Con Có Đi Với Ta Không?


Người đăng: nameros

Đột phá vào thời khắc này đúng là khiến cho Lâm Hàn vui mừng một thoáng. Nhưng
một lần nữa, hắn lại cố dằn lòng lại, tập trung vào tình hình trước mắt.

Đã có đột phá về Byakugan, Lâm Hàn tự tin trên đời này có rất ít thứ có thể
lọt qua mắt hắn, một lần nữa, Lâm Hàn lại trở nên chăm chú quan sát tình hình
phía trước.

Hả?

Lâm Hàn thoáng chốc trợn to mắt, có phần hơi sững sờ ra đó.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt.

Trong tầm mắt hắn, một khối năng lượng kỳ dị đang bao bọc lấy một vùng rừng
trúc, khối năng lượng này khá kỳ dị, mờ mờ ảo ảo, nhưng nhất thời lại không
thể nhìn thấu. Quan trọng nhất, khối năng lượng này vậy mà lại di chuyển theo
những vận luật không thể nói trước, thậm chí có lúc còn bị che khuất bởi một
số sự vật khác, góc độ thập phần xảo diệu, lại thêm khả năng hư huyễn vốn có,
vừa rồi Lâm Hàn đúng là không thể tra ra được.

Chỉ có như hiện tại, tầm mắt bao phủ toàn bộ không gian, dù trận pháp kia có
di chuyển thế nào cũng không thoát ra khỏi sự quan sát của hắn, Lâm Hàn mới có
thể chú ý đến thứ này!

Nhưng khoảng cách còn xa quá, dù Byakugan có lợi hại đi nữa cũng nhất thời
không thể xuyên thấu ảo ảnh này, xuất phẩm của Võ Đạo Môn có thể khinh thường
được sao?

Đi!

Tâm niệm một tiếng, Lâm Hàn quả quyết tung mình khỏi vách núi, giống như một
viên sao băng lao vun vút xuống bên dưới. Lúc này, nữ tử trên đỉnh Thanh Linh
Sơn cũng đã khôi phục hoàn tất, thần niệm một lần nữa bao trùm toàn bộ đỉnh
núi, nhưng đáng tiếc, dù chỉ một chút dấu vết nàng cũng không thể tìm được.

….

Thế giới bên ngoài kia vẫn xoay vần theo quỹ tích vốn có. Trận chiến giữa hai
đại thiên tài hàng đầu đại lục đang dần tiến tới. Ba ngày, thời gian không
dài, nhưng đối với một số người, nó lại đủ để một số chuyện có thể xảy ra.

Tình báo vẫn không ngừng đưa đến bên tai Quách trưởng lão, Thanh Linh tiên tử
và Lâm Chấn Sơn, cuộc chiến ở dãy Côn Sơn phương Nam, cuộc chiến kinh thiên
động địa kéo dài suốt ba ngày ba đêm, khiến dãy Côn Sơn đất rung núi chuyển
cuối cùng cũng đã dần đến hồi kết. Ưu thế dần nghiêng về phía Lâm Hàn, bởi dù
có đánh ngang sức ngang tài đến mấy, ưu thế thể lực của Lâm Hàn cũng quá rõ
rệt, uy thế của Tuyết Thiên Lăng đã suy yếu mất ba bốn thành, mà hắn thì vẫn
dửng dưng như không, mặt không biến sắc.

Chỉ riêng phần bền bỉ này đã đủ làm cho rất nhiều người biến sắc!

Chiếu theo ưu thế ấy, Lâm Hàn thắng lợi cũng chỉ là chuyện sớm muộn!

Lúc này, mâu thuẫn giữa hai người cũng càng ngày càng rõ ràng bày ra trước mắt
thiên hạ. Chuyện trước đây không nói, chỉ là hiện tại Lâm Hàn vẫn còn mê luyến
Tuyết Thiên Lăng, nhưng Tuyết Thiên Lăng lại từ trước tới nay không yêu Lâm
Hàn, trước đây hiến thân là vì có lý do riêng, mà theo nàng nói là vì lúc đó
bị thương nặng nên không chống lại được hắn. Hiện tại nàng đã người có chồng,
danh chính ngôn thuận bái đường thành thân, không chấp nhận Lâm Hàn.

Thái độ biểu hiện ra là nàng đứng về phía Võ Đạo Môn, hơn nữa hoàn toàn không
có ý định phản bội sư môn, ít nhất là nàng vẫn chưa hề nói ra chuyện của Lâm
Phong!

Lâm Hàn dĩ nhiên không chịu nghe, gào thét muốn quyết đấu sinh tử với Đoàn
Tiến Hàn. Tuyết Thiên Lăng thấy hắn ngang ngược như vậy lại càng phản cảm,
quyết tâm cản hắn lại mới sinh ra trận chiến long trời lở đất này.

Cho đến cuối cùng, Lâm Hàn trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng đã chiến
thắng, bắt sống Tuyết Thiên Lăng, vốn dĩ hắn còn định giết chết Đoàn Tiến Hàn,
nhưng Tuyết Thiên Lăng khổ sở cầu xin nên cuối cùng cũng không hạ sát thủ.

Lâm Hàn mang Tuyết Thiên Lăng đi, bỏ Đoàn Tiến Hàn ở lại, căm thù lập xuống
lời thề, sớm muộn cũng sẽ có ngày khiến cho tình địch sống không bằng chết,
đại loại vậy!

Suốt cả quá trình này, Võ Đạo Môn hoàn toàn không can thiệp. Thực tế, cả hai
bên đều đã đạt thành hiệp nghị, lấy danh nghĩa không xen vào việc của tiểu
bối, để bọn họ tự giải quyết. Thực tế là Võ Đạo Môn quyết định từ bỏ Tuyết
Thiên Lăng mà thôi!

Nàng dù cho có là Võ Thánh, nhưng võ đạo đã đi đến tuyệt lộ, giá trị không
đáng kể với Võ Đạo Môn. Hiện tại có người thêm một bước dằn vặt nàng, khiến
nàng ngày càng cách xa Lâm Phong, Võ Đạo Môn muốn còn không kiếm được cớ, làm
sao phải can thiệp? Còn chuyện của Lâm Phong, bọn họ cũng không lo Tuyết Thiên
Lăng sẽ nói ra, thứ nhất là vì thái độ ác liệt của nàng với Lâm Hàn, thứ hai,
nếu chuyện này bị công bố, chắc chắn người chịu khổ đầu tiên sẽ là Lâm Phong!
Mà với tình cảm của Tuyết Thiên Lăng dành cho con trai, nàng sẽ không thể để
nó phải chịu dằn vặt như vậy!

Một thiên tài như vậy, hơn nữa còn đang trong trứng nước, đến lực tự vệ cũng
không có, người người đều muốn bóp chết! Công bố, chẳng phải là thuần túy đưa
Lâm Phong vào tình thế đầu sóng ngọn gió sao?

Hơn nữa, mất đi một Tuyết Thiên Lăng, đổi lại được một Đoàn Tiến Hàn căm hận
học viện Cửu Long, đáng giá! Đoàn Tiến Hàn mặc dù vẫn chỉ là một con tôm nhỏ,
nhưng tiềm lực không tồi, ít ra, giá trị của hắn còn vượt qua Tuyết Thiên Lăng
rất nhiều!

Buôn bán có lời như vậy, lý gì không làm?

Mặc kệ thế sự bên ngoài, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Lâm Hàn lúc này
đã lặng lẽ che giấu khí tức, núp ngoài rừng trúc quan sát tình hình bên trong.

Quả thế!

Sử dụng Byakugan, Lâm Hàn cũng mất đến mười phút mới có thể xuyên phá tầng
tầng ảo trận này, bắt được một thân hình bé nhỏ đang lặng im luyện kiếm trong
sân.

Cái cảm giác huyết mạch tương liên ấy, dung mạo xa lạ mà quen thuộc ấy, Lâm
Hàn chắc chắn không lầm, chính là Lâm Phong!

Lúc này, bên cạnh Lâm Phong còn có một người trung niên mặc áo đen, trong tay
cầm một thanh thiết kiếm đen thùi lùi không biết làm từ chất liệu gì, sắc mặt
nghiêm túc diễn luyện, chỉ đạo, đối chiến từng chiêu từng thức. Lâm Phong
nghiêm túc làm theo, không một câu phản kháng, chỉ là, Lâm Hàn có thể nhìn
thấy trong mắt nó đang bị phủ kín bởi sự mệt mỏi.

Không phải mệt mỏi về thể xác, mà là mệt mỏi về tinh thần. Đã một tháng trôi
qua rồi, Lâm Phong gần như là bị giam lỏng ở đây, hàng ngày đều có người đến
chỉ đạo tu luyện, chỉ đạo kiếm pháp, trận pháp, thư pháp, kỳ pháp… Hơn nữa còn
được phục vụ tận nơi các loại linh thực, linh đan, linh dược nhiều không đếm
xuể. Thực lực của Lâm Phong dù không tăng lên vì giới hạn tuổi tác, nhưng căn
cơ lại ngày càng vững chắc như sắt thép, khiến cao tầng Võ Đạo Môn vẫn luôn
rất hài lòng vui vẻ.

Chỉ là, Lâm Phong làm thế nào cũng không vui nổi. Nó muốn được ra ngoài kia,
được ngắm nhìn thế gian tràn đầy màu sắc, cũng muốn có bạn cùng vui đùa giống
như đám đệ tử nhỏ tuổi thuộc thế hệ sư điệt của nó! Hơn hết, nó nhớ mẹ, muốn ở
bên nhấm nháp cái cảm giác được mẹ yêu thương,… nếu có thêm cha nữa thì tốt,
mặc dù nó cũng không biết cảm giác có cha là thế nào. Lâm Phong thiên tính đạm
bạc giống mẹ, nhưng chung quy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Hơn nữa còn là một đứa trẻ khao khát tự do!

Bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang này, Lâm Hàn hết sức tập trung lại, trận pháp
trước mắt dù bị nhìn xuyên thấu, có thể chứng kiến tình hình bên trong, nhưng
muốn đột nhập vào trong lại không phải dễ như vậy.

Đúng, là đột nhập, không phải là phá trận! Lâm Hàn từ đầu đã không tồn tại cái
suy nghĩ phá trận! Vừa hao tâm tổn trí vừa đánh rắn động cỏ, rất không thú vị!

Trận pháp này khắp nơi đều tràn ngập các loại ảo trận và sát trận, tầng tầng
lớp lớp liên miên bất tuyệt. Lâm Hàn mặc dù có Byakugan, có thể tìm rõ các mắt
trận, nhưng các trận pháp này lại đan xen vào nhau, mắt trận này nằm trong
trận kia, rất khó để tìm ra điểm bắt tay, hoặc chăng là không có điểm nào để
đột phá.

Nếu là một võ giả hoặc ma pháp sư đứng trước trận pháp này, có lẽ họ sẽ phải
tra xét mắt trận, tìm điểm đột phá, thôi diễn hàng trăm hàng nghìn lần, hơn
nữa phá trận xong chắc chắn sẽ bị phát hiện, phải đối mặt với lửa giận như
cuồng phong bão vũ của Võ Đạo Môn.

Nhưng Lâm Hàn thì không nghĩ thế.

Trận pháp, nói cho cùng thì cũng là một loại bố trí xảo diệu, dựa vào thiên
nhiên mà thôi! Trận pháp có thể ngăn trở tu sĩ, ngăn trở yêu thú, ma thú,
nhưng sẽ không ngăn trở những yếu tố thiên nhiên, hoặc có ngăn thì cũng không
thể ngăn lại toàn bộ!

Giống như hiện tại, Lâm Hàn có thể nhìn thấy ít nhất hai đường đột phá.

Thứ nhất, đó chính là Gió! Những cơn gió hiu hiu thổi qua rừng trúc, mang theo
hương mộc dễ chịu thấm đượm cả không gian. Nơi đây vốn dĩ khá thơ mộng, rất
tốt cho ninh tâm tĩnh thần cũng là vì những cơn gió này.

Thứ hai là nước! Một dòng suối nhỏ chảy từ trên đỉnh núi cách đó vài chục dặm,
dẫn dắt theo dòng nước trong veo lọt vào bên trong, cung cấp nước tắm rửa,
giặt giũ và cả nước uống cho Lâm Phong!

Nếu không phải chỗ giam lỏng, rừng trúc này sẽ là một nơi khá nên thơ, dùng để
tĩnh tu đúng là không gì bằng.

Lâm Hàn nhếch mép cười một tiếng! Trận pháp thiên cổ trấn giữ ma giới ta còn
có thể đột nhập, xá gì cái trận pháp cỏn con này? Ách… hoặc là nên nói, thủ
đoạn của hắn quá mới, quá quỷ dị, khiến người ta không phòng bị được thôi! Nếu
nhẫn thuật dương danh trên cái thế giới này, nhẫn thuật của Lâm Hàn còn lâu
mới có thể coi thường trận pháp đến mức ấy!

Đây chính là ưu thế của người đi trước a!

Trầm mình xuống dòng nước, Lâm Hàn lặng im không tiếng động sử dụng thuật thủy
hóa, hoàn toàn che đi lục giác và khí tức của mình, thực sự coi bản thân thành
dòng nước, cứ như vậy lặng im trôi đi.

Quả đúng như Lâm Hàn dự đoán, dù trận pháp có lợi hại, chung quy cũng không
tác động lên một dòng nước. Hắn cứ như vậy bèo dạt mây trôi, không biết qua
bao lâu, Lâm Hàn cảm nhận được báo hiệu từ sâu trong linh hồn, dần dần lấy lại
ý thức.

Báo hiệu này là do hệ thống phát ra. Lâm Hàn trước đó đã dùng không gian thôi
diễn tính toán tỉ mỉ thời gian đủ để dòng nước cuốn hắn trôi đến vị trí bên
trong sân viện của Lâm Phong. Đến khi đủ thời gian, hệ thống sẽ báo hiệu đánh
thức hắn từ trạng thái phong bế lục thức, tránh cho Lâm Hàn làm lỡ thời cơ, cứ
như vậy một lần nữa trôi ra ngoài trận pháp.

Mở choàng mắt, Lâm Hàn không mất mấy thời gian để tập trung toàn bộ tinh thần,
khí tức cũng thu liễm hết mức có thể, đề phòng bị người phát hiện.

Nhưng…

Không có ai!

À, phải là không có ai khác ngoài Lâm Phong mới đúng!

Hiện giờ đã là khoảng mười giờ đêm, lúc này, Lâm Phong vừa mới đặt một quyển
sách xuống bàn, khuôn mặt nhỏ thấm chút mỏi mệt. Nó ngáp một cái thật dài, có
lẽ đã buồn ngủ lắm rồi!


  • Phong nhi…

Một âm thanh có chút xa lạ, lại hơi quen thuộc vang lên bên tai, Lâm Phong
giật mình, ngờ vực xoay đầu lại. Một khuôn mặt có đôi phần điển trai với mái
tóc dựng ngược đập vào mắt, khiến cõi lòng nhỏ bé của nó rung lên bần bật.


  • Ngươi…

Không giống như Băng nhi, Lâm Phong dù kinh ngạc, nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình
tĩnh, khuôn mặt tràn ngập ngờ vực nhìn hắn.


  • Con là Tiêu Phong! Còn ta là Tiêu Viễn Sơn! Nhớ chứ?

Lâm Hàn lần này dùng dung mạo thật gặp Lâm Phong, biết trong lòng thằng bé có
nghi ngờ, hắn chỉ có thể giải thích ngắn gọn như thế!


  • Nhưng mẹ nói… cha đã chết rồi!

Lâm Phong khô khốc nói. Nó cũng đã nhận ra nhân vật trước mắt mình là ai.

Chính là người đã bái đường thành thân với mẹ.

Dù không hiểu tại sao Lâm Hàn lại có thể xuất hiện ở đây, xuất hiện với dung
mạo này, nhưng điều Lâm Phong quan tâm nhất vẫn là: hắn có thực sự là cha
mình?


  • Chính ta cũng không tin ta còn sống!

Lâm Hàn cười khổ nói, hắn không định giải thích gì nhiều, chỉ có thể một lần
nữa khẳng định:


  • Con phải tin mẹ con! Với nội tâm băng thanh ngọc khiết của nàng, con nghĩ
    nàng còn có thể chấp nhận một người khác làm cha con hay sao? Lùi một bước, dù
    cho ta không phải cha con, nàng cũng sẽ không tùy tiện tìm cho con một người
    cha không xứng đáng! Dù cho ta có là cha ruột của con, nhưng nếu ta là kẻ bất
    tài vô tướng, hoặc bất nhân bất nghĩa, có lẽ mẹ con cũng sẽ không cho ta tới
    gần con dù chỉ một bước!


  • Ý ông là… ông là một người cha tốt?


Lâm Phong lạnh lùng hỏi lại.

Lâm Hàn cười khổ một tiếng, giọng điệu này… có vẻ như thằng bé này có rất
nhiều bất mãn với mình.

Nhưng ít ra nó có vẻ đã hơi tin tưởng thân phận của mình.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc giải quyết mâu thuẫn!


  • Ta không biết! Ta có phải người cha tốt hay không phải do con và Băng nhi
    đánh giá, không phải ta nhận định là được! Hiện giờ ta chỉ có thể nói, ta muốn
    mang con đi, trở về với mẹ con, con có muốn đi với ta hay không?

Lâm Hàn nở nụ cười rạng rỡ như thái dương, nhẹ nhàng đặt bàn tay lớn lên đầu
Lâm Phong, khiến thằng bé bất giác cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi trong
tâm trí.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #246