Người đăng: nameros
Lâm Băng tạm thời rời đi, nàng cần thu dọn sách vở, đồng thời phải cùng Lâm Tự
Cường dọn dẹp sạch sẽ đám hổ lốn trong phòng. Đây là quy định, hậu quả gây ra
phải do chính bản thân mình thu dọn, đây là để dạy cho học sinh tinh thần
trách nhiệm.
Trong phòng chỉ còn lại Lê Ân Tĩnh và William Đạt, nàng tựa lưng vào ghế, hứng
thú nhìn theo bóng Lâm Băng, hài hước nói:
Nhóc con, người đã đi rồi, đừng có mãi nhìn chằm chằm như vậy! Còn bé mà đã
để tâm đến mấy chuyện linh tinh này, rất là không nên!
Đại tiểu thư dạy phải!
William Đạt vô cùng trấn tĩnh thụ giáo, thái độ không kiêu không nịnh, không
có gì là kích động nóng nảy, không những không phù hợp với thuộc tính hỏa, mà
còn không phù hợp với số tuổi của nó.
Lê Ân Tĩnh lắc đầu mất hết hứng thú:
Lê Ân Tĩnh thấy mặt William Đạt ngày càng nghiêm lại như một ông cụ non, đúng
là không biết phải nói gì cho phải.
William Đạt vẫn nghiêm túc như vậy, trầm ngâm một chút rồi đáp:
Rất đáng yêu!
Hớ…
Lê Ân Tĩnh đột nhiên nguýt dài một tiếng, đầy mặt cổ quái nhìn William Đạt:
William Đạt ngẩn ra đó, chậm chạp một lúc rồi đột nhiên đỏ bừng cả mặt, bối
rối đến nhất thời luống cuống tay chân.
Ha ha ha ha…
Lê Ân Tĩnh rất vô lương cười phá lên. Không tồi, rất tốt! Rất hiếm khi mới
được chứng kiến thằng bé này bối rối loạn nhịp! Cảm giác rất thú vị, ha ha ha!
…
Qua khoảng nửa giờ, Lâm Băng cuối cùng cũng đã dọn xong lớp họp, sắp xếp sách
vở ra về. Còn may, Lâm Tự Cường kia cũng đã biết sợ, không dám gây sự linh
tinh, Lâm Băng cũng lười chấp nhặt, vì vậy mọi việc mới có thể thuận lợi như
vậy.
Có chút mệt mỏi bước ra khỏi cửa, Lâm Băng đã thấy một thân ảnh màu hồng đứng
đợi từ bao giờ, một mái tóc tím quen thuộc, không phải cô giáo kiêm “dì ghẻ”
nhà mình thì là ai?
Nhíu nhíu cái mũi xinh, Lâm Băng vờ như không thấy, cứ như vậy đi thẳng qua
bên người nàng.
Lê Ân Tĩnh cười nhạt một tiếng, vờ như rất tiếc nuối than thở:
Lâm Băng thoáng chốc dừng chân, cái tai nhỏ vểnh lên cao cao như để cố xác
định xem mình có nghe đúng không.
Sau đó, nàng đột nhiên giật mình một cái, chạy nhanh vào trong lớp giống như
vừa để quên đồ, sau vài giây rồi mới khoan thai đi ra một lần nữa.
Lần này, Lâm Băng không bị “mờ mắt” nữa, rất rõ ràng nhìn thấy Lê Ân Tĩnh,
ngạc nhiên hô lên:
Lê Ân Tĩnh buồn cười trong lòng, rõ ràng vừa rồi giả vờ chạy lại, còn ló ló
cái đầu nhỏ ra soi xét phản ứng của mình, sau đó mới đi ra. Cái này là chuyện
gì? Khinh bà cô đây là trẻ con ba tuổi sao?
Lê Ân Tĩnh cũng cười cười nói:
Ừm! Về nhà thôi!
Về nhà?
Lâm Băng ngạc nhiên một cái, không phải là dẫn mình đi ăn bò xiên nướng sao?
Nhưng lời như vậy, Lâm Băng vẫn không nói ra được, chỉ có thể oan ức ủ rũ đi
theo Lê Ân Tĩnh.
Một đường hậm hực, Lâm Băng không để ý tuyến đường đi có gì đó không đúng, chỉ
cho đến khi Lê Ân Tĩnh hô lên một tiếng, nàng mới chợt giật mình chú ý:
Ông chủ! Cho bốn xiên bò nướng!
Có ngay có ngay!
Ông chủ nhanh chóng đáp lời từ trong đám khói nướng dày đặc.
Lâm Băng vui vẻ suýt nữa nhà ở đâu còn quên, nhanh chóng chen miệng:
Lê Ân Tĩnh lườm nàng một cái, bất mãn nói:
Lâm Băng hưng phấn xua tay:
Ặc.
Lê Ân Tĩnh buồn bực, đây là lời gì? Ngay chiều nay còn ra vẻ cha là của mình,
bây giờ đã cho thuê với giá bốn xiên bò nướng?
Lâm Hàn a Lâm Hàn, giá của cậu cũng quá rẻ đi!
Ăn xong một bữa bò xiên nướng ngon lành đã mất nửa tiếng. Đương nhiên, con số
không chỉ dừng lại ở bốn xiên, ngay cả chỗ của Lê Ân Tĩnh cũng bị cầm đi ba
phần tư, lại gọi thêm bốn xiên nữa mới thỏa mãn được cái bụng ham ăn của Lâm
Băng điện hạ.
Ăn xong rồi, đương nhiên Lâm Băng điện hạ sẽ không chịu về nhà như vậy! Rất
hiếm khi dì Ân Tĩnh nổi hứng đưa nàng đi chơi, bây giờ có cơ hội, lẽ nào có
thể bỏ qua?
…
Cả một buổi chiều, hai đại mỹ nữ một lớn một nhỏ tung hoành cả khu chợ náo
nhiệt, hấp dẫn không ít ánh mắt của các bậc lang sói. Đặc biệt nhất, đó là
cuộc đối thoại của hai mỹ nữ này… đúng là không khác gì hai bé gái chưa lớn,
khiến người ta dở khóc dở cười, mà lại có một phen phong tình rất khác.
Tiểu mỹ nữ ủ dột nói, rưng rưng nhìn cái phi tiêu cuối cùng trong tay.
Vừa nói, nàng vừa cầm lấy phi tiêu trong tay tiểu mỹ nữ, vung tay ưu nhã ném
một cái, phi tiêu cực kỳ chuẩn xác cắm chính giữa hồng tâm, không lệch một ly.
Chủ quán lau lau mồ hôi, biết mình hôm nay gặp phải cao thủ rồi! Nên nhớ bên
trong quầy hàng của hắn còn bày một số trận pháp khiến tầm nhìn bị lệch, kéo
giãn khoảng cách,… và một vài loại ma pháp trận hệ quang khác, nhưng đại mỹ nữ
này chỉ cần hời hợt phất tay đã ném trúng, thậm chí không tỏa ra một chút tu
vi nào. Nàng hoàn toàn là dựa vào thủ pháp và ánh mắt, đủ để thấy ánh mắt nàng
cao minh đến mức nào.
Thành Cửu Long này nhiều cao thủ, nhưng cao thủ đến mức có thể dùng ánh mắt mà
phá vỡ trận pháp của hắn thì đúng là không nhiều! Thậm chí có thể xưng là hiếm
gặp.
Cuống quýt cầm lấy phần thưởng cao cấp nhất, là một cái châm cài tóc trong
suốt như thủy tinh, dài khoảng tám phân, toàn thân tràn ngập các góc cạnh,
khiến ánh sáng phản chiếu lung linh không nói, còn tùy lúc tỏa ra từng đợt khí
tức băng hàn lạnh thấu xương, xem ra cũng là một bảo vật không tệ.
Quan trọng nhất, Lâm Băng rất thích nó! Vì vậy từ nàng mới lãng phí một tiếng
đồng hồ, cộng thêm tất cả gia tài tích cóp được trong một tháng này vào trò
phi tiêu.
Còn may cuối cùng mục tiêu cũng đã đạt được, nếu không món tiền tài đầu tiên
của Lâm Băng điện hạ cứ như thế đổ sông đổ biển, không khéo sau này sẽ bị ám
ảnh mất.
Nhưng Lâm Băng điện hạ còn chưa kịp vui được mấy giây, dì Ân Tĩnh đáng kính
của nàng đã rất tự nhiên nhận lấy cái trâm, lẳng lặng nhét vào túi như chuyện
đương nhiên, khiến Lâm Băng đáng yêu trợn tròn mắt, nhất thời ngẩn ra đó.
Trong lúc Lâm Băng còn ngẩn người, Lê Ân Tĩnh đã cười như hồ ly đắc thắng,
tung tẩy chạy đi mất.
Lâm Băng nhìn thấy, tức giận vọt theo, miệng còn nũng nịu la lên:
Chơi xấu! Dì Ân Tĩnh, trả lại cho con!
Vớ vẩn, rõ ràng là di ném trúng!
Lê Ân Tĩnh vừa chạy vừa khinh thường đáp lại.
Nhưng mà phi tiêu là con bỏ tiền mua!
Vậy dì trả cho nhóc mười ngân tệ tiền phi tiêu, cái châm này là của dì!
Lê Ân Tĩnh cười hì hì ra điều kiện, dứt khoát không chịu buông tay.
Lâm Băng cũng không thèm lý sự thêm, dứt khoát dùng lý lẽ ngang ngược.
Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ một đường vừa nô đùa vừa chạy, khiến đường phố cũng
có chút nháo nhào một phen. Về đến trạch viện Lâm gia, Lâm Băng đã thở hồng
hộc, sắc mặt đỏ bừng, nhưng chẳng chiếm được chút lợi nào, phần quà của nàng
vẫn còn xa ngoài tầm với.
Đến trước căn viện của Lâm Tuyệt, Lâm Băng đột nhiên trở nên mừng rỡ, một thân
ảnh yểu điệu đứng đó, nở nụ cười ôn nhu nhìn nàng. Không chút do dự nhào tới,
chui vào lòng Tuyết Thiên Lăng, ủy khuất nói:
Mẹ! Dì Ân Tĩnh bắt nạt con! Hức hức…
Ồ! Kể ra mẹ nghe xem nào! Để mẹ phân xử cho Băng nhi được không?
Tuyết Thiên Lăng ôn nhu nói, ngữ điệu ấm áp đến mức có thể khiến người ta tan
chảy.
Có lẽ, cũng chỉ có đối mặt với hai đứa bé và Lâm Hàn, Thiên Tuyết tiên tử mới
có thể lộ ra vẻ mặt này.
Băng nhi líu ríu kể ra tội ác tày trời của dì Ân Tĩnh, lại thêm mắm dặm muối
kể ra Lê Ân Tĩnh đáng giận thế nào. Cho đến khi nhìn thấy sắc mặt cổ quái cười
nhạt của Lê Ân Tĩnh, nàng mới chột dạ nhỏ giọng lại, lặng lẽ chuồn êm lúc nào
không hay.
…
Lâm Băng đi rồi, Lê Ân Tĩnh mới nhẹ nhàng hỏi.
Tuyết Thiên Lăng gật đầu, lạnh nhạt đáp:
Lần này còn phải cảm ơn cô, nếu cô không nhắc nhở phu quân đưa Rễ Tam Bảo
Thụ cho ta, có lẽ ta cũng không thể đột phá thuận lợi đến vậy!
Cũng không có gì! Chẳng qua là vì không muốn tên đó sốt ruột khổ sở mà
thôi!
Tuyết Thiên Lăng gật đầu, không nói gì, chính xác là nàng cũng không biết phải
nói gì bây giờ.
Mở miệng cảm ơn tình địch đã là cực hạn của nàng!
Phải mất khá lâu, Lê Ân Tĩnh mới nghĩ ra được một câu hỏi.
Tuyết Thiên Lăng gật đầu, vẫn ngữ điệu nhàn nhạt bình bình đó.
Lê Ân Tĩnh tự tin đáp một câu, sau đó…
Bầu không khí lại trầm lắng trở lại!
Hai người không ai nói gì, nhưng cũng không ai chịu rời đi trước, tình hình
ngày càng căng thẳng, giống như sư tử và hổ đang gằm ghè nhau, không con nào
muốn tiến lên trước, nhưng cũng không muốn lùi lại vậy.
Nếu Lâm Hàn ở đây, chắc hắn sẽ toát mồ hôi lạnh, hô lên một câu: “Phụ nữ thật
đáng sợ”, sau đó lặng lẽ chuồn mất.
Tình cảnh này cũng không kéo dài quá lâu, Lê Ân Tĩnh vẫn cứ nhởn nha như không
một lúc, sau đó mới mỉm cười đổi chủ đề:
Nhắc đến vấn đề này, giống như đã chạm đến chỗ nhạy cảm của Tuyết Thiên Lăng,
sắc mặt nàng có chút ửng hồng, đầu ngẩng cao, kiêu ngạo nói:
Nói đến cuối, sắc mặt Tuyết Thiên Lăng thoáng hiện lên chút hổ thẹn.
Ngóng trông vào trong nhà, Lê Ân Tĩnh lặng lẽ đưa ra chiếc châm băng tinh tới
trước mặt Tuyết Thiên Lăng:
Tuyết Thiên Lăng cũng không nói nhảm, trực tiếp nhận lấy:
Lê Ân Tĩnh lắc đầu:
Tuyết Thiên Lăng trầm mặc, một lúc sau mới nở nụ cười nhạt nhòa đáp:
Ách…
Lê Ân Tĩnh hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày nhìn lại, nụ cười nhạt nhòa của Tuyết
Thiên Lăng vốn dĩ rất đẹp, nhưng tại sao nàng nhìn kiểu gì cũng thấy hương vị
khiêu khích rất nặng trong đó?
Đáng ghét!
Ý chị ta chẳng phải chị ta mới là mẹ con bé, còn mình chỉ là người ngoài sao?
Có con gái đáng yêu thì ghê lắm hả? Đáng ghét! Đáng ghét!
Lê Ân Tĩnh vốn dĩ hỏa khí đã lớn, lần này phải cố gắng lắm mới quyết tâm thử
làm hòa với Tuyết Thiên Lăng, nào ngờ lại bị đối phương coi là lòng lang dạ
sói, ngược lại mở lời khiêu khích. Với tính tình của nàng không nổi đóa tại
chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Hừ một tiếng, Lê Ân Tĩnh tức giận phất tay bỏ đi, bỏ lại phía sau Tuyết Thiên
Lăng lắc lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm.
….
Lâm Hàn lúc này đang ở đâu? Hắn đang ở trong tiểu thế giới của Lâm gia, tập
trung suy nghĩ xem tiếp theo mình nên bắt đầu từ đâu, ngay cả việc Tuyết Thiên
Lăng xuất quan cũng không biết đến, hắn lúc này coi như là đã “bế quan” rồi.
Rầm!
Ngay lúc này, Lâm Hàn đột nhiên giật mình một cái, cửa phòng hắn đã bị người
thô bạo đạp ra. Còn chưa kịp nhìn xem là ai, một giọng nữ đầy hung hãn đã
truyền tới khiến hắn đổ mồ hôi ròng ròng: