Người đăng: ngolam159789
Lại nói về hai tên tùy tùng “khôn” kia, sau khi né mặt cho hoàng tử tiện hành
động, bọn chúng dắt nhau vào một bụi rậm, một trong hai tên có nhu cầu giải
quyết nỗi buồn.
Ngươi canh cho ta, xong việc thì đến lượt ngươi! – Một trong hai tên thương
lượng.
Được rồi! – Tên còn lại sảng khoái đáp ứng.
Tên kia yên lòng, cởi thắt lưng móc thằng đệ ra xả nước.
Nào ngờ, vừa xả được hai giọt, hắn bỗng cảm thấy gáy tê rần, mắt trợn trắng,
thần kinh hoàn toàn ngừng hoạt động trong tình trạng “xả nước”.
Tên còn lại nghe thấy động tĩnh, quay phắt người lại, không thể tin được nhìn
cảnh tượng phía trước. Hắn gầm lên giận dữ:
- Khốn kiếp! Ngươi là ai? Có biết ngươi đang làm gì không hả? Chúng ta là….
Quay lại với Tam hoàng tử khả kính của chúng ta!
Lúc này, hắn đang nở nụ cười dữ tợn, điên cuồng hành hạ thiếu nữ váy tím. Vừa
đánh đập, hắn vừa tra hỏi gốc gác của thiếu nữ. Hắn muốn biết, tại sao thiếu
nữ lại tập kích mình? Nếu có kẻ chủ mưu đằng sau, hắn muốn moi ra cho bằng
được.
Chỉ là, thiếu nữ vẫn cắn chặt răng không nói một lời, chỉ là ánh mắt càng ngày
càng trở nên oán độc.
Bỗng nhiên…
Tam hoàng tử cùng tám tên tùy tùng còn lại trợn to mắt, không thể tin được
nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một người sống sờ sờ, một thiếu nữ tuyệt mỹ như kiệt tác, lại ở ngay trước mặt
bọn hắn, từ từ biến thành một vũng nước, tràn xuống dưới hồ!
Thứ quái quỷ gì thế này?
Tam hoàng tử thực sự không tin vào chuyện trước mắt mình. Chẳng nhẽ đó là…
sinh linh hóa hình? Nhưng sinh linh hóa hình đều có tu vi rất mạnh, thiếu nữ
kia rõ ràng chỉ có một chút nhanh nhẹn hơn người thường mà thôi!
Cùng lúc đó!
Hai tên tùy tùng vừa bỏ đi đột nhiên quay lại, hơn nữa còn trong tình trạng
tranh đấu kịch liệt. Từng chiêu từng thức đều nhằm vào chỗ yếu của nhau, như
thề phải lấy mạng đối phương vậy.
Tam hoàng tử! Hắn là kẻ giả mạo, đến để ám sát người đó! Ta không biết hắn
đã dùng thủ đoạn quỷ dị gì, nhưng Phong Hồng thật sự đã bị hắn giết chết rồi!
Một trong hai tên đột nhiên gào lên lời cảnh báo.
Tam hoàng tử! Đừng có tin hắn, hắn mới là kẻ giả mạo! Mau giết hắn đi, tam
hoàng tử!
Tên còn lại cũng không chịu thua kém hô lên.
Hai tên này vừa giải thích, vừa điên cuồng tấn công đối phương. Tam hoàng tử
nhất thời cũng không phân biệt được đâu mới là thật, đâu là giả, điều này cũng
có một phần là vì hắn không quá quen thuộc với hai tên này, hai tên này là hộ
vệ trong phủ, ngày thường hắn đâu rảnh mà đi để ý đến bọn chúng!
Tam hoàng tử không biết, nhưng những người khác lại có kẻ quen thuộc với hai
người này. Dù gì thì cũng đều là hộ vệ trong phủ của tam hoàng tử, ngày thường
cũng giao lưu không ít.
Một tên trong đám tùy tùng của Tam hoàng tử chợt hô lên:
- Hồng Đào Bích Lãng…
Cả hai tên đang tranh đấu chợt ngừng lại.
Sau đó, Phong Hồng há mồm định nói chuyện, nhưng đột nhiên tên còn lại như
phát điên, thúc giục toàn lực tấn công hắn. Phong Hồng không phản ứng kịp, bị
một quyền mãnh liệt áp vào má, vài cái răng pha cùng huyết dịch bắn phụt ra xa
vài mét.
Mấy tên tùy tùng còn lại như hiểu ngầm, đột nhiên cười lạnh, cả tám tên đồng
loạt dồn công kích vào phía kẻ vừa nổi điên kia, chỉ phút chốc đã đánh hắn
thành thịt nát.
Nhưng…
Thật quỷ dị, lại không có máu!
Chỉ một vũng nước!
Hoàn cảnh giống hệt thiếu nữ vừa rồi!
Đám người còn lại chợt thấy hơi run rẩy trong lòng, rốt cuộc đây là thứ quái
quỷ gì? Không phải người, nhưng lại giống người đến kỳ lạ.
Phong Hồng vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, chạy nhanh đến trước người Tam
hoàng tử, quỳ xuống khóc lóc:
- Tam Hoàng Tử! Lam Hà bị giết rồi! Bị hắn chém thành ngàn mảnh! Tam hoàng
tử,…
Không đợi hắn nói xong.
Tam hoàng tử chợt cười lạnh, một kiếm nhanh như tia chớp lóe lên, xẹt qua cổ
của hắn.
Phong Hồng trợn tròn mắt.
Sau đó.
Thân thể Phong Hồng biến đổi hoàn toàn, trở thành một đống bùn nước, dần dần
sụp đổ xuống đất.
Lần này không phải nước, mà là bùn!
Quả nhiên!
Cả hai tên đều là giả mạo.
Đám tùy tùng còn lại chợt thấy lạnh cả sống lưng. Cho đến thời điểm hiện tại,
kẻ địch chân chính của bọn họ vẫn chưa từng xuất hiện, vậy mà mấy thứ quỷ quái
này suýt chút nữa đã lừa được bọn hắn. Nếu không phải Tam hoàng tử sáng suốt,
có lẽ hắn đã trà trộn trót lọt vào đám bọn chúng, rồi lần lượt đâm cho mỗi
người một đao từ sau lưng…
Thật đáng sợ!
Bất cứ một thuật dịch dung nào trên đại lục này cũng không thể giả bộ giống
đến vậy được!
Hoặc chí ít là bọn họ chưa từng gặp bao giờ!
Mà họ đều là con người, loại sinh vật thường thấy sợ hãi với những thứ mình
không biết.
Tam hoàng tử cũng thấy trong lòng rét lạnh, nhưng hắn vẫn cố gắng dằn xuống
gợn sóng trong lòng. Chỉ là,… sự đa nghi trong lòng hắn đột nhiên trỗi dậy
mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nghi ngờ tất cả những kẻ bên cạnh mình. Kẻ địch
có thể giả mạo được Phong Hồng và Lam Hà, vậy thì cũng có thể giả mạo được bất
cứ một ai ở đây! Hắn không thể không đề phòng, hắn không dám đánh cược mạng
sống của mình vì bất cứ thứ gì cả.
Hắn bắt đầu cảm thấy ngờ vực, hắn nghi ngờ, kẻ tấn công Lam Hà giả đầu tiên
cũng sẽ là một nội gian, mục đích tấn công Lam Hà chẳng qua là để hỗ trợ Phong
Hồng giả mà thôi!
Cả đám tùy tùng cúi đầu không nói, chỉ là ánh mắt của chúng đã bán rẻ chúng,
hầu như tất cả đều tập trung ánh mắt vào một người, là tên dưỡng thú sư duy
nhất trong đoàn.
Tên đó biết mình không tránh né được, dứt khoát đứng ra định giải thích.
Chỉ là…
Đúng lúc hắn định mở miệng, một thanh kunai đen kịt như tử thần đòi mạng không
biết từ đâu bay đến, nhằm thẳng vào trán hắn.
Tên dưỡng thú sư này cũng có tu vi Võ Tông cấp sáu, thân thủ coi như tạm được,
hắn nhanh lẹ ngửa người ra sau, hiểm hiểm tránh thoát khỏi chiêu đánh lén này,
mồ hôi lạnh đã túa ra kín cả vầng trán.
Phập!
Lời của dưỡng thú sư im bặt!
Hắn không thể tin được, xoay người nhìn lại khuôn mặt tàn nhẫn của chủ tử lần
cuối. Hắn không hiểu, mình đã bị tập kích, rõ ràng đã chứng minh mình là trong
sạch…
Nhưng hắn vĩnh viễn không hiểu, tính đa nghi của tam hoàng tử làm Logic của
hắn hơi bị lệch lạc với người bình thường. Bị tấn công có thể chứng minh ngươi
trong sạch? Vậy đó rõ ràng có thể là khổ nhục kế do ngươi bày ra nhằm che mắt
ta! Tam hoàng tử hắn không thể nào đánh cược sinh mạng của mình như vậy được!
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!
Chỉ là, lần này không hề có chuyện chuyển hóa thành nước, hay thành đất. Chỉ
có thân thể vô lực của Dưỡng thú sư ngã phịch xuống đất, đã không còn khí tức.
Đám tùy tùng xung quanh im thin thít, không dám nói một câu nào, chỉ sợ gây
nên sự chú ý của Tam hoàng tử, vậy thì người tiếp theo sẽ là chính mình.
Tam hoàng tử lúc này cũng biết mình giết nhầm, nhưng như vậy thì sao? Nếu cho
hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ giết! Vậy thì còn gì mà phải hối hận đây?
Tiện tay đánh ra một chưởng, tạo thành một cái hố nông, Tam hoàng tử đá nhẹ
thi thể của Dưỡng thú sư xuống đó, rồi lại phẩy tay một cái, đất cát đã lấp
kín hố, tạo thành một nấm mồ đơn giản.
Nói xong, Tam hoàng tử dẫn đầu đi trước, cả đám tùy tùng cun cút theo sau,
không dám nói một lời. Bọn chúng thầm cảm thấy bi ai, bi ai cho Dưỡng thú sư,
hay là bi ai cho tương lai của chính mình?
Tam hoàng tử đi rồi, không gian nơi đây chợt hơi lóe lên một tia sáng trắng,
thân ảnh một người thiếu niên chợt xuất hiện ngay vị trí của thanh kunai vừa
tập kích dưỡng thú sư.
Thanh niên mặc bộ ngự thần bào trắng, sau lưng có bốn chữ đỏ DKNY (đi kiếm
người yêu ;)) ), mái tóc ngắn kỳ lạ hơi bay bay trong gió. Trên khóe môi thiếu
niên vẫn còn treo một nụ cười khẩy:
- Mới chỉ bắt đầu mà thôi!
Tối đến!
Hôm nay trời rất đẹp, trăng thanh gió mát, sao sáng lung linh, là thời điểm
thích hợp để giết người!
Đoàn người của Tam hoàng tử đã bôn ba cả ngày, lại dính phải chuyện rắc rối,
làm tâm thần lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng cao độ. Đến lúc này, cả
đám đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng không một ai dám nghỉ ngơi, không ai
biết, kẻ địch trong bóng tối có thể tập kích mình vào lúc nào.
Ngay cả Tam hoàng tử bây giờ cũng cảm thấy khó xử. Một đằng, hắn rất muốn tiếp
tục tiến lên phía trước, nhanh chóng vượt mặt Áo đỏ, giành lấy trái cây Tam
Bảo Thụ.
Nhưng còn một đằng, hắn lại cảm thấy đau đầu với kẻ địch ẩn trong bóng tối.
Hắn không cần biết nguyên do gì mà kẻ kia tập kích hắn, hắn chỉ cần tiêu diệt
kẻ địch đó mà thôi!
Nhưng nếu cứ kéo dài thế này, sớm muộn Tam Bảo Thụ cũng rơi vào tay tên Áo đỏ!
Làm thế nào bây giờ?
Đầu óc Tam hoàng tử vận động với tốc độ chưa từng có. Đáng tiếc, kẻ địch còn
lâu mới cho hắn thời gian suy nghĩ thấu đáo!
Một tên tùy tùng có tu vi Đại Võ Sư đột nhiên kêu gào thảm thiết. Tam hoàng tử
mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hắn bị vô số dây leo quấn lấy,
siết thành bánh thịt!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Kẻ địch tới rồi!
Tam hoàng tử căng thẳng ra lệnh:
- Ngưng thần đề phòng, tránh xa tất cả cây cối ra!
Xiu!
Một tiếng kim loại cắt ngang không khí vang lên!
Tiếp đó, lại thêm vài âm thanh như thế, rồi lại là tiếng dây thừng bị cắt đứt…
Hàng loạt lá cây không biết từ đâu rơi lả tả, phủ kín toàn bộ chu vi đám người
Tam hoàng tử.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Rất tốt! Ta sẽ cho ngươi đến được mà không về được!