Đánh Bại


Người đăng: nameros

Lối suy nghĩ của Lâm Hàn xoay chuyển, hắn bắt đầu ngờ ngợ nhận ra được cách
khắc địch chế thắng đơn giản mà hiệu quả nhất.

Không cần sử dụng sức mạnh bá tuyệt của Mộc Độn cũng có thể chiến thắng!

Trên không trung, Tống Huyền Ly lạnh lùng nở một nụ cười, ống tay áo phất lên,
một lớp bụi mờ màu hồng phấn đầy mơ mộng chợt phiêu tán, bao phủ toàn bộ không
gian, đang theo trọng lực mà trầm xuống, biến cả mặt đất thành một màu hồng
thơ mộng.

Là độc khí!

Không biết là loại độc gì, nhưng tuyệt đối không thể hít vào!

Lâm Hàn đã nếm mùi độc tố của Tống Huyền Ly, bản thân hắn có thể chịu đựng,
không đến nỗi bị độc tố này miểu sát, nhưng chiến lực chắc chắn sẽ bị suy yếu,
như vậy quá bất lợi, cực kỳ bất lợi!

Hai tay hợp lại một vài ấn, kết thúc bằng ấn Dần, Lâm Hàn vốn định dùng Thủy
Độn quét sạch độc tố, nhưng nghĩ lại, độc tố của Tống Huyền Ly này cực kỳ khó
lường, dùng thủy độn đôi khi lại khiến nước nhiễm độc, tự mình hại mình thì
đúng là quá hổ thẹn.

Thổ độn cũng không ổn, đất không có tác dụng nhiều trong việc trừ bỏ độc khí
này, tối đa cũng chỉ giúp Lâm Hàn lợi dụng chút thời gian mà thôi!

Mà chút thời gian đó phải nghĩ ra được phương pháp khác công kích kẻ địch!


  • Hừ! Ngươi tưởng rằng nín thở là có thể ngăn cản độc khí của ta sao? Nằm mơ?

Trên trời, Tống Huyền Ly cười nhạo một tiếng, khí thế trên người bộc phát, đạo
cảnh mạnh mẽ ép xuống, bao phủ toàn bộ chiến trường, bọc cả đối thủ Lâm Hàn
trong đó.

Sức mạnh này... là Võ Thánh cấp tám, không sai được!

Phút chốc, Lâm Hàn cảm thấy thế giới này bắt đầu quay cuồng. Gió nổi mây tuôn,
tất cả đều mang theo độc khí phiêu tán với tốc độ đáng sợ, thế giới xung quanh
Lâm Hàn bắt đầu bị tách ra thành một thế giới riêng, tuân theo quy luật của
đạo cảnh, quy luật mà Tống Huyền Ly chế định!

Mặc dù không hề hít thở, nhưng Lâm Hàn có thể cảm nhận được độc tố đang như
ròi bọ muốn đục khoét lỗ chân lông, xuyên vào thân thể mình. Hắn phải nhanh
chóng dùng sinh cơ mộc hóa làn da mới nhất thời ngăn chặn được độc tố. Nhưng
tình hình cứ như vậy cũng không ổn tý nào.

Tống Huyền Ly cũng có chút kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, tên này vậy mà thực sự
không có đạo cảnh? Hoàn toàn sử dụng sức mạnh bản thân chống đỡ với đạo cảnh
của ta? Quái dị, quái thai! Đạo cảnh của ta đến võ giả, ma pháp sư đồng cấp
cũng không dám trực diện đón đỡ, bởi độc tố này thậm chí có thể ăn mòn cả đạo
cảnh lẫn thân thể của đối thủ, một Võ Thánh cấp sáu đối địch với đạo cảnh này,
dù cho có cố toàn lực chống đỡ cũng chỉ chịu được nửa phút không hơn! Vậy mà
tên này...

Tống Huyền Ly hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người càng trở nên mạnh mẽ, độc
dược từ ống tay áo tuôn ra ngày càng nhiều, cả hai kết hợp lại khiến Lâm Hàn
cảm thấy như mình đang chìm trong biển độc, bản thân hắn lại là một miếng thịt
tươi để độc tố tùy ý “tẩm ướp” vậy.

Không thể chịu nổi nữa.

Roành!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng cả khu vực vài chục dặm, trong ánh
mắt kinh dị của Tống Huyền Ly, Lâm Hàn kia vậy mà như một con quái vật, một
quyền đưa ốc đảo thiên sứ này san thành bình địa, đất đá lật tung lên như bị
thiên thạch va chạm, khói bụi một lần nữa tuôn đầy trời, khiến tầm mắt Tống
Huyền Ly phút chốc bị cản trở.

Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại được tầm nhìn, nàng lạnh lùng nhìn tới Lâm Hàn,
sặc mặt như đã tính từ trước.

Lúc này, Lâm Hàn đang lợi dụng đất đá trên trời, dùng một thứ thân pháp quỷ dị
đạp đá đăng thiên, vậy mà từng chút từng chút tiến tới, dần dần áp sát thân
thể nàng!

Chỉ sợ ngươi ở dưới đất! Còn nếu dám lên tới đây...

Kiều mị cười lên một tiếng, phi kiếm dưới chân chợt được phát động, ánh sáng
tím lưu chuyển, tốc độ cực nhanh lao về phía trước.

Không phải là lao về phía Lâm Hàn, mà ngược lại, nàng... bỏ chạy!

Vừa bỏ chạy vừa liên tục chém ra chủy thủ, lợi dụng đao khí cực kỳ sắc bén để
công kích tầm xa, khiến Lâm Hàn chỉ có thể vừa chật vật truy đuổi vừa né
tránh.

Hơn nữa, nếu để ý kỹ sẽ thấy, những luồng đao khí kia vậy mà chưa hề biến mất,
ngược lại bảo lưu trong không gian theo một trận thế kỳ dị nào đó, vậy mà dần
có xu thế bao vây lấy Lâm Hàn, đoạn tuyệt đường lui của hắn!

Giống như năm năm trước, chiêu thức đã hủy diệt Mộc Long!

Lâm Hàn lúc này cũng có vẻ đã nhận ra điều bất thường, nhưng hắn lúc này giống
như không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục tiến lên công kích vậy!

Tống Huyền Ly cũng không có ngốc, nàng biết Lâm Hàn có thuật phi lôi thần, có
thể chạy trốn ra khỏi trận địa này bất cứ lúc nào. Vì vậy nàng đã âm thầm dùng
đạo cảnh của mình bao bọc toàn bộ phạm vi nửa dặm xung quanh, lấy độc khí
khiến Lâm Hàn di chuyển tới đâu cũng gặp khó! Nếu hắn di chuyển ra ngoài phạm
vi này, vậy thì nàng càng không sợ, ngược lại chứng minh nàng đã chiếm thượng
phong, lui hắn được một bước.

Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại có vẻ như nổi khùng, vậy mà không lui lại, không
trốn tránh mũi nhọn, cứ như vậy một đường tiến tới như quyết ăn thua đủ với
Tống Huyền Ly vậy! Sắc mặt Lâm Hàn lúc này cũng trở nên hơi tái đi, dấu hiệu
trúng độc cực kỳ đặc sắc, lại càng khiến Tống Huyền Ly thêm tự tin hơn!

Tên này muốn nhanh chóng chấm dứt chiến đấu về trị độc!

Đó là suy nghĩ của nàng.

Xoeng!

Một luồng đao khí sắc bén cắt ngang tảng đá dưới chân Lâm Hàn, suýt nữa thì
chẻ hắn ra làm đôi. Lâm Hàn chưa kịp mượn lực di chuyển, nhất thời phiêu phù
trên không trung không chỗ tiếp lực.

Thời cơ!

Tống Huyền Ly nhìn ra sơ hở, sao Lâm Hàn lại không biết? Hắn vậy mà phản ứng
còn nhanh hơn nàng, bởi Tống Huyền Ly còn cần hoàn thiện đao thế vừa rồi, một
tay đặt lên chuôi kiếm Hàn Tuyết, vỏ kiếm phát ra ánh sáng xanh biếc đặc thù,
ánh kiếm sáng lóa lóe lên, chói mắt còn hơn cả mặt trời rực rỡ giữa buổi ban
trưa, một sát chiêu đòi mạng kéo tới, vượt qua khoảng cách mười mét, sát khí
khủng bố đầy mùi máu tanh vậy mà khiến Tống Huyền Ly lạnh gáy!

Là kiếm chiêu đã cắt chéo đảo đá vừa rồi!

Nheo mắt lại, Tống Huyền Ly vẫn không thể nhìn rõ điều gì đang xảy ra, nàng
chỉ có thể dùng thần thức miễn cưỡng cảm nhận được, thanh kiếm Hàn Tuyết kia
vậy mà dài ra một cách quái dị, lưỡi kiếm sắc bén dài hơn mười mét kia gào
thét như một con giao long ập tới, cắt ngang không gian muốn thôn phệ lấy thân
thể nàng.

Phản ứng theo bản năng thân thể, Tống Huyền Ly mạnh mẽ vung chủy thủ đón đỡ,
nàng chỉ vừa nhấc tay, chủy thủ vô hình đã va chạm với kiếm Hàn Tuyết miễn
cưỡng đỡ lấy kiếm chiêu súc thế mang theo quái lực cực kỳ bá đạo của Lâm Hàn,
sinh sinh ngăn chặn nó giữa không trung.

Boang!

Tống Huyền Ly đột nhiên thấy dưới chân nhẹ bẫng, chân khí và thần thức tán
loạn, phi kiếm của nàng, vậy mà đột ngột bị người mạnh mẽ đánh bay!

Nhìn lại, Lâm Hàn vừa tấn công nàng vẫn còn nguyên tại vị trí, thanh kiếm dài
ra đột ngột kia đang thu lại, nhanh chóng tra lại vỏ bao, nhưng tốc độ đó vẫn
còn trong tầm kiểm soát của nàng.

Theo tình hình chiến đấu nãy giờ, Lâm Hàn không thể phát động phi lôi thần
trảm liên tục nhanh tới vậy được!

Chỉ có thể giải thích bằng một cách!

Có kẻ khác công kích nàng!

Hay nói cho đúng, là một “bản thể” khác của Lâm Hàn đã công kích nàng!

Mộc phân thân chi thuật!

Lợi dụng bụi đất che mắt Tống Huyền Ly, phân ra phân thân, bản thể lại nhanh
chóng dùng phi lôi thần lẩn mất.

Phân thân hấp dẫn sự chú ý của nàng, khiến nàng tung ra đao pháp! Ngay trong
khoảnh khắc nàng công kích, chưa kịp hoàn thành đao thế, bản thể dùng phi lôi
thần trảm đã súc thế từ lâu đánh lén, phá vỡ phi kiếm của nàng, biến ưu thế
của Tống Huyền Ly thành bọt nước.

Đó chính là nhược điểm mà Lâm Hàn bắt được trong lối đánh của Tống Huyền Ly.

Người khác mặc dù phải xuất đủ chiêu mới tạo thành công kích, nhưng họ có thể
biến chiêu bất cứ lúc nào họ muốn, dù là miễn cưỡng đón đỡ hay là thành thục
phản công.

Nhưng Tống Huyền Ly mặc dù có ưu thế về thời gian xuất chiêu, chỉ cần khởi thế
là có thể công kích, nhưng nếu đòn đánh đã thực hiện, vậy thì nàng bắt buộc
phải hoàn thành đao thế, không thể rút lại, khoảnh khắc đó Tống Huyền Ly không
thể biến chiêu, không thể phản kích, có thể nói, trong lối đánh của nàng tồn
tại một kẽ hở thời gian. Mà Lâm Hàn lại có thể lợi dụng thuật phân thân, nắm
lấy kẽ hở thời gian đó!

Chỉ đơn giản như vậy, tuyệt kỹ thành danh của đại ma nữ, tuyệt kỹ đã khiến
không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn nuốt hận đã bị một Ninja phá vỡ.
Nhưng nghĩ lại, những người từng bị Tống Huyền Ly đánh bại hầu hết là do yếu
tố bất ngờ không kịp phòng bị mà thôi, chứ nếu để họ nắm giữ được năng lực của
Tống Huyền Ly, chắc chắn họ có thể nghĩ ra được cách giải quyết của riêng
mình.

Chỉ tiếc, những người đó đã chết đến không thể chết lại, làm gì còn cơ hội
nghĩ cách đối phó nàng?

Duy nhất chỉ có Tuyết Thiên Lăng là từng sống sót, và cũng mang được bí mật
này cùng đàm luận với Lâm Hàn, từ đó giúp hắn trụ vững trước thủ đoạn quỷ dị
của ma nữ, tiến đến phá giải nàng!

Một đòn đắc thủ, Lâm Hàn làm sao chịu bỏ qua?

Không biết từ bao giờ, phân thân kia đã thu lại kiếm Hàn Tuyết, trên tay nâng
lấy một tảng đá lớn đến bốn năm mét, cực kỳ rắn chắc và góc cạnh. Cơ bắp căng
ra, chakra xanh lam dũng động, toàn thân quái lực dồn đến, vậy mà lăng không
ném đi tảng đá lớn gấp vài chục lần thân thể của Tống Huyền Ly.

Oành!

Tống Huyền Ly còn đang bối rối vì bị đánh bay phi kiếm, tảng đá lại nắm bắt
thời cơ quá tốt, khiến nàng không né tránh được, một kích bị đập bay ngược về
phía sau, máu tươi phun ra thành một chiếc cầu vồng diễm lệ.

Haaaaaaaaa....

Tròng mắt Tống Huyền Ly co rút lại, ngay khoảnh khắc nàng còn đau đớn như bị
một con voi thần húc trúng, một thân ảnh cao lớn giáng xuống từ trên trời đã
hoàn toàn che đi ánh mặt trời trong mắt nàng. Ánh sáng duy nhất trong thiên
địa bây giờ là ngọn lửa chakra hừng hực trên quyền đầu của hắn, ngọn lửa bùng
cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, gần như bao bọc toàn bộ cánh tay Lâm Hàn.

Quái lực thần quyền!

Trong khoảnh khắc, Tống Huyền Ly vậy mà nhìn như có hư ảnh của Mộc Nhân với cơ
bắp khủng bố kia sau lưng Lâm Hàn, một quyền khổng lồ như muốn nghiền nát
thiên địa dần dần trùng hợp với nắm đấm nhỏ xíu mà sáng rực của hắn.

Oành!

Một quả đạn pháo kinh thiên giáng xuống mặt nước!

Một lần nữa, trời rung đất chuyển, bụi và hơi nước bao trùm không gian. Chỉ là
một vụ va chạm, vậy mà âm thanh chấn động đó lại có thể khiến cả quần đảo Địa
Nghĩ này rung chuyển!

Một quyền toàn lực như vậy, còn có người sống sao?

Trong đầu Quảng đại ca đang run lên lẩy bẩy! Hắn rốt cuộc đã hiểu, hôm nay
mình gặp được quái vật như thế nào.

Vậy mà mình còn định làm thịt học trò của người ta, nực cười a! May mà tên này
cũng không phải dạng chấp vặt, nếu không...


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #224