Người đăng: nameros
Hoàn cảnh ấm áp không kéo dài được bao lâu, Lâm Hàn bất đắc dĩ nhận ra, Tuyết
Thiên Lăng thực sự không áp chế được nữa rồi.
Mồ hôi rịn đầy trán, sắc mặt đỏ bừng, biểu hiện cho việc tinh khí đã đạt đến
cực hạn, nếu không đột phá ngay lập tức, rất có thể dẫn đến vỡ nát kinh mạch
mà chết.
Lâm Hàn không nói một lời, nhanh chóng chạy lại bế bổng Tuyết Thiên Lăng lên,
vô thanh vô tức biến mất khỏi căn phòng.
Tại một vị trí khác trong tiểu thế giới, một thanh ám khí đơn điệu có khuyên
tròn cuối chuôi đột ngột cắm xuống mặt đất, ánh chớp lóe lên, Lâm Hàn ôm lấy
Tuyết Thiên Lăng cứ như vậy hư không xuất hiện.
Trước mặt là một cung điện cực kỳ nguy nga, đậm chất cổ điển và quý phái.
Riêng bậc thang đã rộng hơn nửa dặm, cao đến hai mươi mét. Cung điện nguy nga
được chống lên bởi những lương trụ bằng hồng mộc, vốn là loại dị mộc cực kỳ
cứng chắc và hiếm có sâu trong rừng rậm táng hồn. Ngói cũng đều là Lưu ly
ngõa, đậm chất sang quý và khí khái, trên mái gác còn trạm trổ đầy những hình
long ly quy phượng, sắp xếp cực kỳ đối xứng và có vận luận, huyền ảo trong đó
Lâm Hàn nhất thời cũng không thể nhìn thấu.
Phía sau cung điện này là đình đài lầu các trùng điệp, khắp nơi là những tòa
tháp cao thấp khác nhau, hoàn toàn đục khắc từ đá nguyên khối mà thành, hơn
nữa còn là loại đá không hề tầm thường.
Trước đây Lâm Hàn cũng từng đến đây vài lần, còn bị khí khái và những công
trình này làm kinh ngạc một phen. Hắn mặc dù tự nhận kiếp trước cũng chứng
kiến rất nhiều công trình vi diệu, nhưng còn chưa thấy được một tòa tháp cao
đến ba mươi mét nào hoàn toàn đục khắc từ đá nguyên khối thành cả!
Đây không phải là chuyện sức người làm được, trong mắt người thường, đây tuyệt
đối là thần tích!
Nhưng lúc này Lâm Hàn cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý những thứ này, gấp
gáp đạp mạnh cánh cửa gỗ khổng lồ đầy khí tức tang thương kia, Lâm Hàn cất
bước định bế Tuyết Thiên Lăng vào trong.
Lâm Hàn sửng sốt dừng lại, có chút khó hiểu nhìn người vừa nói. Nàng cũng
chẳng phải ai xa lạ, chính là đại tỷ Lê Ân Tĩnh nhà hắn.
Lê Ân Tĩnh lúc này thần tình cũng rất nghiêm túc, biết Lâm Hàn không có nhiều
thời gian, nàng nhanh chóng nói:
Hóa Khí? Hóa Thần? Đó là cái gì?
Lâm Hàn không có thời gian truy hỏi, hắn chỉ quan tâm đến vấn đề của Tuyết
Thiên Lăng:
Hắn hoàn toàn không than trách gì Tuyết Thiên Lăng dại dột áp chế tu vi gây
nên tình trạng xấu, chỉ quan tâm đến cách giải quyết.
Lê Ân Tĩnh cũng không câu kéo thời gian, nhanh chóng nói:
Lâm Hàn sáng mắt lên, sau đó rất cảm kích nói:
Nói xong nhanh chóng bế Tuyết Thiên Lăng vào trong điện.
Một âm thanh nghiêm túc truyền tới bên tai Lâm Hàn, là tiếng của Lâm Chấn Sơn.
Lâm Hàn không nghĩ nhiều, liếc mắt đã nhìn ra ngọn tháp chính giữa, một thanh
kunai phá không bắn tới, qua một giây, thân ảnh hai người đã xuất hiện trên
đỉnh tháp, thuận lợi tiến vào gian phòng bế quan cao nhất luyện công điện.
Mặc dù đỉnh tháp nhỏ hơn nhiều so với chân tháp, nhưng không gian bên trong
lại như chứa càn khôn khác, cực kỳ rộng lớn, linh khí cũng dày đặc đến mức hóa
thành sương mù, cường độ còn hơn ruộng thuốc của Lâm Chấn Sơn vài bậc, đây
chính là gian bế quan thất cao quý nhất, huyền diệu nhất trong cả cung điện,
thường thường chỉ dành cho người đứng đầu Lâm gia, hoặc các vị cường giả chống
trời sử dụng.
Tình huống chân thực của Tuyết Thiên Lăng chưa được nhiều người trong Lâm gia
biết đến, nhưng Lâm Chấn Sơn lại biết, nàng thực sự không phải như trong lời
đồn kia, mà đã vượt qua bích chướng thiên địa, đột phá đến cảnh giới chí tôn
của đại lục!
Tới cảnh giới của nàng, lại thêm mối quan hệ với Lâm Hàn, nàng có tư cách sử
dụng gian phòng này!
Chuyện này cũng có thể coi như một thủ đoạn lôi kéo lòng người của Lâm Chấn
Sơn, của Lâm gia đi!
Lâm Hàn không để ý lắm, dù có mục đích là gì, nhưng Lâm gia đối tốt với hắn là
thật, sau này tìm cơ hội đền đáp lại là được rồi!
Nhẹ nhàng đặt Tuyết Thiên Lăng xuống chiếc bồ đoàn duy nhất trong phòng, lại
lấy ra Khí Căn của Tam Bảo Thụ, Lâm Hàn quan tâm hỏi:
Dù Tuyết Thiên Lăng lúc này cảm thấy kìm nén đến khó chịu, thân thể mềm nhũn,
nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo, nàng lạnh nhạt lắc đầu. Lâm Hàn cũng hiểu ý
nhanh chóng lui ra ngoài.
Lâm Hàn vừa rời đi, trên đỉnh tháp đột ngột bộc phát ra khí thế kinh thiên,
toàn bộ tộc nhân Lâm gia hoảng sợ biến sắc, nhìn về phía ngọn tháp cao ngất
trên đỉnh núi đỉnh thiên lập địa kia. Cái khí thế ấy, áp bức như trời sập
khiến người ta chỉ muốn quỳ bái ấy… đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện
tại Lâm gia!
Có lẽ cũng đã năm trăm năm rồi! Không dài với một tu sĩ, nhưng đối với những
người sinh sau đẻ muộn, thời gian đó đã là cả một nhân sinh của họ.
Vậy mà khí thế này lại một lần nữa xuất hiện tại Lâm gia. Là ai? Đại trưởng
lão hay nhị trưởng lão?
Không! Truyền thuyết về hai đại lão này cả Lâm gia đều thuộc lòng, Đại trưởng
lão Lâm Chấn Lâm là một võ giả sở hữu hệ Ất Mộc hiếm có, ngàn năm có một của
Lâm gia, chuyên tu Thanh Long Cấm Pháp, không những uy thế như rồng, mà còn
mang theo sự ấm áp như gió xuân, chân khí không những thần diệu có thể trị
bách bệnh, liệu ngàn thương, mà khởi tử hồi sinh cũng là chuyện có thể làm
được.
Nhị trưởng lão Lâm Chấn Sơn lại là võ giả hệ thổ, uy thế trầm trọng như núi,
khí thế vừa xuất, khác nào thái sơn áp đỉnh. Một khi Lâm Chấn Sơn phóng thích
đạo cảnh, có lẽ phải đến tám phần tộc nhân Lâm gia sẽ quỳ xuống, chứ không
phải như bây giờ.
Luồng khí thế này…, ban đầu chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến người ta cảm
thấy mát mẻ đôi chút. Nhưng thời gian trôi qua, theo khí thế tăng lên dần,
người người đều cảm thấy cái lạnh thấu xương tủy ập đến, cả tiểu thế giới như
cuồng phong bạo vũ nổi lên, cát bay đá chạy, từng cơn gió sắc bén như cắt da
cắt thịt, mang theo cái lạnh buốt giá mà âm trầm, lạnh từ linh hồn trở ra
khiến nhiều tộc nhân tu vi thấp kém đều như bị đông cứng, cơ năng sắp đình chỉ
tới nơi.
Grao…
Một tiếng rồng gầm vang vọng thiên địa, như một hồi chuông cảnh tỉnh các tộc
nhân, khiến họ thoáng lấy lại chút thần trí. Theo đó, một luồng uy thế khác
còn mạnh mẽ hơn gấp bội đè ập xuống, đồng thời cả luyện công điện đều tỏa ra
ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, dần dần vây kín cả cung điện lại, khiến khí thế
kia bị áp chế bên trong, không thể tiết ra ngoài.
Một tên thiếu niên nào đó đột nhiên kích động hô lên, dẫn theo từng người từng
người đều cực kỳ kích động nhìn lên bầu trời, hy vọng nhìn thấy thân ảnh trong
truyền thuyết, nhìn thấy thần thủ hộ của Lâm gia. Nếu may mắn được lão tổ tông
nhìn trúng, vậy thì…
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai mỗi một tộc nhân, bọn họ cuối cùng
cũng chỉ đành ủ rũ quay về, nhị trưởng lão Lâm Chấn Sơn đã ra mặt, xem ra
không còn việc gì của họ nữa rồi.
Chỉ là khí thế vừa rồi, đạo cảnh âm hàn vừa rồi dù có thể nào cũng không thể
xóa ra khỏi ký ức. Không ít đệ tử kiệt xuất đã nhận ra, khí thế vừa rồi chưa
phải mạnh đến tột cùng, nếu toàn bộ phóng thích…
Có lẽ cả tiểu thế giới này sẽ biến thành một cực âm chi địa, ngàn năm cũng
không thể hóa giải hết âm khí mất!
Rốt cuộc là ai?
Nhưng xem thái độ của nhị trưởng lão, xem ra đây cũng không phải kẻ địch, vậy
thì cũng không còn gì phải lo lắng. Việc của cao tầng, tốt nhất nên để cao
tầng giải quyết thôi!
Lâm Hàn nhìn thấy tình huống đã được áp chế, cũng thở phào ra một hơi. Hắn
biết lúc này mình cũng không làm được gì khác, chỉ có thể dựa vào chính Tuyết
Thiên Lăng mà thôi.
Nhanh chóng về nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến Lâm Hàn hơi sững ra đó, khóe
miệng giật giật, có chút như muốn cười mà phải cố nhịn, nhịn đến sắc mặt phát
tím, cực kỳ khổ sở.
Trong phòng, Băng nhi đang được một lão đầu với vẻ mặt hòa ái bế lên, lão đầu
vừa cười vừa nhìn về phía Lâm Phong, dáng vẻ vừa trịnh trọng lại vừa thân
thiết. Chỉ là, nhìn Băng nhi đang cười khanh khách, thỉnh thoảng lại bứt mất
vài sợi râu khiến lão già thương tâm gần chết, nhưng hết lần này đến lần khác
lại cố mà xé ra một nụ cười hòa ái, đúng là khiến Lâm Hàn muốn cười to vài
chầu.
Từ khi nào mà một Võ Thần phải uất ức đến mức bị bứt râu mà còn cố ra vẻ hòa
ái vậy?
Không sai, đây chính là Nhị trưởng lão đáng kính của chúng ta: Lâm Chấn Sơn
đại nhân!
Đứng bên cạnh là một lão già khác với vẻ mặt đen thui như đít nồi, thần thái
nghiêm trọng vạn năm bất biến. Lúc này, lão cực kỳ nghiêm túc nhắc nhở:
Băng nhi! Không được bất kính với Nhị trưởng lão!
Ồ! Dạ…
Băng nhi ủy khuất thu móng vuốt lại, bĩu bĩu môi như rất oan ức, khiến Lâm
Chấn Sơn vừa thương vừa buồn cười khoát tay:
Được Lâm Chấn Sơn gọi lão Thất, ở cả Lâm gia này chắc chẳng còn ai khác ngoài
Thất trưởng lão Lâm Chấn Giang.
Ngoài ra còn một thân phận khác, đó là ông nội của Lâm Hàn, cha ruột Lâm
Tuyệt!
Lâm Hàn trước đây chưa từng gặp Lâm Chấn Giang, chỉ từng nhìn thoáng qua lão
một lần trước khi lên đường tới Võ Đạo Môn. Xem ra hình tượng của “ông nội”
này vẫn rất giống trong tưởng tượng, là một lão đầu nghiêm túc cổ hủ, coi
trọng nguyên tắc hơn tình thân, thậm chí là có chút… vô tình!
Ít ra ấn tượng đầu tiên của Lâm Hàn là như thế.
Lâm Hàn vẫn chưa lên tiếng, Lâm Chấn Sơn đã liếc qua hắn rồi nói trước:
Nhìn Lâm Chấn Sơn một bộ dạng cảm thán, Lâm Hàn cũng không hiểu lắm lão đang
không ngờ cái gì. Nhưng Lâm Hàn cũng chẳng quan tâm, chỉ giả ngu đứng im tại
chỗ chẳng nói cái gì.
Thấy Lâm Hàn ra vẻ “không phải việc của ta”, Lâm Chấn Sơn cũng không để ý,
xoay qua cười nói với Lâm Phong:
Tinh quang trong mắt Lâm Hàn lóe lên, hắn đã biết được Lâm Chấn Sơn định
thuyết phục Lâm Phong đi học bằng cách gì rồi.
Với thực lực của Lâm Chấn Sơn, nếu muốn thủ hộ Lâm Phong ở học viện Cửu Long,
đúng là không ai có thể bắt được tung tích của nó đưa ra ngoài. Võ Đạo Môn dù
có thủ đoạn thông thiên, gián điệp thành đàn cũng không thể nào qua mắt Lâm
Chấn Sơn theo dõi Lâm Phong!
Dù sao lão cùng là Võ Thần danh xứng với thực, bình thường bế quan hoặc bận
việc thì đám người kia còn có không gian làm việc, hiện tại lão nhìn chằm chằm
vào Lâm Phong, có ai có thể qua mặt lão sao?
Xem ra lão già này đúng là quyết tâm thu Lâm Phong rồi! Aiz… yêu nghiệt đúng
là rất được hoan nghênh a!
Chỉ là lão già này hình như hành động hơi sớm thì phải!
Vừa gặp đã nhanh chóng đề cập đến chuyện này, không biết trẻ nhỏ nhà người ta
rất ngại ngùng sao?
Quả nhiên, Lâm Phong vẫn đứng im tại chỗ, học Lâm Hàn cúi đầu trầm tư ra dáng
ra dàng, khiến Lâm Chấn Sơn trợn mắt bất đắc dĩ một cái.
Hai cha con nhà này… giả ngu thú vị vậy sao?
Không biết lão gia đây đang cực kỳ sốt ruột sao?
Lâm Chấn Giang đứng bên cạnh quát lên một tiếng, khiến không khí lại thêm mấy
phần căng thẳng. Lúc này, Lâm Băng cực kỳ ủy khuất giật giật ngực áo Lâm Chấn
Sơn, nũng nịu nói:
Lâm Chấn Sơn ánh mắt sáng lên, gấp gáp hỏi:
Băng nhi liếc trái liếc phải, cực kỳ do dự, sau đó áp miệng vào tai Lâm Chấn
Sơn thủ thỉ như ăn trộm:
Lâm Chấn Sơn mặt đen thui.
Lâm Chấn Giang tái mặt.
Lâm Hàn lại càng nhịn cười, sắc tím lan đến tận tai.
“Giả bộ! Con nhóc này tuyệt đối là giả bộ đáng yêu! Biết rõ mọi người đều nghe
thấy được còn vờ vờ vịt vịt giữ bí mật! Không được không được! Sau này nên giữ
khoảng cách với nhóc con này, tuyệt đối không nên liều cái mạng già này giao
lưu với nó!”
Lâm Chấn Sơn trong lòng điên cuồng gào thét, ánh mắt lại có chút lấp lóe nhìn
Lâm Chấn Giang, khiến người sau chột dạ bịch bịch lui lại hai bước, cực kỳ đề
phòng che giấu bộ râu bạc trắng xuất trần của mình.