Người đăng: nameros
Khục khục khục...
Một thân ảnh chật vật nổi lên trên mặt nước, khó khăn lắm mới bò được vào bờ.
Bộ đồ lụa tím mỏng manh trên người nàng giờ đã ướt đẫm, không ít chỗ bị xung
lực kinh khủng khiến cho rách toạc, để lộ ra lớp giáp bạc bên trong cũng đang
chịu tổn thương trầm trọng.
Những giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất, lần này Tống Huyền Ly đúng là bị thương
không nhẹ. Một kích quái lực quyền thiên băng địa liệt kia đủ để mọi đối thủ
kinh hồn táng đảm, kể cả chân khí hộ thể của nàng cũng không ăn thua gì, vậy
mà lại bị thứ man lực thô thiển đó phá vỡ!
Không, không chỉ đơn thuần là man lực! Cái thứ quyền pháp đó lợi dụng một pháp
môn nào đó tăng lên sức mạnh bạo kích từ nội tại, khiến lực trùng kích trở nên
cực kỳ khủng khiếp! Pháp môn như vậy trên đời có không ít, nhưng người sử dụng
hầu hết đều phải phân ra hơn một nửa chân khí tự bảo vệ thân thể mình trước
phản lực khi va chạm, vì vậy lực xung kích sẽ giảm đi rất nhiều, còn lâu mới
đạt được tới mức độ của Lâm Hàn!
Tên này thì khác, hắn trực tiếp dùng cỗ thân thể kia, dùng nắm đấm của mình
chịu đựng toàn bộ phản lực khi va chạm mà không nhíu mày một cái! Thân thể
mạnh mẽ như vậy... Thiên Sinh Khó Gặp.
Cũng chỉ có duy nhất dạng thân thể mạnh mẽ như Lâm Hàn mới có thể sử dụng loại
quyền pháp bá đạo cương mãnh đến dường này!
Rút lui thôi!
Tống Huyền Ly thở dài một tiếng, trận chiến hôm nay nàng xác nhận mình đã thua
rồi!
So về sức công kích, độ mạnh mẽ của bản thân, nàng không bằng hắn, từ đầu đến
giờ hắn chưa sử dụng toàn lực! Nắm giữ tình báo về hắn, nàng biết, một khi Lâm
Hàn sử dụng toàn lực, sức tàn phá ấy còn viễn siêu nhiều so với ma pháp sư,
hắn... xứng danh là một con quái vật hủy diệt!
Ưu thế duy nhất của nàng trước hắn là đạo cảnh có thể gây chút khó khăn, nhưng
thân thể tên này còn mạnh mẽ đến mức vượt quá cả sức mạnh đạo cảnh của nàng.
Tống Huyền Ly không thể hiểu nổi tại sao một người có thể bồi đắp thân thể
mạnh đến mức đó? Ông trời cho hắn thiên phú quá lớn, hay là cho hắn quá nhiều
linh đan diệu dược hay sao?
Tính toán, nàng còn định ép hắn sử dụng toàn lực, tàn phá quá nhiều để dẫn dụ
vị kia ra tay! Nhưng đáng tiếc, chỉ những thủ đoạn chưa hoàn chỉnh kia hắn đã
có thể đánh bại nàng, hơn nữa còn là thảm bại, khiến mọi tính toán của nàng
tan thành bọt nước!
Ninja! Ninja là đây sao? Mạnh mẽ đến như vậy! Ta càng ngày càng hứng thú với
ngươi rồi!
Năm năm trước là bại tướng dưới tay ta! Năm năm sau lại có thể dễ dàng đánh
bại ta, mặc cho ta đã tiến bộ rất nhiều, tự ngạo cùng thế hệ không mấy ai nổi
trội hơn mình!
Sừng sững đứng trên mặt nước, thần kiếm nắm trong tay, cặp mắt lạnh lùng nhìn
xuống Tống Huyền Ly với tư thái của người chiến thắng. Tà áo ngự thần bào màu
trắng tung bay trong gió, ngang nhiên đón nhận trận mưa đất, nước và đá từ
trời xanh, nhìn qua cũng có mấy phần thiếu niên lãnh tuấn oai hùng.
Lâm Hàn lạnh lùng nói!
Tống Huyền Ly hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại cười khanh khách đứng dậy:
Sao vậy? Lâm thiếu gia không phải người của học viện Cửu Long sao? Chẳng
phải mấy người “chính đạo” các ngươi vẫn thường hô hoán tru diệt tà tông bọn
ta hay sao? Khách khách!
Vớ vẩn!
Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn nàng, thần sắc như thường nói:
Đại lục này từ khi nào có chính tà vậy? Mấy thứ đó thuần túy là lòe bịp bọn
ngu xuẩn và tẩy não trẻ con mà thôi! Đại lục Ma Võ tôn sùng sức mạnh, kẻ mạnh
thì làm vua! Tà tông các ngươi có thể trường tồn trước o ép của cả sáu thế
lực, chứng minh các ngươi rất mạnh! Mà ta thì không muốn chọc kẻ mạnh! Ân oán
giữa ta và ngươi cũng không có nhiều, một trận hôm nay là đủ rồi! Nhưng tất cả
nhẫn thuật mà ngươi đánh cắp, ta sẽ thu hồi lại tất cả! Đây là điều mà ta phải
làm!
Khách khách!
Tống Huyền Ly lại càng cười sảng khoái:
Thú vị! Ngươi đúng là là một kẻ rất thành thật! Nhưng ta cũng phải nói với
ngươi! Một trận hôm nay, người ta lại càng hứng thú với Nhẫn thuật rồi! Không
chỉ ta, mà còn không ít người khác cũng sẽ không bỏ qua! Ngươi cho rằng ngươi
là ai mà lại muốn đòi lại nhẫn thuật từ Thiên Thánh Tông?
Ta nghĩ rằng...
Lâm Hàn nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, giọng điệu kéo dài đến
năm giây mới mở lời:
... Ta là cường giả!
Hơn nữa! Ta đang đòi lại thứ thuộc về mình, là người nắm lý! Mặc dù ta
không quan tâm mấy cái này, nhưng nếu ta đưa ra thêm một ít giá trị, ta tin
rằng sẽ có không ít người tự xưng chính nghĩa giúp ta đối phó Tà tông! Hắc
hắc!
Ngươi cam tâm sao?
Tống Huyền Ly cười lạnh hỏi lại! Không chờ Lâm Hàn trả lời, một thân ảnh màu
xanh đã cuốn lấy nàng và cả đám người Đại Nhẫn, cả đám chợt lóe lên rồi biến
mất không còn chút tung tích! Khiến “dự định” trước xử đẹp đám người đại nhẫn
cũng tan thành bọt nước.
Một lúc sau!
Lâm Hàn vẫn ngước nhìn theo hướng mà Tống Huyền Ly biến mất, trên môi nở nụ
cười nhếch mép cực kỳ đểu cáng.
Đứng sau hắn, Lê Ân Tĩnh và Tuyết Thiên Lăng song song mà đứng, Lâm Hàn cười
hì hì xoay người, nắm lấy tay Tuyết Thiên Lăng, khí chất hiên ngang thoáng
chốc đã biến mất sạch sành sanh.
Lâm Hàn hỏi giống như một đứa bé tò mò, mắt tròn xoe khiến Tuyết Thiên Lăng
rất bất đắc dĩ.
Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt đáp:
Lâm Hàn cũng nhếch mép mỉm cười, từ lời nói lạnh nhạt tự tin của Tuyết Thiên
Lăng, hắn đã biết, bố trí của mình đã thành công rồi!
Tuyết Thiên Lăng không chỉ là một thiên tài, hơn nữa còn trời sinh chính là
khắc tinh của Tống Huyền Ly kia! Cái gì Tống Huyền Ly biết, nàng cũng biết thứ
tương tự hoặc khắc chế, hơn nữa còn xuất sắc hơn. Tống Huyền Ly biết dùng độc,
Tuyết Thiên Lăng chính là một bậc thần y chuyên giải độc, Tống Huyền Ly biết
dùng cấm chế, Tuyết Thiên Lăng cũng là cao thủ cấm chế, Tống Huyền Ly có võ
đạo siêu tuyệt, Tuyết Thiên Lăng hiện giờ đã là bước một chân vào cảnh giới Võ
Thần, hơn nàng không chỉ một bậc.
Đó cũng là nguyên do mà Tống Huyền Ly bao năm nay vẫn ghen ghét hậm hực với
nàng. Lợi dụng mâu thuẫn giữa hai thế lực Võ Đạo Môn và Tà Tông, hai bên minh
tranh ám đấu không chỉ một lần, hầu hết là Tống Huyền Ly thất bại trở về, chỉ
có một lần thành công, cũng là một lần duy nhất khiến Tuyết Thiên Lăng sa ngã.
...
Chuyến đi lần này, kể như đã thành công một nửa rồi!
Mục tiêu tiếp theo, đó chính là công hội ma pháp ở chính Tây!
Quần đảo nằm ở đông bắc học viện Cửu Long, tây bắc Thần Tướng Chiến Quốc, cực
tây, và cũng là cực đông của khối đại lục khổng lồ nhất trên tinh cầu này.
...
Cách đó thật xa.
Khụ khụ khụ...
Tống Huyền Ly khổ sở ho khan, lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có chút
mờ mịt nhìn cảnh tượng xung quanh. Đứng bên nàng, Vũ Linh Hà thảnh thơi kết
ấn, thả đám người Đại Nhẫn từ phong ấn quyển trục ra, bọn chúng dù còn sống,
nhưng nếu nhốt bên trong đó quá lâu, bọn chúng chắc cũng thành thi thể mất.
Tống Huyền Ly có chút khó nhọc hỏi.
Vũ Linh Hà lấy ra một chiếc la bàn, chỉnh chỉnh một chút rồi trả lời:
Nhìn cảnh tượng xung quanh, khắp nơi đều là rừng băng núi tuyết, cả không gian
tràn ngập một màu trắng xóa, kết hợp với những ráng hồng quái đản, cả không
gian rộng lớn chẳng có lấy một mống người, Tống Huyền Ly cũng có chút nhớ mang
máng:
Vũ Linh Hà gật đầu:
Đúng vậy, giảng đường của giáo sư Ice Barry ở cách đây ba trăm dặm. Chỗ
chúng ta đang đứng là trên một ngọn núi cao, dưới chân núi có một thị trấn nhỏ
có thể cư trú! Hòn đảo Bạch Tượng này rộng hai ngàn dặm, do dân cư nơi đây đều
học ma pháp từ giảng đường của giáo sư Barry nên hầu hết sử dụng bốn loại ma
pháp là: Thủy – Phong – Quang, và hiếm nhất là Băng!
Đừng nói nhảm nhiều, đưa ta tới mật địa gần đây nhất! Ta cần dưỡng thương
một thời gian! Lâm Hàn chết tiệt, không ngờ lại mạnh như vậy? Cứ chờ đó, thù
hôm nay sau này ta sẽ trả lại gấp bội!
Vừa nói, Tống Huyền Ly vừa ôm ngực tựa vào người Vũ Linh Hà, chẳng mảy may có
chút nghi ngờ nào. Xem ra nàng vẫn rất tự tin về thuật cấm chế của mình.
Cũng không trách, trên đời có thể vượt qua Tống Huyền Ly về cấm chế, thực tế
chỉ có Tuyết Thiên Lăng và các thế hệ Võ Thần, Pháp Thần, mà người như vậy...
tìm ra còn khó hơn lên trời!
Tống Huyền Ly không tin Lâm Hàn có thể mời được một người như vậy!
Vũ Linh Hà chỉ lặng im gật đầu, đỡ lấy “thần nữ” xuống núi! Còn đám Đại nhẫn
đáng thương, chỉ có phần nếm gió tuyết thêm vài tiếng, khi nào tỉnh dậy thì tự
kiếm chỗ né tránh mà thôi!
...
Ba ngày sau.
Một nhóm một nam hai nữ cũng đã đặt chân lên đảo Bạch Tượng. Ba người này
không ai khác chính là một nhà Lâm Hàn. Lâm Hàn dùng thuật phi lôi thần chuyển
đến đảo Thanh Tuyền cách đó khoảng một ngàn dặm, sau đó đi theo thuyền khách
từ đảo Thanh Tuyền di chuyển đến đảo Bạch Tượng.
Từ trước khi họ đến đã có người tới đón tiếp rồi.
Người này không phải ai khác, chính là cậu “cháu” yêu quý Gary Hoàng Lê của Lê
Ân Tĩnh.
Mà thực ra, hiện tại hai người phải là chị em mới đúng!
Điều này không quan trọng nữa, quan hệ giữa hai người cứ giữ như trước đây là
tốt nhất, cũng không cần phải cho Gary biết về những chuyện đã xảy ra. Cứ để
hắn tự do bay lượn, theo đuổi ước mơ mà hắn muốn, vậy là đủ rồi!
Thân phận của Gary cũng không khó để hình dung, hắn chính là một trong ba học
trò cưng của giáo sư Ice Barry, là người mang thân phận cực kỳ hiển hách trên
đảo Bạch Tượng này, cũng như là thân phận không tồi trong công hội ma pháp.
Hiện nay, giáo sư Ice Barry đang bế tử quan mong chờ tìm kiếm đột phá mới
trong ma pháp, hầu như không hề lộ diện trong suốt sáu năm, vì vậy ba học trò
của ông cũng chính là người thay mặt truyền dạy ma pháp trên đảo, cũng như
quán xuyến tất cả mọi chuyện!
Trước khi lên đảo, Lê Ân Tĩnh đã dùng thông tấn phù nói trước với Gary, vì vậy
mới có chuyện hắn đích thân ra đây đón người như thế này.
Còn về vấn đề tại sao lại có sự “trùng hợp” này...
Thực tế chẳng có sự trùng hợp nào ở đây! Mà đơn giản chỉ là một sự sắp xếp từ
trước bởi một bộ não có chứa âm mưu mà thôi!
Tất cả chỉ là như vậy!