Đột Phá


Người đăng: nameros

Lâm Hàn vẫn luôn luôn căng mắt dõi theo mọi phản ứng của nữ tử kia, cứ cách
chừng một giờ, nàng sẽ có chừng năm phút nghỉ ngơi điều tức, vào cái thời điểm
đó, mọi sự giám sát cùng áp lực sẽ đều giảm mạnh. Lâm Hàn có thể lợi dụng thời
điểm đó để di chuyển, từng chút từng chút một lợi dụng địa thế lởm chởm nơi
đây để tiến tới.

Tuy vậy, hắn vẫn chỉ có thể tiến lên rất chậm, rất chậm, mỗi một lần như vậy,
hắn chỉ có thể dịch chuyển một khoảng cách chừng năm mét, không hơn, đã vậy
hắn còn cần tính toán chính xác để đáp vào một nơi có vật che giấu khí tức, có
thể là những gốc cây khô yếu ớt, có thể là những tảng đá có phần thô kệch,
cũng có thể chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé. Dù sao Lâm Hàn cũng sở hữu hai hệ Thổ
và Mộc, hòa nhập khí tức vào những thứ này là không thể thích hợp hơn.

Lâm Hàn thực sự rất kiên nhẫn, lúc này, trong lòng hắn không một mảnh gợn
sóng, không một chút nôn nóng mất bình tĩnh nào. Dù cho có, hắn cũng phải cố
mà dằn xuống không để lộ ra. Có những lúc, hắn nấp trong một tàng cây, cách đó
năm mét sáu phân có một tảng đá rất lớn, thích hợp để né tránh, nhưng hắn
không hề để tâm một chút nào đến tảng đá kia, ngược lại lựa chọn một nhánh cây
nhỏ khác cách đó chỉ có một mét, còn nằm ngược hướng với viện tử, sau đó lại
đợi một giờ mới từ nhánh cây nhỏ này di chuyển sang tảng đá lớn với khoảng
cách xấp xỉ năm mét!

Đầu óc hắn lúc nào cũng cần tập trung tuyệt đối, không được sai lầm một ly, dù
có chấp nhận lãng phí một giờ chỉ để di chuyển một mét, hơn nữa còn là đi
đường vòng, còn hơn là tiếc rẻ thời gian mà đi cố thêm mười phân kia, dẫn đến
nguy cơ bại lộ bản thân.

Nên nhớ, nếu may mắn, Lâm Hàn vẫn có thể di chuyển được khoảng cách xa hơn,
bởi không phải lần nào nữ tử kia cũng điều tức năm phút, có khi còn dài đến
sáu, bảy phút cũng không biết chừng. Nhưng hắn biết, đây là hiện thực không
phải game, cần sự kiên nhẫn và chính xác tuyệt đối, không thể như chơi trò
chơi vì tiếc rẻ chút thời gian mà đánh liều một lần, được thì được không được
thì chơi lại, hắn không có nhiều cơ hội như thế!

Mất trọn vẹn một ngày, khoảng cách chỉ có mười mét từ thân cây đến căn viện đã
bị kéo thành đường vòng dài tới hơn chín mươi mét, Lâm Hàn không những đi vòng
sang hướng đông bởi nơi đó có một nơi khá nhiều những thứ ngổn ngang, mà còn
là vì mấy lần chấp nhận hy sinh thời gian để dịch chuyển giống như đã nói.

Đây mà một quá trình gần như tra tấn tinh thần, chỉ cần kích động một chút,
sai một ly là đi một dặm. Người bình thường chỉ cần ngồi một chỗ chừng một giờ
không làm gì là đã thấy đầu óc táo bạo, chân tay bủn rủn, càng đừng nói phải
căng cứng tinh thần lúc nào cũng đề phòng. Cái này là thuộc về tố chất, không
quá liên quan đến tu vi cao thấp.

Lâm Hàn ngày thường có lẽ cũng không làm được đến điểm này, nhưng vì Tuyết
Thiên Lăng, vì Lâm Phong, hắn mới có thể cưỡng ép chính bản thân mình nhẫn nại
được đến mức ấy, nói đến, Lâm Hàn còn có chút tự phục chính mình.

Đến thời điểm này, Lâm Hàn đã đứng ở phía sau căn viện, trước mặt là vách đá
sâu hun hút không thấy đáy, bên dưới là cái gì? Là một khoảng sườn núi, là một
sơn động, hay là một thâm uyên không có lối về? Người thường có lẽ không bao
giờ có thể thấy được.

Lâm Hàn ngồi cách vị trí tận cùng của vách đá chỉ có mười phân, phần lưng áp
sát vào một một mỏm đá, đôi mắt nổi đầy gân tập trung nhìn chằm chằm xuống
vách núi, giống như đã sắp bắt được cái gì đó!

Mỏm đá này… coi như đã thuộc về phần bên trong của đại trận, là khu vực được
bao vây bởi tám đỉnh sơn phong bát quái. Trước mắt hắn, cái nơi xa xa tít tắp
kia, một đỉnh núi hùng vĩ ẩn khuất trong mây xanh là thứ nổi bật nhất. Lâm Hàn
biết, nơi đó chính là sơn phong của Đại Chưởng Môn, cường giả đệ nhất đại lục,
người mà Lâm Chấn Sơn khi nhắc đến ngoài kiêng kỵ ra còn có một tia vô lực và
cảm thán.

Người mà Lâm Chấn Sơn biết rằng mình thua xa, thậm chí có khi không phải đối
thủ trong một chiêu!

Nơi đó, đại chưởng môn có lẽ đang bế quan sâu, không rảnh phản ứng bên ngoài,
nhưng nếu có người xâm phạm lên núi, chắc chắn sẽ bị cán thành cặn bã, dù là
vì trận pháp của riêng Đại Chưởng Môn, hay là Võ Đạo Môn Đại Trận, hoặc là bị
Đại Chưởng Môn tỉnh dậy từ bế quan đả kích!

Tất cả những thứ đó, Lâm Hàn chịu không nổi. Nhưng có một số việc, không đủ
thực lực làm thì có thể lén lút làm. Cái đó gọi là minh thương dễ tránh, ám
tiễn khó phòng!

Chờ đợi trong im ắng, cuối cùng Lâm Hàn cũng chờ đợi được đến lúc người phụ nữ
kia thu hồi lại thần thức. Cảm giác rõ sự giám sát và áp lực xung quanh đang
rút đi, Lâm Hàn một lần nữa di chuyển. Rất chậm, rất chậm thôi, từng bước chân
của hắn nhỏ như không đáng kể, không một chút động tĩnh nào được tạo ra, thậm
chí trên tuyết còn không hằn lại dấu chân của hắn. Nói đùa, Ninja thậm chí còn
có thể bước trên nước, bước trên tuyết không gây dấu chân có là cái gì?

Một phút trôi qua, Lâm Hàn đã đến bên vách núi, tận cùng của vách núi, không
thể tiến thêm một chút nào nữa!

Hắn chờ, chính là cơ hội này!

Trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội, Lâm Hàn không chút do dự bóp nát.
Thoáng chốc xung quanh người hắn như có một luồng năng lượng mong manh bao
bọc. Rất kỳ diệu, rất hiền hòa, cảm giác như lúc này hắn có thể hòa vào thế
giới xung quanh vậy… không, không phải, mà là hòa vào đại trận xung quanh,
mang theo khí tức và vận luật của chính đại trận này.

Có thể nói, vào thời điểm này, dù hắn có làm gì, người ta cũng không thể dễ
dàng nhận ra sự kỳ lạ, chỉ cho rằng đó là hoạt động thuần túy của đại trận.
Đây là một khuyết điểm của đại trận thiên nhiên, khi mà người nắm giữ lại
không thể hoàn toàn kiểm soát nó trong lòng bàn tay, mặc dù uy lực của nó rất
mạnh! Rất mạnh!

Là đệ tử chính tông một thời của Võ Đạo Môn, Tuyết Thiên Lăng có biết điểm
này, thậm chí còn từ sư phụ nàng lấy được phương pháp đối phó! Lúc đó chỉ nghĩ
đơn thuần là mang về để cảm ngộ thêm về đại trận huyền diệu, nào ngờ lại thực
sự có lúc dùng đến!

Cũng còn may còn có khuyết điểm này! Nếu nó vừa mạnh đến biến thái, vừa không
có khuyết điểm, vậy thì kẻ như Lâm Hàn còn biết hy vọng vào đâu?

Trong phút chốc, gân guốc hai bên thái dương càng trở nên dày đặc, hai mắt Lâm
Hàn trừng lớn, hiện lên đồng tử đen kịt như trời đêm. Hắn lúc này không chút
giữ lại mạnh mẽ phát động Byakugan, tầm nhìn phủ ra rộng nhất có thể. Hắn đã
tính toán rất kỹ, cố gắng lựa chọn vị trí trên cao này, để tầm nhìn có thể phủ
ra rộng nhất, ít nhất là có thể nhìn trực diện một nửa đại trận này.

Hai phút!

Nhờ ưu thế từ trên độ cao cả vạn mét, tầm nhìn của Lâm Hàn lúc này đã bao phủ
toàn bộ năm trăm dặm bên trong đại trận, nhờ thêm khả năng quan sát độc bộ của
Byakugan cùng khả năng thôi diễn của hệ thống, hắn có thể dễ dàng nhận ra từng
cành cây ngọn cỏ trong khu vực này. Nhưng… tại sao vẫn không thấy được hình
bóng của Phong nhi?

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ ta tính sai rồi?

Đây là đỉnh núi của quẻ Tốn trong tiên thiên Bát Quái, nằm về phía Tây Nam, vì
lý do đỉnh núi chính giữa ngăn cản, Lâm Hàn có thể nhìn thấy rõ phạm vi quẻ
Càn hướng Nam, Khảm hướng Tây, còn có một nửa quẻ Đoài và một nửa quẻ Cấn!
Nhưng vậy mà không thể thấy được Phong nhi! Cũng có nghĩa là thằng bé nằm
trong một nửa khu vực còn lại!

Chết tiệt, nếu từ đầu chọn quẻ Chấn của Quách trưởng lão, có phải bây giờ đã
có được tung tích của Phong nhi rồi! Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã suy luận sai?

Xem ra sự hiểu biết của ta về Võ Đạo Môn vẫn còn quá ít! Dẫn đến dùng không
gian thôi diễn vẫn còn sai lầm! Aiz…

Thở dài một hơi, trong lòng Lâm Hàn phút chốc nổi lên cảm giác quẫn bách. Thời
gian của hắn không nhiều, trước đó hắn có thể bình tĩnh, là vì hắn có đủ thời
gian. Nhưng hiện giờ suy luận trật lất, mà lại tiêu tốn mất hơn hai ngày thời
gian, bây giờ quay ngược đường xuống Thanh Linh Sơn là không thể, chỉ có đường
dấn thân di chuyển xuyên qua đại trận về phía nửa bên kia.

Mà trong đại trận bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể có sự giám sát
của Võ Thần, đặc biệt là Hứa trưởng lão trong truyền thuyết, luyện khí sĩ hiếm
hoi còn lại của đại lục, thần thức của hắn cực kỳ khủng bố, thậm chí có thể
còn mạnh hơn cả Đại Chưởng Môn, mạo phạm đến hắn, bị phát hiện là chuyện rất
dễ xảy ra!

Càng nghĩ càng thấy nóng sôi gan, càng thêm không cam lòng, Lâm Hàn điên cuồng
phát động Byakugan một lần nữa, quan sát từng tỉ mỉ một lần nữa, nhưng…

Kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh!

Ngay khi Lâm Hàn gần như đã đến bờ vực tuyệt vọng, chấp nhận mạo hiểm tiếp tục
tiến tới. Đột nhiên dị biến lại xảy ra.

Không phải là dị biến ở xung quanh, mà là chính hắn! Đôi mắt hắn bất chợt trở
nên đau nhói, tầm nhìn trở nên mơ hồ, mọi thứ đều nhòe đi. Chỉ trong vài giây,
tròng mắt Lâm Hàn đột ngột co rút lại, kinh hãi nhìn những gì đang xảy ra
trước mắt.

Byakugan của hắn vốn dĩ có thể kéo gần khoảng cách, quan sát rõ rõ rệt rệt sự
vật cách đó hàng trăm dặm, đó là giới hạn mà Lâm Hàn dựa vào tinh thần lực cực
mạnh của mình kích thích nhãn cầu mới đạt được, vượt qua cả thiên tài Neji
trong nguyên tác, còn sự vật ngoài khoảng cách đó, Lâm Hàn không nhìn rõ ràng
cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, sau đó khắc họa vào không gian thôi diễn
để dựng lại cảnh tượng một cách chính xác, vì vậy phạm vi năm trăm dặm này còn
chưa làm khó được hắn.

Nhưng bây giờ, Lâm Hàn đột nhiên cảm giác như trước mắt mình không phải là
những sự vật phóng to như vậy nữa, mà là cả một vùng đất trời rộng thênh
thang, tầm nhìn của hắn lúc này không khác gì so với người thường, cái ở gần
thì thấy lớn, cái ở xa thì thấy nhỏ, nhỏ như kiến…

Byakugan mất linh rồi sao?

Lâm Hàn kinh hãi!

Không! Không phải, là đột phá!

Thực sự là đột phá!

Mặc dù cảnh tượng trước mắt không còn được rút ngắn khoảng cách, được phóng to
ra như trước, là một khối thiên địa hoàn chỉnh trong mắt hắn, nhưng Lâm Hàn
lại có cảm giác như mọi thứ đều cực kỳ rõ nét. Từng đường nét của không gian
đều khắc họa hoàn chỉnh trong mắt hắn, không vì khoảng cách xa mà trở nên mờ
ảo. Hắn có thể nhìn rõ cách đó ba trăm dặm, ở hướng chính Tây, một cô gái hoa
nhường nguyệt thẹn mặc một thân hoàng sam đang mỉm cười ngắm nhìn sao trời,
khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ, gương mặt trắng nõn như bạch
ngọc được vầng trăng soi sáng lại càng thêm hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng rạng ngời
có thể hớp hồn hết thảy đàn ông trong thiên hạ.

Không chỉ thế, Lâm Hàn còn rõ ràng cảm thấy, chỉ cần hắn nhìn về một phía,
không cần cảnh tượng được thu gần lại, mọi sự vật, sự việc đều hiện lên rõ rõ
rệt rệt trong đầu hắn. Cả một khu vực rộng lớn như vậy, dưới cái nhìn của Lâm
Hàn, đến một con muỗi cách đó mấy trăm dặm cũng không thể trốn thoát, đừng nói
đến cây cối và con người!

Nếu ví trước đây Lâm Hàn chỉ là một người sử dụng ống nhòm để quan sát sự vật
từ xa, kèm theo tác dụng nhìn xuyên vạn vật. Vậy thì bây giờ, hắn đang sử dụng
chính tầm mắt của mình, một cặp mắt tinh tường và nhạy bén vô bì, trải rộng cả
thiên địa, thu tất cả vào trong mắt, bao quan tổng thể tất cả mọi thứ từ xa
tới gần cùng một lúc.

Ống nhòm chỉ có thể nhìn được một vùng rất nhỏ được phóng to, còn tầm nhìn và
sức quan sát sắc bén kia có thể nhìn thấu cả một vùng rộng lớn vô biên, không
bỏ sót bất cứ thứ gì. So sánh hai thứ với nhau, có thể nói là đã có biến đổi
về chất!

Lần đầu tiên sau năm năm, Lâm Hàn có được đột phá về chất của Byakugan!

Trước đây, tất cả cũng chỉ là đột phá về lượng, kéo tầm nhìn ra xa hơn mà
thôi! Giống như đổi một cái ống nhòm khác tốt hơn. Chỉ có đến bây giờ,
Byakugan mới thực sự là đột phá, gần như phản phác quy chân, dùng tầm mắt của
một người thường để xuyên phá thiên địa. Một đôi thiên nhãn chân chính!

Hơn nữa, còn là thuộc về riêng mình hắn!

Đôi mắt này, dù cho ai lấy được cũng không thể nắm bắt như Lâm Hàn, tất cả
những thứ này không chỉ đơn thuần là nhờ vào đôi mắt, mà còn vì tinh thần của
hắn gần như đã hòa làm một thể với Byakugan. Dù sao Byakugan cũng chỉ là quan
sát, dù rõ nét đến đâu đi nữa, nhưng nếu tinh thần hắn không đủ nhạy bén,
không đủ thích ứng để phân tích ra những điều lạ thường tưởng như nhỏ bé kia,
vậy thì Byakugan cũng chỉ là một đôi mắt Byakugan bình thường mà thôi!

Từ nay, Lâm Hàn dù quan sát bất cứ thứ gì, chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ lỡ
sự vật, đến mức phải nhìn lại lần hai, lần ba nữa!

Chỉ cần nhìn một lần, thiên địa ở trong mắt, cần gì phải nhìn đến lần thứ hai
đây?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #245