Chỉ Còn Thiếu Một Việc


Người đăng: nameros


  • Nhóc con, sao trước đây cha không biết con còn có sở thích lợi hại vậy nhỉ?

Lâm Hàn vừa tra hỏi, vừa nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ dữ tợn nhéo hai má Lâm
Băng, vần qua vần lại khiến khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của nàng biến ra đủ
loại hình dáng.

Phì…

Lê Ân Tĩnh đứng một bên đột nhiên phì cười, cổ quái liếc nhìn qua khuôn mặt
lạnh băng không biểu tình của Tuyết Thiên Lăng, phút chốc lại rất tà ác tưởng
tượng khuôn mặt nhỏ đang bị dày vò kia và khuôn mặt nàng hợp lại làm một.


  • A, a o ăng I I à… (Cha, tha cho Băng nhi đi mà)

Băng nhi rất là đáng thương cầu xin, khuôn mặt nhỏ tràn ngập bất đắc dĩ, trong
mắt thậm chí còn bắt đầu ầng ậng nước mắt.

Lâm Hàn cũng chỉ là làm ra vẻ, đối mặt với Băng nhi điện hạ, hắn đúng là không
hạ được bất cứ tâm tư độc ác nào.

Nhưng kịch thì vẫn phải diễn một màn, Lâm Hàn mặc dù đã buông tay, nhưng khuôn
mặt vẫn nghiêm nghị như sắt thép tra hỏi:


  • Nói đi? Rốt cuộc tại sao vừa đến trường chưa được bao lâu đã gây sự nhiều
    như vậy? Từ từ nói! Vụ con cóc coi như không tính, nhưng lần sau có chơi xỏ
    lại chúng nó thì nhớ ra tay cẩn thận, đừng có phô trương như muốn cả thế giới
    biết mình lợi hại như vậy! Hơn nữa ra tay cũng nhè nhẹ thôi, thân thể con còn
    bé bằng cái kẹo mà học người ta chơi tàn nhẫn? Buồn cười!

Băng nhi rất là oan ức nhìn hắn, cắn cắn môi cực kỳ ủy khuất, khiến Lâm Hàn
trong lòng đã có chút chột dạ, nhưng vẫn phải cố mà ra vẻ nghiêm khắc cho bằng
được.


  • Hức! Con đâu có muốn gọi rắn? Lúc đó đám đáng ghét kia khoa trương rằng đây
    là cáp mô biến dị gì gì đó mới lấy được từ Pháp Viện, không những nhảy cao mà
    còn bơi nhanh như trạch, trước khi giáo viên đến đảm bảo cóc sẽ chạy hết. Mấy
    bạn kia thông báo cũng chỉ bằng thừa! Băng nhi nghĩ rằng cóc của bọn chúng
    chạy thì mình sẽ gọi cóc đổ lên đầu bọn chúng, nào ngờ con cóc lần trước con
    luyện tập thông linh lại đang bị một con rắn hổ nhấm nháp gần xong, vì vậy mới
    gọi nhầm thành con rắn…

Ách…

Lâm Hàn thoáng chốc đen cả mặt! Việc gọi nhầm chỉ là lỗi kỹ thuật nhỏ, quan
trọng hơn, con nhóc này cũng thực sự rất xấu bụng, không cần ai dạy đã biết
chơi hắt nước bẩn, quả nhiên là là tiểu quỷ a!

Chẳng qua… ka thích!

Khà khà… rất có phong phạm của ta! Như vậy mới đúng là Ninja chứ!

Cố nén vui vẻ trong lòng, Lâm Hàn vẫn nghiêm mặt nói:


  • Vậy còn mấy chuyện kia là thế nào?

Băng nhi rất tỉ mỉ quan sát thần thái của Lâm Hàn, nàng có một trái tim thất
xảo linh lung, rất thiện nhìn mắt đoán ý, hơn nữa biết tính Lâm Hàn xưa nay
đều rất cưng chiều nàng, thoáng chốc đã ngờ ngợ hiểu được Lâm Hàn đang cố làm
ra vẻ.

Nàng ra vẻ rất nghiêm túc nhìn trước ngó sau, lại đề phòng nhìn qua “kẻ địch”
Lê Ân Tĩnh một chút, bộ dạng vừa đáng yêu vừa buồn cười, nàng ghé miệng lại
gần tai Lâm Hàn thì thầm:


  • Cái này nha, chẳng phải cha bảo cái gì mà không thử sao biết ý sao? Lần đó
    Băng nhi nhìn ông cụ kia run run rẩy rẩy chế dược, còn nhàm chán đợi đến gần
    một tiếng mới có thành phẩm. Nghĩ tới hồi trước cha làm đồ ăn chẳng phải cũng
    hay nhờ con dùng Băng độn làm lạnh một chút cho nhanh ngấm gia vị sao? Vì vậy
    mới thử một chút, ai mà ngờ…

Lâm Hàn một lần nữa đen trũi mặt! Cái không thử sao biết kia thuần túy là hắn
tiện mồm qua loa con bé, bởi Lâm Hàn thỉnh thoảng vẫn hay thử nghiệm mấy thứ
linh tinh như đồ ăn mới, nhẫn thuật mới, hầu hết là thất bại, thỉnh thoảng mới
có một lần thành công. Vì vậy Băng nhi mới tò mò hỏi hắn thất bại hoài sao vẫn
thử. Lúc đó Lâm Hàn cũng không biết giải thích thế nào cho nhanh nên mới tùy
tiện phun ra một câu rất kinh điển: “Không thử sao biết là thất bại?”

Ai ngờ con bé này không những nhớ, mà còn dùng lại chính những lời này phản
ngược lại hắn, đúng là khiến Lâm Hàn được một phen buồn bực.


  • Chế dược làm không khéo là tai nạn như chơi, có thể đem ra so sánh với nấu
    ăn sao?

Lâm Hàn rất là tức giận nói.

Lâm Băng đáng yêu le cái lưỡi hồng ra phản bác:


  • Chẳng phải cuối cùng cũng không sao sao? Thất bại là chuyện bình thường,
    quan trọng nhất là thất bại sẽ có hậu quả gì. Cha yên tâm đi, con gái siêu cấp
    đáng yêu của cha rất có chừng mực mà!

Nói đến cuối còn rất cao thâm vỗ vỗ vai hắn, đúng là khiến Lâm Hàn buồn bực
một phen.

Chỉ là… mấy lời cuối cùng cũng không phải do hắn dạy, rốt cuộc con nhóc này
học ai cái triết lý cao thâm như vậy?


  • Vậy còn…

Lâm Hàn định hỏi “sự kiện” cuối cùng, Lâm Băng đã tranh nói trước:


  • Còn lần kia nha! Cũng là Băng nhi mới tìm được một phương pháp chế dược rất
    hay, vốn đang định thử nghiệm một chút, nào ngờ đồ khốn kia vì ghen tỵ sắc đẹp
    của con, vung tiền mua hết dược liệu chủ, còn được thể mắng phương pháp kia là
    ngu ngốc, lãng phí nguyên liệu! Cuối cùng còn định dùng vài đồng tiền lẻ mua
    hết số dược liệu con chạy khắp tràng mới kiếm được, hứ, chẳng phải khinh
    thường bản tiểu thư sẽ làm hỏng một lần nữa hay sao?

Đét!

Lâm Băng ủy khuất ôm lấy cái mông nhỏ, rưng rưng nhìn sang Tuyết Thiên Lăng
như cầu xin sự giúp đỡ.

Lâm Hàn thì sao?

Trong đầu hắn lúc này đang có một trăm hạt đậu chạy qua, còn bản tiểu thư? Còn
ghen tỵ sắc đẹp? Cái quái gì thế này? Học đại tỷ tóc tím đằng kia sao?

Hỏng, hỏng, hỏng hết rồi!

Aiz…, Lâm Hàn nhất thời vuốt mũi cười khổ, đầu to như cái đấu. Dạy con đúng là
một môn khoa học cực kỳ uyên thâm và khó nhằn a!

Tính cách của hắn xưa nay vẫn rất lười suy nghĩ, triết lý thích nhất là để mọi
thứ thuận theo tự nhiên, nhưng việc giáo dục con cái có thể thuận theo tự
nhiên sao?

Lâm Hàn nhất thời nhớ lại lão cha vô lương của mình kiếp trước. Một lão nát
rượu chính hiệu, chuyên môn ra ngoài gây sự chửi bới, được cái về nhà không
bao giờ quậy, nhưng cũng chẳng bao giờ dạy hắn cái gì, khiến Lâm Hàn từ bé đã
lơ thơ mọc lên như cỏ dại, tính cách cũng dần có phần xấu bụng thích chọc phá
người khác. Tuy nhiên, cả một đời lão cha kia cũng làm được một việc, đó là
dựng lên một tấm gương xấu cho Lâm Hàn tham khảo. Mỗi lần hắn định gây chuyện,
trước tiên luôn nghĩ đến hậu quả, vì vậy hắn hành sự dù khá “dớ”, nhưng vẫn
luôn đúng chừng mực, không gây ra chuyện gì khủng khiếp.

Tính cách của Băng nhi từ nhỏ đã tinh linh cổ quái, bị kiềm nén mất mấy năm
trời, ủy khuất nhịn nhục lâu như vậy càng khiến nàng bị dồn nén. Cho đến khi
đạt được tự do đích thực, nàng như con chim nhỏ sổ lồng, thoải mái tung tăng
theo ý mình thích. Nhìn con gái ngày ngày vui vẻ như vậy, Lâm Hàn nghĩ lại
cũng không nhẫn tâm nhét nàng vào khuôn khổ gì. Bản thân hắn cũng là người
không thích trói buộc, lại đi trói buộc con gái yêu quý, chẳng phải rất quá
đáng sao?

Vấn đề là làm thế nào làm Băng nhi nhận thức rõ cái gì làm được, cái gì không
thể làm, cũng nhận thức rõ hậu quả và hiệu quả mà mình gây ra! Không đến mức
vì ý thích bất chấp hậu quả.

Cái đó… khó! Rất khó, đến Lâm Hàn bây giờ tự nhận là trưởng thành cũng chỉ làm
được ở mức tương đối, không thể lúc nào cũng làm đúng mực. Chuẩn mực cân nhắc
của hắn cũng ở trong lòng, là một loạt các trải nghiệm và ký ức mới dựng lên
được, làm sao có thể truyền được cho Băng nhi?

Cười khổ một tiếng, Lâm Hàn lại liếc nhìn Tuyết Thiên Lăng. Nàng vốn dĩ vẫn
đang chìm sâu trong trầm tư, thấy Lâm Hàn nhìn qua mới dần hồi tỉnh lại, nhẹ
nhàng dùng phép truyền âm nói với hắn:


  • Chuyện này cứ từ từ rồi tính! Cha mẹ có lẽ có cách, sau này có lẽ còn cần
    phiền cha mẹ nhiều hơn!


  • Ừm!


Lâm Hàn gật đầu, nhất thời cũng chỉ có vậy! Chỉ hi vọng cha mẹ không đến mức
giống như giáo dục mình và Lâm Ôn năm xưa, biến hai thằng nhóc nghịch như quỷ
sứ thành hai đứa con trai có khuôn có phép. Aiz… tội nghiệp Băng nhi a!

Hai ngày sau!

Hai ngày này, Lâm Hàn một mực vẫn ngồi lỳ trong phòng, không ăn không uống,
cũng không tiếp xúc với ai. Chuyện này thực ra rất bình thường trên đại lục,
được gọi là “bế quan”, vì vậy cũng chẳng mấy ai để ý.

Thực ra, Lâm Hàn đang cố gắng dùng không gian thôi diễn để chế định ra một kế
hoạch kín kẽ nhất. Thời gian cũng đã dần tiến tới thời điểm mấu chốt, kế hoạch
của hắn cũng đã gần như hoàn thành, chỉ còn lại một khâu, cũng là khâu cực kỳ
khó khăn, cũng không kém phần quan trọng.

Thỉnh cường giả cấp Thần ra tay!

Không phải là trực tiếp ra tay, mà chỉ cần xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của
cường giả đối phương, khiến Lâm Hàn có được kẽ hở để len vào. Chứ Lâm Hàn
không hy vọng có thể điều động cường giả cấp Thần động thủ. Như vậy không khác
nào sự tuyên chiến đầy hung hăng giữa hai thế lực, không nói học viện Cửu Long
sẽ không nguyện ý đưa bản thân lên con đường không lối về như vậy, mà ngay cả
Lâm Hàn cũng không muốn.

Nếu làm được đến mức ấy, Lâm Hàn cũng chẳng cần phải khổ tâm bày mưu tính kế
suốt thời gian qua làm gì.

Theo sự quan sát của Lâm Hàn, cùng với tình báo mà Tuyết Thiên Lăng có được,
hạch tâm chân thực của Võ Đạo Môn bao gồm tám ngọn chủ phong, trấn giữ bởi tám
vị Võ Thần, kết hợp lại thành một trận pháp phòng hộ cực kỳ thần diệu. Thậm
chí từng có một vị thuật sĩ cực kỳ lợi hại đã nhận xét rằng, trận pháp như
vậy, chỉ có thiên địa mới có thể hình thành.

Điều này không quan trọng, Lâm Hàn là một cao thủ về ẩn nấp và trà trộn, hơn
nữa, trải qua năm năm thôi diễn, Lâm Hàn có thể khẳng định, Mộc Độn của hắn
vốn dĩ là khắc tinh của tất cả các loại trận pháp và ma pháp trận. Có thể vô
thanh vô tức hút đi ít hoặc nhiều năng lượng duy trì trận pháp, khiến trận
pháp vốn vững như bàn thạch trở nên mất ổn định. Dù nhất thời không bị phá vỡ
cũng sẽ lộ ra sơ hở để hắn có thể thừa dịp mà vào.

Lại thêm các loại hiểu biết của Tuyết Thiên Lăng về trận pháp thủ hộ của Võ
Đạo Môn, Lâm Hàn có đầy đủ tự tin có thể xé ra một lỗ hổng, đủ để mình vào
trong, cứu Phong nhi ra.

Chỉ là, chướng ngại lớn nhất không phải là trận pháp, mà là những người thủ hộ
trận pháp.

Tám Võ Thần, hơn nữa người nào người nấy đều là lão cáo già thân kinh bách
chiến, kinh nghiệm đầy mình, thần thức đã đạt đến gần như hòa nhập với thiên
nhiên, ngay cả Naruto trong trạng thái tiên nhân cũng chưa chắc sánh bằng, Lâm
Hàn có tư cách gì mà dám chơi trò vải thưa che mắt thánh?

Ngay cả Phong Sương Tiên Tử cũng chưa có được tư cách thủ hộ tám ngọn sơn
phong này, dù sao nàng cũng chỉ là một Võ Thần mới nổi, được coi như là thanh
niên trẻ tuổi so với đám lão già kia mà thôi! Độ trung tâm và cống hiến của
nàng với tông môn còn cần thời gian dài để kiểm chứng.

Nếu có đầy đủ tám lão già trấn thủ, Lâm Hàn có một nghìn cái lá gan cũng không
dám xông vào hang hùm như vậy. Tám lão già phối hợp giám sát chặt trận pháp
như cái nêm cối, có muốn chui lọt cũng khó khăn, Lâm Hàn còn chưa mất trí đến
vậy. Cách duy nhất là làm cách nào đó dụ một hoặc vài người ra ngoài, chỉ có
như vậy mới có cơ hội.

Bình thường, Võ Đạo Môn đều phân công rõ ràng, chỉ có đúng tám võ thần trấn
thủ sơn môn, Đại Chưởng Môn ở trung tâm bế quan tu luyện, một Võ Thần giám sát
và quản chuyện toàn bộ Tông môn, đồng thời chịu trách nhiệm kiểm tra tư chất
đệ tử, đào tạo tu luyện…

Phong Sương tiên tử không thủ trận, vì vậy việc trong môn là do nàng đảm
nhiệm.

Cũng là người sắp xếp và giám sát toàn trận đấu giữa Lâm Thế Tuyền và Lã Thiên
Thanh sắp tới!

Theo Lâm Hàn phỏng đoán, nếu muốn dụ một Võ Thần rời trận, cần thiết phải có
hai cường giả cấp Thần tới quan chiến. Lúc đó, Võ Đạo Môn không phải chỉ là
phô bày lực lượng để trấn áp cường giả bên ngoài, mà còn để phô trương thanh
thế, vừa thể hiện sự tôn trọng với đối phương.

Lê Ân Tĩnh là một Pháp Thần… nhưng bảo nàng đi giúp hắn chuyện này… Lâm Hàn
thấy thật sự rất quá đáng.

Lâm Hàn có chút do dự, dù sao vẫn còn cần một người nữa mới đủ, Lâm Hàn muốn
thử đánh động lão già Lâm Chấn Sơn. Dù sao, Võ Thần duy nhất mà Lâm Hàn có thể
tin được ngoài Lê Ân Tĩnh cũng chỉ có lão mà thôi!

Và những kế hoạch sắp xếp đến hoàn mỹ cũng là để đánh động Lâm Chấn Sơn. Lão
hồ ly này, nếu chuyện không nắm chắc, còn lâu lão mới làm! Lâm Hàn lúc này đã
có tự tin rất lớn, cũng đến lúc đi tìm Lâm Chấn Sơn, bởi thời gian không còn
nhiều nữa.

Chỉ còn lại năm ngày mà thôi!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #237