Tiêu Diệt


Người đăng: ngolam159789

Chích chích!

Hả?

Lâm Hàn nhíu mày, con cá kia lại biến hình một lần nữa, những tưởng sẽ hóa
thành loài gì đó rất dữ dằn, nhưng sao âm thanh lại… đáng yêu như vậy?

Hào quang tản đi, hiện ra trước mắt Lâm Hàn là một con chim cánh cụt xinh
xinh, chỉ cao đến đầu gối hắn, cả người như tạc bằng băng, tản ra từng đợt
sương hàn lạnh giá. Nếu nhìn qua, chắc không ít bé gái sẽ nổi lòng từ ái mà
chạy lại ôm ấp, nhưng Lâm Hàn biết, trong đôi mắt xanh lục kia đang ẩn chứa
bao nhiêu sự thù hận!


  • Chết tiệt! Cẩn thận! Đây là hình thái chung cực của nó rồi! Toàn thân tản
    ra khí tức băng lạnh, hỏa nguyên tố ta đưa vào cơ thể nó bị đánh tan đến một
    nửa rồi!
    Áo đỏ đột nhiên tức giận hô lớn.


  • Mẹ kiếp! Ngươi nói cái gì? Tiêu tán một nửa hỏa nguyên tố? Ngươi có nói đùa
    không vậy?
    Lâm Hàn vừa né tránh, vừa gầm lên tranh luận.


Tốc độ của chim cánh cụt quá nhanh, tạo thành từng tia sáng lạnh lẽo xẹt qua
không gian. Lâm Hàn vừa rồi chỉ hơi không cẩn thận, bị mỏ nó quẹt qua một cái
mà một nửa cánh tay hắn đã bị đóng băng lại. Nếu không phải Áo đỏ kịp thời
truyền đến một tia lửa, đánh tan hàn khí trên tay hắn thì có lẽ một tay Lâm
Hàn đã bị phế rồi.


  • Ta không cần nói đùa với ngươi! Không những tiêu tán hơn một nửa mà hỏa
    nguyên tố còn đang tiếp tục bị tiêu tán! Hàn khí của con cá này quá mạnh, nếu
    muốn tiêu diệt nó, ta cần toàn lực sử dụng hỏa ma pháp tấn công nó trong một
    khoảng thời gian! Chúng ta tính sai rồi, ta không ngờ Thủy Tinh Ngư này lại có
    thể diễn hóa ra Băng! Chỉ có một trong một trăm con Thủy Tinh Ngư xuất hiện
    tình huống này mà thôi!

Đúng lúc này.

Áo đỏ trừng lớn mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lâm Hàn vì nghe hắn nói, bị phân thần trong một tích tắc. Chỉ một tích tắc đó,
cánh của con chim kia đã xẹt qua cổ hắn, cảnh tượng đầu rơi xuống đất sắp hiện
ra trước mặt Áo đỏ.

Nhưng…

Không có đầu rơi xuống đất.

Không có máu chảy ra.

Chỉ một tiếng nổ nhẹ, một làn khói trắng, “Lâm Hàn” đã biến thành một khúc gỗ
bị cắt ngang, rơi tõm xuống nước.


  • Chết tiệt!
    Âm thanh xuất hiện ngay bên cạnh Áo đỏ, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm:

  • Nhanh thật! Nếu không phải ta đề phòng thì chết chắc rồi!

Lâm Hàn lúc này tràn đầy nghiêm túc. Hắn nhận ra, mình và con cá kia đã đến
tình trạng không chết không thôi. Bây giờ chỉ có hai phương án, một là bất
chấp thủ đoạn tiêu diệt nó, một là bỏ chạy.

Bỏ chạy? Nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại, nên phương án này hoàn toàn bị loại
bỏ!

Vậy thì chỉ có tiêu diệt nó!

Trong mắt Lâm Hàn tràn ra một chút hung ác.


  • Này! Ngươi chắc chắn có thể tiêu diệt nó nếu dồn toàn lực? Ngươi cần thời
    gian bao lâu?
    Lâm Hàn nghiêm mặt hỏi!


  • Ngay lập tức có thể sử dụng! Nhưng ta cần dùng lửa đốt nó trong khoảng hai
    mươi phút, mà trong thời gian đó, nếu nó có thể né tránh, chiêu số của ta sẽ
    trở thành vô dụng!


Lâm Hàn gật đầu.

Nếu ban đầu, chiến thuật của họ là “luộc” dần dần Thủy Tinh Ngư, thì bây giờ
là trực tiếp cho nó lên nướng, chỉ là Thủy Tinh Ngư không phải đồ ăn, ngươi
nướng nó mà nó lại bay mất thì…


  • Được! – Lâm Hàn cười lạnh gật đầu:

  • Ta sẽ làm que xiên, còn ngươi nhóm lửa thui sống nó!

Thủy Độn – Thủy Phân Thân.

Lâm Hàn hai tay kết ấn dần, sử dụng thủy phân thân tạo ra một thực thể khác.

Áo đỏ trừng lớn mắt, không thể tin nhìn hai Lâm Hàn đang đứng trước mắt mình.
Nếu trước đó, hắn chỉ hơi ngạc nhiên, thì bây giờ, hắn đã hoàn toàn thấy kinh
ngạc với thủ đoạn của Lâm Hàn rồi.

Loại thuật ngay lập tức tạo ra một thực thể giống mình, hắn thực sự chưa thấy
một ai có thể làm được. Trên đại lục Ma Võ này, chỉ có một số loại công pháp
có thể “phân thân”, nhưng hầu hết chỉ là ảo ảnh, che mắt đối thủ mà thôi!

Nhưng trước mắt… rõ ràng không phải ảo ảnh gì, là hai thực thể tách biệt hoàn
toàn. Rốt cuộc hắn đã làm thế nào?

Hai Lâm Hàn ăn ý gật đầu, một người vọt thẳng về phía Thủy Tinh Ngư đang nổi
điên.

“Lâm Hàn” như bắt đầu liều mạng, không thèm né tránh, từng quyền từng cước đều
sử dụng quái lực, như trời giáng nện vào Thủy Tinh Ngư.

Nhưng Thủy Tinh Ngư vốn dĩ đã không sợ đau, xúc giác kém cỏi khiến nó không
cảm nhận được thân thể mình bị tổn thương, đồng thời cũng làm nó không cảm
thấy quá đau đớn trong chiến đấu. Lại thêm việc nó quá nhanh, quyền của Lâm
Hàn trúng thì ít, mà trượt thì vô số kể.

Quái lực quyền nện tan nát cánh của nó, cánh lại mọc ra, bụng bị đụng vỡ, lập
tức lành,… Thủy Tinh Ngư hoàn toàn cấu tạo từ nước, kể cả đã biến thành băng
thì vẫn là nước, lực vật lý hoàn toàn là vô hiệu đối với nó!

Ngược lại, Lâm Hàn mỗi lần tiếp xúc là lại bị đóng băng thêm một phần, tay
chân đều tỏa ra sương trắng nhưng hắn lại không biết mệt mỏi liên tục tấn
công.

Dù thế, Lâm Hàn cũng đã rơi vào hạ phong, bị bức lui lại liên tục. Thủy Tinh
Ngư đắc thế lại càng không buông tha người, điên cuồng truy đuổi Lâm Hàn.

Nhưng Thủy Tinh Ngư không biết, mình đang bị dẫn dụ rời khỏi mặt nước. Lâm Hàn
đang dụ nó ngược lên dòng thác, nơi hai bên bờ là đất bằng, chứ không phải
vách đá cheo leo.

Thời cơ!

Thủy Tinh Ngư cuối cùng cũng bị dẫn dụ lên trên bờ mà không biết. Lâm Hàn cười
lạnh, hai tay liên tục kết ấn.

Thổ Độn – Thuật Tâm Trung Trảm Thủ!

Thân hình Lâm Hàn chợt chìm hẳn xuống mặt đất, hoàn toàn không biết tăm hơi.


  • Quác quác!
    Thấy đối thủ đột nhiên biến mất, chim cánh cụt giận giữ kêu gào. Sau đó, đôi
    mắt xanh lục của nó lại chuyển hướng sang hai kẻ địch khác đang ung dung đứng
    nhìn.

Nhưng…

Không đợi nó tấn công, hai chân nó đã bị người tóm chặt. Từ dưới đất, hai cánh
tay quỷ dị nhô lên, tóm chặt lấy chim cánh cụt, khiến nó nhất thời không thể
di chuyển, thậm chí hai cánh tay kia còn đang muốn kéo nó xuống dưới đất.

Chim cánh cụt giận dữ, há mồm phun ra một ngụm hàn khí, đất dưới chân nó đã
hoàn toàn bị đóng băng, hai cánh tay kia cũng thê thảm không kém, bị chim cánh
cụt mổ một cái, đột nhiên vỡ tan, cuối cùng biến thành nước, nhanh chóng bị
đóng băng lại.

Chết mày rồi!

Chim cánh cụt đột nhiên thấy hơi nóng, kế đó, ánh sáng tự nhiên biến mất hoàn
toàn, để lại chỉ toàn ánh sáng đỏ lực của lửa.


  • Hỡi hỏa nguyên tố trong trời đất, người bạn trung thành đang kêu gọi các
    ngươi,…. – Hỏa Bạo Liêu Nguyên.

Lúc này, Áo đỏ đã lấy ra một cây pháp trượng đỏ rực, óng ánh như tinh huyết,
bên trên còn khảm một viên Hồng Bảo Thạch to bằng nắm tay, miệng hắn không
ngừng niệm chú, tinh thần lực liên tục dao động, điều khiển hỏa nguyên tố
trong không gian tích tụ lại xung quanh chim cánh cụt, lan dần về phía trung
tâm.

Cùng lúc đó.

Hai tay Lâm Hàn cũng đập mạnh xuống mặt đất, nhẹ nhàng gầm lên:
- Thổ Độn – Thổ Lao Đường Vô!

Mặt đất rung lên bần bật, từng khối đất đá như chịu sai khiến trồi lên mặt
đất, cuối cùng liên kết chặt chẽ thành hình cái bát, úp chặt đống lửa và chim
cánh cụt ở bên trong.

Hai tay Lâm Hàn cũng không từ mặt đất chuyển lên mặt tường, giữ chặt lấy không
buông.

Thuật này vốn chỉ là nhẫn thuật cấp B, được Jiboro của làng Âm thanh sử dụng
giam nhốt cả nhóm bạn Naruto khi truy kích Sasuke, đồng thời còn hút mất
chakra của họ. Nếu lúc đó không có sự thông minh của Shikamaru, sự đồng tâm
hiệp lực của Choji và Kiba, có lẽ cả đám đã bị hút khô ở bên trong rồi.


  • Dồn lửa thiêu mạnh! Đốt chết nó trong đó!
    Lâm Hàn nghiêm túc quát lên. Bên trong có lửa, tay hắn cũng thấy nóng chứ
    không dễ chịu gì. Nhưng hắn không thể buông ra, nếu buông, chắc chắn con chim
    cánh cụt kia sẽ chạy biến đi mất.

Lâm Hàn cười lạnh, vốn dĩ, nếu chỉ dùng Thổ Lao Đường Vô giam cầm, Thủy Tinh
Ngư có thể biến thành nước và “thẩm thấu” đi mất. Nhưng bên trong lại có hỏa
ma pháp của Áo đỏ, nếu nó biến thành nước, ngọn lửa hừng hực kia sẽ cho nó bốc
hơi ngay trong tích tắc.

Thủy Tinh Ngư có ngu chắc cũng không ngu đến mức biến thành nước, nó chỉ còn
cách cố gắng đột phá bức tường đất này. Nhưng điều đó có thể sao? Công kích
vật lý của Thủy Tinh Ngư trong hình dạng này không mạnh, nó chỉ lợi dụng tốc
độ và băng công để gây sát thương mà thôi! Mà Băng Công của nó đã hoàn toàn bị
Áo đỏ triệt phá, tốc độ cũng không giúp nó phá được vòng vây. Vậy nó còn có
thể làm gì?

Thời gian trôi qua.

Lâm Hàn cảm nhận được, Thủy Tinh Ngư đã hoàn toàn ngừng giãy dụa rồi, hắn cũng
có phần hơi thả lỏng.

Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn dần thu lại Thổ Lao Đường Vô, hai tay hắn bây giờ
đã bỏng rát rồi, hắn cảm thấy rất khó chịu.


  • Không được! Ngươi bị điên sao?
    Áo đỏ đột nhiên quát lên, hắn không thể ngờ đến Lâm Hàn lại buông vào lúc này.
    Chết tiệt, đã quên tên này chỉ là một con chim non, hắn không phải đám cáo già
    dày dạn kinh nghiệm kia!

Gào!

Quả nhiên, đúng như Áo đỏ dự liệu, Thủy Tinh Ngư chưa chết, mặc dù cấu trúc
thân thể nó đã hoàn toàn bốc hơi, nhưng nó lại dùng toàn bộ số năng lượng cuối
cùng để tạo thành một lớp vỏ rắn chắc, bao bọc lại thân thể mình.

Giống như một cái nồi áp suất, nén hơi nước trong một không gian nhỏ hẹp vậy!

Và…

Khi Thủy Tinh Ngư hoàn toàn giải phóng khối khí nén khổng lồ đó…

Oành…

Vụ bạo tạc khủng khiếp làm mặt đất bị lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm,
dòng thác cũng vì vụ nổ này mà dừng lưu động hơn mười giây, hơi nước bốc lên
như sương mù, bao phủ phạm vi rộng tới hơn một dặm. Vùng xung quanh, chim bay
thú tán, không ai biết cảnh tượng bên trong là cái gì…

P/S: Áo đỏ và Lâm Hàn ôm nhau chết, thành một đôi uyên ương đồng tính hạnh
phúc nhất đương thời…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #21