Người đăng: nameros
Rắc!
Ngay dưới chân Lâm Hàn, một ngọn băng kích đột ngột mọc lên, mang theo băng
phong lạnh lẽo đâm tới đùi trái của hắn.
Xí hụt!
Lâm Hàn bật người nhảy lên, không quên làm mặt quỷ trêu đùa Lâm Băng một cái.
Lâm Băng bĩu môi, không thèm để ý Lâm Hàn trêu chọc, trên tay một lần thay đổi
thủ ấn:
Băng Độn – Yến Xuy Tuyết!
Trên không trung, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy nhiệt độ môi trường giảm mạnh,
nước trong không gian thoáng chốc ngưng tụ thành tuyết, tạo hình như những con
chim én đang bay lượn.
Đàn én bay đến đâu, tuyết lạnh phủ kín không gian tới đấy, thoáng chốc đã bao
phủ toàn bộ không gian xung quanh Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy như mình đang ở
trong một cơn bão tuyết khắc nghiệt vậy.
Vút!
Xuyên qua lớp tuyết trắng, hai miếng shuriken vun vút cắt ngang không khí,
nhằm tới ngay cổ Lâm Hàn. Nhưng bị hắn dễ dàng bắt được, cười hì hì nhét vào
trong túi.
Rầm!
Vừa đáp xuống đất, Lâm Hàn một lần nữa cảm nhận được dưới đất có biến. Quả
nhiên, lần này không phải là một băng kích đơn giản như vừa rồi, mà là vô số
băng kích mọc lên tua tủa, kín kẽ không một khe hở, giống như muốn đâm hắn
thành cái sàng vậy.
Ái chà chà, nhẫn thuật này là gì nhỉ? Hình như mình cũng có chút thông tin.
Hình như gọi là Băng Độn – Tất Sát Băng Thương thì phải!
Chỉ tiếc, Tất Sát Băng Thương này tốt nhất là nên phối hợp với Băng Lao Thuật
hoặc Địa Tỏa Liên Băng, như vậy mới thực sự là Tất Sát! Bởi khi đối thủ bị
đóng chặt bên trong lớp băng, chính lớp băng này lại bị khống chế biến thành
băng kích xuyên thủng đối thủ, không thể né tránh. Rồi từ một băng kích trong
thân thể đối thủ, lại xuyên ra hàng loạt băng kích nhỏ, cứ như vậy đâm trồi
nảy lộc, chẳng mấy chốc sẽ xuyên thủng toàn bộ thân thể kẻ địch từ bên trong,
đúng là một thủ đoạn rất lợi hại.
Tính toán, có lẽ nhẫn thuật cấp B này đã là cực hạn của Lâm Băng, dù gì thì
nàng cũng mới chỉ tu luyện chưa được một tháng, có thiên tài thì cũng mới chỉ
là Hạ Nhẫn mà thôi, nhẫn thuật cấp B đã là cực hạn, hơn nữa còn chỉ dùng được
một lần.
Lâm Hàn trực tiếp giang hai tay ra, không thèm tránh né, trên mặt vẫn là nụ
cười tươi như tỏa nắng. Vậy mà băng thương đột nhiên dừng lại, không hề chạm
vào người hắn, mặc dù mũi nhọn sắc lạnh kia chỉ cách thân thể hắn có một ly mà
thôi.
Lâm Hàn hơi ngẩn ra, không đánh nữa? Hết sức rồi sao?
Ách... dùng ba nhẫn thuật một lúc, thanh thế còn lớn như vậy, bảo một đứa trẻ
mới tu luyện chưa đầy một tháng không kiệt sức kể ra cũng hơi quá đáng.
Nhưng hình như Lâm Hàn có chút nhầm lẫn, băng tuyết tan đi hết, Lâm Băng đứng
đối diện hắn, rất hậm hực bĩu môi, hai tay chống nạnh, thần thái cực kỳ tức
giận nhìn hắn. Nhìn nàng như vậy, nào có chút dấu hiệu kiệt sức nào?
Lâm Hàn gãi đầu không hiểu. Ta làm sai chỗ nào rồi?
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, có ai quy định là không được dùng thuật gì đâu?
Đây là do bé con nhà mi không nói trước a! Giờ lại bắt bẻ ta?
Nhưng mà Lâm Hàn quả quyết chối đây đẩy nói:
Lâm Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, rất hiên ngang như đây là sự thật hiển nhiên.
Lâm Băng nghi ngờ hỏi.
Lâm Hàn gật đầu, ra chiều bất mãn nói.
Một tiếng cười hì hì vang lên bên tai Lâm Hàn, hắn cũng cảm thấy trên lưng
mình nằng nặng, hai cánh tay trắng như phấn của Lâm Băng không biết bao giờ đã
quàng lên cổ hắn, khuôn mặt tươi cười tràn ngập vui vẻ và hưng phấn.
Lâm Hàn thuận tay đỡ lấy nàng, để Lâm Băng có thể thoải mái nằm trên lưng hắn,
ra chiều kinh ngạc:
Lâm Băng đắc ý nói:
Tại cha bất cẩn thôi! Đấu với một nhẫn giả, kinh nghiệm là không bao giờ
được khinh thường bất cứ thứ gì họ ném ra! Vậy mà cha lại đi cầm hai cái
Shuriken kia theo người! Hi hi... Băng nhi chỉ biến thành một miếng Shuriken
là được!
Ồ! Ra là vậy! Băng nhi quả nhiên rất thông minh nha! Thật lợi hại!
Lâm Hàn kinh ngạc tán dương, rất là khâm phục nói. Thực ra, hắn làm sao mà
không biết Lâm Băng đã làm gì, ngay từ lúc bắt lấy hai miếng Shuriken, hắn đã
hiểu chiêu trò của nàng rồi. Chẳng qua vẫn vờ vịt để con gái được vui mà thôi.
Dù sao, với lịch luyện của nàng mà biết vận dụng thủ đoạn như thế đã là rất
giỏi.
Lâm Băng đắc ý nói, thần tình cực kỳ vui vẻ.
...
Không khí giữa hai cha con tràn ngập ấm áp, ấy vậy mà, ngay khoảnh khắc này,
Lâm Hàn lại một lần nữa cảm thấy không khí đang dần lạnh xuống, không gian
cũng đông đặc lại, khiến hắn cũng phải nhíu mày.
Cái khí thế này...
Lâm Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên một cành cây cách hắn năm mươi mét, một
tuyệt sắc giai nhân nhẹ nhàng đứng đó, chiếc áo cổ bành hoàn toàn kết bằng
lông vũ màu lam quen thuộc, một luồng khí thế lạnh giá như băng hàn vạn năm,
bất giác biến cả khu vực rừng nhiệt đới này trở thành băng nguyên từ bao giờ.
Băng Phượng - Phượng Sương Nghi!
Chết tiệt!
Cô nàng này cứ như âm hồn bất tán vậy! Ta cũng chỉ là đi qua đường thôi được
không? Rừng rậm Táng Hồn rộng lớn như vậy, tại sao vẫn đụng phải nàng?
Không! Không phải! Không phải tình cờ như vậy! Lần trước Phượng Sương Nghi dễ
dàng nhận ra mình, hơn nữa còn bày trò đứng sau màn, Lâm Hàn đã nghi ngờ năm
năm trước Phượng Sương Nghi từng động tay động chân trên người mình trước khi
rời đi!
Cũng có nghĩa, dù hắn đi đến đâu, chỉ cần trong tầm cảm nhận của Phượng Sương
Nghi, nàng cũng có thể dễ dàng tìm đến hắn!
Mà hiển nhiên, rừng rậm Táng Hồn chính là địa bàn của Phượng Sương Nghi, Lâm
Hàn đi vào đây, chẳng may lọt vào tầm cảm nhận của nàng cũng là điều rất có
thể.
Chuyện này sau khi trở về cũng nên hỏi lại Lê Ân Tĩnh một lần.
Nhưng tình huống hiện tại cũng cần giải quyết đẹp đã.
Ra vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng buông Lâm Băng xuống, Lâm Hàn rất niềm nở bắt
chuyện:
Thái độ giống như bạn thân quen biết lâu năm vậy, người không biết chẳng ai có
thể nhận ra hai người này trước đó còn từng đòi đánh đòi giết.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, đi theo ngươi? Để ngươi uống máu ăn thịt ta nhằm
lấy lại những gì đã mất hay sao?
Thần tình hắn lạnh nhạt, như đại nhân không chấp tiểu nhân, muốn xua đuổi
Phượng Sương Nghi đi. Thái độ này khiến Phượng Sương Nghi cực kỳ tức giận,
thần sắc càng thêm lạnh lùng băng giá:
Nhẹ nhàng đẩy đẩy Băng nhi, ý bảo nàng tránh đi chỗ khác, Lâm Hàn cười lạnh
khinh thường:
Băng nhi cũng rất hiểu chuyện, nhanh chân chạy vào trong trận pháp do Tuyết
Thiên Lăng bày ra trước đó, thần sắc lo lắng nhìn về phía Lâm Hàn.
Băng Phượng kia... cực kỳ lợi hại! Cái cảm giác rét căm căm mà khí thế của
nàng mang lại, dù chỉ rất tán loạn nhưng cũng khiến Lâm Băng thấy lòng mình
giá lạnh. Người đó... dùng băng còn kinh khủng hơn mình gấp bội!
Còn cha... không biết cha lợi hại tới đâu? Lâm Băng cũng chưa từng thực sự
chứng kiến Lâm Hàn chiến đấu, nhưng ngày thường hắn vẫn rất hòa nhã thân
thiện, khí thế cũng thường thường như vậy, nàng không nhận ra được Lâm Hàn có
chỗ nào sánh được với Phượng Sương Nghi.
Aiz... đúng lúc này mẹ lại đang tập trung tu luyện, chưa dứt ra được! Có mẹ ở
đây thì tốt rồi!
Băng nhi thở dài một hơi, càng thêm lo lắng nhìn vào trong sơn động.
...
Bên ngoài, trận chiến giữa hai người cũng chính thức bắt đầu.
Thân ảnh Phượng Sương Nghi như hóa thành một vệt màu xanh, lao vun vút về phía
Lâm Hàn, một trảo sắc bén mang theo hơi lạnh băng băng chộp đến, cực kỳ tàn
độc muốn xuyên thủng ngực hắn, ngay vị trí trái tim.
Lâm Hàn không chút hoang mang, bàn tay trái lóe lên, kiếm Hàn Tuyết đã xuất
hiện. Hắn vung mạnh kiếm lên, vỏ bao mạnh mẽ lao tới, muốn nghênh đón một trảo
của Phượng Sương Nghi.
Đồng thời, Lâm Hàn cũng phát động Byakugan và đánh giá qua tình hình trước
mắt.
Lĩnh Vực của Phượng Sương Nghi đã phát động, bao phủ toàn bộ không gian xung
quanh. Không những khiến nhiệt độ lạnh đến cùng cực, khiến nơi đây biến thành
một vùng băng thiên tuyết địa, mà còn khiến không gian như ngưng đọng lại,
không những khiến tốc độ mình giảm thấp, tốc độ của nàng tăng cao, mà còn
khiến không gian rất khó bị xuyên thủng, khắc chế thuật phi lôi thần của mình!
Thực tế, Lâm Hàn cũng đã hiểu chuyện này từ lần đi lấy trái cây Tam Bảo Thụ
năm năm trước rồi. Phượng Sương Nghi chính là một trong số ít những người có
thể khắc chế thuật Phi Lôi Thần, hơn nữa còn là khắc chế cực kỳ triệt để!
Cùng đẳng cấp, thuật phi lôi thần của mình hoàn toàn bị vô hiệu hóa!
Keng!
Âm thanh kim thiết giao nhau vang lên, Lâm Hàn lợi dụng xung lực thu kiếm lại
bên hông, tay phải đặt lên chuôi kiếm, ánh sáng sắc lạnh le lói, giống như có
thể tung ra một kiếm lôi đình ngay lập tức.
Phượng Sương Nghi như đã biết trước, thân hình nhẹ nhàng bay ngược lại, vượt
qua khỏi tầm công kích của Đoạn Thủy kiếm pháp.
Lâm Hàn nhếch mép cười, kiếm chưa hề xuất, hai tay bắt nơi chuôi kiếm vậy mà
đang kết thành thủ ấn một cách rất bí ẩn.
Mộc Độn – Thụ Phược Vĩnh Táng!