Người đăng: nameros
Trong phòng Lâm Hàn.
Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng đặt hắn xuống, bất đắc dĩ nói:
Lâm Hàn lúc này cũng vờ vờ vịt vịt, ra vẻ lơ mơ tỉnh lại, miệng phả ra một câu
rất cần ăn đòn:
Nói xong, còn rất vô liêm sỉ ôm chặt lấy eo Tuyết Thiên Lăng, rúc vào cổ nàng
thủ thỉ.
Được rồi! Được rồi! Chàng cũng đừng quậy nữa. Ta có chuyện muốn nói.
Ồ!
Lâm Hàn ngoan ngoãn thu hai cái tay sói lại, thoáng chốc đã ra vẻ nghiêm túc:
Vừa rồi mẹ có nói gì với nàng sao?
Có!
Tuyết Thiên Lăng gật đầu:
Lâm Hàn thấy cảm xúc Tuyết Thiên Lăng hơi kích động, thoáng chốc đã nắm chặt
lấy tay nàng, chakra sinh cơ truyền tới khiến nàng thấy bình thản hơi đôi
chút:
Nàng không cần xấu hổ! Nàng cũng là một người mẹ rất tốt mà!
Không tốt! Ta là một người mẹ xấu, vậy mà lại rắp tâm bán đi con mình từ
khi nó còn chưa chào đời! Dù bây giờ có hối hận, nhưng hậu quả mà ta gây ra
vẫn còn hiển hiện ngay đó! Dù có biện minh cũng không thể trốn tránh.
Tuyết Thiên Lăng lắc đầu, tràn ngập tự trách nói.
Lâm Hàn nghiêm mặt, tràn ngập tự tin nói.
Ừm!
Vậy mẹ còn nói chuyện gì nữa?
Lâm Hàn tiếp tục hỏi, mục đích đổi chủ đề.
Lâm Hàn không nói gì, cũng chỉ có thể trầm mặc lắng nghe.
Hắn không rõ Lâm Ôn làm vậy là vì nó thực sự điên cuồng, hay là Lâm Ôn chỉ cố
tình hành hạ mình nhằm gây sự chú ý của mẹ. Có lẽ là cả hai, bởi Lâm Ôn hồi
nhỏ có chứng luyến mẫu không nhẹ, đối với nó, cảm thụ của mẹ là rất quan
trọng, thậm chí là quan trọng nhất!
Nhưng dù là lý do gì đi nữa, Lâm Hàn cũng phải cảm kích em trai một phen. Hắn
cũng không muốn vì mình mà mẹ phải tự đày đọa như vậy. Ít ra, nhờ có Lâm Ôn,
hắn mới có thể nhìn thấy được nụ cười vui vẻ của mẹ khi trở về, chứ không phải
là một bà lão suy sụp đến không còn hình người. Tính ra, Lâm Ôn thực sự là
công thần, còn Lâm Hàn hắn chỉ là đứa con bất hiếu mà thôi.
...
Đi gặp nàng ta đi!
Hả?
Đi gặp Lê Ân Tĩnh đi! Mấy năm nay nàng ta cũng hy sinh vì chàng rất nhiều
rồi! Một cô gái vô tư không chút tư lợi như vậy, coi như cũng là kỳ nữ tử
trong nhân gian. Ta không thích nàng ta, nhưng cũng phải khâm phục nàng vì
điểm này. Ta sẽ chờ ở đây, chờ chàng dẫn ta đi gặp nàng ta một lần.
Lâm Hàn thoáng chốc lộ vẻ nhớ nhung, nhưng sau đó lại hơi chần chừ nhìn Tuyết
Thiên Lăng. Cuối cùng, hắn cắn răng một cái, quyết định nói:
Được rồi! Thực sự xin lỗi nàng. Ta biết mình không phải là một trượng phu
tốt! Nhưng ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Ít nhất, ta sẽ không bao giờ phụ bạc
nàng, và sẽ là người cha tốt nhất của Băng nhi và Phong nhi.
Không phụ bạc ta? Vậy chàng đừng đi nữa!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên thay đổi thái độ, thần sắc có chút hài hước nói.
Lâm Hàn khó xử gãi gãi đầu. Hình như ngay từ đầu hắn đã là kẻ phụ bạc rồi thì
phải!
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười lắc đầu, xua xua tay ý bảo Lâm Hàn có thể đi rồi.
...
Lâm Hàn vừa ra khỏi cửa, một giọng nói lười biếng đã truyền tới, khiến hắn hơi
chút dừng bước.
Nhìn thấy Lâm Ôn đang nhàn nhã dựa vào tường, ánh mắt híp lại nhìn vầng mặt
trời buổi chiều tà trên không, giống như đang suy tư cái gì đó xa lắm... Lâm
Hàn nhất thời không đoán được hắn định nói cái gì, chỉ có thể đáp một tiếng.
Vậy thì tốt! Nhưng trước đó em có vài chuyện cần nói với anh, bởi sắp tới
em cũng cần tới Thần Tướng Chiến Quốc giải quyết chuyện của mình.
Hả? À à... được rồi, chắc chú mày cũng giải quyết mấy chuyện như anh đó hả?
Tốt, vậy có chuyện gì?
Lâm Hàn thoáng chốc đã hiểu Lâm Ôn tới Thần Tướng Chiến Quốc làm gì, chắc hẳn
là vì Thất Công Chúa nào đó.
Hả?
Tâm tư Lâm Hàn máy động, nhanh chóng gật đầu xác nhận:
Lâm Ôn gật đầu đáp:
Còn có chuyện như vậy?
Là một tổ chức sát thủ, chứ không phải là một người?
Lâm Hàn có thể đoán ra đại khái, nhưng vẫn muốn thêm thông tin để xác nhận:
Tà tông?
Quả nhiên không sai! Chắc chắn là Vũ Linh Hà! Chỉ là, lý do gì mà nàng lại làm
vậy?
Khoan đã!
Lâm Hàn hỏi lại, trong đầu xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ, một chút dáng dấp của
kế hoạch từ từ phác thảo ra cái khung ban đầu.
Lâm Ôn hơi lo lắng nói.
Không! Không có! Là Tà tông đánh cắp nhẫn thuật, hoặc là con bé kia có mục
đích gì đó! Nhưng điều đó không quan trọng, anh thấy như vậy rất tốt!
Tốt! Nhẫn thuật của anh bị học lỏm mà anh còn nói tốt? Anh...
Thôi! Chuyện này để sau, anh cần đi gặp chị Ân Tĩnh đã! Chú nên cầu chúc
cho anh mang được chị Ân Tĩnh về làm chị dâu đi! Ha ha...
Lâm Hàn cao hứng chạy đi, để lại Lâm Ôn phía sau gào thét:
Này! Còn một chuyện! Em bây giờ cũng đường đường là Võ Thánh tài tuấn! Cứ
chờ đó, sẽ có một ngày Lâm Ôn này đánh bại anh! Chờ đó!
Ờ! Anh chờ! Khi nào thích thì cứ đến tìm anh! Đánh bại chú mày cũng không
mất mấy thời gian đâu, há há!
Lời dứt, bóng dáng Lâm Hàn cũng hoàn toàn biến mất, để lại Lâm Ôn phía sau hậm
hực chửi bới.
...
Lâm Hàn lúc này đã vào không gian biệt lập của Lâm gia, trở về căn viện nhỏ mà
mình đã nằm dưỡng thương suốt năm năm trời.
Năm năm nằm đây, nhưng vì hôn mê nên Lâm Hàn không có ấn tượng gì nhiều. Chỉ
có duy nhất một bóng hình mà hắn thương nhớ, không thể quên được mà thôi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, len lén tiến vào như kẻ trộm. Lâm Hàn chẳng mấy
chốc đã nhìn thấy một mái tóc tím thân thương đang xõa ra như thác, trải dài
trên tấm nện giường trắng muốt. Nàng lặng im nằm đó, hơi thở đều đều, tấm lưng
thanh thoát xoay lại với Lâm Hàn, giống như công chúa đang ngủ say chờ đợi
hoàng tử đến đánh thức.
Nhẹ nhàng tiến lại gần, Lâm Hàn thậm chí không phát ra một chút khí tức hay
tiếng động nào. Người trên giường vẫn lặng im nằm đó, giống như chưa hề phát
hiện ra.
Hây.
Bất ngờ chộp một cái, Lâm Hàn định hù dọa Lê Ân Tĩnh, gây bất ngờ cho nàng.
Nào ngờ, người kia vẫn chỉ nằm im không nhúc nhích, thân thể căng cứng như
khúc gỗ, một chút phản ứng cũng không.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, nhẹ nhàng lắc lư vai phải của nàng từ phía sau:
Không chút phản ứng...
Im lặng tuyệt đối!
Yaaaa...
Lâm Hàn mạnh tay kéo lại, muốn xoay người nàng về phía mình. Nhưng thân thể
yêu kiều kia vẫn vững chãi giữ nguyên tư thế, Lâm Hàn bất đắc dĩ, không dám
dùng lực lớn sợ làm nàng đau, rất là khổ sở nói:
Vẫn là trầm mặc.
Lâm Hàn buồn bực vỗ trán, đại tiểu thư này sao lại giận rồi? Thậm chí thà nằm
im cũng không chú ý đến hắn! Aiz... phụ nữ đúng là sinh vật khó chiều a!