Người đăng: nameros
Hôm nay là một ngày cực kỳ vui vẻ của Lâm Hồng Thái. Kể từ khi thấy bản thân
có hy vọng trở thành cường giả, có hy vọng tu luyện, tinh thần nó vẫn cứ kích
động như vậy, không thể tập trung vào bất cứ việc gì, ngay cả trong giờ của Lê
Ân Tĩnh, thằng bé vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thỉnh thoảng nhếch lên nụ cười
khúc khích, nhìn qua khá là tức cười.
Lê Ân Tĩnh mọi ngày nổi tiếng là nghiêm túc trong giờ, vậy mà hôm nay lại thần
kỳ bỏ qua cho Hồng Thái. Điều này khiến cho một số đứa bé bắt đầu cảm thấy
không công bằng, đặc biệt là những đứa đã từng bị Lê Ân Tĩnh phạt vì tội mất
tập trung trong giờ.
Cho đến lúc tan học, Hồng Thái vẫn chưa từng hết hưng phấn. Cực kỳ nhanh gọn
thu thập lại đồ đạc của mình, thằng bé chạy phăm phăm ra khỏi lớp, nó muốn
ngay lập tức về nhà, khoe với mẹ chuyện hôm nay, để mẹ có thể cùng nó vui
mừng, chứ không phải một mặt đau lòng mỗi khi nhìn thấy nó nữa.
Bịch!
Vì quá hưng phấn, Hồng Thái có chút không nhìn rõ đường đi, không biết là cố ý
hay vô tình, một thân ảnh cao lớn đã chắn trước mắt nó, khiến Hồng Thái đột
nhiên đâm sầm vào, ngã ngửa ra đất.
Đương nhiên, cao lớn ở đây cũng chỉ là so với Hồng Thái mà thôi!
Bé trai kia cũng bị đụng đến lảo đảo một cái, tức giận xoay người lại chất
vấn:
Hồng Thái cuống quýt nói:
Đứa kia vậy mà nhất quyết không bỏ qua, khuôn mặt có chút hơi hướng du côn dữ
tợn nói:
Nói đến đây, chắc có lẽ ai cũng có thể đoán ra, thằng bé này chính là đứa
nghịch ngợm đầu gấu nhất lớp, thường xuyên bị Lê Ân Tĩnh chỉnh đốn trong lớp!
Cũng chỉ có nó mới có thể bất bình lớn như vậy khi Lê Ân Tĩnh bỏ qua việc Hồng
Thái mất tập trung trong giờ.
Nói đoạn, thằng nhóc du côn giơ lên nắm đấm tròn trùng trục của mình, hung
hăng đấm về phía mắt trái của Hồng Thái, khí thế mười phần.
Phịch!
Một âm thanh da thịt va chạm vang lên, nhưng không phải là Hồng Thái bị đánh
trúng, mà là một quyền của du côn đã bị đánh bật sang một bên. Lâm Băng nhíu
mày chắn trước mặt Hồng Thái, lắc lắc cổ tay nhỏ đã tê rần của mình, khó chịu
nói:
William Đạt là lớp trưởng, một trong số các thiên tài được bồi dưỡng trọng
điểm của Uy gia, mới bảy tuổi đã là Đại Pháp Sư, gần như đã là cực hạn của cái
tuổi này.
Tiểu du côn tên Lâm Tự Cường, mặc dù tự xưng đại ca, nhưng nó biết, mình dù
mạnh cũng mới chỉ là cơ bản, hiện tại là Võ sĩ cấp năm, mạnh hơn hầu hết đám
trẻ trong lớp mà thôi. So với một quái vật như William Đạt, bản thân mình vốn
dĩ chẳng là cái gì.
Chính Lâm Tự Cường cũng buồn bực, một quái vật như William Đạt còn cần đi học
thế này sao? Quá khi dễ người! Học chung với nó, cơ bản là một chuyện bi ai
đến cùng cực.
Mặt bằng chung của học sinh trong lớp đều chỉ là Võ Sĩ, Học Đồ, tu vi tịnh
tiến thì còn đến Võ Sư, Pháp Sư, rồi mới tới Đại Pháp Sư. Cả lớp chẳng biết
bao giờ mới có thể đuổi kịp William Đạt kia! Đây không phải khi dễ người thì
là gì?
Thực tế, William Đạt được gia trưởng sắp xếp tới đây cũng chỉ có một mục tiêu,
đó chính là đại tiểu thư của Uy gia mà thôi!
Người ngoài không biết, chẳng lẽ người của Uy gia không biết nàng là ai? Cường
giả từ thời xa xưa hàng vạn năm trước, kinh nghiệm, tu vi đều cực kỳ khủng bố,
ngay cả người nào đó của Uy gia cũng phải cúi đầu gọi một tiếng đại tiểu thư!
Đặc biệt nhất là William Đạt còn là ma pháp sư hệ hỏa, không theo nàng thì
theo ai bây giờ?
Trở lại hiện trường!
Lâm Tự Cường là một đứa bé cực kỳ nóng tính, William Đạt nó không dám động
đến, nhưng lửa giận đùng đùng sinh ra lại càng cần chỗ phát tiết. Nó nổi giận
gầm lên một tiếng, hét lớn:
Đừng có lôi tên đó ra đây! Còn cậu, và cả Hồng Thái, đừng tưởng có bạn trai
cô giáo Lê phía sau là ghê gớm! Tôi nói cho cậu biết, nhẫn thuật gì đó chẳng
là cái thá gì! Người kia có bằng được hai vị tổ sư của Lâm gia sao? Nhẫn thuật
cũng không thể bằng được Võ đạo chính tông của Lâm gia! Cậu cũng đừng có đắc ý
nhất thời! Còn Hồng Thái, mày nghĩ mày sẽ tốt hơn được sao? Nằm mơ! Tao nói
cho mày biết, kể từ hôm nay, tao thấy mày một lần đánh một lần. Đừng cho rằng
mày núp dưới váy con gái là tao không động mày! Đừng có quên, Lâm Băng cũng
không phải đối thủ của tao! Nhẫn thuật cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Cậu nói cái gì?
Lâm Băng tức giận rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi vui thường ngày đã biến thành
băng lãnh như sương tuyết, trong lạnh lùng lại mang theo sự cao ngạo khoáng
tuyệt, loáng thoáng lại thấy được bóng hình của đệ nhất mỹ nhân tái hiện trên
người nàng.
Lâm Tự Cường thấy vẻ mặt Lâm Băng, thoáng chốc cũng có chút chột dạ, nhưng bản
tính nóng nảy lại cộng thêm sự bốc đồng thích thể hiện của trẻ con, nó thoáng
chốc thẹn quá thành giận gầm lên:
Lâm Băng cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Hợi – Dậu – Tý – Dần!
1.5 giây, bốn ấn!
Thủy Độn – Bạo Thủy Tiễn!
Nước từ trong bình cách đó không xa thoáng chốc bị rút đi một nửa, một nhánh
thủy tiễn hình thành, tốc độ như trái phá bắn thẳng tới mũi Lâm Tự Cường,
khiến nó chỉ có thể kinh hoảng né sang một bên.
Oành!
Một bộ bàn ghế bị thủy tiễn bắn phá, tan nát thành tro bụi, bọt nước theo đó
cũng văng tung tóe ra bốn phương tám hướng, làm ướt đẫm cả phòng học đầy khang
trang.
Lâm Tự Cường hít một ngụm khí lạnh, uy lực như vậy khiến tâm linh nhỏ bé của
nó bị kinh hãi! Nếu vừa rồi trúng chiêu…
Vút!
Không để cho nó thời gian suy nghĩ, một tia sáng sắc lạnh mang theo từng trận
áp phong lao đến, Lâm Tự Cường chỉ có thể chật vật ngã ngửa người né đòn,
nhưng bên vai cũng đã trúng một kích, máu tươi ứa ra, cảm giác đau đớn khiến
nó chỉ muốn hét thảm một tiếng.
Nhưng nó không kêu, chỉ cực kỳ nghiêm túc nhìn Lâm Băng:
Trong tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh đoản đao đen kịt.
Rầm!
Lâm Băng giẫm mạnh xuống đất, khiến dòng nước vốn đang định đọng lại một lần
nữa văng tung tóe trong không gian.
Theo động tác kết ấn hoàn thành, tròng mắt Lâm Tự Cường cũng co rút lại, những
bọt nước kia vậy mà theo nhẫn thuật của Lâm Băng ngưng kết lại thành những
ngọn băng châm nhỏ xíu, nhưng lại sắc bén đến mức tỏa ra hàn quang khiếp lòng
người. Hơn nữa, toàn bộ xung quanh nó đều là băng châm, cơ bản là không có lối
thoát.
Aaaa.
Theo một tiếng hét thảm, Lâm Tự Cường sau khi cố gắng đánh bay được vài ngọn
băng châm, đã chính thức bị xuyên thành con nhím, cực kỳ chật vật quỳ một gối
xuống đất, không thể đứng dậy.
Trong lòng nó lúc này đang nổi lên từng đợt hối hận! Đây không phải là Lâm
Băng giống mình biết thường ngày a! Uy lực lần này cũng quá…
Rốt cuộc nàng đã mạnh đến mức nào?
Nhưng Lâm Băng lúc này dường như vẫn chưa chịu bỏ qua, không khí đột nhiên trở
nên lạnh lẽo đến tột cùng, lấy Lâm Tự Cường làm trung tâm, từng tấm băng kính
nhanh chóng hình thành, tạo thành một cái lồng kín mít đầy sương giá bao bọc
lấy toàn bộ thân thể nó.
Băng Độn – Ma Kính Băng Tinh!
Trong lòng Lâm Tự Cường cảm thấy tuyệt vọng, nàng muốn làm gì? Giết mình sao?
Nhìn trận thế này, Lâm Tự Cường biết mình hôm nay chạy trời không khỏi nắng,
chỉ trách bản thân đã đánh giá sai đối thủ, vì thường ngày hồ hồ nháo nháo
đánh ngang tay với Lâm Băng mà cho rằng bản thân mình rất lợi hại, chẳng qua
là vì nàng chưa từng sử dụng nhẫn thuật giao thủ trong lớp mà thôi!
Không chỉ Lâm Tự Cường, mà tất cả bạn bè trong lớp đều đã đánh giá thấp nàng.
Chi có Lâm Hồng Thái mở to mắt, trong đó tràn ngập ánh sáng kích động. Chính
là cái này! Đây mới chính là nhẫn thuật mà nó muốn học!
Đúng lúc này!
Băng kính đột ngột tan rã, băng châm rơi rụng toàn bộ, thân thể Lâm Tự Cường
được một đoàn ấm áp bao quanh, thân thể nó dần lấy lại tri giác.
Thân hình Lâm Băng cũng hiện ra, sắc mặt hơi tái một chút, chứng minh nàng
cũng bị tiêu hao kha khá, nhưng trong đôi mắt nhỏ vẫn là một mảnh hung quang
nhìn chằm chằm Lâm Tự Cường.
Lê Ân Tĩnh xuất hiện, chỉ một cái phất tay đã giải quyết mọi chuyện nơi này,
sau đó nhanh chóng bước đi. Lâm Băng không nói gì nữa, chỉ lầm lũi đi phía sau
nàng. Một đứa bé vừa nãy theo Lê Ân Tĩnh đến, lúc này trầm ngâm một chút rồi
cũng đi theo. Đứa bé này không phải ai khác, chính là lớp trưởng William Đạt
đã được nhắc tới.
Vào tới phòng riêng, Lê Ân Tĩnh một mặt cười nhạt tra hỏi, nhìn qua thế nào
cũng thấy có chút giống hồ ly đang cười lạnh nhìn gà con, khiến Lâm Băng cảm
thấy sau lưng lạnh lẽo một mảnh.
Mặc dù chột dạ, nhưng Lâm Băng điện hạ vẫn rất bất khuất đáp:
Lê Ân Tĩnh nghiêng đầu một cái:
Lâm Băng điện hạ ậm ừ một chút, lại nói ra:
Ây…
Lê Ân Tĩnh vốn chỉ định đùa nàng một chút, nào ngờ bé con này còn định che
giấu cái gì đó thật! Còn cái lý do thứ hai, Lê Ân Tĩnh trực tiếp khịt mũi coi
thường, Lâm Tự Cường bắt nạt bạn bè không phải lần một lần hai, sao không thấy
nàng nổi đóa? Lần này tức giận như vậy, chắc chắn là có lý do!
Lê Ân Tĩnh không nói gì, chỉ một mặt cổ quái nhìn Lâm Băng, giống như bản thân
cái gì cũng biết, khiến Lâm Băng đã gấp lại càng gấp hơn.
Qua một lúc, Lê Ân Tĩnh mới thở dài một hơi:
“Cha” trong miệng Lê Ân Tĩnh chẳng phải ai khác, chính là Lâm Tuyệt, cha của
Lâm Hàn. Còn về việc đổi xưng hô lúc nào, chính Lâm Hàn còn chẳng biết được
nữa!
Lâm Băng nhất thời cuống lên. Nàng có thể không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ
nhất là khuôn mặt đen thui đầy nghiêm nghị của ông nội! Quá dọa người, quá
lạnh lẽo tim gan… ách!
Ủ rũ cúi cái đầu nhỏ, Lâm Băng điện hạ chỉ có thể cố gắng vớt vát:
Lê Ân Tĩnh sảng khoái gật đầu, hứng thú nghe tiếp.
Lâm Băng nhăn nhó liếc trái liếc phải, lại nhìn William Đạt nãy giờ vẫn đứng
trong góc tường nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng mới do do dự dự nói:
Ặc!
Lê Ân Tĩnh suýt chút nữa phun ra một ngụm nước! Đây là cái lý do gì?
Nhìn biểu lộ của Lê Ân Tĩnh ngày càng cổ quái, Lâm Băng cũng thẹn quá thành
giận nũng nịu kêu lên:
Lê Ân Tĩnh dở khóc dở cười, bế bổng lấy Lâm Băng, ôn tồn nói:
Lâm Băng cũng ngừng giãy dụa, dường như không biết lý sự thế nào, nhưng vẫn
không cam lòng nói:
Nhưng rõ ràng mẹ cũng là vợ của cha! Tại sao không thấy ai nhắc đến? Mẹ đã
bước vào đây ít nhất là một tuần rồi!
Được rồi, được rồi! Mẹ Băng nhi cũng không để ý cái này, cũng chỉ là suy
nghĩ của người khác thôi mà! Chỉ cần cha biết, mẹ biết, dì biết, Băng nhi và
Phong nhi cũng biết là đủ, không phải sao?
…