Chiến Tích Của Lâm Băng


Người đăng: nameros

Mấy ngày sau đó.

Lâm Hàn đần độn vô vị ở lại đảo Bạch Tượng thêm vài ngày, dạo chơi những đường
phố tràn ngập chất quý tộc phương Tây, vừa có cái gì đó cổ kính, nhưng lại
không ít phần phóng khoáng hiện đại nơi đây nó có cái nét gì đó khá giống với
Venice của Italy, hoặc là Paris của Pháp vào cái thời phục hưng cận đại. Đương
nhiên, những ấn tượng này Lâm Hàn đều có được thông qua sách báo hoặc các loại
trò chơi, dù sao hắn cũng từng là một tên mọt game chính hiệu!

Từ những khu chợ náo nhiệt với những cái bàn gỗ, cho đến những căn nhà mái
ngói với những cầu thang gỗ đơn sơ, rồi lại đến những tòa nhà vừa rộng lớn vừa
cao tới hai ba tầng, kín cổng cao tường với những tấm cửa song sắt đầy chắc
chắn. Rồi cả những cung điện hoành tráng như hoàng gia, và đương nhiên, không
thiếu những nhà thờ cổ kính với những tháp chuông có đồng hồ nổi bật giữa
thành phố.

Còn về việc nhà thờ này thờ ai, vậy thì không khó đoán, có đến tám phần là thờ
vị thần của “đại lục”, còn hai phần còn lại thờ những người khác. Tuy rằng nơi
đây trực thuộc công hội ma pháp, nhưng truyền thống từ xưa tới nay của loài
người là tín ngưỡng vẫn không thể chối bỏ. Tất cả các thế lực trên đại lục đều
tồn tại một bộ phận lớn người mang tín ngưỡng, những người này mặc dù vì nhiều
lý do khác nhau không phục vụ tại Thiên Thần Giáo Đình, nhưng tựu chung lại
đều đã, đang, hoặc sẽ tới Giáo Đình hành hương một lần, trong lòng cũng tồn
tại tâm lý sùng kính với Giáo Đình, không, chính xác thì là sùng kính những
thần linh được giáo đình cung phụng. Thiên Thần Giáo Đình cũng vì thế mà có
được địa vị cực kỳ siêu nhiên.

Địa vị này khá giống với học viện Cửu Long, môn đồ trải rộng đại lục, thậm chí
còn có phần vượt trội hơn. Có thể nói, Thiên Thần Giáo Đình chính là thế lực
“không thể đổ vỡ”! Có chăng chỉ là các Giáo Đình nội bộ tranh hương hỏa lẫn
nhau đến sứt đầu mẻ trán, Giáo Đình này sụp đổ, lại có Giáo Đình khác lên thay
mà thôi!

Lạc đề một chút, những cảnh tượng phồn hoa này đều là ở Quang Tượng, công quốc
của ánh sáng, địa bàn của Gary, Lâm Hàn cũng chưa có rảnh mà lần mò sang Băng
Tượng hoặc tái độ Phong Thủy Tượng, dù sao ở đây có người tiếp đón cũng đơn
giản hơn nhiều.

Cũng trong mấy ngày này, tin tức Thần Nữ Thiên Thánh Tông xuất hiện, ngang
nhiên trộm cắp truyền tống trận trên địa bàn của giáo sư Ice Barry cũng đã
xuất hiện. Vốn dĩ giáo sư Barry cũng biết được rất nhiều chân rết của Tà Tông
trà trộn trong công hội, nhưng không tiện động thủ, bởi chính trong cao tầng
của công hội cũng có kẻ đưa ra quan điểm “không nên chọc Thiên Thánh Tông”.
Khỏi cần nói cũng biết, những người này một là bị mua chuộc, hai là âm thầm
thờ phụng Tà Thần, lòng dạ vốn dĩ đã hướng về Tà Tông rồi.

Giáo sư Barry dù mạnh, nhưng thế đơn lực cô, tính tình lại đạm bạc ghét phiền
phức, vì vậy cũng không tiện nói cái gì.

Nhưng bây giờ thì khác, Tà Tông ngang nhiên trên địa bàn của lão trộm cắp, hơn
nữa còn là trộm đi bí mật bất truyền của công hội: Truyền tống trận! Giáo sư
Barry còn để yên thì còn mặt mũi nào gặp người? Còn mặt mũi nào đối diện với
tiền bối công hội? Lần này, giáo sư Barry đắc thế lôi kéo các chiến hữu, bao
gồm cả người cực kỳ mẫn cảm với truyền tống trận là giáo sư Hin Angelo, một
cường giả hệ không gian cực kỳ đáng sợ, bày ra thanh thế cực lớn thanh trừ
từng mảng từng mảng thế lực của Tà tông cài cắm trong công hội. Đám chân rết
kia mặc dù giận sôi gan, tức muốn nổ mắt nhưng cũng không dám nói gì. Hiện tại
Barry đang khí thế cực thịnh, ngay cả vài vị giáo sư vốn đứng trung lập cũng
cực kỳ bức xúc tham gia, hiện tại họ nhảy ra đi ngược dòng nước, có khác nào
đâm đầu chịu chết?

Bọn họ tín ngưỡng Tà Thần, âm thầm dung túng Tà Tông tồn tại là một chuyện,
bởi họ cho rằng trong công hội không thiếu người của thế lực khác công khai ở
lại với danh nghĩa học tập, cũng không thiếu người mang tín ngưỡng những vị
thần khác, Tà Tông ở lại có gì mà không được? Nhưng hiện tại Tà tông lại xúc
phạm tới điều cấm kỵ của công hội, bọn họ cũng không tiện bao bọc nữa.

Đây chính là điều mà giáo sư Barry muốn. Mặc dù xu thế hiện tại các thế lực
đều đan xen lẫn nhau, một người có thể cùng lúc phục vụ cho hai hoặc nhiều thế
lực khác nhau cũng không phải điều gì hiếm, chỉ cần hai thế lực không có xung
đột lợi ích gì là được.

Hiện tại, chỉ có duy nhất Võ Đạo Môn là khư khư giữ mình, không chấp nhận
người của bất cứ thế lực khác nào cài cắm trong địa bàn của mình, đặc biệt là
các thế lực lớn lại càng không thể.

Trường hợp của “Đoàn Tiến Hàn” có chút đặc biệt, là chút hy sinh nhỏ để thu
phục con cá lớn, nhưng chẳng phải Võ Đạo Môn cũng đã đầy ải hai vợ chồng hắn
và Tuyết Thiên Lăng tới cái vùng khỉ ho cò gáy như Côn Sơn hay sao?

Giáo sư Barry có thể dễ dàng chấp nhận thế lực hay lục đục nội bộ, lại không
quá hám tài nguyên như Thiên Thần Giáo Đình. Cũng có thể chấp nhận thế lực
thẩm thấu chứ không xâm lược như học viện Cửu Long, bởi hai thế lực này đều
không làm tổn hại đến lợi ích của lão và công hội. Nhưng Tà Tông và Thần Tướng
Chiến Quốc thì tuyệt đối không được, đây là hai con Bạch Nhãn Lang cường tráng
nhất đại lục, lúc nào cũng nhăm nhe xâm chiếm người khác, dùng mọi thủ đoạn đê
hèn bẩn thỉu để chiếm lấy tài nguyên và lợi ích, Barry tuyệt đối sẽ không thể
chấp nhận loại thế lực nguy hiểm như vậy trà trộn vào địa bàn của mình, hắn
còn chưa ngu đến mức để bọn đạo chích lấn đến đầu mình còn không phản kháng.

Giáo Đình cần tín ngưỡng, Học Viện cần một mạng lưới nhân lực dây mơ rễ má
khắp đại lục. Còn hai con sói kia thuần túy chỉ cần tài nguyên, là hai con sâu
mọt ăn lằm ăn lốn, à nhầm, ăn tằm ăn rỗi làm tổn hại tới cả đại lục.

Ít nhất giáo sư Barry cho là như vậy!

Vì vậy, một làn sóng càn quét tà môn ngoại đạo từ đảo Bạch Tượng bắt đầu lan
rộng ra khắp cả quần đảo rộng lớn, trải rộng hàng trăm vạn dặm này. Cả đại
dương như dậy sóng, máu nhuộm đỏ cả nước biển. Ngay cả cơ sở ngầm của Thần
Tướng Chiến Quốc cũng bị chụp mũ tà môn xử đẹp không ít, khiến cho cả hai vị
đứng sau Hội Dong Binh, và cả Thần Tướng Chiến Quốc cũng nghiến răng căm hận
không ngớt.

Những chuyện này Lâm Hàn tuyệt đối sẽ không để ý, mặc dù bản thân hắn trực
tiếp gián tiếp chính là kẻ đã khơi mào tất cả những chuyện này. Mấy ngày nay,
Lâm Hàn trải qua cũng coi như thích ý. Ban ngày thì dẫn hai đại mỹ nhân đi dạo
phố, khắp nơi chơi đùa mua sắm, nào thì nước hoa, túi xách, quần áo,… Không
khác gì đi shopping kiếp trước, cũng chỉ có ở cái nơi đậm sắc Tây Phương như
Quang Tượng mới có được cái lạc thú “tao nhã” này.

Ách… đương nhiên sở thích tà ác của kẻ nào đó cũng được phát huy đến tận cùng,
ngồi ngắm hai nàng liên tục đổi những bộ trang phục khác nhau, như hồ điệp
xuyên hoa bay lượn trước mặt, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút lâng lâng như ở
tiên cảnh. Lê Ân Tĩnh còn dễ nói, dù sao nàng vốn dĩ đã sống rất phóng khoáng,
chủ động quyến rũ Lâm Hàn cũng không phải lần một lần hai, nhưng Tuyết Thiên
Lăng thì lại khác, Tuyết tiên tử rất cao ngạo, rất lễ nghi, rất truyền thống,
nàng quanh năm cũng chỉ thích mặc một loại trường sam trắng muốt, ngay cả yếm
ngực cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Hiện giờ nàng lại có thể vì hắn
mà ngoan ngoãn thay những bộ đồ khác nhau, bày ra đủ loại phong vị đặc sắc mà
Lâm Hàn cũng chưa từng tưởng tượng ra, đúng là khiến lòng hư vinh của hắn được
thỏa mãn một phen.

Quả nhiên là mỹ nhân, mặc lên thứ gì cũng vẫn là mỹ nhân a!

Hơn nữa nhìn nàng e ấp ngại ngùng như nữ sinh, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay một
vòng trước mặt mình, Lâm Hàn đúng là cảm thấy càng ngày càng hưng phấn! Không
thể không nói, nội tâm kẻ nào đó thực sự rất tà ác a!

Bản thân Lâm Hàn cũng không chú ý, hai mỹ nhân này mấy ngày nay càng ngày càng
ngoan, bảo gì nghe nấy, ngay cả đại tỷ phản nghịch như Lê Ân Tĩnh cũng trăm
nhu ngàn thuận, để hắn được hưởng hết diễm phúc cuối ngày. Lâm Hàn hơi khó
hiểu, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng.

Phải chăng là do ka quá đẹp trai, mị lực quá lớn nên các mỹ nữ không thể cưỡng
lại được mà đầu hoài tống bão a!

Nhưng thời gian gấp gáp, Lâm Hàn cũng chỉ có mấy ngày như vậy để nghỉ xả hơi
cho đầu óc thư giãn, đồng thời suy nghĩ kỹ từng bước đi tiếp theo. Lúc này đã
trải qua thêm một tuần nữa, ba người Lâm Hàn cũng đã trở về học viện Cửu Long.
Việc trước tiên cần làm chính là về điểm danh với cha mẹ, và cả tiểu công chúa
Lâm Băng đáng yêu nữa.

Lâm Hàn vừa về đến cửa đã có người chạy vào thông báo. Nói đùa, mấy ngày hôm
nay, tin tức Lâm Hàn tỉnh dậy đã lan rộng ra toàn bộ Lâm gia, thậm chí là toàn
bộ học viện. Dưới sự kích động có chủ đích của một số người, chiến tích của
Lâm Hàn thoáng chốc đã một lần nữa sống dậy, huyền thoại năm năm trước ngang
tràng xuất hiện, từ một tên vô danh tiểu tốt đánh vỡ nhận thức của tất cả mọi
người về thiên tài, về hệ thống tu luyện, và về cả Nhẫn thuật độc môn đầy màu
sắc huyền bí của hắn,… tất cả một lần nữa khiến người khác hứng thú và tò mò,
không ít những đứa trẻ mới lớn nghe được mà mắt tỏa sao sáng, thầm mong ước có
một ngày mình cũng phong tao được như thế.


  • Cha…

Vừa bước vào nhà, Lâm Hàn đã nghe thấy một âm thanh mừng rỡ của bé gái, sau đó
là một thân hình nhỏ nhắn mát lạnh chui vào ngực mình. Lâm Hàn thuận tay đỡ
lấy, rất tự nhiên mà bế bổng nàng trên tay, cười khà khà hỏi han:


  • Con gái ngoan! Mới đi mấy ngày đã cao lên một chút rồi nè! Sao nào? Ở nhà
    với ông bà có ngoan không? Có nhớ cha không hả? À mà không đúng! Phải gọi là
    bố đẹp trai!

Lâm Băng vừa nghe đến đấy đã phụng phịu bĩu môi:


  • Không gọi! Ông bà nói cha là cha, không được gọi linh tinh, con gái phải
    hành sự đúng quy củ, không được học trò xấu của cha!

Ách…

Lâm Hàn cứng họng, khóe miệng giật giật, cha mẹ đây là dạy trẻ con kiểu gì
vậy? Mới có mấy ngày mà Băng nhi cổ linh tinh quái đã bắt đầu học được cái thứ
quy củ gì đó rồi?

Còn chưa chờ hắn nói cái gì, Băng nhi đã cười hì hì áp vào tai hắn thì thầm:


  • Bố đẹp trai! Ông bà sắp ra rồi, ông nội không thích trẻ con quá nghịch ngợm
    nha! Cha cũng nên quy củ một chút, ông nội mấy ngày nay lúc nào cũng đấm ngực
    giậm chân dọa dẫm chờ cha trở về sẽ dạy dỗ một trận nên thân vì dạy hư trẻ nhỏ
    nha!

Lâm Hàn buồn bực rồi.


  • Ta dạy hư trẻ nhỏ hồi nào a?

Lâm Hàn rất là tức giận phản bác.


  • Còn dám cãi?

Một tiếng gầm tức giận vang lên khiến Lâm Hàn rùng mình, vô thức rụt rụt cổ
lại. Nhìn lại, Lâm Tuyệt không biết đã đi ra từ bao giờ, khuôn mặt tức giận
đến vểnh râu mép, Dương Đan Hòa chầm chậm đi phía sau, khuôn mặt cười tủm tỉm
ung dung, nhưng Lâm Hàn nhìn thế nào cũng thấy có chút giống như cười trên sự
đau khổ của hắn.


  • Anh thì giỏi rồi! Cháu gái tôi xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, thế mà anh đầu
    độc nó thành cái gì? Mới đi học được hai tuần, bạn cùng lớp trêu đùa bắt mấy
    con cóc bỏ vào ngăn bàn của cả đám con gái, con nhà người ta thì ngoan ngoãn
    đi báo giáo viên, còn cháu tôi lại trực tiếp gọi ra cả đàn rắn dọa cho đám con
    trai kia tè ra quần. Giáo viên thậm chí còn phải gọi đến hộ viện tới mới giúp
    đuổi được hết đám rắn đi, báo hại tôi còn phải lên trường nghe người ta than
    vãn một trận!


  • Còn nữa, giáo viên dạy pha chế dược liệu, con nhà người ta quy quy củ củ
    làm theo công thức, con anh thì tốt rồi, vì làm lạnh nhanh mà trực tiếp đóng
    băng cả lô dược, khí nóng bên trong không thoát ra được làm lớp học nổ thất
    linh bát lạc. Giờ học luyện dược thì vì một đứa khác châm chọc nó hai câu mà
    trực tiếp phun nước dập lửa của người ta vào lúc mấu chốt nhất, làm hại cha mẹ
    nó đến tận nhà khiếu nại hai cái mặt già bọn tôi!


  • Còn… còn…


Lâm Tuyệt vốn còn định kể lể tiếp, nhưng nhìn sắc mặt tội nghiệp long lanh
nước mắt của Lâm Băng, thoáng chốc tron lòng mềm nhũn, chỉ có thể nuốt hết
những lời sau vào bụng.

Chiến tích của Lâm Băng thì còn nhiều lắm, rõ ràng toàn những thứ cực kỳ cơ
bản, trẻ con còn làm được, nhưng Lâm Băng thì lần nào cũng thất bại, hơn nữa
còn thất bại rất hoành tráng, làm hại lúc thì một người, lúc thì một cơ số
người thất bại theo. Có lần còn vì giáo viên tức giận mắng nàng, đồng thời làm
mẫu lại để bày tỏ việc pha dược dễ thế nào, Lâm Băng lại trực tiếp thi thủ
đoạn, làm lửa bị yếu đi chút ít, giáo viên thoáng chốc thất bại, xấu hổ vô
cùng. Nhưng cuối cùng Lâm Băng vẫn bị phát hiện do còn quá non, cuối cùng vẫn
phải là Lâm Tuyệt vác mặt già đi giải quyết!

Chính Lâm Tuyệt cũng không tin nổi, một bé gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy,
tại sao đến trường có thể nghịch ngợm được đến mức đó!

Mấy lần nhẹ nhàng dạy bảo nàng, Lâm Băng chỉ ngây ngô đáp lại một câu khiến
Lâm Tuyệt sôi máu:


  • Bố đẹp trai bảo ăn miếng phải trả miếng, không đè bẹp được thì phải đập tan
    niềm tin của kẻ địch, không cho bọn chúng động tâm tư lên đầu mình nữa! Người
    chung quy phải dựa vào mình, nhờ và người khác giải quyết hộ tính cái gì?

Lâm Tuyệt nhức hết cả đầu, nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Bởi lời này tuyệt đối chính xác a! Chính hắn cũng từng dạy con như thế!

Nhưng là khi hai đứa con của hắn đều đã trưởng thành, nhận thức rõ mọi chuyện!
Còn Lâm Băng mới lớn bao nhiêu a? Đến kẻ địch và bạn bè nàng có phân biệt được
không còn là vấn đề lớn. Cái lớp học kia được tổ chức cũng là để giáo dục căn
bản là phụ, gắn kết tình bạn cho đám con trẻ mới là chính, để sau này bọn
chúng lớn lên nhỡ có mâu thuẫn gì thì cũng vì chút tình bạn nối khố mà bỏ qua
một hai.

Vậy mà Lâm Băng lại mang cái tư tưởng ăn miếng trả miếng từ nhỏ như vậy, lớn
lên còn bá đạo đến mức nào? Lâm Tuyệt sao mà yên lòng a?

Vì vậy, mọi lửa giận bây giờ đều trút lên đầu Lâm Hàn, ai bảo hắn dạy một đứa
bé mấy thứ loạn thất bát tao như vậy? Hơn nữa còn chưa đến trường học lễ phép
đã dạy tu luyện trước, chẳng phải là khiến nàng ngang ngược từ nhỏ sao?

Lâm Tuyệt sinh trưởng ở học viện Cửu Long, hệ thống giáo dục nơi đây đã ngấm
sâu vào máu. Với hắn, tu luyện có thể từ từ, bảy tám tuổi bắt đầu tu luyện
cũng không muộn, nhưng nhân cách mới là cái quan trọng. Trẻ con thì cần gì tu
vi? Dạy trụ cột là được, quan trọng nhất là giáo dục nhân phẩm! Nhưng Lâm Hàn
lại trực tiếp đưa cho con bé một hệ thống tu luyện, khiến nó từ sớm đã có thực
lực tranh đấu, đây là điều mà cả ba đại tộc của học viện cũng hạn chế làm, đó
mới là điều khiến Lâm Tuyệt bất mãn.

Chung quy cũng là vì Lâm Hàn chưa từng làm cha, cũng chưa cho con đi học bao
giờ, cũng chưa từng đọc sách dạy con và tham khảo phương pháp của học viện.
Nếu cứ để như vậy, Lâm Băng từ nhỏ đã vượt trội hơn chúng bạn, sinh ra kiêu
căng khó thuần, khinh thị thiên hạ đến một ngày nào đó bị áp bức khó nhịn,
hoặc bị đồng lứa vượt qua, nàng làm ra chuyện gì làm sao mà biết được? Altar
Willams chẳng phải là vết xe đổ hay sao?

Nghĩ đến đó, Lâm Hàn hơi toát mồ hôi, thầm than may mắn mình còn kịp thời giao
bé con này cho cha mẹ giúp giáo dục. Nếu dựa vào cái trình độ làm cha cùi bắp
của hắn, dạy hư con cái là điều khó tránh khỏi.

Điều duy nhất khiến Lâm Tuyệt tự hào chính là, giáo viên dù có ý kiến về thái
độ của con bé, nhưng ai cũng phải gật đầu công nhận nàng rất mạnh, ngay cả
tiểu bá vương trong lớp, Ban Philz, con cháu trực hệ tộc Philz, cũng phải cam
bái hạ phong với nàng, sau này còn trực tiếp lẽo đẽo theo nàng như cái đuôi
nhỏ.

Ở cái tuổi như thế, khi mà đám con trẻ đều chỉ mới nhập môn, giỏi lắm cũng chỉ
là Võ Sĩ, Học Đồ, vậy thì Lâm Băng đã được tính là thiên tài trong thiên tài.

Đương nhiên, cũng không ai thực sự mệnh danh thiên tài cho cái lũ trẻ ở tuổi
này cả, tất cả chỉ là ấn tượng trong tiềm thức! Mọi thứ còn cần đợi thời gian,
khi bọn chúng thực sự trưởng thành mới có thể kết luận!

Mắng một trận xong, Lâm Tuyệt cũng nguôi ngoai phần nào, hừ lạnh một tiếng,
phất tay áo bỏ đi.

Chỉ còn Lâm Hàn đứng đó mặt đen xì, trán toát mồ hôi, Lâm Băng khuôn mặt đáng
thương nhìn hắn, Tuyết Thiên Lăng mặt không biểu tình, nhưng trong lòng cũng
có phần suy tư sâu xa, còn Lê Ân Tĩnh thì cực kỳ tán đồng, nhưng không quên
cười nhạo Lâm Hàn vài tiếng.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #236