Người đăng: nameros
Vậy là, đúng như kịch bản, Minh Tú không còn chút do dự gì nữa, trong lòng
tràn ngập vui mừng hạnh phúc dẫn đường đưa Thịnh Huyền lên núi.
Đương nhiên, “Thịnh Huyền” cũng không cho rằng con đường này sẽ dễ dàng như
thế. Cũng chỉ có cô nương ngây ngô như Minh Tú mới cho rằng có mình dẫn đường
là Thịnh Huyền có thể dễ dàng thông qua mà thôi.
Một đường này, Thịnh Huyền không hề nói gì, trên mặt biểu hiện cực kỳ lo nghĩ,
suy trước tính sau. Thực tế, biểu hiện này cũng không phải hoàn toàn là diễn
kịch, chỉ là hắn không che giấu mà trực tiếp thể hiện trên mặt mà thôi.
Còn hắn lo nghĩ cái gì, vậy thì mỗi người lại hiểu một cách, ít nhất Minh Tú
cho rằng hắn vẫn có chút sợ sệt sư phụ, cũng lấy đó làm bình thường.
Hiện giờ không nói cái gì là tốt nhất, nói nhiều lại lộ đuôi cáo mà thôi! Lâm
Hàn mặc dù không phải là siêu sao Oscar, nhưng giả ngu giả dại thì hắn là bậc
thầy, người khác còn lâu mới moi ra được điều gì từ cái miệng đầy nhảm nhí của
hắn.
Quả nhiên, mới đi đến lưng chừng núi, một tiếng quát đầy nghiêm nghị chặn đứng
bước tiến của hai người. Trước mắt có hai thanh niên đi tới, đều mặc cùng một
dạng trang phục với Minh Tú. Một người trong đó nói:
Minh Tú nhìn thấy người này ngược lại thở phào một hơi, năn nỉ nói:
Vốn tưởng vị sư huynh vốn đối tốt với mình bao năm nay sẽ niệm tình mà thả một
mắt lưới, nào ngờ vừa nghe đến đó, Minh Hư đã biến sắc, ánh mắt có chút hằm hè
nhìn Thịnh Huyền:
Minh Tú vẫn chưa nhận ra điểm không đúng, tiếp tục giải thích:
Minh Hư sư huynh, Thịnh Huyền cũng không phải là kẻ vô dụng. Chàng có một
bụng thi thư, thấu hiểu Nho Đạo, một lòng muốn đỗ đạt vào Tuyền Linh Quốc, bái
vào môn hạ Tuyền Linh Sơn của Hứa trưởng lão. Ta tin chắc chàng có thể lấy Nho
nhập Đạo, một bước đăng thiên!
Ha ha ha ha…
Minh Hư đột nhiên cười phá lên, cực kỳ khinh bỉ Thịnh Huyền đang run lẩy bẩy
dưới áp lực của mình đằng kia:
Minh Tú nghe đến đây, sắc mặt đã trở nên đỏ chót, không biết là thẹn hay là
giận. Còn Thịnh Huyền, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra ngọn lửa ghen tỵ dày đặc ẩn
dưới nhãn thần của Minh Hư, trong đầu sáng như ban ngày, Lâm Hàn, cũng chính
là Thịnh Huyền, không thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu hắn lúc này đã suy diễn ra ba trường hợp, từng trường hợp cũng đã
đều có phương án ứng đối riêng biệt, hắn không có gì phải lo lắng.
Thứ nhất, Minh Hư kiên quyết không cho hắn lên núi, đây là trường hợp tệ nhất.
Thứ hai, Minh Hư sẽ áp giải hắn đi, muốn lén lút xử trí hắn, đây là trường hợp
thứ cấp.
Thứ ba, Minh Hư sẽ áp giải hắn lên núi, muốn dẫn đi để trưởng bối xử phạt! Đây
là phương án tuyệt hảo nhất. Cũng đừng hỏi tại sao lại có trường hợp này, Lâm
Hàn đã tính ra thì tuyệt đối có cách để nó xảy ra.
Chỉ là, còn cần phụ thuộc vào tình hình thực tế trên núi và tính cách của
chính Minh Hư. Nhưng dĩ nhiên, Lâm Hàn vẫn sẽ tìm cách để phương án tốt nhất
kia có điều kiện xảy ra.
Nếu quá đen đủi gặp phải trường hợp tệ nhất, vậy thì Lâm Hàn vẫn thừa sức ứng
đối.
Chỉ là lại phải mạo hiểm hơn một chút, khả năng bị phát hiện lại cao hơn một
phần! Vậy thôi!
Đột nhiên biết sắc, thần thái run rẩy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hỏa
diễm trùng thiên, một cỗ ngạo khí, sĩ khả sát bất khả nhục biểu hiện ra khỏi
mặt. Lâm Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ trầm trọng tiến tới phía trước:
Phút chốc, trên người Lâm Hàn tỏa ra một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ, không
phải là áp lực của hắn, mà là một luồng tự tin tuyệt đối, tự tin vào bản thân!
Mặc dù trên thực tế là Lâm Hàn tự tin vào thực lực của mình, nhưng hắn lại tạo
cho Minh Hư ảo giác là Lâm Hàn là một nho sinh chân thực tự tin vào đạo lý
thánh hiền mà mình nắm giữ.
Dù sao Lâm Hàn trước đây cũng làm nho sinh mấy năm trời, chút phong thái cỏn
con này cũng phải giả ra được chứ!
Nhìn Lâm Hàn thoáng chốc như biến thành người khác, Minh Hư thoáng chốc có
chút giật mình chột dạ, nhưng sau đó lại cười lạnh khinh bỉ, thậm chí trong
lòng còn nổi lên chút tức giận vô hình.
Mình lại bị một tên phế vật trói gà không chặt dọa cho chùn bước?
Chuyện này truyền ra ngoài, Minh Hư ta còn có mặt mũi nào gặp người?
Bành!
Một cái tát như trời giáng quất tới, Lâm Hàn không “kịp” né tránh, thoáng chốc
bị đánh nổ đom đóm mắt, ngã vật ra đất, bên mép xuất hiện một vệt máu tươi.
Minh Hư cười lạnh đạp lên ngực Lâm Hàn, đầy cao ngạo và lạnh lùng nói.
Trên mặt “Thịnh Huyền” phút chốc nổi lên vẻ vô lực, khiến Minh Hư cảm thấy cực
kỳ sảng khoái. Cái cảm giác chà đạp tình địch dưới chân, đúng là khiến nội tâm
còn non trẻ của hắn hưng phấn một phen.
Trên mặt Lâm Hàn nghẹn đến đỏ bừng, nhưng áp lực trên ngực vẫn ngày một nặng
xuống, giống như muốn ép hắn tắt thở vậy.
Minh Hư cười lạnh nhìn xuống, trên mặt hắn lúc này đã có chút dữ tợn điên
cuồng.
Lâm Hàn còn chưa nói gì, một âm thanh lanh lảnh đã cắt đứt:
Thì ra là Minh Tú đến bây giờ mới tỉnh hồn lại. Chuyện vừa rồi chỉ biến đổi
trong nháy mắt, khiến cho thiếu nữ nhất thời còn chưa “load” kịp!
Nghe tiếng hét đầy lo lắng của Minh Tú, cỗ lửa giật và sát ý trong lòng Minh
Hư càng thêm nồng nặc, lực đạo thoáng chốc tăng thêm gấp đôi. Nếu lúc này là
Thịnh Huyền thật ở đây, chắc ngực hắn đã bị giẫm ra một cái lỗ rồi.
Phụt!
Thấy Thịnh Huyền lại phun ra một ngụm máu, Minh Tú thoáng chốc đã hoảng lên,
không trải qua suy nghĩ đã nói:
Chân Minh Hư thoáng chốc hơi ngưng lại.
Nhưng sau đó, hắn lại càng thêm tức giận, Minh Tú vậy mà đe dọa ta? Còn là vì
tên phế vật này?
Cười lạnh, hắn hỏi lại:
Minh Tú cũng hiểu tính cách sư phụ mình, nhưng lúc này đâm lao thì phải theo
lao, nàng cắn chặt răng kiên quyết nói:
Minh Hư thoáng chốc run lên.
Sư thúc kia là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, hơn nữa nổi danh bao che khuyết
điểm. Chuyện này… nếu mình giết Thịnh Huyền mà khiến Minh Tú chết theo… hậu
quả hắn không dám nghĩ nữa!
Minh Hư đã buông chân, Lâm Hàn thoáng chốc cười phá lên:
Lời nói của hắn vang vọng cả rừng núi, khiến chim trên trời cũng kinh ngạc đỗ
lại, cả không gian dường như ngưng đọng trong chốc lát, minh giám cho tình yêu
kinh thiên động địa của Thịnh Huyền.
Lúc này, ở nơi đây mỗi người một sắc mặt, Minh Hư sắc mặt tái xanh mét, nhưng
trong mắt lại thoáng qua nét độc địa. Vị sư huynh còn lại thì chắp kiếm trước
ngực đứng một bên xem kịch vui. Còn Minh Tú thì đã nước mắt rơi giàn dụa,
trong lòng vừa cảm động, lại vừa bi thương. Từ đầu tới giờ, nàng vẫn lừa mình
dối người, nghĩ rằng vẫn còn cơ hội cho hai người. Nhưng bây giờ, nghe Thịnh
Huyền nói, nàng mới nhận ra sự thật tàn khốc thế nào.
Sư phụ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thịnh Huyền!
Tia hy vọng kia của nàng là có tồn tại, nhưng nhỏ bé đến không đáng kể. Nó
đáng để đánh cược sinh mạng của Thịnh Huyền sao?
Sai! Sai rồi, một bước sai, ngàn bước sai…
Còn chưa kịp để nàng thanh tỉnh, Minh Hư đã quát lên:
Nói xong một hơi bắt lấy Lâm Hàn, dùng khinh công cao cường phi thân đi mất.
Minh Tú lúc này cũng cuống lên, bất kể ba bảy hai mốt cứng rắn đuổi theo.
Minh Hư quát một tiếng, vị sư huynh kia nhàm chán ngáp một cái, sau đó mỉm
cười như phật di lặc đứng chắn trước mặt Minh Tú, không cho nàng tiến thêm một
bước.
…
Mọi chuyện… dường như đã đi vào tính toán của Lâm Hàn.
Chỉ là… có một thiếu nữ vô tội phải chịu khổ dằn vặt. Lâm Hàn cũng chỉ có thể
thở dài một hơi, trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi. Nhưng không sao, Thịnh
Huyền thật vẫn còn ở đó, sau chuyện này chắc chắn hai người sẽ gặp lại nhau,
mấy chuyện này rồi thiếu nữ cũng sẽ hiểu mà thôi, không có gì đáng lo cả.
Trước mắt, cần phải tập trung toàn bộ tinh thần vì Phong nhi, không có bất cứ
một chuyện gì có thể làm Lâm Hàn ta mất tập trung, dù là chuyện gì cũng không
được!