Tình Huống Trên Đảo


Người đăng: nameros

Vừa bước xuống thuyền, Lâm Hàn đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc tiến tới.
Vẫn bộ ma pháp bào trắng muốt như quang minh, vẫn dung mạo tuấn lãng đậm chất
tây phương, vẫn một thần thái tự tin đầy phong độ. Nếu có điểm khác, vậy thì
là hắn đã trưởng thành hơn, càng tự tin hơn trước.

Tiến lại gần, Gary rất vui mừng ôm Lê Ân Tĩnh, sau đó ân cần chào hỏi:


  • Nhoáng đó đã ba năm rồi, nếu dì không đến, cháu còn tưởng dì đã quên còn
    thằng cháu này rồi chứ!

Lê Ân Tĩnh đập một cái vào ngực Gary cằn nhằn:


  • Còn nói! Không phải chính mi cũng không đến thăm bà dì này sao?

Gary bất đắc dĩ với những ánh mắt soi mói xung quanh, nhưng cũng chỉ đành cười
khổ giải thích:


  • Dì cũng nên thông cảm! Bây giờ cháu của dì là người có thân phận, rất bận
    nha!

Lê Ân Tĩnh bĩu môi, không phản đối nhiều nhưng cũng bất mãn lẩm bẩm:


  • Bận! Bận cái gì mà không dứt ra được vài bữa?

Cũng chỉ là cằn nhằn ngoài miệng thôi, chứ Lê Ân Tĩnh biết tình huống của
Gary, cũng thừa hiểu hắn không thể dứt ra nổi dù chỉ một khắc.

Chẳng phải chính nàng cũng chưa từng rời khỏi học viện năm năm trời hay sao?
Nếu ba năm trước không phải Gary đến học viện Cửu Long có việc, tình cờ để Lê
Ân Tĩnh biết được tìm tới, vậy thì hai dì cháu cũng không biết tình hình đại
khái của nhau, lại mất công suy nghĩ nhiều.

Hàn huyên thêm một lúc, Gary cũng đã chú ý tới Lâm Hàn đang thảnh thơi ngắm
cảnh bên cạnh, cũng đã chú ý tới đại mỹ nhân băng tuyết hàn sương bên cạnh
hắn. Nhưng Gary không hề tỏ ra chút dị thường nào, chỉ mỉm cười tiến tới:


  • Xin chào, đã sáu năm không gặp! Không biết anh còn nhớ tôi chứ?

Đồng thời cũng hữu hảo đưa một tay ra.

Lâm Hàn mỉm cười bắt tay với hắn đáp:


  • Tôi thường không qua ghi nhớ những người không quan trọng! Nhưng cậu thì
    khác! Tôi không có dám quên! Ha ha...

Vừa nói, Lâm Hàn vừa nháy nháy mắt với Lê Ân Tĩnh, khiến nàng rất hung dữ
trừng lại một cái.

Gary cũng vuốt vuốt mũi cười khổ! Sao tên nay nói chuyện cũng giống dì vậy?
Một chút nể mặt cũng không có! Ý hắn chẳng phải là ta cũng là người không quan
trọng, chẳng qua nể mặt dì nên mới không dám quên hay sao?

Mà nghĩ lại, nếu không có mối quan hệ với Lê Ân Tĩnh, đúng là Lâm Hàn đã quên
béng mất Gary là nhật vật nào rồi!

Thói quen này rất không tốt, khiến mạng lưới quan hệ của Lâm Hàn bị thu hẹp
rất nhiều! Nhưng biết làm sao? Hắn vốn là một con mọt game chính hiệu! Còn may
bên người có một cô gái tài giỏi như Lê Ân Tĩnh, nếu không hắn đã là một tên
Ninja mù thông tin mất rồi.

Gary nghe vậy cũng cười lên ha hả:


  • Xem ra tôi bị coi nhẹ mất rồi! Đừng quên năm xưa là nhờ ai mà hai người mới
    quen nhau! Aiz... thói đời a, động phòng xong là quên bà mối, thật đau lòng a!

Lê Ân Tĩnh đứng bên cạnh, đột nhiên đỏ bừng mặt phản bác:


  • Nói linh tinh cái gì? Bà cô đây vẫn còn là thiếu nữ độc thân, thành hôn hồi
    nào?

Gary rất vô tội nhún vai, mắt tròn xoe như ngạc nhiên vô cùng:


  • Ai đã nhắc đến dì? Chỉ là ví dụ thôi, có cần nổi nóng vậy không?

Lê Ân Tĩnh cũng biết mình lỡ miệng, chỉ đành hung hăng im lặng, sau đó lại
nghiến răng nghiến lợi bấm vào hông Lâm Hàn một cái, khiến hắn đau đến nhe
răng nhếch miệng.

Nhìn hai người hết liếc mắt đưa tình lại “âu âu yếm yếm”, Gary đột nhiên vui
mừng mỉm cười:


  • Chỉ mong hai người sẽ mãi như thế này!

Lâm Hàn vẫn còn chưa thoát nạn, mếu máo nói:


  • Cậu đây là đang chúc hay đang rủa tôi cả đời bị bắt nạt vậy? Aaa... đau!

Lại là một âm thanh thảm thiết...

...

Qua một lúc hàn huyên, một đoàn bốn người cũng tạm dừng lại. Dù sao nơi đây
tai vách mạch rừng, không phải chỗ nói chuyện. Gary đi trước dẫn đường, ba
người Lâm Hàn theo sau, tới truyền tống trận về nơi cư trú của Gary.

Đảo Bạch Tượng này là một trong những hòn đảo lớn nhất Công Hội Ma Pháp, diện
tích rộng tới ba ngàn dặm, nếu không có truyền tống trận, vậy thì việc di
chuyển đúng là rất mệt mỏi, nhất là với những người có tố chất thân thể không
cao như ma pháp sư.

Lâm Hàn không tránh được lại cảm thán một phen, có truyền tống trận đúng là
tốt a! Muốn đi đâu là đi đó, hơn nữa còn là cả nhà đi đi lại lại như du lịch,
còn tiện hơn cả máy bay phản lực kiếp trước! Chỉ tiếc, thứ này là sản vật độc
môn của công hội ma pháp, Võ Đạo Môn cũng chỉ là sơ múi đôi chút, còn các thế
lực khác hoàn toàn không có!

Chỉ là, mình cũng có phi lôi thần, mặc dù không so sánh được với truyền tống
trận, nhưng như vậy là đủ đối với bản thân rồi!

Trên đường đi, Lâm Hàn cũng không có ấn tượng gì nhiều. Nơi đây cũng chỉ đơn
giản là một thị trấn ven biển như bao thành thị khác, chủng người chủ yếu là
người phương Tây, mũi cao mắt sâu, tóc thì đủ màu sắc, hơn nữa hoàn toàn là tự
nhiên chứ không phải bằng thuốc nhuộm như kiếp trước, đương nhiên, vẫn có
không ít người phương Đông chung sống, nhưng hình như bọn họ không quá được
chào đón và hòa nhập giống như những người phương Tây kia.

Phương tiện và vật chất ở nơi này rất có hơi hướng hiện đại, toàn bộ tàu biển,
tàu cá đều đóng từ những thứ kim loại rắn chắc, hơn nữa còn được gia cố ma
pháp cực kỳ tinh diệu, phát ra những thứ ánh sáng rực rỡ và kỳ ảo! Ngoài ra
còn không ít du thuyền đồ sộ mà kiếp trước nằm mơ Lâm Hàn cũng không dám mơ
đến, nhìn chúng mặc dù không là gì so với những thứ Lâm Hàn đã chứng kiến kiếp
này, nhưng so với kiếp trước, chúng là cả một kỳ tích!

Ít nhất, kiếp trước Lâm Hàn chưa từng có cơ hội chứng kiến du thuyền nào dài
hơn ba trăm mét, nhưng ở đây lại có tới năm cái vượt quá kích cỡ đó, trên du
thuyền cũng đầy đủ tiện nghi trang hoàng, cực kỳ sang trọng chứ không phải
loại Thuyền đóng gỗ mang đậm phong cách cổ đại như của Lộ Bách Linh trước đây!

Nếu nói về hưởng thụ, ma pháp sư biết hưởng thụ hơn võ giả nhiều!

Trên đường đi, không ít người không hề quen biết, vậy mà lại chủ động tránh
đường, thậm chí còn tôn trọng cúi chào Gary một cái, không vì gì khác, chỉ vì
bộ ma pháp bào mà hắn đang mặc!

Ma pháp sư, đó là một chức nghiệp cao quý! Trên đảo Bạch Tượng này ai mà chưa
từng có ước mơ được học ma pháp, được tới trường học, thậm chí ngồi trên giảng
đường của giáo sư Barry? Chỉ là, ước mơ ấy khó thực hiện quá. Bọn họ, những
người thường chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, trông mong con cháu mình sau này
sẽ xuất hiện một đứa như vậy, làm rạng danh tổ tông!

Hơn nữa, ma pháp sư này còn mang theo tấm huy chương một vầng loan nguyệt sáng
chói, điều đó đại biểu cho cái gì?

Đại biểu cho tu vi cường đại hiếm có khó gặp, đối với những người ở tầng chót
xã hội nơi đây, cả đời họ cũng không một lần được chứng kiến huy chương hình
sao, chứ đừng nói đến loan nguyệt!

Trên đảo Bạch Tượng chỉ có duy nhất một người mang huy chương mặt trời, chính
là Pháp Thần – Giáo sư Ice Barry! Tượng đài vĩ đại mà cả đảo Bạch Tượng ngưỡng
mộ!

Loan nguyệt – Đó là huy chương của Pháp Thánh! Mặt trăng càng tròn đầy thì cấp
độ của Pháp Thánh càng cao, đến Pháp Thánh cấp mười thì là một vầng viên
nguyệt vẹn toàn!

Còn đến cấp Đế là sao trời, một sao là Pháp Đế cấp một, cho đến mười sao là
cấp mười!

Cứ như vậy, Lâm Hàn biết đại khái được các kiểu huân chương trong công hội ma
pháp. Học đồ là hình cọng cỏ. Pháp sư là hình cành cây khô. Đại pháp sư là cây
có lá. Pháp tông là hình pháp trượng có chân. Pháp tôn là pháp trượng có khảm
ngọc. Pháp vương là hình vương miện. Pháp hoàng huy chương giống Pháp vương,
nhưng ma pháp bào đã đổi loại khác, có những hoa văn óng ánh đầy kỳ diệu, mang
theo năng lực phòng thủ nhất định.

Trong thị trấn mà hắn đang đứng, đại khái rất ít ma pháp sư, mà có thì hầu hết
cũng chỉ có huy chương cọng cỏ và cành cây khô, hầu hết là trẻ em chừng mười
hai trở xuống. Chỉ có duy nhất vài người chừng dưới ba mươi có huy chương cây
có lá, một người có huy chương pháp trượng, tất cả đều là giáo viên trực thuộc
trường học.

Bước tới truyền tống trận, Gary cứ như vậy thông qua như chỗ không người,
chẳng ai ngăn cản hắn! Những người canh giữ truyền tống trận có kiến thức hơn
đám người thường nhiều, họ hiểu huy chương loan nguyệt kia đại biểu cho điều
gì.

Trên đảo Bạch Tượng này chỉ có duy nhất một người như vậy!

Cũng là người quyền lực nhất trên đảo sau giáo sư Barry!

Người học trò xuất sắc nhất trong ba học trò thân truyền của giáo sư!

Đại tế tự Gary của công quốc Quang Tượng!

Cũng nên nói lại, trên hòn đảo ba ngàn dặm này thực tế cũng tồn tại ba công
quốc, sự cai trị của họ hoàn toàn không liên quan đến giáo sư Barry! Giáo sư
Barry giống như một tồn tại siêu nhiên vậy, việc của ông chỉ là dạy dỗ học
trò, tập trung nghiên cứu tu luyện, ngoài ra còn là tượng đài, là thần bảo hộ
của cả đảo Bạch Tượng.

Nhưng ba học trò của giáo sư Barry thì khác, ba người tranh đoạt địa vị của
nhau rất gay gắt, mong muốn nhận được sự coi trọng của giáo sư, tiến tới lấy
được quyền lực cao hơn trong công hội sau khi xuất sư! Như đã nói, việc tranh
đoạt quyền lực ở Công Hội Ma Pháp là cực kỳ gay gắt, không kém bất cứ đâu.

Giáo sư Barry cũng biết chuyện này, nhưng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy,
ba công quốc cũng muốn vốn cũng ngươi tranh ta đoạt đời này qua đời khác, giờ
có trợ giúp cường đại như vậy, lẽ nào không nhận? Vì vậy ba học trò của giáo
sư Barry lần lượt trở thành ba người nắm quyền cao chức trọng ở ba công quốc.

Đại tế tự Gary của Quang Tượng phía Đông Nam.

Quân đoàn trưởng Alex Quantum của Băng Tượng phía chính bắc.

Quốc sư Thiên Kế của Phong Thủy Tượng phía Tây.

Trong đó Gary thiên về trị liệu hậu cần, Alex hiếu chiến thích xung phong công
địch, còn Thiên Kế lại là người Phương Đông, dù chuyên tu ma pháp nhưng lại
mang theo chút gì đó rất kỳ dị và đặc biệt, hắn là kẻ chuyên thiết kế bẫy rập,
có chút hơi hướng kỳ môn độn giáp, thậm chí là cả thứ kỳ bí khó hiểu như
“phong thủy.

Trong ba đồ đệ, chỉ có duy nhất Gary là pháp thánh, hơn nữa còn là cấp ba.
Trong khi hai người kia chỉ là Pháp Đế cấp mười. Chuyện này cũng không trách,
ai bảo Gary ngoài sư phụ ra vẫn còn một cô “dì” cực kỳ lợi hại và thích bao
che đây?

Nếu không có Lê Ân Tĩnh âm thầm ủng hộ rất nhiều vật chất và cả những kinh
nghiệm hiếm có, có lẽ Gary còn chả sánh nổi hai “sư huynh” kia, đừng nói là
vượt lên đầu họ.

Trải qua truyền tống trận, ba người Lâm Hàn được dẫn đến một biệt thự tràn
ngập ánh sáng, khắp nơi đều dày đặc các tòa tháp cao, được thiết kế rất đặc
biệt để hấp thu và phản xạ ánh sáng mặt trời, khiến tòa biệt thự trở nên lộng
lẫy vô cùng.

Trong biệt thự không có ai, chỉ có một người là Gary.

Vào trong phòng khách, sau khi mọi người an vị, Gary mới cười nhạt lên tiếng:


  • Được rồi, tôi cũng không thích dài dòng, nói thẳng đi, anh cần tôi giúp gì?

Gary cũng là người thông minh, Lâm Hàn và hắn chẳng phải thân thiết gì, vậy mà
vừa tỉnh dậy đã cuống cuồng chạy đến đây, đương nhiên cũng có thể đoán là dì
vì nhớ mình nên Lâm Hàn mới đi theo. Nhưng nếu thế thì còn dẫn theo cô gái kia
làm gì?

Lâm Hàn cũng không phản bác, chỉ mỉm cười nói:


  • Tôi muốn lấy được truyền tống trận, đương nhiên, chỉ là một cái truyền tống
    trận phế phẩm, tôi nghĩ chuyện này cũng không khó với cậu chứ?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #226