghe nói dòng họ kia là danh gia vọng tộc, thế lực rất lớn, kiếp
trước Lâm Hàn coi như chỉ có chút tài mọn, bằng hắn cũng chưa đủ trình độ nhập
vào cái từ đường khổng lồ kia!

Quay lại chuyện chính. Hiểu được chuyện gì xảy ra, Lâm Hàn không vội phát biểu
gì, chỉ thăm dò nhìn qua Lâm Chấn Sơn.

Lâm Chấn Sơn cũng nghiêm túc gật đầu nói:


  • Tử Ngưng nói đúng! Hiện tại Lâm Hàn đã thành tài từ lâu, thậm chí có thể đã
    vượt qua Thế Tuyền, từ đường Lâm gia vẫn luôn mở rộng với cháu! Và cả Lâm Ôn
    nữa.

Lâm Hàn vẫn trầm mặc ngồi đó suy tư. Nhìn vẻ mặt của hắn, Uy Tử Ngưng hơi thi
lễ với Lâm Chấn Sơn, sau đó kéo chồng lui ra ngoài. Lâm Thế Hùng thấy tình thế
như vậy, đột nhiên cười cười vỗ vai hắn, sau đó cũng tiêu sái rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Chấn Sơn mới bắt đầu nói tiếp:


  • Ta biết thằng nhóc mi xưa nay không thích ràng buộc, nhưng chuyện này, ta
    vẫn khuyên nhóc nên suy nghĩ lại!


  • Tại sao?


Lâm Hàn vẫn không hiểu lắm! Ngay từ đầu hắn đã bày tỏ quan điểm, sẽ tồn tại
với Lâm gia theo hình thức gần như làm thuê. Hắn sẽ cống hiến cho Lâm gia,
nhưng ràng buộc thì không!

Hắn từng nghĩ mình đã hiểu đôi chút về tính cách Lâm Chấn Sơn, làm việc cực kỳ
dứt khoát và không quá cưỡng cầu, mặc dù đôi khi vẫn sẽ lừa đảo Lâm Hàn một
chút, nhưng đó là trong trường hợp chính hắn cũng không quá phản đối. Nếu khi
nào Lâm Hàn tỏ rõ sẽ không làm, Lâm Chấn Sơn tuyệt đối sẽ không ép buộc!

Hiển nhiên, việc ràng buộc này, Lâm Hàn đã từng nói rõ quan điểm của bản thân!


  • Vì ta hiểu cháu đang nghĩ gì!

Lâm Chấn Sơn mỉm cười hiền hòa, nhấc tay với một ngụm trà, ánh mắt thâm thúy
như bao hàm ngàn vạn trí tuệ, cứ như vậy nhìn chếch về phía xa, như đã nhìn
thấu tinh không bao la vạn dặm!


  • Ồ!

Lâm Hàn không tỏ rõ ý kiến! Chính bản thân hắn nhiều lúc còn chẳng hiểu nổi
mình, Lâm Chấn Sơn lại nói hiểu hắn đang nghĩ cái gì, đúng là khiến hắn có đôi
chút tò mò.


  • Không tin sao?

Lâm Chấn Sơn cười nhạt nói:


  • Vậy để ta nói cho cháu hiểu cháu đang muốn cái gì!

Nhìn vào ánh mắt của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn bất giác thấy trong lòng run lên
một cái, chẳng lẽ lão thực sự hiểu!

Không để Lâm Hàn phải thấp thỏm lâu, Lâm Chấn Sơn nhanh chóng nói tiếp:


  • Cháu… đơn giản chỉ muốn có thể thuận tay hành động, không cần e ngại, không
    cần kiêng kỵ. Bề ngoài cháu tỏ ra cực kỳ hữu hảo và hồ nháo, nhưng trong nội
    tâm vẫn luôn thích tĩnh lặng và tràn ngập cô đơn. Cháu chỉ muốn một mình,
    hưởng thụ những gì mình thích, làm những điều mình muốn, không cần người khác
    phải quan tâm, không cần kẻ ngoài phải đàm tiếu. Người khác sợ cô độc, cô độc
    đến phát điên hóa rồ, nhưng cháu lại thích cô độc, hưởng thụ sự cô độc đó! Chỉ
    có cô độc, cháu mới có thể biểu hiện ra chính bản tính của mình!


  • Lâm Hàn, cháu biết không! Cháu thực sự rất lương thiện! Cũng rất ích kỷ!


Lâm Chấn Sơn đột nhiên nhếch mép trêu đùa Lâm Hàn.


  • Lương thiện? Ích kỷ!

Lâm Hàn ngẩn ra!


  • Đúng! Lương thiện! Ta đã sống ngần ấy năm, gặp qua vô số người! Ai mà không
    phải trước sau đều vì mình mà sống, có những kẻ vì mình mà táng tận thiên
    lương, có những kẻ vì mình mà lừa thầy phản bạn, dối cả thiên hạ! Nhưng cháu
    lại rất khác! Từ sâu trong nội tâm, cháu luôn nghĩ cho người khác, không muốn
    mình ảnh hưởng đến người khác, không muốn làm cho ai thấy khó chịu. Nhưng
    ngược lại, cháu cũng cho rằng người khác không có quyền làm cho cháu khó chịu,
    cháu căm ghét tất cả những kẻ ngang ngược chen vào cuộc sống của cháu, làm
    cháu khó chịu, vì vậy mới dần dần tạo nên tâm thái muốn giữ khoảng cách nhất
    định với tất cả mọi người!


  • Ta không biết cháu là vì người khác trước, rồi mới ngẫm lại muốn công bằng
    cho mình. Hay là vì ích kỷ, không muốn khó chịu, rồi lại nghĩ đến người khác
    cũng cần giống mình, nên mới khép lại bản thân, giữ khoảng cách với người
    khác… Nhưng tựu chung lại, cháu vẫn là một người rất công bằng với cả bản thân
    và mọi người, ít nhất là có cái tâm muốn sự công bằng. Như vậy đã là rất lương
    thiện! Lương thiện hơn vô số cường giả coi sinh mạng là cọng rơm cái rác trên
    đại lục này rồi!


  • Có khác nhau sao?


Trong nội tâm Lâm Hàn đang run rẩy, nhưng hắn vẫn cố mà phản bác.


  • Không khác nhau! Kết quả vẫn vậy mà thôi! Đó là cháu không muốn bị ràng
    buộc bởi bất cứ thứ gì! Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là sau khi
    nghe ta nói xong, cháu muốn lương thiện hơn, hay là ích kỷ hơn!


  • Lương thiện thì sao? Mà ích kỷ thì sao?


Lâm Hàn chống tay lên bàn, bàn tay chắp lại che trước mũi, chỉ để lộ một đôi
mắt ngưng thần nhìn chằm chằm Lâm Chấn Sơn.


  • Nếu từ sâu trong lòng cháu là lương thiện, vậy thì cháu hãy vẫn sống cuộc
    đời của mình, cách xa mọi tranh đoạt quyền mưu, cũng không cần để tâm đến
    những lời hôm nay ta nói! Ẩn dật như một tu sĩ… mà không, bản thân cuộc sống
    hưu nhàn đó chính là tu sĩ!


  • Vậy ích kỷ thì sao?


Lâm Hàn trầm giọng hỏi, trong mắt Lâm Chấn Sơn chợt lóe lên một vệt tinh
quang!


  • Nếu cháu xuất phát vì bản thân! Vậy thì tốt nhất nên nhập từ đường Lâm gia,
    lấy được danh vọng vô thượng, quyền uy vô thượng, đạp lên tất cả những kẻ cháu
    cảm thấy khó chịu, ban phát cho người khác công bằng mà cháu muốn! Yên tâm đi,
    nếu đã nhập gia phả của Lâm gia, làm người của Lâm gia, Lâm gia sẽ toàn lực
    ủng hộ cháu, từ tài nguyên, tình báo, sức mạnh, thậm chí… cả ta!

Lâm Chấn Sơn nói rất chân thành, từng câu từng chữ như nặng tựa ngàn cân, đôi
mắt đầy tinh thần kia sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Hàn, giống như muốn truyền
ánh sáng của lão sang đôi mắt trầm lặng của hắn.


  • Lời này hiểu thế nào?

Lâm Hàn buông tay, mỉm cười nói.

Lâm Chấn Sơn cũng mỉm cười, rót cho hắn một chén trà:


  • Lâm gia sẽ tuyệt đối ủng hộ cháu, giúp cháu rảnh tay rảnh chân theo đuổi
    công bằng mà mình muốn! Tất cả những kẻ gây chuyện thị phi, khiến người khác
    khó chịu, cháu có thể buông tay mà làm, ta và lão đại sẽ tuyệt đối ủng hộ!

Lâm Hàn nghiêng mắt nhìn Lâm Chấn Sơn, ý cười dạt dào:


  • Tin tưởng cháu như vậy sao? Không sợ Lâm Hàn mới là kẻ gây chuyện!


  • Không! Ta tin tưởng ánh mắt của mình! Cháu không phải kẻ gây chuyện thị
    phi, hơn nữa với tính cách của cháu cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện!


  • Được rồi!


Qua một lúc lâu, Lâm Hàn mới thở dài một hơi:


  • Vậy chuẩn bị đi, khi nào xong việc thông báo với cháu một tiếng!

Lâm Hàn nói xong, bình tĩnh xoay người rời đi, Lâm Chấn Sơn cười như đã tính
trước nhìn theo:


  • Còn phải thay mặt Lâm Ôn cảm ơn cháu! Lâm Hàn!


  • Lâm Ôn cảm ơn cháu?


Lâm Hàn khó hiểu dừng lại.


  • Lâm Ôn là một đứa trẻ có tài, nếu được Lâm gia tỉ mỉ bồi dưỡng, tương lai
    dù không sánh được Thế Tuyền, chắc chắn cũng không thua kém bất cứ thiên chi
    kiêu tử nào trên đại lục! Chỉ tiếc, nó không chịu nhập từ đường, là vì anh
    trai nó cũng chưa từng nhận tổ quy tông!

Lâm Hàn trầm mặc.

Lâm Ôn… em trai… thực sự cần phải như thế sao? Gánh vác ước mơ cả đời của cha,
nội tâm vẫn muốn quang tông diệu tổ biết mấy, cần thiết phải vì một thằng anh
như hắn mà lỡ dở việc này ngần ấy năm sao?

Nếu Lâm Chấn Sơn nói ra chuyện này từ đầu, có lẽ Lâm Hàn đã đồng ý nhập từ
đường từ sớm. Nhưng lão lại lựa chọn thuyết phục hắn, chiêu này đủ cao minh,
khiến Lâm Hàn lại càng thêm chắc chắn về quyết định của mình, loại người như
hắn, đã quyết định, vậy thì chắc chắn sẽ không thay đổi!

Lâm Hàn rời đi rồi, chỉ còn lại Lâm Chấn Sơn đầy mặt suy tư ngồi đó lẩm bẩm:


  • Cũng đến lúc cho đám người kia bớt kiêu ngạo rồi! Lâm Hàn à, cũng đừng
    trách ta! Trong Lâm gia bây giờ, cũng chỉ có nhóc con cháu có đủ năng lực, đủ
    tâm tính, đủ điên cuồng để làm thanh đao sắc này mà thôi…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #258