Mờ Mịt


Người đăng: nameros


  • Ma Pháp Sư sao?

Lâm Chấn Sơn trầm ngâm nói:


  • Cái này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết đến cảnh giới này, ma pháp sư không
    còn quá câu nệ về thuộc tính vốn có nữa, mà phải nghiên cứu quảng đại các loại
    nguyên tố, dần dần lĩnh ngộ ra được ảo diệu của thế giới, tạo ra thế giới của
    riêng mình. Đương nhiên, thế giới này vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn từ thuộc tính
    nguyên bản của ma pháp sư, thế giới càng hoàn thiện thì cảnh giới càng cao.
    Mười cấp Pháp Thần, đại khái chia thành Quốc Chủ, Giới Chủ, Sinh Chủ, mỗi đẳng
    lại chia làm sơ – trung – hậu kỳ. Và cảnh giới tột cùng là Cơ Thần! Trên đại
    lục đương đại ta cũng chỉ biết duy nhất một người có cảnh giới như vậy.


  • Là ai?


Lâm Hàn hứng thú hỏi, nghe thêm một chút về các lão quái vật cũng tốt, miễn
cho sau này vô tri chọc đến những kẻ không đối phó nổi.

Sắc mặt Lâm Chấn Sơn hơi cổ quái nhìn Lâm Hàn, giọng nói hài hước:


  • Ngươi đoán xem là ai?

Lâm Hàn vô tội nhún vai, ta đang hỏi lão có được không? Hỏi lại ta là ý gì?

Thấy Lâm Hàn dường như chả thèm quan tâm thêm, Lâm Chấn Sơn cũng buồn bực một
chầu. Ngươi có thể tỏ ra bức thiết một chút được không? Tò mò chút được không?
Người trẻ tuổi a, sao lại không có một chút nhiệt huyết nào như vậy?

Điều này không khoa học a!

Mục đích không đạt thành, Lâm Chấn Sơn cũng chỉ có thể buồn bực nói tiếp:


  • Nói đến người này kể ra còn có chút ân oán với ngươi.

Lâm Hàn ngồi cắn móng tay, nhưng tai đã vểnh lên cao cao từ lúc nào.

Lâm Chấn Sơn hài lòng nhìn biểu hiện của Lâm Hàn, còn tưởng ngươi thực sự
không quan tâm!

Không câu kéo nữa, Lâm Chấn Sơn trực tiếp nói ra:


  • Thần tử của Tinh Linh Thần, tộc trưởng tộc Tinh Linh: Agelo Bell! Hắn rất
    mạnh! Vô cùng mạnh, thậm chí ta dám nói, kể cả lão quái vật của Võ Đạo Môn kia
    đến cũng không thể thắng nổi hắn!

Tinh linh?

Lâm Hàn hơi nhíu mày một cái, hắn còn nhớ, năm năm trước hắn từng giết một tên
tinh linh cấp Thánh, tên là Linkle Bell. Tên này từng có sát ý với hắn, lý do
không rõ, là vì “nàng” nào đó mà chính Lâm Hàn cũng không hiểu, nhưng không
quan trọng, chỉ cần có địch ý với mình, Lâm Hàn diệt hắn cũng không có cái gì
đáng suy nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ lại nhảy ra một tộc trưởng tộc Tinh Linh, hơn nữa còn là một Cơ
Thần mạnh mẽ vô cùng, mà ngay cả Đại Chưởng Môn cũng không thể thắng nổi!

Đương nhiên, hắn hiểu ý của Lâm Chấn Sơn, không thắng nổi cũng không có nghĩa
là thua, Đại Chưởng Môn vẫn rất mạnh, vẫn là đệ nhất cường giả, nhưng không
thể nào chiến thắng Angelo Bell mà thôi!

Một người đứng ở thế bất bại trước đại chưởng môn… Đủ thấy sức mạnh của hắn
thế nào!

Cũng chính vì có Angelo Bell mới có lời đồn, rừng rậm Táng Hồn mới là thế lực
mạnh mẽ nhất đại lục Ma Võ, chỉ là vì rừng rậm Táng Hồn xưa nay chủng tộc san
sát, thậm chí còn vô số chủng tộc truyền thừa từ thời thượng cổ, thái cổ, cao
ngạo vô cùng, làm sao lại chịu để Angelo xưng hùng? Chính vì chia rẽ như vậy
nên rừng rậm Táng Hồn chỉ có thể đứng thứ hai!

Lắc lắc đầu bỏ qua những thứ này, Lâm Hàn lại yêu cầu Lâm Chấn Sơn nói rõ hơn
về những cảnh giới này.

Thấy Lâm Hàn có thể nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ tạp nham, nguy cơ trước
mắt cũng không thèm lưu tâm một cái, Lâm Chấn Sơn nhìn hắn với ánh mắt khá là
kỳ quái, không biết nghĩ cái gì. Một lúc sau, lão mới tiếp tục giảng giải cho
Lâm Hàn.

Quốc chủ: Cảnh giới nắm giữ lĩnh ngộ cao tuyệt về nguyên tố, bước đầu tạo ra
được thế giới hư ảo nhờ pháp tắc, ngưng kết hoàn toàn từ chủ nguyên tố chính
là thuộc tính của bản thân. Giống như Lê Ân Tĩnh hiện tại chính là quốc độ của
Lửa. So với đạo cảnh của một Võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, quốc độ của Ma
Pháp Sư tỏ ra mạnh mẽ và cuồng bạo hơn rất nhiều, dù sao Võ giả cũng chỉ là
mượn lực từ Thiên Đạo, còn Ma Pháp Sư lại dùng sức mạnh thế giới của chính
mình. Nhưng sức mạnh từ thiên đạo lại gần như vô cùng vô tận, nên so về sức
bền bỉ, Võ giả lại vượt qua Ma Pháp Sư mười vạn tám ngàn dặm!

Giới Chủ: Bước đầu lĩnh ngộ ra thế giới, dùng sức mạnh nguyên tố tuyệt đối để
xé mở không gian, tạo ra một vùng không gian mới chứa đựng pháp tắc của bản
thân, thế giới đã hình thành, là tồn tại chân thực, không còn là hư ảo, vì vậy
tính bền bỉ cũng tăng lên gấp bội. Đến Giới Chủ hậu kỳ, khi mà thế giới đã gần
như hoàn thiện, tuần hoàn vô hạn, sinh sinh bất tức, thế giới lực tạo ra cũng
cuồn cuộn như thiên hà chảy xiết, lúc đó sự bền bỉ của ma pháp sư tuyệt đối có
thể so bì với Võ giả một phen. Nhưng chiến đấu về lâu về dài, chắc chắn Võ giả
cũng sẽ chiếm phần hơn.

Đương nhiên, nếu nắm giữ ma pháp hệ không gian, thực hiện việc mở ra thế giới
này còn dễ dàng hơn gấp bội, đó là vì cái gì mà Ma Pháp Sư không gian được coi
trọng như vậy!

Sinh chủ…

Biết nói thế nào đây… Đến cảnh giới này, lĩnh ngộ về thế giới của ma pháp sư
đã cao đến tột cùng, thế giới họ tạo ra đã hoàn thiện tới mức có thể dựng dục
ra sinh linh. Dùng sinh linh để hoàn thiện thế giới, đẳng cấp sinh linh càng
cao, thế giới lại càng mạnh mẽ, càng mở rộng, càng hoàn thiện hơn. Sinh chủ
hậu kỳ, thậm chí có thể dựng dục ra sinh linh cao đẳng, có thể cung cấp tín
ngưỡng lực cho Ma Pháp Sư!

Tín ngưỡng lực cũng chính là mấu chốt để thành thần!

Vì vậy cảnh giới đỉnh cao cuối cùng chính là Thần Minh! Là Cơ Thần! Đó cũng
chính là cảnh giới cao nhất mà đại lục Ma Võ có thể chứa đựng, còn cao hơn…
Lâm Hàn không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến vội!

Bởi tu vi đó đã thuộc về một thế giới khác, chỉ có những cao thủ phá toái hư
không mới biết! Lâm Hàn hiện tại đến cảnh giới của mình thế nào còn mù mờ, làm
sao có thể nghĩ đến những thứ đó!

Lâm Hàn thầm nghĩ về nhà thôi diễn một chút về cảnh giới tiếp theo của mình,
nhưng hắn còn muốn thỉnh giáo Lâm Chấn Sơn:


  • Cháu còn một việc muốn hỏi. Trước đó Thiên Lăng không thể đột phá vì lý do
    gì thì Võ Đạo Môn cũng biết! Hiện giờ cháu đã xuất hiện, đồng nghĩa với bình
    cảnh của Thiên Lăng có thể phá vỡ, tiềm lực của nàng cũng trở nên lớn vô cùng,
    bằng chứng rõ ràng nhất chính là ở luyện công điện đằng kia. Nhưng tại sao Võ
    Đạo Môn vẫn dễ dàng bỏ qua như vậy?

Lâm Chấn Sơn cười nhạt một tiếng, mỉa mai nói:


  • Nói đến chuyện này… nhóc con ngươi cũng giấu thật kỹ, chuyện trước đây
    ngươi là thân thể vạn chúc, nếu ngươi không nói ra, có lẽ trên đại lục này
    không có bất cứ ai có thể tưởng tượng ra! Cho đến giờ, ta cũng muốn bổ ngươi
    ra để xem bên trong còn chứa những thứ đồ xấu xa gì! Hắc hắc…

Lâm Hàn rùng mình, thân thể co rụt lại, ánh mắt cực kỳ đề phòng và ai oán nhìn
Lâm Chấn Sơn, khiến lão cũng chỉ có thể xấu hổ cười khà khà hai tiếng rồi thu
tay lại.

Có cần nhìn ta như vậy không? Lão tử chỉ có hứng thú với Thanh Liên,… ách,
không phải, là không có hứng thú với đàn ông!


  • Đùa ngươi chơi thôi! Lại nói đến, Võ Đạo Môn đã xác định Băng Nhi và Phong
    Nhi là hai đứa trẻ sinh đôi không cùng cha! Dù cho ai cũng không thể tưởng
    tượng được thân thể vạn chúc lại có thể biến hóa thành một huyết mạch khác,
    hơn nữa lại gần như ngay lập tức sản sinh ra huyết mạch thứ hai trên cùng một
    nữ tử. Ngươi đã trực tiếp biểu lộ là cha của Băng nhi, có nghĩa là ngươi không
    phải là cha của Phong nhi. Với thủ đoạn của Võ Đạo Môn, cũng không khó để nhận
    ra thân thể vạn chúc kia mới là người đoạt đi hồng hoàn của Tuyết Thiên Lăng,
    cũng là người duy nhất có thể giải bình cảnh trên người nàng! Hơn nữa, Võ Đạo
    Môn đã xác định được Tuyết Thiên Lăng động phòng với Đoàn Tiến Hàn, dù cho có
    thân thể vạn chúc kia thật thì cũng vô dụng thôi. Vì lẽ đó… ha ha! Nếu ngươi
    không chính miệng nói với ta sự thật, có lẽ chính ta cũng không tưởng tượng ra
    được trên đời lại có chuyện như vậy! Thật muốn gặp vị Lục Đạo tiên nhân kia
    một lần a!

Lâm Hàn ngẩn ra đó, thật lâu không nói gì.

Hắn có chút dở khóc dở cười, Võ Đạo Môn dễ dàng buông bỏ Tuyết Thiên Lăng và
hắn lại là vì lý do như vậy?

Nhưng nghĩ lại, mọi chuyện cũng là hợp tình hợp lý. Nếu cha của Băng nhi, cha
của Phong nhi, và cả Đoàn Tiến Hàn không phải là một người, vậy thì “hiểu lầm”
này có diễn ra xinh đẹp như vậy được không?

Chỉ sợ tất cả chỉ là một nỗi tiếc nuối mà cả đời Lâm Hàn cũng không buông bỏ
được!

Tạm biệt Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn lầm lũi trở về phòng của mình. Hiện tại mọi
việc đã tạm thời ổn định lại, Lâm Hàn cũng muốn hưởng thụ cái giây phút ấm áp
này lâu chút nữa. Nhưng thời gian không đợi người, hắn cần phải quy hoạch một
chút lại công việc kế tiếp của mình.

Chưởng Môn Lệnh đã tới tay, Đoàn Tiến Hàn vì mối thù với Lâm Hàn mà được Võ
Đạo Môn mắt nhắm mắt mở cho tiếp nhận dãy Côn Sơn, hiện tại hắn đang từng bước
chuẩn bị để cắm xuống Nhẫn thuật tháp. Coi như mục tiêu đầu tiên đã hoàn
thành.

Tiếp theo cần lựa chọn nơi nào đây?

Lâm Hàn nhất thời mờ mịt một chút. Hắn nhằm tới Võ Đạo Môn là vì Tuyết Thiên
Lăng, thành công cũng là nhờ Tuyết Thiên Lăng. Nhưng bắt được Võ Đạo Môn rồi
thì sao? Hắn còn sáu mục tiêu phải hoàn thành, hơn nữa tất cả đều không có
manh mối gì nhiều, hắn biết bắt đầu từ đâu bây giờ?

Một đêm suy nghĩ, Lâm Hàn không thu hoạch được gì. May mắn còn thôi diễn ra
được đôi chút con đường tu luyện tiếp theo của bản thân. Nhưng nghĩ đến không
hoàn thành nhiệm vụ, tiên thuật còn xa mới với tới chứ nói chi đến những cảnh
giới sau đó? Chỉ nghĩ đến đó Lâm Hàn đã mất hết hứng thú, dứt khoát nhắm mắt
đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Một trận âm thanh đánh thức Lâm Hàn, hắn lơ mơ mở mắt ra, đập vào tai là hai
giọng nữ một lớn một nhỏ cực kỳ dễ nghe.


  • Oa! Dì Ân Tĩnh, hôm nay dì thật đẹp nha! Dì chuẩn bị đi đâu vậy?

Đây là giọng của Lâm Băng điện hạ, không sai được!


  • Đương nhiên! Dì đây là siêu cấp đại mỹ nhân, mặc gì cũng đẹp!

Giọng nữ còn lại đắc ý đáp:


  • Còn hôm nay nha! Vẫn như mọi ngày, đến đưa nhóc đến trường! Còn nữa, không
    được gọi là dì Ân Tĩnh, bây giờ dì là cô giáo của Băng nhi đó nha! Phải gọi
    một tiếng cô giáo Lê!


  • Phiền phức!


Băng nhi khịt mũi coi thường:


  • Hiện giờ cũng không phải ở trường! Gọi dì chẳng phải tốt hơn sao? Còn nữa,
    dì đừng đánh trống lảng, rõ ràng mọi khi đến đón con đi học đều ăn mặc rất tùy
    tiện, hôm nay rõ ràng là có gì đó không ổn.

Lâm Băng rất là nghi ngờ soi mói bộ dạng của Lê Ân Tĩnh.

Chỉ thấy hôm nay cô nàng này mặc một bộ đồ rất lịch thiệp, cũng đầy đủ kín
đáo, lại có chút là lạ, mặc dù đã sống trong thành Cửu Long cả tháng trời,
Băng nhi vẫn chưa thấy ai có quần áo theo phong cách như vậy. Nhưng điều đó
không liên quan đến cảm thụ của Băng nhi, thực sự trang phục như vậy rất đẹp!

Chỉ thấy trên người Lê Ân Tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng muốt, bên dưới là
một chiếc váy dài gần tới gối, bó thẳng đuột, khiến mỗi bước chân của Lê Ân
Tĩnh đều không quá rộng, chỉ có thể từ từ mà bước, dưới chân là một chiếc giày
đen bóng loáng với cái gót cao kỳ quái, nhưng lại khiến đôi chân vốn đã thon
dài quyến rũ của Lê Ân Tĩnh càng thêm khiến người ta nhỏ nước giãi.

Bằng chứng chính là, cha của Băng nhi đang ngây ngốc ra đó, nước giãi nhỏ ra
bên mép, không biết là vừa nhỏ hay vì đi ngủ để lại chưa kịp lau!

Cái này… cái này…

Móa… móa! Đây là trang phục công sở, sơ mi trắng váy zip ngắn thần thánh mà!

Cái này trên đại lục Ma Võ không có, hoặc ít nhất là thành Cửu Long không có!
Tuyệt đối là xuất phẩm của Lâm Hàn, là hắn vì thỏa ý nghĩ hèn mọn của mình mà
thiết kế đưa cho Lê Ân Tĩnh, thời điểm lúc nào thì hắn không nhớ lắm, cô nàng
này lúc đó còn nhăn nhăn nhó nhó vờ vịt vứt đi, vậy mà bây giờ lại tự lấy ra
một bộ mặc lên thật…

Hơn nữa còn thêm một cặp kính xinh xinh màu hồng, càng khiến khí chất của nàng
trở nên cao quý mà trí thức. Lâm Hàn kiếp trước chính là say như điếu đổ loại
khí chất này, tuyệt đối thành thục, tuyệt đối cao quý, tuyệt đối là cấp bậc nữ
thần! Ách… Lê Ân Tĩnh vốn dĩ đã là nữ thần, hiện giờ trang phục như vậy, lại
càng là nữ thần trong nữ thần!

Giời đất ei! Đây là đang quyến rũ chết ta! Mê mệt chết ta mà!

Lâm Hàn vậy mà cực kỳ vô dụng xịt máu mũi, hai mắt hoa lên thành hình sao năm
cánh.

Băng nhi bên cạnh, nhìn qua Lâm Hàn đang phản ứng khoa trương, lại nhìn Lê Ân
Tĩnh đang lạnh nhạt đứng đó lại thầm nhếch mép đắc ý, tròng mắt quỷ linh tinh
quái đột nhiên đảo tròn, thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm nghị, đề phòng chắn
trước mặt Lâm Hàn như gà mẹ bảo hộ con, hừ hừ nói:


  • Dì Ân Tĩnh, bây giờ thì Băng nhi biết rồi nha! Dì đây là đang quyến rũ cha
    con! Tuy rằng chúng ta rất thân, nhưng nếu dì cũng không thể trắng trợn câu
    dẫn cha con như vậy đi!

Lê Ân Tĩnh buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Băng, lại trừng mắt nhìn Lâm
Hàn! Cái con bé này, ăn nói kiểu gì vậy? Quá khó nghe! Hơn nữa… bà cô đây mà
cần đi quyến rũ gã cha thối tha nhà mi sao?

Còn Lâm Hàn, hắn đã mất máu đến choáng váng, nghe thêm câu này, hắn trực tiếp
ngã ngửa, thoáng chốc lâm vào hôn mê sâu…

Trước khi ngất xỉu, trong đầu Lâm Hàn chỉ hiện lên một ý niệm, trong lòng rên
hừ hừ: “Xong! Xong! Đời ta xong! Con gái đã học xấu! Con gái thuần khiết ngây
thơ đáng yêu vô bì của ta a! Là ai, là tên thất đức nào dạy Băng nhi những thứ
này, ta muốn quyết đấu với hắn! Hu hu…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #252