Khu Vui Chơi Của Băng Nhi


Người đăng: nameros


  • Ta sẽ không rời đi!

Tuyết Thiên Lăng lắc đầu:

-Mặc dù sự thực là ta không ở bên chàng nhiều bằng cô, nhưng ta hiểu con người chàng. Chàng mất bảy năm tìm ta, nếu ta rời đi, chàng sẽ rất buồn, sẽ khổ sở, tâm tình không vui! Nếu ảnh hưởng đến việc tu luyện của chàng, ta cũng không biết phải làm thế nào...

Ha ha ha...

Lê Ân Tĩnh đột nhiên cười lên khanh khách, một tay ôm bụng cười một tay phất
phất.


  • Hình như chị nghe tiểu thuyết của tên kia nhiều quá nên bị nhiễm rồi sao?
    Tôi nghe mà cứ như Tiểu Long Nữ học khôn sẽ không rời bỏ Dương Quá để tránh
    một đống bi kịch phía sau vậy!


  • Ta không nói chơi! Mà sự thực chính là như vậy!


Tuyết Thiên Lăng nghiêm mặt, giọng điệu lạnh lùng nói.


  • Ha ha ha...

Lê Ân Tĩnh càng cười lớn hơn:


  • Vậy sao chị không nghĩ ngược lại? Nếu tôi rời đi hắn cũng sẽ khổ sở, cũng
    thương tâm... Chị cho rằng tên kia chỉ yêu mình chị chắc? Nên nhớ hắn vì tôi
    mà liều mạng không dưới một lần! Cũng vì tôi mà chậm mất năm năm đi tìm chị!
    Trong lòng hắn, địa vị của tôi mới là lớn nhất!

Tuyết Thiên Lăng trầm mặc...

Qua một phút, nàng mới đáp trả:


  • Đừng có tự tác đa tình! Bản tính Lâm Hàn chàng là như vậy, đã là đồng đội
    thì sẽ không bao giờ bỏ mặc, nếu không chàng cũng không cứu cô từ khi cô còn
    giả mạo người áo đỏ. Chàng hành sự cẩn thận nhưng nếu đã nổi nóng thì làm việc
    cũng liều chẳng kém ai. Năm năm kia chẳng qua là vì chàng thiếu tính toán mà
    thôi!

Lê Ân Tĩnh hơi khựng lại.

Sự thực cũng đúng là như vậy! Chẳng phải ban đầu Altar có hảo cảm với Lâm Hàn
cũng là vì cái tinh thần trọng nghĩa không bỏ rơi đồng đội và câu nói đầy
quyết tâm kia hay sao?

Nhưng nàng cũng không thể chịu thua như vậy, nhanh chóng phản bác:


  • Ầy, đừng có nói thiếu tính toán đơn giản như vậy! Nếu không phải vì tôi thì
    hắn có nóng nảy đến mức đó không hả? Ha ha... lần này tới tìm chị hắn còn tính
    toán đâu vào đó thật ha, không một chút sai lầm! Bình tĩnh đến mức này xem ra
    chị không có quan trọng bằng tôi rồi...

Lê Ân Tĩnh mỉa mai cực kỳ sắc bén, lại lấy độ thiếu tính toán của Lâm Hàn ra
cân đong. Nhưng hai trường hợp này có thể so sánh được sao? Năm năm trước Lâm
Hàn đang ở ngoài sáng, còn lần tới Võ Đạo Môn lại ẩn trong tối hành sự, việc
tính toán cũng hoàn toàn khác nhau. Năm năm trước hắn có gợi ý của hệ thống
nên cũng lười suy tính nhiều, năm năm sau có thể so sánh sao?

Nhưng Tuyết Thiên Lăng lại nhất thời không phản bác được, nàng vốn dĩ cũng
không phải giỏi ăn nói gì. Khuôn mặt tuyệt mỹ vốn đã lạnh lùng nay càng thêm
băng giá.

Oaaaa...

Lúc này, hai người phụ nữ đột nhiên bị một âm thanh mừng rỡ thán phục đánh
động. Quay sang, hai nàng nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng gần mép hồ, hai tay hợp
thành ấn Tỵ trước ngực, miệng cười ha hả.

Mộc Độn – Thụ giới hàng đản.

Mộc Độn – Tứ trụ gia thuật.

Mộc Độn – Sinh Mộc Thiên Biến.

Theo động tác của Lâm Hàn, một rừng cây khổng lồ nhanh chóng xuất hiện. Những
thân cây dần dần uốn éo, cái thì co lại, cái thì giãn ra, tạo thành những hình
dạng khác nhau, trở thành những thứ đồ vật mà hai nàng chưa bao giờ chứng
kiến.

Đầu tiên, ở phía gần hai nàng nhất, chính là một cái bánh xe khổng lồ, cao đến
cả trăm mét, dựng đứng giữa đất trời. Bên trên bánh xe có những căn phòng nhỏ
vừa cho bốn người hoặc hai người ngồi, vừa nhìn đã biết tác dụng để làm gì.

Là một cái đu quay bánh xe đồ sộ.

Ngay cạnh đu quay là một ngọn tháp gỗ cao chừng gần hai trăm mét, là kiến trúc
cao nhất đang hiện hữu, từ vị trí chính giữa của đu quay, có thể dễ dàng nhảy
sang mà không gặp mấy khó khăn. Đương nhiên, đây là đứng trên phương diện năng
lực của võ giả, còn người thường thì không thể làm được.

Nhưng trong thành Cửu Long này có người thường sao? Người bình thường nhất
cũng là cao thủ ở ngoài kia rồi, vậy nên vấn đề an toàn này không cần lo nghĩ.

Đương nhiên, nếu nhảy từ đu quay sang thì cũng chỉ vào khoảng độ cao năm mươi
mét, ngọn tháp vẫn còn chừng ba phần tư độ cao nữa để chinh phục. Trên ngọn
tháp này có thể ngắm sao trời, ngắm mặt hồ rộng lớn, có thể hóng gió, Lâm Hàn
còn định chế tạo vài chiếc kính thiên văn để cho người ta thấy trên sao trời
có cái gì, hoặc là kính viễn vọng để ngắm cảnh xa xa, có thể là trong thành
hoặc ngoài thành, nhưng chuyện này thì nên để sau, vì Lâm Hàn không biết làm,
còn cần tìm người làm hộ nữa.

Còn về phương diện người trong thành nghĩ gì, Lâm Hàn mặc kệ, trong thành Cửu
Long cũng làm quái gì có bí mật tối cao gì của học viện mà giấu diếm, những
thứ đó toàn bộ được các đại tộc cất giữ trong không gian biệt lập của mình
rồi. Thành Cửu Long cũng đơn giản chỉ là một tòa thành sầm uất, tụ tập nhiều
võ giả mà thôi.

Còn ý kiến của người thường? Lâm Hàn chẳng để ý, bởi theo quan niệm của người
hiện đại như hắn, mấy cái thứ này chỉ là để ngắm cảnh, rất bình thường, còn có
thể nhìn được bí mật gì của người khác hay sao? Bí mật mà dám mang ra đường
làm thì không phải là bí mật!

Lại nói tiếp, ở tầng tháp mà nhảy sang từ đu quay, nơi đó là một cái bồn rất
lớn, không, theo Lâm Hàn thì đó là một cái hồ bơi dài rộng chừng trăm mét,
cũng vì thế tầng này của ngọn tháp đột nhiên phình ra, sau đó lại trở lại thon
gọn dần về phía trên.

Tiếp theo, cũng từ chính tầng tháp này, có sáu con đường trượt dẫn thẳng xuống
hồ nước lớn, có cái chỉ là hình máng, còn có cái là một cái ống hoàn chỉnh.
Sáu con đường khác nhau, mang lại những trải nghiệm di chuyển hoàn toàn khác
nhau. Những thiết kế này đều được Lâm Hàn bắt chước từ kiếp trước, đương
nhiên, cũng chưa thể hoàn mỹ đến từng chi tiết được, vẫn còn có rất nhiều khúc
chệch choạc còn cần tính toán lại.

Dưới hồ nước lớn, một Mộc Đĩnh Bích khổng lồ trồi lên, bao bọc một vùng hồ lại
thành một hồ bơi trong nhà, độ sâu tối đa cũng chỉ là hai mét, không hơn. Bởi
Lâm Hàn không muốn vì ham hố mà làm hại đến bọn trẻ vốn còn rất yếu ớt.

Nhưng kể cả vậy, diện tích được bao bọc đã rộng hơn cả hồ bơi trên tháp rồi,
như vậy là quá đủ với lũ trẻ.

Mộc Đĩnh Bích bao bọc ba phía, bên trên lại hoàn toàn rỗng, coi như là một hồ
bơi bán lộ thiên cũng không sai.

Chưa dừng lại ở đó trong diện tích rộng lớn của cả khu vực này, cây cối cũng
nhanh chóng hình thành các loại trò chơi và tượng động vật khác nhau. Có cả đu
quay ngựa gỗ, cầu trượt, nhà bóng, thậm chí còn có cả tàu lượn siêu tốc, còn
có vài căn nhà kín mà Lâm Hàn chưa thể hoàn thiện, vì như nhà kính, hoặc nhà
ma,... cái này còn cần nhờ người khác giúp đỡ, mà không đúng, cả khu vui chơi
này đều cần người khác hoàn thiện. Hắn tối đa chỉ có thể dựng ra một bộ khung
xương cực kỳ vững chắc mà thôi!

Dù gì sức người có hạn, Lâm Hàn có mạnh cũng không có khả năng biến hóa ra vạn
vật như thần tiên. Hắn chỉ có tài chơi gỗ và chơi nước nho nhỏ, tối đa cũng
chỉ làm được đến như vậy.

Khắp nơi cũng bắt đầu xuất hiện những loại sinh vật sống động làm từ gỗ, có
voi, có hổ, cá sấu, thậm chí cả mấy con vật xinh xinh như thỏ cáo gì cũng có.
Bên hồ bơi thì cứ vài mét lại còn một con voi, có thể hút nước bên dưới rồi
phun ra đằng vòi, cũng khá vui mắt. Cá biệt nhất là có cả Mộc Long độc môn của
Lâm Hàn, nó bám vào tường, vươn đầu ra chính giữa, phun một làn nước cực lớn
xuống chính giữa hồ, tạo nên những làn sóng dồn dập ra xung quanh, chính là
một kiểu tạo sóng, hơn nữa, ở đó còn có một mỏm đá, ai thích nghịch thì có thể
đứng lên đó xem cảm giác đứng dưới thác nó thế nào.

Ở chính giữa khu đất, một một cái cây cổ thụ vẫn không ngừng sinh trưởng, cho
đến khi đạt độ cao bốn mươi mét, thân cây rộng tám mét, tán cây phủ rộng bốn
mươi mét mới dừng lại. Trên cây nở đầy những đóa hoa màu hồng đến đỏ và cả
trắng, tỏa ra hương thơm ngạt ngào, còn có cả những trái quả nặng trĩu, khiến
người ta nhìn mà thèm.

Nhìn cũng thấy hòm hòm, Lâm Hàn phủi phủi tay, đắc ý nhìn Lâm Băng còn đang
choáng ngợp, mắt tỏa sao sáng bên cạnh, cười ha hả nói:


  • Sao hả? Khu vui chơi của nhà chúng ta có làm Băng nhi điện hạ thấy hứng thú
    không?

Nghe tiếng Lâm Hàn, Lâm Băng đột nhiên reo lên mừng rỡ, thân hình nhỏ bé nhảy
vào ngực hắn, Lâm Hàn cũng thuận thế đỡ lấy nàng, để mặc nàng kích động thơm
lên má mình:


  • Bố đẹp trai nhất! Bố tuyệt nhất! Oa... chỗ này thật đẹp, hơn nữa không khí
    còn rất thoải mái! Băng nhi rất thích! Mau... con đi gọi mẹ với dì Ân Tĩnh, cả
    nhà chúng ta cùng chơi.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn theo bóng lưng khoái hoạt của con gái, trong lòng tràn
ngập trìu mến. Có thể khiến con gái cảm thấy vui vẻ, trong lòng hắn cũng thấy
rất hạnh phúc.


  • Mẹ! Dì Ân Tĩnh! Mau tới đây, cùng chơi đu quay!

...

Hai nàng quay mặt nhìn nhau, thoáng chốc thu lại mọi thần sắc bất thiện. Lê Ân
Tĩnh cũng vui vẻ chạy tới trước:


  • Nào, chúng ta cùng đi!


  • Ây, không được, bố đẹp trai là dẫn con đi chơi! Con muốn lên trước!


Lâm Băng thấy Lê Ân Tĩnh đã nhảy vào buồng, cũng gấp gáp nhảy lên theo, miệng
giận dỗi hô hoán.


  • Cái gì? Trẻ con phải biết lễ phép với người lớn!

Lê Ân Tĩnh đột nhiên nghiêm mặt đáp.


  • Không đúng! Bố đẹp trai nói người lớn phải biết nhường nhịn trẻ em.

Lâm Băng không chút yếu thế đáp trả.


  • Bậy bạ! Không có người lớn thì lấy đâu ra trẻ em, phải biết lễ phép dần đi
    nhóc!


  • Không đúng không đúng! Phải có trẻ em thì mới trưởng thành thành người lớn!
    Dì cũng từng là trẻ nhỏ, phải biết nhường nhịn chứ!


  • Là người lớn có trước


  • Trẻ em có trước...


...

Lâm Hàn bên cạnh trợn tròn mắt, đôi này vừa nãy còn hòa hòa thuận thuận làm
quen, bây giờ đã cãi lộn như oan gia thế này? Ách... chuyện này...

Đây phải chăng là băng hỏa tương khắc trong truyền thuyết?

À không, nên gọi là tính tình tiểu thư của hai bé gái cùng phát tác mới đúng!

Đúng! Là hai bé gái, không hơn không kém!

Vuốt vuốt mồ hôi trên trán, giúp bên nào cũng không phải, Lâm Hàn chỉ có thể
nhắm mắt đưa chân coi như không thấy, trong lòng niệm ba chữ không của nhà
Phật!

Còn Tuyết Thiên Lăng... từ đầu đến cuối nàng chỉ lạnh nhạt nhìn qua, có chăng
là hơi quái lạ nhìn bộ đôi kia nháo sự.

...

Đến tối.

Sau một ngày chơi thỏa thích, cuối cùng Lâm Băng chỉ có thể tiếc nuối theo cha
mẹ trở về. Trời tối như vậy, trong khu vui chơi của Lâm Hàn cũng chưa được
trang bị ánh sáng, hiển nhiên là không thể tiếp tục.

Nhưng được chơi đùa từ đu quay, được trượt cầu trượt, nghịch nước thỏa thích.
Sau đó lại còn được tới dưới tán cây ăn đồ dã ngoại. Theo lời cha nói, cây này
là cây bưởi biến dị mà mình cha có được, hái vài quả ăn thử, quả nhiên vừa
ngọt vừa nhiều nước, rất ngon.

Đương nhiên, tất cả những hệ thống này vận động được là nhờ Lâm Hàn thao túng,
mọi trục trặc đều bị Mộc Độn của hắn bù đắp dễ dàng. Chứ nếu để hệ thống tự
vận động... không sập xuống là còn may đó.


  • Băng nhi! Bây giờ dì Ân Tĩnh phải về! Sau này sẽ đến gặp Băng nhi sau nha!

Vừa nói, Lê Ân Tĩnh vừa cười hì hì nhéo nhéo hai má đáng yêu của Lâm Băng.
Nhìn con bé giống hệt mẹ, trong lòng nàng vậy mà lại có chút khoái cảm giống
như được trêu đùa cái khuôn mặt lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng vậy, cảm giác
rất là buồn cười.

Băng nhi cũng không chút yếu thế đưa tay muốn nhéo tai Lê Ân Tĩnh, nhưng bất
đắc dĩ bản thân là tay ngắn, không với tới, chỉ thỉnh thoảng giật giật được
hai cái, không thể làm tổn thương đối thủ...

Lê Ân Tĩnh thấy nhéo đã đủ, cười hì hì đứng lên chạy mất, để Lâm Băng phía sau
bất mãn hô:


  • Lần sau con sẽ páo chù...


  • Tùy thời tiếp đón! Ha ha... Có con bé con chơi phi tiêu dở ẹc mà còn tự
    xưng Nhẫn giả kìa... lêu lêu!


Tiếng cười khúc khích truyền vọng lại từ nơi xa suýt chút nữa khiến Băng nhi
tức nổ phổi.

Lâm Hàn bất đắc dĩ ôm trán, trong lòng ai thán không biết mình đã gây ra tội
nghiệt gì?

...

Nửa đêm...

Hôm nay, Lâm Hàn phải ngủ một mình. Còn Tuyết Thiên Lăng đột nhiên muốn sang
ngủ cùng Dương Đan Hòa và Lâm Băng, nói là muốn tâm sự cùng mẹ, và chăm sóc
con gái một chút.

Vì vậy, Lâm Hàn không thể biết được, đêm hôm ba khắc, Tuyết Thiên Lăng đột
nhiên mở choàng mắt, thần sắc lạnh lùng. Thân hình lặng lẽ ra khỏi nhà, phi
thân tới thành tây, tiến thẳng vào rừng rậm.


  • Đúng giờ thật!

Tuyết Thiên Lăng tới, một người đã đứng đợi từ lâu, giọng nói trung tính
truyền tới tràn ngập mùi thuốc súng.

Là một mỹ nữ tóc tím, mắt nâu, khuôn mặt trắng nõn mỹ miều với những đường nét
thanh tú tuyệt lệ nhất của tây phương.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #209